837.46
Cô làm những chuyện đó, làm sao hắn nói ra miệng được.
"Chỉ là thiến bọn ác nhân thôi, có gì đâu mà khó nói?" Đường Quả cười lên, khiến xung quanh không nói nên lời. Nữ quỷ này đúng là không biết thẹn.
Đường Quả nhìn Tần Cửu bên cạnh, "A Cửu nói xem, chúng nó có đáng bị tuyệt tự không?"
"Có." Tần Cửu chắc nịch đáp lại.
Đường Quả vui vẻ ngưng thân thể lại, ôm lấy tay anh. Dáng vẻ thân mật của cả hai rõ ràng như thế khiến người xung quanh tròn mắt không tin nổi.
Tần Cửu, đạo sĩ trẻ tuổi chỉ biết bắt yêu kiếm tiền chọn nữ quỷ làm đối tượng?
Chắc đùa.
"Tần Cửu, cậu... cậu có quan hệ gì với nữ quỷ này?" Có người run run hỏi. Không thể nào. Tần Cửu sao có thể làm thế.
Tần Cửu ôm eo Đường Quả, dù không nói gì cũng thừa nhận quan hệ của cả hai, "Mọi người nghĩ thế nào thì đúng là như thế."
"Không phải cậu chỉ thích bắt yêu và kiếm tiền thôi à?"
"Tôi đã nói rồi, tôi đã có thêm một sở thích nữa." Tần Cửu cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn Đường Quả chỉ có cưng chiều và dung túng, "Chiều vợ."
Xung quanh: "..." Má nó, người với quỷ rải cơm chó à?
Sắc mặt Phương Vân Trì thay đổi, "Người quỷ không thể yêu nhau. Tần Cửu, trái quy tắc rồi."
"Quy tắc nào?" Tần Cửu hỏi lại, cứng rắn nhìn Phương Vân Trì, "Cậu định ra?"
"Tóm lại, người quỷ không thể yêu nhau." Phương Vân Trì cố chấp, ánh mắt nhìn Tần Cửu đầy căm ghét, "Anh thân là người trong giới huyền học, vậy mà lại yêu đương với quỷ, anh..."
"Bổn đạo không phải đạo sĩ bắt quỷ. Bổn đạo bắt yêu, sao lại không thể yêu đương với quỷ?" Tần Cửu ngắt lời Phương Vân Trì.
Đường Quả cũng gật đầu phụ họa, "Đúng thế. Liên quan chó gì đến cậu. Người ta yêu đương thế nào ai cần cậu quan tâm? Lo chuyện bao đồng."
"A Cửu, anh chờ em. Hôm nay muốn cản em đúng không? Nể mặt mũi, em đi làm luôn, xem có thể cản được em không."
Buông tay Tần Cửu ra, thân thể cô mờ đi, bay xuống dưới núi.
Phương Vân Trì thấy thế, cảm thấy không ổn, lập tức đuổi theo. Ninh Tương Tư cũng theo sát, cảm giác hôm nay sẽ không quá thuận lợi.
Thực lực của Đường Quả thế nào cô đã chứng kiến, Phương Vân Trì liệu có thể là đối thủ không?
"Các vị tiền bối, xin các vị ra tay, ả lại muốn làm chuyện ác." Phương Vân Trì không quên quay đầu lại nói với những người khác, "Những gì tôi đã hứa, trả gấp đôi được không?"
"Cậu Phương, không giúp được, không giúp nổi."
Trả thêm cũng không được. Họ hành nghề nhiều năm, gặp vô số ma quỷ, nhưng đây là lần đầu tiên họ không xác định được thực lực của đối phương, thậm chí còn phải suy đoán xem, họ có thể chống đỡ được bao lâu trong tay người ta.
Sắc mặt Phương Vân Trì khó coi, "Nếu các vị không muốn, vậy bỏ đi, hi vọng sẽ có một ngày các vị sẽ không hối hận. Tương lai nữ quỷ này trưởng thành lên, không ai có thể làm gì nổi, cả Nhân giới sẽ bị ả làm rối loạn."
Nói xong, Phương Vân Trì không để ý người đằng sau nữa, vội đuổi theo Đường Quả xuống núi.
Những người ở lại lắc đầu. Trưởng thành lên cái gì, người ta đã trưởng thành lắm rồi.
Đã không ai cản nổi, cô chỉ có thể càng ngày càng mạnh hơn thôi.
838.47
Để ý thấy Tần Cửu bình tĩnh đứng đó, ai cũng ngầm tò mò trong lòng.
Không phải người yêu à? Phương Vân Trì đi đánh nhau với người ta rồi, sao Tần Cửu còn đứng đây?
"Tần Cửu, cậu không đi xem hả?" Có người khá thân với Tần Cửu, dịch đến bên cạnh anh dò hỏi, "Nhỡ đâu Phương Vân Trì có cách thì sao? Cậu không lo?"
"Phương Vân Trì chưa đủ tầm." Tần Cửu chắc như đinh đóng cột, "Cô ấy không cần tôi đi theo. Cô ấy nói, chuyện cô ấy làm khá máu me và thô bạo, bảo tôi chờ. Cô ấy cũng nói muốn bảo vệ hình tượng ưu nhã văn nhã và thục nữ trước mặt tôi."
Ha ha, vậy á hả?
Dạo này quỷ cũng để ý hình tượng trước mặt người yêu thế à?
Có điều, những chuyện cô làm, không cần nhìn cũng cảm thấy vô cùng thô bạo.
"Thật ra tôi cũng chẳng quan tâm mấy cái đó lắm." Trong mắt Tần Cửu mang theo tươi cười, "Nhưng mà, cô ấy không cần thì tôi không đi, ở đây chờ cô ấy là được."
"Tần Cửu, vì sao cô ấy lại làm thế?"
Tần Cửu không ngại người ta hỏi, lấy điện thoại ra gửi tài liệu và ảnh chụp của cuộc điều tra cho họ, "Mọi người nhìn đi, cô ấy cũng đã từng sống trong một thôn như thế, cuối cùng chạy được, nhưng không thoát, phải nhảy xuống vách núi tự tử."
Tất cả nhìn tài liệu và ảnh trong nhóm, lựa chọn trầm mặc.
Lúc đến đây, họ cảm giác được âm khí chỗ này rất nặng, còn tưởng là do con quỷ kia quá lợi hại. Nhưng nhìn chỗ tài liệu này rồi, họ mới rõ được nguyên nhân vì sao.
Trên thực tế, vừa nãy cô lại gần họ, âm khí trên người cô không nặng, nhất là khi cô hóa thành thực thể ôm Tần Cửu, gần như không có âm khí.
Vậy âm khí xuất hiện từ đâu?
Ảnh chụp trong nhóm không phải cái gì khác, mà chính là xương cốt đào được ở bên cạnh thôn.
"Đống xương này là do bọn trong thôn làm, tất cả đều là các cô gái bị lừa đến đây. Họ chống đối nên mới bị vậy. Mà những kẻ nghe lời là đồng lõa của bọn kia."
"Tôi đoán, lúc này hẳn cô ấy sẽ hỏi ai tham gia, rồi gϊếŧ kẻ đó." Tần Cửu tươi cười. Nếu không phải thấy những thứ anh gửi vào nhóm, chắc chắn bọn họ sẽ nghĩ Tần Cửu điên rồi.
Xung quanh im lặng.
Hồi lâu sau, một người có quan hệ không tệ với Tần Cửu nói, "Cô ấy tuy gϊếŧ những kẻ đáng chết, nhưng cô ấy là quỷ hồn, nếu cứ tiếp tục như thế, sớm muộn gì cũng bị trời phạt. Chúng tôi thì không làm gì được, còn Tần Cửu cậu nếu nghiêm túc thật, nên dốc lòng tu luyện cùng cô ấy."
"Tôi đã hỏi cô ấy chuyện này rồi." Tần Cửu nói, "Cô ấy nói trời không dám phạt cô ấy."
"Tần Cửu, cậu điên rồi à? Cô ấy nói gì cậu cũng tin?"
Tần Cửu gật đầu một cách đương nhiên, "Đúng vậy, cô ấy nói gì tôi cũng tin. Tôi cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy cô ấy không lừa tôi. Lúc cô ấy nói chuyện đó, cực kì tự tin."
Tất nhiên, quan trọng nhất là cô rất bí ẩn, ngay cả kiếm tiên cũng có thể lấy ra. Sau đó cô còn đưa cả cột thu lôi cho anh nữa. Đó không phải cột thu lôi bình thường, là cột thu lôi tránh lôi kiếp. Nếu nói miệng thì anh chắc chắn không tin, nhưng sờ đến rồi, nó còn cao cấp hơn cả kiếm tiên, anh muốn không tin cũng không được.
Nhưng mà, những chuyện này anh sẽ không nói trước mặt đám đạo sĩ này. Mấy lão già ấy có hiểu yêu đương mang vị gì đâu.
839.48
Mọi người thấy Tần Cửu chắc chắn như thế, cảm thấy anh đã quá mù quáng, bị một nữ quỷ câu mất hồn. Nhưng không ai dám nói xấu gì cô, vì cô là người nhà họ Đường. Nhà họ Đường đầy nhân quả, không được đụng đến, dù chỉ một câu.
"Cô ấy sẽ không hạ độc thủ với Phương Vân Trì đấy chứ?"
Tần Cửu khẳng định, "Chỉ cần Phương Vân Trì không chạm đến giới hạn của cô ấy giống như thiên sĩ Phương, cô ấy sẽ không chơi cậu ta đến chết. Còn chơi thế nào thì tôi không biết."
Ha ha, đây là câu trả lời kiểu gì vậy.
Biết Phương Vân Trì không nguy hiểm đến tính mạng, bọn họ cũng khỏi lo.
Tuy Tần Cửu không có tình người mấy nhưng vẫn chú trọng đến nguyên tắc, có gì nói nấy, hầu như không nói dối.
Dù tò mò nữ quỷ kia mạnh đến mức nào, bọn họ vẫn không đi nhìn thử.
Cảm thấy tâm tình Tần Cửu không tệ lắm, mấy người hỏi anh chuyện Đường Quả. Họ nhận ra, chỉ cần nhắc đến Đường Quả, Tần Cửu sẽ cười rất tươi.
Nói sang bên Phương Vân Trì đang đuổi theo Đường Quả. Vừa mới vào trong, hắn lập tức cảm nhận được âm khí xung quanh rất nặng, tập trung nhìn, phát hiện ra đâu đâu cũng là cô hồn dã quỷ. Hắn vội rút kiếm diệt quỷ ra.
Đúng lúc đó, Đường Quả đi ra ngoài, cười với hắn, khiến hắn cảm thấy không ổn.
Đến khi vọt đến trước những tiểu quỷ kia hắn mới biết không ổn chỗ nào.
Tiểu quỷ ở ngay trước mặt hắn, chỉ cần chém một nhát chắc chắn sẽ hồn phi phách tán, nhưng kiếm của hắn như chém phải một chướng ngại vật trong suốt, không thể tiến thêm được nữa.
Hắn muốn bước đi, rồi phát hiện mình cũng không xuyên qua được. Ninh Tương Tư đưa tay lên đẩy, nhận ra đó là một bức tường trong suốt.
"Anh Phương, không qua được."
"Con quỷ này đạo hạnh cao, sử dụng thuật quỷ đập tường* với chúng ta, để anh nghĩ cách."
(*quỷ đập tường: hiện tượng đi vòng quanh một khu vực nào đó mà không thể đi ra được. Theo tâm linh thì là bị ma nhát, còn theo y học là do bị thiếu vitamin)
Đường Quả nghe được ba chữ "quỷ đập tường", bật cười, "Quỷ nào đập tường? Phương Vân Trì, hai năm trước cậu là gà mờ, hiện giờ cậu vẫn gà mờ, ngay cả kết giới cũng không biết?"
Quỷ đập tường, mệt hắn nghĩ ra được.
"Kết giới?" Sắc mặt Phương Vân Trì biến đổi, "Không thể nào!" Ngay cả sư phụ hắn cũng không thể bày ra được kết giới trong truyền thuyết, đây là một con quỷ mới xuất hiện mấy năm, sao có thể hiểu kết giới bày ra như thế nào?
Hắn không tin.
"Lười nói chuyện vô nghĩa với cậu. Hiện tại cả hai không thể tiến cũng không thể lùi. Trước khi tôi xong việc thì cứ ở yên đó đi."
"Muốn cản tôi, muốn trừ ác dương thiện, muốn giúp đỡ chính nghĩa, trừ ma vệ đạo đúng không?"
"Tôi nói cho mà nghe, ở trước thực lực, mấy thứ đó đều là giả hết."
Đường Quả nói xong, không để ý đến hắn nữa, quay sang cười với đám tiểu quỷ, lấy ra một viên đan ngưng hồn, "Qua đây, ngưng tụ hồn thể lại, sau đó đi vào tìm những kẻ đã gϊếŧ hại mình. Ai hại mình cứ việc báo thù, còn không hại không cần dính đến. Báo thù xong quay lại, tôi siêu độ, đưa vào luân hồi."
Cô liếc Phương Vân Trì đã đỏ mắt lên, "Giận lắm đúng không? Đây gọi là thay trời hành đạo, họ chỉ đi trả thù thôi."
"Cậu không thể vô lý thế được."
"Cậu có thể báo thù cho sư phụ cậu, sao lại không có quỷ hồn chúng tôi báo thù chứ?"
"Đường Quả, như thế sẽ bị trời phạt."
840.49
"Không, sẽ không, trời không dám phạt tôi."
Sắc mặt Phương Vân Trì lạnh đi, "Ác quỷ như mày nhất định sẽ bị trời phạt."
"Phương Vân Trì, kỳ thật cậu là một người ích kỷ." Đường Quả nheo mắt lại, "Một ngày nào đó cậu sẽ hối hận, cũng sẽ hiểu được mình làm những chuyện này buồn cười đến mức nào. Có một chút mầm tai họa, tôi đã diệt trừ, nhưng vận mệnh luôn thay đổi, hôm nay trừ mầm tai họa này, ngày mai mầm tai họa có thể xuất hiện ở chỗ khác."
"Phương Vân Trì, tôi khuyên cậu lần cuối, lúc bắt quỷ phải suy nghĩ một chút, đừng có quỷ nào cũng bắt, cũng cướp mạng sống của họ."
Phương Vân Trì cãi cố, "Ta trừ ác dương thiện, tru sát ác quỷ, nào có mầm tai họa."
Đường Quả lắc đầu cười, không nói thêm gì nữa.
Tiểu quỷ đã ngưng hồn thể lại tinh ý nhìn Đường Quả đứng đó, không biết lấy ra một cái ghế từ lúc nào, đặt trước mặt cô, còn cung kính vái lạy cô.
"Được rồi, đi báo thù đi, ở đây tôi lo hết."
"Đường Quả, làm việc phải chú ý quy tắc, như thế không cần ta tời, trời cũng phạt." Phương Vân Trì không ra được, rất nhanh đã nghe thấy tiếng hét thảm từ trong thôn truyền đến, "Đường Quả!"
Đường Quả không quay đầu lại, chỉ nghe những tiếng kêu thảm đó.
Thật lâu sau, Phương Vân Trì trông vô cùng suy sụp. Hắn không làm gì được một con quỷ còn làm đạo sĩ bắt quỷ gì nữa.
"Báo thù xong rồi?" Đường Quả hỏi tiểu quỷ.
Một đám tiểu quỷ đi đến trước mặt Đường Quả cảm kích lạy cô, nói cảm ơn. Hồn không có nước mắt, họ muốn khóc cũng không được, chỉ có một biểu cảm khó coi.
"Tôi giúp mọi người siêu độ, đưa vào luân hồi." Đường Quả cười nói, "Vào luân hồi, tái sinh làm người là một chuyện tốt."
"Kiếp sau tất cả sẽ trở thành những người hoàn toàn mới, không hề nhớ rõ kiếp này đã xảy ra những chuyện gì. Nhưng, hãy nhớ làm một người có nguyên tắc."
Tiểu quỷ không quá hiểu câu này, nhưng họ nghĩ, một người có nguyên tắc là một người không đi hãm hại người khác vô cớ. Họ cảm thấy khá kỳ quái, vì sao cô không cho họ làm người tốt?
"Làm người tốt có khả năng không nhận được hồi báo tốt. Quá tốt lại dễ bị bắt nạt. Chỉ cần tuân theo nguyên tắc của lòng mình, không được chủ động hãm hại người khác là được."
Đám tiểu quỷ cái hiểu cái không gật đầu.
Đường Quả niệm chú vãn sinh, họ ngồi xếp bằng bên dưới. Không bao lâu sau, hồn thể của họ trở nên trong suốt. Đường Quả kháp quyết, bên cạnh họ mở ra một cánh cửa. Có vẻ họ nhận ra được nó, lạy Đường Quả lần cuối rồi nhảy vào trong.
Phương Vân Trì chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu quỷ đi đầu thai. Hắn không ngờ ác quỷ gϊếŧ người vô số lại có Phật quang đầy người như thế.
Ninh Tương Tư cũng không dám tin trên người Đường Quả có Phật quang. Quá kì lạ.
Nhìn tiểu quỷ lần lượt vào luân hồi, cô không có bao nhiêu cảm xúc. Người thôn này quả thực toàn là ác nhân. Nếu nói tiểu quỷ báo thù, cô có thể chấp nhận được, đặc biệt là khi nghe thấy tiếng đàn ông kêu thảm thiết, cô biết ngay đã xảy ra chuyện gì.
So với hai năm trước, cô đã trưởng thành hơn, nhìn mọi chuyện cũng không phiến diện như thế nữa.
Đường Quả năm đó bị bọn trong thôn kia hại chết, cô làm những chuyện đó cũng không có gì đáng trách.
841.50
Nhưng thấy Phương Vân Trì khó chịu như thế, cô vội vàng vứt suy nghĩ đó ra sau đầu.
"Anh Phương, còn ổn chứ?" Ninh Tương Tư lo lắng hỏi, "Chúng ta không làm gì được đâu."
Nhìn Đường Quả thiến những gã đàn ông kia, cô có hơi khoái chí.
Cô nhớ rõ, sau chuyện ở thôn kia mấy tháng, trong trường cô cũng có chuyện lớn.
Có một cô bạn thuê nhà trọ ở ngoài trường, một ngày nọ, giáo viên điểm danh nhưng không thấy cô ấy đến. Gọi điện không nhận, gọi phụ huynh cũng không có tin báo về nhà.
Sau đó, có người đề nghị đến nhà trọ của cô ấy xem thử.
Cửa phòng khóa chặt, hỏi chủ nhà lấy chìa khóa, vừa vào cửa đã cảm giác không ổn. Trong phòng lộn xộn, cuối cùng phát hiện ra cô ấy đã chết trong phòng ngủ.
Kết quả giám định là bị cưỡиɠ ɦϊếp rồi bị bóp cổ đến chết.
Bố mẹ cô biết được chuyện này, ngày nào cũng đưa đón cô về nhà.
Cô thấy được bố mẹ của cô bạn kia, họ đau lòng khóc mãi, kêu gào muốn bọn tội phạm bị băm thành trăm mảnh.
Về đến nhà, bố mẹ cô cũng bàn chuyện này, nói phải bị băm thành trăm mảnh thật. Nếu chuyện này cũng xảy ra với họ, chắc chắn họ cũng không tiếp thu được.
Tóm lại, cô cảm thấy bố mẹ không nói đùa.
Hơn nữa, qua chuyện đó, cô đã hiểu hơn về cách làm của Đường Quả.
Hiện giờ thấy Đường Quả xử lý bọn kia, trong lòng cô vốn không có ý ngăn cản.
Kẻ xấu đến năm ngoái mới bắt được. Bố mẹ cô bạn kia không biết đã tiêu hết bao nhiêu tâm huyết để tìm y, có lần nhìn thấy họ trên báo, cô suýt nữa đã không nhận ra. Họ như già đi hai mươi tuổi, đầu tóc bạc trắng, dù chỉ mới ngoài bốn mươi.
"Một ngày nào đó, Phương Vân Trì này sẽ khiến ả hồn phi phách tán."
Ninh Tương Tư nghe Phương Vân Trì nói thế, không có đồng cảm bao nhiêu, "Anh Phương, bọn chúng làm nhiều việc ác, tiểu quỷ tìm họ báo thù không có gì đáng trách. Đường Quả lợi hại như thế, thôi bỏ qua đi."
Cô cảm thấy, nếu có Đường Quả ở đây, có lẽ chuyện lừa bán sẽ không xảy ra nữa?
Chuyện cô bạn cùng trường đã thay đổi suy nghĩ của cô rất nhiều. Bố mẹ cô ngày nào cũng mắng chửi người xấu, còn bố mẹ cô bạn đã già đi trông thấy nữa, những chuyện đó không phải đều do bọn ác nhân gây ra hay sao?
Quy tắc xã hội không trừng trị được bọn chúng, có dị loại như Đường Quả cũng khá tốt, ít nhất, những cô gái trẻ giống cô ấy trong tương lai sẽ không bị lừa đến chỗ này chịu khổ và bỏ mạng.
"Không thể!"
Phương Vân Trì cố chấp nói. Không thể nào. Hắn sẽ gϊếŧ chết Đường Quả.
Phật quang trên người Đường Quả biến mất, khôi phục lại dáng vẻ vốn có của cô. Cô bay lên, Phương Vân Trì vội vàng cầm kiếm đuổi theo.
Thấy Đường Quả, hắn không nghĩ gì khác, lập tức chém.
Lúc này, Đường Quả không ra tay, mà là Tần Cửu nhấc chân lên đá hắn xuống.
"Đường Quả, ta sẽ không bỏ qua." Hắn lồm cồm bò dậy, trong mắt lập lòe thù hận, kiếm trong tay cũng run lên, "Cả mày nữa, Tần Cửu, từ hôm nay chúng mày là kẻ thù của Phương Vân Trì ta. Một ngày nào đó, Phương Vân Trì ta sẽ gϊếŧ hết quỷ trong thiên hạ!! Chỉ cần ta còn sống, sẽ không còn quỷ."
Danh Sách Chương: