1005.51
Sau vụ tố tụng tập thể kia, Đường Quả tiếp tục tố cáo nhà trường. Dựa vào chứng cứ nhà trường không điều tra về lời đồn mà lại đuổi học cô vì áp lực từ phụ huynh, cộng thêm sự trợ giúp của ba mươi luật sư ưu tú, cô đương nhiên thắng.
Tố cáo nhà trường xong, cô tố cáo giáo viên đã sỉ nhục cô.
Người chứng kiến chỉ thấy cô quá điên cuồng.
Cô cười, nói, "Không muốn bị tố cáo thì đừng có làm. Bọn họ xâm phạm quyền lợi của tôi, hà cớ gì tôi không thể tố cáo?"
Giáo viên kia đương nhiên thua kiện, cuối cùng bị đuổi việc, không thể đi dạy được nữa. Không bao lâu sau, bằng giáo viên của bà ta cũng bị tịch thu và hủy bỏ.
Sau khi nhận được tiền của bị cáo, Đường Quả lấy danh những người bị tấn công bằng ngôn từ để lập quỹ. Tuyên ngôn của quỹ hội là, những ai bị bịa đặt hay bị công kích bằng lời nói, quỹ sẽ sẽ giúp họ thưa kiện. Ba mươi luật sư giỏi nhất thế giới cũng đồng ý tố tụng cho người bị hại, giúp họ bảo vệ quyền lợi.
Nhờ đó mà vô số người quyên góp cho quỹ. Những người đã trải qua thời kỳ gian nan để vươn lên quyên nhiều tiền nhất. Họ hy vọng thế giới ít đi những lời đồn thổi, cho đời sau của họ không gặp phải trường hợp bị ngôn từ công kích. Còn những người nghi ngờ cô định lợi dụng vụ kiện để kiếm lời thì phải xấu hổ cúi đầu. Đây là cô gái cứ động vào là đi kiện, không thể bịa đặt về cô.
Xong xuôi, Đường Quả chuyển trường.
Những nơi khác biết cô muốn chuyển trường, vội vã chào đón. Ai cũng biết thành tích của cô xuất sắc như thế nào, tất cả tối đa, chỉ mất một điểm văn. Cuối cùng cô lựa chọn một trường khác cùng thành phố. Tuy trường này không nổi bằng trường cũ nhưng khá gần nhà, môi trường học tập cũng ổn.
Bên thua kiện vẫn không chấp nhận, liên tục nộp đơn kháng án. Nhưng chỉ sau một tháng, không ai kháng án nữa.
Người thân thấy sắc mặt bọn họ tái nhợt thì ngạc nhiên vô cùng, hỏi thăm lại chẳng ai nói. Bọn họ chỉ lắc đầu cười khổ, trong mắt toàn tuyệt vọng và sợ hãi.
Không ai biết, bọn họ rất sợ mỗi khi đêm về. Bọn họ nằm trên giường, nhắm mắt lại và rồi sẽ bước vào một thế giới đáng sợ. Người ở thế giới đó không tốt chút nào, ai cũng dùng lời nói công kích bọn họ. Bọn họ không làm gì nhưng qua miệng những kẻ ấy, chuyện không cũng thành có, đi đến đâu cũng gặp phải những ánh mắt cười nhạo và xem thường.
Cảm giác bị toàn thế giới không ưa là thế nào? Bọn họ đã trải qua cảm giác ấy.
Trong mơ, có người tung tin bọn họ trộm cắp. Bọn họ biện minh mình không trộm nhưng người ta vẫn nói, "Trong lớp toàn con nhà khá giả, có mỗi mày nghèo, mày không trộm ai trộm?"
Bọn họ đỏ mặt, cãi rằng mình không trộm.
"Còn ngang nữa, không phải trộm thì sao đồ lại trong ngăn bàn mày?"
"Đúng vậy. Tay chân không yên phận mà lại ngồi trong lớp ta, mất mặt."
"Mua không được thì thôi, cần gì phải đi trộm?"
"Báo cáo giáo viên, nhất định phải báo cáo giáo viên. Về sau đừng chơi với nó nữa."
Tưởng rằng giáo viên sẽ điều tra thật kỹ lưỡng nhưng đến giáo viên cũng tin tưởng đám người vu khống kia.
"Thưa thầy, em không trộm."
"Thầy ơi, là cậu ta trộm, em nhìn thấy."
Giáo viên khuyên bảo, "Làm sai phải dũng cảm nhận lỗi. Trộm đồ là xấu, nói dối cũng là xấu, mong em sẽ nhận ra lỗi lầm của mình. Bao giờ đi học, em phải xin lỗi tập thể lớp."
Tất cả chỉ còn lại tuyệt vọng. Bọn họ không hiểu vì sao đến giáo viên cũng không tin mình. Bọn họ vẫn không chịu thừa nhận, hy vọng rằng như thế sẽ có người điều tra rõ ràng. Không ngờ giáo viên lại gọi cho phụ huynh. Tưởng rằng bố mẹ sẽ tin tưởng mình, nhưng rồi phụ huynh lại đánh bọn họ và mắng chửi, "Nhãi ranh, học gì không học, lại học thói trộm cắp!"
Họ không thanh minh được.
Giáo viên sẽ nói, "Các học sinh làm chứng rằng em này trộm đồ, nhưng em không chịu thừa nhận, còn mắng các bạn. Phụ huynh nên đưa em về dạy bảo lại."
Bọn họ sẽ thấy bố mẹ mình đỏ mặt tía tai khom lưng xuống cười trừ xin lỗi. Sau đó, bọn họ sẽ bị đưa về nhà đánh một trận thừa sống thiếu chết. Hàng xóm biết chuyện sẽ đánh giá thêm rằng, "Còn nhỏ phải dạy, nhỏ trộm châm, lớn sẽ trộm kim, phải đánh mới chừa."
Bọn họ có khổ mà không nói được, rõ ràng không làm gì, tại sao người ta lại vu khống bọn họ?
Từ đó, những ai quen biết bọn họ đều biết bọn họ từng trộm đồ.
Giấc mơ rất dài, có thể nói là mơ thấy cả cuộc đời. Người nằm mơ có các kết cục khác nhau.
Một số không chịu được đồn thổi, cuối cùng thành ăn trộm thật, nhỏ trộm nhỏ, lớn trộm lớn, cuối cùng bị bắt bỏ tù, không làm được gì, cả đời bị hủy.
Một số khác thì liều mạng chứng minh mình trong sạch, nhưng càng bị công kích nhiều hơn, cuối cùng lựa chọn kết thúc. Những người này nhảy xuống từ trên tầng cao, thấy máu rồi mới tỉnh lại. Thấy xung quanh toàn bóng tối, bọn họ mới biết đó chỉ là mơ. Vốn dĩ còn cảm thấy may mắn, nhưng chẳng ai ngờ rằng từ ngày ấy, đêm nào họ cũng mơ giấc mơ đó.
Những người chịu đựng được thì vẫn sống, vẫn lấy được thành tích ở lĩnh vực nào đó, nhưng có điểm chung là tất cả đều bị tổn thương sâu sắc, cuộc sống sau này không ổn định, còn mắc bệnh tâm lý cả đời. Dù là ai cũng vậy.
1007.53
Nam sinh mơ bị vu khống như thế. Còn nữ sinh, giấc mơ của bọn họ là cuộc đời của nguyên chủ Đường Quả. Ngày nào bọn họ cũng mơ, cũng nghe những lời nói đáng sợ. Ngày nào bọn họ cũng bất lực, sợ hãi và trốn tránh.
Còn các phụ huynh, giáo viên, phóng viên và những người đứng xem thì mơ khác. Bọn họ vẫn là người đứng nhìn, nhưng những người bị bọn họ mặc kệ lại chính là con của bọn họ.
Tận mắt thấy con mình bị bôi nhọ, còn thấy bản thân cũng mắng chửi con mình, bọn họ rất muốn tỉnh lại nhưng không thể.
Cuộc đời con cái bọn họ vì áp lực mà thay đổi. Hoặc là tự tử, hoặc mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng, hoặc sống tầm thường chui rúc, hoặc thành người có tiếng nhưng mang tính cách cực đoan, đáng sợ không giống người bình thường.
Bọn họ vừa mơ vừa khóc, khi tỉnh lại thì toàn thân toát mồ hôi lạnh. Tuyệt vọng vây kín bọn họ, mãi cũng không thể thoát ra. Và cứ mỗi lần bọn họ ngủ say, giấc mộng đó lại xuất hiện.
Giấc mơ đáng sợ, cuộc sống đáng sợ, không có bất kỳ hy vọng nào.
Còn Ngụy Lượng và Tả Nhiên, hai người cũng mơ thấy cuộc đời của nguyên chủ.
Bọn họ vẫn là người đứng xem. Thấy bản thân trong giấc mơ làm ra chuyện đó, bọn họ muốn cản lại nhưng không thể.
Bọn họ trong mơ vô cùng lạnh lùng, nhất là trong giây phút cuối cùng kia, nghe tin Đường Quả trèo lên sân thượng cũng chỉ tưởng là cô đùa, tiếp tục chơi trong quán bar.
Bọn họ hận không thể đánh chính mình.
Và cuối cùng, nữ sinh xinh đẹp kia nhảy xuống trước mắt bao người. Thịt xương tan nát, máu văng tung tóe.
Sinh mạng của cô ấy đã kết thúc.
Những người xung quanh không những không thương cảm mà còn thấp giọng bàn tán, chụp ảnh, nói với người quen rằng con nhỏ bị bao nuôi nhảy lầu chết rồi.
Cả hai không chịu được, gào lên, xông vào đám người, muốn gϊếŧ sạch tất cả.
1008.54
Đến đây thì cả hai tỉnh lại.
Nhìn căn phòng tối đen, bọn họ bật đèn, vô thức lấy điện thoại, mở mục tin tức lên.
Trên tin tức là chuyện nữ sinh kia thắng kiện và thành lập quỹ hội, cũng có tin cô đã chuyển trường, thành tích vẫn ưu tú như trước.
Nhìn ảnh và mạng xã hội của cô, hai người thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ không ngờ rằng những đêm sau đó đều đáng sợ như vậy. Sinh mệnh của cô gái ấy liên tục kết thúc trước mặt bọn họ. Bọn họ trong giấc mơ lạnh nhạt, vô tình, bọn họ muốn cản cũng không được.
Trải qua vô số lần như thế, Ngụy Lượng và Tả Nhiên càng ngày càng gầy. Hai người không muốn ngủ nữa, gọi điện cho nhau.
"Tả Nhiên, nếu như có thể làm lại từ đầu thì tốt biết bao."
Nói xong, cả hai đều trầm mặc. Một hồi lâu sau, Tả Nhiên đáp lại, "Nhưng thế giới này không có chuyện làm lại từ đầu, chỉ là vọng tưởng của chúng ta thôi. Ngụy Lượng, mọi chuyện xảy ra không thể quay lại, dù có quay lại thì cũng có nhiều thứ không giống như trước. Chuyện gì làm thì cũng đã làm, sai cũng đã sai, hối hận cũng không được."
"Đúng, không có thuốc hối hận." Ngụy Lượng lẩm bẩm, cười lên, "May là cậu ấy kiên trì, không tao điên mất."
"Đúng rồi, may là cậu ấy kiên trì." Tả Nhiên nói theo, nếu tất cả như trong mộng, hắn sẽ điên mất.
Hai người đứng trên ban công, nhìn điện thoại, nhìn ánh đèn thành phố, nhìn xe đi tới đi lui, không nói gì cả.
"Tả Nhiên."
"Sao?"
"Chúng ta xin lỗi cậu ấy đi. Dù cậu ấy có tha thứ hay không, chúng ta cũng cần một lời xin lỗi, đúng không?"
Tả Nhiên thở dài một tiếng, "Đúng, chúng ta nên xin lỗi."
Hôm sau, Đường Quả vừa tan học đã thấy được Ngụy Lượng và Tả Nhiên. Sắc mặt hai người không tốt, mặt cắt không còn một giọt máu. Thấy cô ra ngoài, bọn họ nhanh chóng chạy đến.
Các học sinh cùng trường nhận ra bọn họ, tưởng bọn họ muốn làm gì đó, nhanh chóng vây quanh Đường Quả.
Học sinh trường mới rất nể Đường Quả. Ngày thường bọn họ cũng bị làm phiền, có điều chẳng ai đạt đến trình độ của Đường Quả. Video livestream toàn cầu kia, họ xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng sảng khoái vô cùng.
Trong khi ai ai cũng tường Ngụy Lượng và Tả Nhiên xuất hiện để bắt nạt Đường Quả, không ngờ cả hai lại quỳ xuống trước mặt cô, chân thành: "Tớ xin lỗi."
Không ai giải thích thêm, chỉ nói như vậy.
Xung quanh thấy thế, lập tức tránh ra.
Đường Quả đến trước bọn họ, hơi cúi người xuống, "Tôi nhận lời xin lỗi này, nhưng sẽ không tha thứ. Không phải lời xin lỗi nào cũng được tha thứ, cũng không phải hai người nhận ra sai lầm của mình thì tôi nhất định phải tha thứ."
Hai người nhìn nhau, bọn họ vốn không cần tha thứ.
"Chúng tớ chỉ đến xin lỗi, không định xin cậu tha thứ." Ngụy Lượng nói, "Là lỗi của chúng tớ, chúng tớ sẽ không làm như vậy nữa, hy vọng cậu cũng sẽ sống tốt."
Tả Nhiên gật đầu. Mục đích của bọn họ là vậy. Không biết nữ sinh bọn họ muốn trêu đùa đã ở trong tim bọn họ từ bao giờ, muốn quên cũng không thể. Nhưng với tính cách của cô, bọn họ không có cơ hội nào nữa.
1009.55
Đường Quả nhìn hai người, cười một tiếng, "Có phải xin lỗi xong rồi sẽ thấy thoải mái hơn không?"
Lời cô nói không dễ nghe, còn có phần châm chọc. Nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, vì cảm thấy áy náy nên mới xin lỗi.
Đường Quả cúi thấp người xuống. Cả hai tò mò không biết cô muốn nói gì, một bước cũng không rời đi, mặc kệ cô tiếp cận.
Sau đó, giọng nói dễ nghe nhưng lạnh lẽo như gió thổi bên tai họ, "Có phải đang cảm thấy may mắn vì tôi không nhảy lầu tan xương nát thịt như trong giấc mơ của các cậu không?"
Hai người đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô với vẻ không thể tin nổi. Tại sao cô lại biết bọn họ mơ như vậy chứ? Không, đáng chú ý hơn là, cô nói vậy là có ý gì.
"Hiện tại tim hai cậu đập nhanh lắm. Có lẽ các cậu không thích đáp án này, nhưng tôi vẫn muốn nói." Giọng Đường Quả trầm xuống, "Các cậu chưa từng nghĩ rằng tôi không phải cô ấy à? Tôi chỉ thay thế cô ấy trở về hoàn thành di nguyện, chứng minh trong sạch. Cô ấy ở thế giới này còn quá nhiều tiếc nuối, ôm hận mà đi, chỉ còn một đám người ác độc đứng ngoài cuộc mà không chịu trừng phạt. Hai cậu tưởng cô ấy cam lòng sao?"
Sắc mặt cả hai vô cùng khó coi. Câu nói ấy cứ xoay quanh trong đầu bọn họ.
Ngụy Lượng nổi giận, "Nói dối. Tiểu Quả, nhất định cậu đang trả thù tôi, đúng không?"
Chuyện trong mơ sao có thể là thật?
Cô sao có thể nhảy xuống kết thúc cuộc đời mình như thế?
Không, không thể nào. Sao có thể thế được?
Cô xinh đẹp, hồn nhiên, kiên cường như thế, sao có thể nhảy từ trên cao kia xuống được?
Không có khả năng, nhất định cô đang nói dối.
Tim hai người đập thình thịch. Bọn họ tròn mắt nhìn cô, không thể tin nổi. Cô vẫn đứng trước mặt bọn họ, làm sao những chuyện đó xảy ra được?
Đường Quả lấy trong túi ra một viên đá quý giá trị trăm triệu đưa cho cả hai xem, giọng nhẹ nhàng, "Một nữ sinh có đá quý như thế này còn cần đi làm thêm sao?"
"Một giám đốc công ty, một nữ sinh phải đi làm thêm có thể mời được ba mươi luật sư giỏi nhất thế giới sao?" Đường Quả cười nhẹ, "Thù lao không phải tiền, bọn họ không thiếu tiền, còn giàu gấp mấy lần các cậu, sao lại thế nhỉ?"
"Chơi cổ phiếu kiếm lời mấy ngàn vạn? Cho tôi hỏi chút nhé, một nữ sinh cấp ba làm được à? Nửa năm dùng gần năm mươi vạn chơi cổ phiếu, học sinh cấp ba làm được không?"
"Cuối cùng, chẳng lẽ hai cậu không nghi ngờ vì sao tôi biết hai cậu mơ gì à?"
Giọng của cô càng ngày càng thấp, như thể chỉ cho bọn họ nghe. Cô hơi nghẹn lại, "Giấc mơ của hai cậu là tôi làm. Cả đời các cậu sẽ bị ác mộng ám ảnh, ngày đêm giày vò nhìn cô ấy chết trước mặt vô số lần. Cả đời các cậu sẽ không yên bình. Các cậu phạm lỗi thì phải trả giá."
"Không chỉ hai cậu, những người tham gia vào chuyện này cũng thế."
Cô đứng lên, trên mặt vẫn là nụ cười xinh đẹp dịu dàng.
"Tiểu Quả."
Giọng Thường Trạm từ nơi xa vọng đến, còn mang theo một chút vội vàng.
_
Editor: Không có ý gì đâu mà đại đại càng lúc càng dài dòng hay sao ấy, lúc đọc convert không thấy vấn đề gì mà khi edit thì cứ cảm thấy đầu và cột sống không được ổn :(