• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miêu Miêu bấm vào thì thấy một bức ảnh gây sốc kèm dòng chữ, thì ra bé gái bị phát hiện trong thùng rác, khắp người đều là vết thương….

Miêu Miêu nhìn bé gái gầy gò với gò má nhô cao trong hình thì cực kỳ đau lòng, đến như vậy mà chỉ bị kết án có ba năm?

Sau khi đọc từ đầu đến cuối cô mới biết chuyện gì đã xảy ra, hai người bố mẹ đó đều là sinh viên, nhưng mà sau khi tốt nghiệp thì hai người ra ở chung, không bao lâu sau đã có con nên đã quyết định sinh ra, nhưng mà cả hai đều nóng tính, mới bắt đầu làm việc đã gặp rất nhiều vấn đề, tiền lương lại thấp nên hai người bỏ đứa bé này trong nhà, kết quả phát hiện đứa bé lại thích bò lanh quanh, mà sân thượng không có gió vì vậy liền mua một cái lồ ng sắt đặt trong nhà vệ sinh kín, sau đó thì cho đứa bé ở đó.

Lúc đầu đứa nhỏ vẫn thích khóc, đói bụng thì sẽ khóc, hai người làm việc cả ngày vừa về nhà đã rất mệt mỏi, vừa nghe thấy tiếng khóc của trẻ con thì càng khó chịu hơn nên nhịn không được đánh đứa bé.

Kết quả sau khi đánh đứa bé nó lại ngừng khóc, mà bọn họ cũng giải tỏa được áp lực.

Cứ như vậy đứa bé từ từ lớn lên thêm một chút, dần dần bọn họ đã xem chuyện này thành một chuyện rất bình thường, thậm chí thỉnh thoảng còn đăng video.

Về sau càng đánh càng ngoan, hơn nữa đứa bé cũng không thân với bọn họ vì vậy bọn họ càng đánh ác hơn, về sau lỡ sẩy tay đánh ác quá bọn họ cho rằng không thở nên ném đi, sau đó bọn họ phát hiện mọi chuyện đã phát triển đến mức độ này nên nhanh chóng chạy về quê.

Miêu Miêu đọc xong thì lệ rơi đầy mặt, nhưng mà chỉ nói đứa bé này được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt thôi chứ không nói đến sau này đứa bé đó có được cứu hay không….

Miêu Miêu thở dài một hơi, không đọc được nửa, trong lòng đã tràn ngập năng lượng tiêu cực.

Lúc này mẹ Hoa ló đầu từ trong phòng bếp, “Miêu Miêu, ra ăn cơm nào.”

Miêu Miêu đứng dậy đi tới, “Dạ vâng.”

Lúc chiều Miêu Miêu lại nhận được điện thoại của Chu Viên lần nữa, chỉ có điều lần này là điện thoại xin giúp đỡ.

“Hả?” Miêu Miêu nghe đối phương nói xong thì có hơi kinh ngạc.

“Lớp trưởng, hôm nay cậu có thời gian rảnh không? Mình sắp chết rồi.”

Lần đầu tiên Miêu Miêu nghe Chu Viên sắp chết, đây chính là một chuyện rất lớn.

“Tớ rảnh, cậu ở đâu? Tớ lập tức tới tìm cậu.”

“Bọn mình ở cửa tiểu khu.”

Miêu Miêu thay một cái áo khoác rồi vội vàng nói tạm biệt với mẹ Hoa, sau đó rời khỏi chung cư.

Vừa rời khỏi chung cư đã thấy Chu Viên đang bị một đứa bé trai xô đẩy trước cửa tiểu khu.

“Đưa ipad cho em!”

“Đưa ipad cho em, em muốn chơi game, em muốn chơi game….”

Bé trai khoảng bốn năm tuổi, gương mặt vẫn còn trẻ con, có chút giống Chu Viên.

Chu Viên thấy Miêu Miêu tới thì đẩy đứa bé ra.

Sau đó nói với Miêu Miêu, “Đây là em trai của mình Chu Đôn.”

“Em muốn tự mình giới thiệu!” Chu Đôn nhìn Miêu Miêu, sau đó vỗ vỗ ngực mình, “Em tên Chu Đôn, em đã chơi game Tiêu Tiêu Nhạc* lên được tới level 550, lúc rảnh rỗi em có thể chỉ chị chơi.”

(*Game này giống như Candy Crush Saga vậy.)

Miêu Miêu thấy bạn nhỏ này thật thú vị, hoàn toàn khác với Chu Viên.

Lúc này Chu Viên mới lặng lẽ giải thích cho Miêu Miêu, “Ba mẹ mình có việc ra ngoài nên đưa nó đến chỗ mình ở vài ngày, mình không biết cách giao tiếp với trẻ con lắm nên mới xin cậu giúp đỡ.”

“Cái này tớ biết.” Miêu Miêu có thể hiểu được, dù sao Chu Viên chưa từng học xong tiểu học thì làm sao biết được cách giao tiếp với trẻ nhỏ?

Nhóc Chu Đôn lén lút nhìn Chu Viên rồi lại lén lút nhìn Miêu Miêu, lúc thấy Miêu Miêu còn lắc đầu, bây giờ không phải là mẫu người nhóc thích.

Chu Đôn nhớ lại lịch sử đen tối của mình, hôm qua lúc nhóc lục lọi đồ trong nhà anh trai thì tìm thấy một tấm hình, trên đó có một bé gái rất đáng yêu, cười toe toét vô cùng ngọt ngào, Chu Đôn chạy đi tìm anh trai nói nhóc muốn kết hôn với bé gái này.

Sau đó thì giấc mộng tan vỡ, bé gái đó đã trưởng thành hơn nữa gương mặt cũng không tròn trịa như nhóc.

Miêu Miêu khó hiểu, “Tại sao em trai cậu cứ nhìn tớ hoài vậy?”

Chu Viên nói, “Trẻ con đều như thế này, nó muốn chơi game nên mình định dẫn nó đi chơi trước, nếu không nó sẽ buồn hết cả một buổi chiều.”

Miêu Miêu gật đầu, sau đó như nghĩ tới cái gì, vỗ tay một cái, “Chu Viên, sao cậu ngốc thế, em trai của cậu ở đây thì cậu sẽ không cần chăm sóc em ấy nữa, đây không phải là một cái cớ rất tốt để ra ngoài chơi cùng cô gái cậu thích sao?”

Miêu Miêu vẫn tưởng rằng cô gái mà Chu Viên thích là người cô không biết.

Chu Viên sửng sốt, thiếu niên dù sao vẫn là thiếu niên, nhất là khi đụng trúng chuyện tình cảm thì làm sao tâm có thể lặng như nước được.

Chu Viên nhịn không được nói, “Mình không ngốc.”

Miêu Miêu ồ một tiếng, lấy lệ nói, “Dạ dạ dạ, cậu thông minh nhất, IQ của cậu rất cao.”

Chu Viên: “….” Nói đến mức này rồi, rốt cuộc là ai ngốc đây?

Có điều thấy phản ứng này của Miêu Miêu, anh cũng thật sự không có can đảm tỏ tình, đúng vậy không có can đảm, không ngờ từ ngữ này vậy mà lại dùng trên người anh.

Chu Đôn: “….” Không phải nói dẫn em đi chơi sao? Tại sao em lại phải trốn?

Buổi chiều dẫn Chu Đôn đi chơi trò chơi xong thì ba người cùng đi xem phim Doraemon.

Miêu Miêu về đến nhà, lúc nằm trên giường thì trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ đến câu nói không ngốc kia của Chu Viên….

Lúc đó cô không dám tiếp tục hỏi Chu Viên nói như vậy là có ý gì?

Miêu Miêu trằn trọc nằm thế nào cũng không ngủ được, lúc thì suy nghĩ tới người mà Chu Viên nói thích lúc thì lại nghĩ tới bình thường hai người ở chung thế nào.

Chu Viên là người khiến người khác thấy thoải mái khi ở cùng.

Miêu Miêu nghĩ đi nghĩ lại, nhịn không được gửi tin nhắn cho Đặng Phong, dù sao…. Hầu hết vấn đề tình cảm của cậu trước đây đều do cô giải quyết, bây giờ là lúc đòi nợ.

Đặng Phong rất nhanh đã trả lời tin nhắn, [Mấy lời này còn có ý nghĩa gì sâu xa hơn sao?]

Miêu Miêu: “….”

[Miêu Miêu, có phải cậu thích cái người nói câu này rồi không? Vậy tại sao cậu lại kêu người đó tìm người anh ta thích? Anh ta đã nói với cậu anh ta có người mình thích rồi sao?]

Miêu Miêu trả lời, [Từng nói không chỉ một lần.]

[Người anh em, cần mình truyền thụ một chút kinh nghiệm cho cậu không?]

Đặng Phong vừa nhắn lại Miêu Miêu liền biết đối phương đang nói cái gì, bởi vì bình thường Tinh Tinh cũng hay nói thích người này người kia.

Miêu Miêu: “….”

[Không thì truyền thụ một ít đi?]

[Nếu mình có kinh nghiệm rồi thì mình sẽ gặp khó khăn như vậy sao?]

Miêu Miêu: “….” Lúc trước giúp đỡ là vô ích rồi, người này hoàn toàn đang cười trên nỗi đau của người khác.

Không đúng, Miêu Miêu sửng sốt, tại sao cô lại đánh đồng tình huống của bản thân và tình huống của Đặng Phong vậy.

Cô…. Cô không có thích Chu Viên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK