Sau khi nói xong, Diệp Gia Bảo nhanh chóng cúi mặt thú nhận lỗi lầm của mình với Uyển Dư và Tô Trà Trà:
"Mẹ , dì Trà Trà, con không phải cố ý khiến hai người lo lắng đâu, hai người đừng có tức giận nữa có được không?" “Mẹ, dì Trà Trà, Bối Bối cũng không cố ý làm hai người lo lắng, hai người đừng có giận Bối Bối mà, Bối Bối sẽ rất đau lòng!” Diệp Uyển Nghi cũng đáng thương nói.
“Bảo bối, các con không sao là tốt, không sao là tốt rồi!”
Tô Trà Trà ôm cứng lấy Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi, đứa con của cô sẽ không bao giờ trở lại nữa, cô thực lòng xem hai đứa nhỏ như con ruột của mình, bọn nhỏ là mạng sống của cô, nếu như bọn nhỏ thực sự có chuyện gì thì trong cuộc đời này của cô sẽ mãi mãi không có ánh sáng nữa. “Me..." Diệp Gia Bảo cùng Diệp Uyển Nghi đáng thương nhìn Uyển Dư, bọn nhỏ hy vọng Uyển Dư cũng đừng giận bọn nhỏ.
VietWriter
Uyển Dư hiểu rằng hai đứa nhỏ chỉ đang nghĩ cho Tô Trà Trà, nhưng bọn nhỏ lại quá tự đề cao chính mình, điều này rất dễ dàng khiến bản thân lâm vào nguy hiểm, cô vẫn nên là giáo huấn bọn nhỏ một chút: "Ngày mai, hai đứa mỗi người chép sách mười lần! "
Nghe Uyển Dư nói xong thì cả hai cái khuôn mặt nhỏ nhắn liền sụp xuống, mẹ thật tàn ác mà, thế mà lại bảo bọn chúng chép sách!
Tuy nhiên, chỉ cần mẹ không giận bọn chúng nữa thì đừng có nói chép mười lần, cho dù có chép đến trăm lần bọn chúng cũng nguyện ý!
Sự hiểu lầm đã được giải quyết, Chiến Mẫn Quần tất nhiên sẽ không tiếp tục đánh nhau với Lục Minh Thành nữa, Lục Minh Thành lạnh lùng nhìn Chiến Mẫn Quân, không nói gì cầm đôi tay nhỏ của Uyển Dư bước ra ngoài.
Uyển Dư không chút lưu tình rút tay ra, trên người của anh vẫn còn nồng nặc mùi nước hoa của người phụ nữ khác, cô không thích ở gần anh như vậy. Ngay khi Tô Trà Trà vừa xoay người thì giọng nói lạnh lẽo của Chiến Mẫn Quân vang lên sau lưng: " Tô Trà Trà, cô đứng lại đó cho tôi!”
"Trà Trà."
Khuôn mặt Uyển Dư đầy lo lắng, Chiển Mẫn Quân đã làm tổn thương quá lớn với Tô Trà Trà, cô sợ anh ta sẽ tiếp tục làm hại Trà Trà lần nữa.
Tô Trà Trà nhẹ nhàng mỉm cười ra hiệu cho Uyển Dự an tâm:
“Tiểu Uyển, cô về trước đi, tôi sẽ không có chuyện gì đâu” Uyển Dư không thể nào yên tâm được, nhưng chuyện tình giữa Tô Trà Trà và Chiến Mẫn Quân người ngoài không thể nào nhúng tay vào, cô nghĩ lại vẫn quyết định nên để không gian riêng cho Tô Trà Trà. “Trà Trà, nếu như anh ta ức hiếp cô, cô nhất định phải gọi cho tôi!” Uyển Dư cảnh cáo nhìn Chiến Mẫn Quân, đi một bước quay đầu ba lần cứ như vậy mà đi đến bên ngoài sân.
Nếu như Chiến Mẫn Quân ức hiếp Tô Trà Trà lần nữa, thì cho dù anh ta có giàu có hay quyền lực đến đâu cô cũng sẽ liều mạng với anh ta.
Lúc Uyển Dư cùng Lục Minh Thành và hai đứa nhỏ đi ra ngoài, Chiến Mẫn Quân liền tức giận, anh ta hung dữ bóp lấy cổ Tô Trà Trà:
“ Tô Trà Trà, cô không phải nói cô mang thai con của tôi sao? Con của tôi đâu!? Cô đem con của tôi bỏ ở đâu rồi?! Nói, con của tôi ở đâu rồi?!” Nhìn thấy Diệp Gia Bảo giống như tạc với Lục Minh Thành, Chiến Mẫn Quân mới phát hiện anh ta cũng khát khao có một đứa trẻ giống hệt với mình.
Sau khi nghe Chiến Mẫn Quân nói, Tô Trà Trà không lập tức lên tiếng, cô chỉ nhướng mi nhìn anh ta cười.
Nụ cười khuynh nước khuynh thành, duyên dáng vô song, nụ cười đó tao nhã không chê vào đâu được.
Chỉ là, nụ cười xinh đẹp như vậy nhưng lại không chạm tới đáy mắt, ánh mắt như bằng giá của cô chỉ còn lại lớp hoang toàn.
"Chiến Mẫn Quân, đích thân anh ra lệnh cho người đến giết con của chúng ta, bây giờ anh còn hỏi tôi con chúng ta ở đâu, anh có nực cười không?!" "Tô Trà Trà, cô nói gì vậy?!". Ngón tay của Chiến Mẫn Quânđột nhiên siết chặt: "Cô nói lại lần nữa!" Tô Trà Trà từng chút một tách ngón tay của Chiến Mẫn Quân ra, cô tiếp tục cười nói một cách quyến rũ: "Chiến tiên sinh, thế nào, người cao quý như anh đúng là hay quên mà, anh quên
mất thú tính của chính mình rồi sao?! Anh quên rồi ? Được, tôi sẽ giúp anh nhớ! " Đôi môi của Tô Trà Trà ghé sát vào khuôn mặt của Chiến Mẫn Quân: "Anh sai
người, đem con của tôi, bóp nát, giết chết, chết không toàn thây!”