“Có hơi phức tạp.” Miêu Miêu suy nghĩ, hàm súc nói, “Sự việc là như thế này, tớ có một người bạn, cậu ấy thích người bạn cùng lớn lên từ nhỏ nhưng mà vấn đề là người bạn kia lại chỉ coi cậu ấy là bạn bè….”
Miêu Miêu nghĩ Chu Viên có lẽ sẽ quen thuộc với loại vấn đề hơn so với cô, nhất định sẽ có cách.
Trong khoảng thời gian này cô thật sự đang lo lắng vấn đề này, quan hệ giữa cô, Tinh Tinh còn có Đặng Phong vẫn luôn rất tốt, cô thật sự không muốn bởi vì vấn đề này mà phá hủy tình cảm nhiều năm của bọn họ, bọn họ từng cùng nhau bị đánh, cùng trốn học, cùng đi ăn bữa khuya, cùng nhảy trên sân…. Là người bạn tốt cả đời khó có được như vậy.
Miêu Miêu nhíu mày lo lắng.
Chu Viên yên lặng nhìn cô, nhìn hàng lông mày nhíu lại của cô làm lòng của anh không khỏi nhói lên.
“Cậu…. Người bạn của cậu thật sự rất thích người kia sao?” Chu Viên hỏi.
Miêu Miêu gật đầu, “Rất rất thích, hai ngày nay đêm nào cũng mất ngủ vì chuyện này.” Đặng Phong trằn trọc không ngủ được nên đến tìm cô nói chuyện phiếm, toàn bộ nội dung đều là Tinh Tinh, Miêu Miêu nghĩ cứ tiếp tục như vậy thì cô cũng sẽ bị tẩy não trở nên yêu mến Tinh Tinh mất.
Chu Viên suy nghĩ một lát, “Cậu hy vọng mình đưa ra ý kiến ở góc độ nào.”
“Bây giờ người bạn của tớ cảm thấy như vậy là bởi vì bản thân có khuyết điểm cho nên đối phương mới không thích mình, cậu nghĩ phải điều chỉnh tâm trạng này như thế nào? Hơn nữa cậu ấy cũng đắn đo rằng có nên tỏ tình không, chủ yếu là sợ sau khi tỏ tình thì hai người thậm chí không còn làm bạn bè được.”
Chu Viên nhíu mày, nói, “Không nên tỏ tình.” Chu Viên tự nhiên cho là “người bạn” Miêu Miêu nói chính là bản thân cô, còn cái người cô thích chính là Đặng Phong.
Anh trịnh trọng nói, “Tỏ tình là khi đã mập mờ chỉ còn thiếu bước cuối cùng là tỏ tình, nhưng tình huống này của cậu rõ ràng vẫn chưa thể tỏ tình được. Ở độ tuổi này sự nhận thức về tình yêu vốn vẫn mơ hồ, nếu như cậu…. Người bạn của cậu thật sự thích người kia thì có thể thử ám chỉ với người đó một chút, để người đó đoán, cậu…. Người bạn của cậu rốt cuộc có thích người đó hay không, cứ như vậy sẽ có một khoảng đệm, đối với hai người cũng coi là chuyện tốt.”
Miêu Miêu: “….” Thật sự chưa từng yêu đương sao, còn bộ lý luận này thì sao?
“Mình từng học tâm lý học, trong đó ngoài tâm lý người tiêu dùng ra thì còn bao gồm tâm lý tình yêu.”
Miêu Miêu giơ ngón cái, “Lợi hại! Tớ nhớ rồi, bây giờ đến lượt cậu. Chuyện khiến cậu phiền lòng là cái gì?”
Chu Viên ngây người, sau đó từ từ nói, “Mình đang suy nghĩ có nên chuyển ngành hay không.
“Ừm?”
“Không phải mình gặp khó khăn mà là mình không quen với môi trường này.” Chu Viên suy nghĩ, nhưng vẫn không nói ra sự rối loạn của mình mà mờ mịt nói, “Nó hoàn toàn khác với những gì mình nghĩ lúc đầu. Mình muốn đổi một môi trường khác.”
Nói xong vẫn không rõ ràng chút nào, Miêu Miêu vẫn đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của anh sau đó mở miệng nói, “Nói cách khác, bây giờ cậu gặp phải hai lựa chọn, một cái là cậu thay đổi môi trường khác, dù sao bây giờ tuổi của cậu vẫn còn nhỏ, chọn chuyên ngành lần nữa để học đại học cùng bọn mình cũng là điều đúng đắn, một cái khác là cậu tìm cách vươn lên dẫn đầu chuyên ngành của mình sau đó thay đổi môi trường? Đúng là vấn đề khó.”
Không được, lựa chọn ban đầu của Chu Viên chính là đổi một môi trường hoặc là quay về thích ứng với môi trường đó.
Miêu Miêu vẫn đang phân tích, “Bọn họ còn đặc biệt tới trường học tìm cậu nói rõ cậu thật sự rất lợi hại. Có điều tớ cảm thấy người lợi hại làm chuyện gì cũng đều sẽ rất lợi hại, đổi một chuyên ngành khác cũng rất tốt.”
Chu Viên ngây người, nói, “Cậu nghĩ mình thật sự có thể đổi ngành khác sao?”
“Cậu mới mười tám tuổi nhưng bây giờ đã vô cùng đáng sợ, cậu đã học xong tiến sĩ đồng thời có mấy năm kinh nghiệm làm việc rồi, việc này nói ra có ai tin được không? Tớ cảm thấy độ khó của việc chuyển ngành cũng không khó bằng cái này được. Ngược là là tớ đã lớn như vậy nhưng xem phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy. Trong phim đổi nghề là chuyện thường xảy ra, nếu như một ngành đã rối loạn đến mức nhìn không nổi nữa thì chắc chắn phải có người đến thay đổi, mà cậu vừa nhìn đã biết là người được trời chọn.”
Chu Viên nhìn Miêu Miêu, trong đầu có thứ gì lóe lên giống như mây đen tản đi.
“Cậu có thấy tớ nói đúng không?” Miêu Miêu nhíu mày, tại sao lúc cô gặp phải vấn đề tình cảm của Tinh Tinh và Đặng Phong lại không thể nói ra được nửa chữ giống như vậy.
Chu Viên gật đầu, kéo cô đứng lên trên bãi tập, “Đi thôi!”
“Để làm gì?”
“Mời cậu đi ăn?” Chu Viê nói.
“Hả?”
Chu Viên suy nghĩ, không phải bọn họ đều nói lúc con gái bị thất tình thì rất thích đồ ăn vặt sao?
Chu Viên suy ra, vốn dĩ câu chuyện về người bạn mà Miêu Miêu nhắc đến chính là Miêu Miêu thầm mến Đặng Phong.
Dù sao cũng có người mời ăn ngon nên Miêu Miêu lập tức đi theo, “Được rồi, chúng ta cùng hỗ trợ lẫn nhau trong lâu dài thì sao? Cậu giúp tớ giải quyết vấn đề tình cảm, tớ giúp cậu giải quyết…. Vấn đề này….” Được rồi, Miêu Miêu cảm giác khả năng mình cũng không đưa ra được ý kiến mang tính xây dựng gì, có điều nghe một chút cũng không tệ.
Chu Viên dừng một lát, “Vấn đề tình cảm này, cậu muốn mình giúp thế nào?”
Miêu Miêu nhớ tới dáng vẻ Đặng Phong, cậu thật sự rất chân thành, nghiêm túc thích Tinh Tinh đã lâu như vậy, Miêu Miêu nói, “Chính là mấy thứ ám chỉ cách theo đuổi cậu nói lúc trước, tớ không am hiểu phương diện này lắm.”
Chu Viên tức giận, “Mình cũng không am hiểu.”
“Ngài quá khiêm tốn rồi, tớ cảm giác cậu hiểu biết rất nhiều!” Miêu Miêu nịnh nọt anh, “Có điều, cụ thể là phải ám chỉ như thế nào? Quan hệ lúc nhỏ của bọn họ rất tốt….”
Chu Viên tức giận, “Bọn họ từng nắm tay chưa?”
“Bình thường có nắm tay, khi còn bé lâu lâu ôm ấp cũng là chuyện thường nhưng sau khi lên trung học thì không có, có điều lúc học cấp hai bình thường cũng có nắm tay.”
Chu Viên khó hiểu hỏi, “Vấn đề là ở chỗ này, không phải quan hệ tình cảm mà chỉ là học sinh cấp hai thì không nên nắm tay.”
Miêu Miêu: “….” Hình như cũng có lý, hai người ở chung rất giống người thân, từ nhỏ đến lớn đều rất thân mật, cho dù nắm tay thì hình như cũng là tay trái nắm tay phải.”