• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thôn Hà Gia nằm giữa lưng chừng núi, không dễ tìm, phải hỏi thăm những quán trà ven đường, khó khăn lắm mới tìm được đường. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, mấy người bán trà gánh quang gánh vừa nghe thấy ba chữ "thôn Hà Gia" đều đồng loạt biến sắc, ngập ngừng muốn nói rồi vội vàng chỉ đường, sau đó giữ kín như bưng cúi đầu thêm nước vào bình.

Trên đường đi lên núi, trời cũng tối dần, sắc chiều âm u nặng nề phủ lên, giống như bát bùn lật ngược.

Trên núi lạnh hơn dưới chân núi đôi chút, tuyết ven đường vẫn chưa tan hết, càng đi sâu vào trong, tuyết càng lộn xộn chất đống, kết thành một lớp băng trơn trượt trên mặt đường, chỉ có lác đác mấy dấu chân và vết bánh xe, dường như không có người tới đây.

Đồ Lão Yêu xách quần tây bước đi, mấy lớp quần bông bên trong lộ ra, nhét trong tất lông, cũng không quá lạnh, nhưng đi giày da rất tốn sức, lằn lên mấy vết dây giày thật sâu.

Hắn nhớ đến những ngày tháng đầu đường xó chợ trước kia, đôi giày bông há mõm tới ngày đông giá rét cũng không dám vứt, vợ hắn cứ vá mãi vá mãi, tới nỗi không nhận ra đường may ban đầu, lúc này mới qua mấy ngày, ngay tới giày da thượng hạng cũng chẳng tiếc nữa.

Hắn nhìn Lý Thập Nhất ở bên cạnh, những ngày tháng tốt đẹp của hắn chính là xuất phát từ người này, hắn không quen đặt câu cảm kích trên đầu môi. Nhưng hắn biết rõ, nếu hắn và vợ vẫn chui rúc trong con ngõ nhỏ ở Bắc Kinh như trước, hiện tại chiến loạn khắp nơi, cũng không biết còn mạng hay không, càng không nói tới việc sống một đời an nhàn trong khu tô giới Thượng Hải.

Trên đời này ngay tới mạng sống cũng không đáng giá, thứ gì cũng không xa xỉ, chỉ có bình yên là xa xỉ.

Đồ Lão Yêu hắn không có lấy chút bản lĩnh gì, nhưng lại được biếu thứ quý giá nhất trên đời, hắn không biết nên báo đáp thế nào mới phải, nên mới mặt dày đi theo Lý Thập Nhất.

Lý Thập Nhất thấy Đồ Lão Yêu chăm chăm nhìn mình, có chút mất tự nhiên, nâng mí mắt lên, hỏi hắn: "Sao thế?"

Đồ Lão Yêu chớp mắt, "a" một tiếng, ánh mắt vượt qua Lý Thập Nhất nhìn ra sau lưng, kêu to, "Đỉnh núi này phản quang ghê quá, sợ là quanh năm tuyết đọng?"

Lý Thập Nhất liếc nhìn, "ừ" một tiếng, lại nhìn Đồ Lão Yêu, thấy hắn nói chuyện không đầu không đuôi, dường như không có ý định nói chuyện, nên cũng không có tâm trạng hỏi nhiều.

Lại vòng qua nửa ngọn núi, hai bên mới thấp thoáng mấy con bò già trở về nhà, phía trước có một thôn làng nhỏ, trong đống tuyết bên đường cắm nửa tấm gỗ cũ kĩ, dùng than củi lờ mờ viết một chữ "Hà".

Thôn làng được xây dựng theo kiến trúc An Huy điển hình, ngói xanh tường trắng, mái hiên cao thấp chồng chéo, chồng lên nhau như một bức họa, nhìn từ phía xa cực kì giống tranh thủy mặc sơn thủy, đúng lúc khói lửa bốc lên, làm tăng vẻ mù mịt cho gạch ngói vụn, là cảnh tượng tươi đẹp để trùng phùng.

Bước chân của Lý Thập Nhất chậm lại, trên giày còn dính cột băng chưa tan, mũi giày có chút ướt át, hiện lên vẻ bụi bặm đường xa trèo đèo lội suối, cô nghĩ ngợi giây lát, không quan tâm tới quần áo, chỉ gỡ chiếc mũ xuống, vuốt lại tóc, sau đó bóc lớp da rữa trên mặt đi, mu bàn tay xoa gò má ửng hồng, thu dọn tay nải chỉnh tề, sau đó mới bước vào trong thôn.

Đồ Lão Yêu nhìn động tác thong thả của Lý Thập Nhất, sinh ra ảo ảnh trùng phùng, vào lần đầu tiên hắn gặp Lý Thập Nhất, Lý Thập Nhất cũng thu dọn nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, lúc đó Lý Thập Nhất nhảy qua tường, moi móc bếp, động tác nhanh nhẹn lại sạch sẽ, nhưng tinh thần uể oải, như thể nếu bạn không to tiếng, Lý Thập Nhất cũng chẳng thèm nâng mí mắt lên nhìn.

Hiện tại Lý Thập Nhất lại chỉnh trang trước mặt hắn thêm lần nữa, nhưng trong động tác chậm chạp lại mang theo sự chần chừ không quyết như sợi tơ sen, mi mắt chớp chớp, dường như đang suy nghĩ.

"Thực ra cũng không cần quá căng thẳng." Đồ Lão Yêu an ủi Lý Thập Nhất, "Có lẽ, Thập Cửu đã sớm đi rồi thì sao?"

Lý Thập Nhất khựng bước, lườm hắn một cái.

Đồ Lão Yêu suýt chút nữa cắn lưỡi tự vẫn.

Hắn cắn đầu lưỡi quan sát xung quanh một phen, nhưng đáy lòng sinh ra cảm giác giác nghi hoặc: "Sao thôn này không có chút hơi người nào thế?"

Nhà nào nhà nấy cửa đóng then cài, cửa hàng cửa hiệu đóng im ỉm, trong nhà cũng không có nổi con chó, cỏ lau héo úa, thỉnh thoảng mới có một nhà như được tưới nước hôm nay, không thấy người đi lại trên con đường nhỏ, nhưng trước ngõ lại đặt chậu lửa, cũng không ai trông coi, chỉ tự cháy, Đồ Lão Yêu tiến gần phía trước quan sát, thứ đang đốt là mấy bộ quần áo.

Hắn đút tay vào ống tay áo, ngắm nghía: "Lãng phí quá."

Nhưng Lý Thập Nhất lại nói: "Thôn bệnh tật."

Đột nhiên Lý Thập Nhất hiểu ra tại sao vẻ mặt của những người trên đường lại kì quái như thế, cũng hiểu ra tại sao trên đường lại phủ tuyết.

"Sao chị biết?" Đồ Lão Yêu ngạc nhiên.

Lý Thập Nhất sụt sịt mũi: "Mùi thuốc, cậu không ngửi thấy à?"

Đồ Lão Yêu hít hà như con chó, giơ tay giữ mũi đẩy trái đẩy phải: "Sợ là lại bị viêm mũi rồi."

Hắn cẩn thận nhận biết, là mấy tiếng ho lác đác không quá rõ ràng, Lý Thập Nhất rút ra một tấm vải trong tay nải, đưa cho hắn: "Che mũi lại."

Nói xong liền nhấc bước tiến về phía trước, Đồ Lão Yêu vừa quấn khăn, vừa muốn nhắc nhở Lý Thập Nhất, nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, vui vẻ tự cười một tiếng, chị Thập Nhất là Bồ Tát tỏa sáng, đương nhiên không cần sợ.

Ánh mắt Lý Thập Nhất thẳng tắp, đi về phía sâu nơi có mùi thuốc nồng nhất, bước chân của cô có chút vội vàng, tùng tùng tùng, như thể trong tim có tiếng trống gõ, mới vừa đi qua một khúc cua, tiếng trống liền dừng lại như bị ngắt điện, sau đó chỉ còn dư âm xèo xèo của dòng điện, "âm..." thò ra khỏi tai cô.

Lý Thập Nhất khẽ thở dốc nhìn về phía trước, có thể nghe thấy tiếng bong bóng từ nồi thuốc "ục ục", tiếng "phù phù" của ngọn lửa từ chiếc quạt đung đưa, tiếng đọc sách từng câu nối tiếp từng câu của cậu bé ngồi xổm ở một bên, còn cả cô bé mở cửa "két" một tiếng, ôm một chậu than chạy từ bên trong ra ngoài, khom lưng đưa tới bên bếp lò.

Còn hơn thế nữa, Lý Thập Nhất có thể nghe thấy tiếng "ào ào" bông tuyết đè lên cành cây trên đỉnh núi phía xa, ngọn lửa bên dưới bếp lò bột nhiên "tách tách" bung lên, tiếng "loẹt quẹt" từ vạt váy của người cầm quạt sắc thuốc quệt xuống mặt đất, còn cả âm thanh nhịp tim dạt dào giống như sóng vỗ đá ngầm của bản thân.

Thực ra còn có nhiều tiếng hơn, ví dụ như Đồ Lão Yêu kêu gào ghét bỏ con chó ồn ào bên tai, cùng tiếng kêu ngạc nhiên "a a" của Xuân Bình lúc đưa xong chậu than, nhưng trong tai Lý Thập Nhất không chứa được nhiều âm thanh như thế, chỉ chứa được Tống Thập Cửu khựng lại trong động tác cô chầm chậm đi tới, nhìn động tác sắc thuốc của bản thân, nghiêng mặt nhìn thẳng vào mắt cô.

Sự đẹp đẽ của từ "cuối cùng", phải tới khi bạn dùng tới nó mới có thể cảm nhận hết.

Ví dụ như, cuối cùng Lý Thập Nhất cũng tìm được Tống Thập Cửu.

Đồ Lão Yêu lấy khăn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt híp lại cười, đưa cánh tay ra, ngón cái không nhịn được chỉ chỉ: "Thập Cửu!"

Hắn lại quay đầu cười nói với Lý Thập Nhất: "Thập Cửu, Thập Cửu đấy!"

Hắn thấy Lý Thập Nhất vô cùng bình tĩnh nhìn bản thân, giống như đang nói – Lẽ nào tôi không biết đó là Thập Cửu?

Nhưng Đồ Lão Yêu không thu lại động tác, hắn nhìn thấy nụ cười cùng ngại ngùng nhỏ bé trong ánh mắt kia của Lý Thập Nhất, chị Thập Nhất không quen kích động, vậy thì Đồ Lão Yêu hắn sẽ kích động thay cho chị Thập Nhất.

Thế là hắn chạy bước nhỏ lên phía trước, âm thanh càng lớn hơn, chỉ sợ che miệng khiến Tống Thập Cửu không nghe rõ: "Đúng là em rồi. Tôi đã nói mấy hôm trước từng gặp em, cũng là bộ đồ này, cùng cô bé này, em đúng là tiến bộ nhiều đấy."

Tống Thập Cửu đứng dậy, đặt quạt xuống, nặn ra nụ cười đáp lại Đồ Lão Yêu: "Tiến bộ thế nào?"

Đồ Lão Yêu cười hi hi: "Trước kia là em gái, hiện tại giống chị gái rồi."

Không phải là Tiểu Thập Cửu nữa, mà đã là Đại Thập Cửu.

Tống Thập Cửu không lên tiếng, chỉ cười, cười tới nỗi hai mắt Đồ Lão Yêu sáng lấp lánh, cảm thấy Tống Thập Cửu lớn lên thật sự rất xinh đẹp. Dáng vẻ hắn tự hào như thể nhà tôi có cô con gái đã lớn khôn, cũng không biết sự tự hào này xuất phát từ đâu.

Hắn lại quay đầu nhìn Lý Thập Nhất đi về phía trước, nhưng Lý Thập Nhất không lên tiếng, thậm chí không nghiêm túc nhìn Tống Thập Cửu mấy cái, chỉ nhìn chiếc quạt Tống Thập Cửu đặt một bên, ngược lại Xuân Bình tiến lên phía trước, mặc kín mít hệt như Đồ Lão Yêu, kéo ấy ống tay áo của Lý Thập Nhất, gọi: "Chị Thập Nhất."

Một thời gian không gặp, dường như Xuân Bình đã cao hơn một chút, nhưng không hướng nội đề phòng như ban đầu, thậm chí còn chủ động chào hỏi.

Lý Thập Nhất nở nụ cười đáp lại, sờ đỉnh đầu nó.

Đột nhiên cô có chút buồn bã, buồn vì Xuân Bình cao hơn một chút, buồn vì Xuân Bình hoạt bát hơn một chút. Tống Thập Cửu không thay đổi gì, nhưng sự thay đổi của Xuân Bình, vừa chứng minh cho sự "vắng mặt" trước đó cô đã nghĩ tới.

Lý Thập Nhất ngẩng đầu, khẽ gọi một tiếng: "Thập Cửu."

Tống Thập Cửu khựng người, gật đầu: "Vâng."

Chỉ liếc nhìn Lý Thập Nhất một cái, liền quay đầu nhìn bếp lò, như thể vô cùng quan trọng.

Xuân Bình đang đứng gần Lý Thập Nhất nhìn người này, rồi lại nhìn người kia. Đồ Lão Yêu bên cạnh Tống Thập Cửu cũng vậy, đang hắng giọng muốn bắt chuyện, lại thấy cậu bé ở một bên nhích tới, kéo lấy tay Tống Thập Cửu, hỏi: "Phía sau "tính tương cận" là gì ạ?"

Tống Thập Cửu ngẩn ra, vẫn chưa hoàn hồn, nhưng nghe thấy âm thanh lãnh đạm của Lý Thập Nhất tiếp lời: "Tập tương viễn."

Lý Thập Nhất nói rất dịu dàng, ánh mắt nhìn lên góc nghiêng của Tống Thập Cửu cũng như bụi bặm, thì ra thứ quan trọng không phải nồi thuốc, thì ra Tống Thập Cửu không dửng dưng với sự xuất hiện của cô, thì ra ban nãy Tống Thập Cửu mượn cớ ngẩn người, nên khi bị hỏi tới "Tam Tự Kinh" bình thường này mới không biết làm sao.

Cậu bé há miệng cười: "Chị cũng thuộc "Tam Tự Kinh" ạ?"

Lý Thập Nhất thức thời thu lại ánh mắt, xót xa trong lòng trào ra chút ngọt, cô nhìn về phía cậu bé kia, đầu to người nhỏ, tóc tai lưa thưa không che được chiếc trán rộng, nhìn giống như Tiểu Đậu Đinh*.

Cô hỏi nó: "Em tên là gì?"

"Tiểu Đậu Đinh ạ." Cậu bé thánh thót trả lời.

Lý Thập Nhất ngạc nhiên nhướng mày.

Cô nhìn thấy hơi thở của Tống Thập Cửu xao động, trào ra một nụ cười nhạt rồi lập tức biến mất trong ánh mắt của Lý Thập Nhất, trong nụ cười có chút ít cảm giác như trong dự đoán, như thể lần đầu tiên Tống Thập Cửu nghe thấy tên của Tiểu Đậu Đinh cũng nhướng mày, trong lòng thầm thở dài tên như thế nào người như thế ấy.

Lý Thập Nhất nghiêng mặt nhìn Tống Thập Cửu, Tống Thập Cửu vẫn chỉ để tâm tới bếp lò, trên mặt không có biểu cảm.

Hai mắt Đồ Lão Yêu đảo như rang lạc, nhìn Tiểu Đậu Đinh nói: "Tam Tự Kinh có gì khó chứ? Triệu Tiền Tôn Lý, chú Đồ đây cũng biết, cháu, Xuân Bình đúng không? Cháu cũng tới đây, chúng ta thi xem ai thuộc nhiều hơn."

Đồ Lão Yêu nhanh chóng gọi hai đứa trẻ vào nhà, lưu lại ánh chiều tà khi mặt trời chìm dần về đằng tây cho Lý Thập Nhất và Tống Thập Cửu.

Tống Thập Cửu nhìn cửa đóng lại, liền quay đầu lại, hai tay vuốt xường xám trên đùi, khom lưng ngồi lên ghế đẩu, cầm quạt chuyên tâm nhóm lửa.

Lý Thập Nhất mím môi, ngồi xuống bên Tống Thập Cửu, trong lòng lặng lẽ đếm đến mười, mới lên tiếng: "Lạnh không?"

Vừa cất lời, cô lại có chút hối hận, vì giọng điệu cứng nhắc chẳng hề dịu dàng như trong tưởng tượng, cũng vì đây là một câu vô nghĩa.

Thực sự cô không giỏi nói lời vô nghĩa. Càng không biết nếu Tống Thập Cửu đáp "lạnh" hay "không lạnh", bản thân phải tiếp lời thế nào.

"Không lạnh." Quả nhiên Tống Thập Cửu đáp.

Lý Thập Nhất "ừ" một tiếng, nghĩ ngợi giây lát, cảm thấy Tống Thập Cửu để ý tới mình, cũng coi như chuyện tốt.

Thế là cô im lặng một lúc mới hỏi tiếp: "Trong thôn này, có tình huống gì thế?"

Tống Thập Cửu lại nhét thêm hai thanh củi, nhỏ tiếng nói: "Ôn dịch, quá nửa dân thôn bị nhiễm bệnh."

Khi Tống Thập Cửu đến đây đã như thế, có mấy hộ chết cả gia đình, trong lòng biết dân thôn không có đường sống, liền không xuống núi nữa.

Cha mẹ của Tiểu Đậu Đinh đã chết, hiện tại đang sống ở nhà chú ba cách vách. Chú ba vừa nhiễm bệnh, Tống Thập Cửu giúp nấu thuốc, còn kiêm luôn việc giúp Tiểu Đậu Đinh học chữ, thím ba rất cảm kích, liền giao ngôi nhà để trống của Đậu Đinh cho Tống Thập Cửu làm chỗ nghỉ chân, cũng thường tới nấu nướng trò chuyện.

Lý Thập Nhất vẫn chưa tiếp lời, quả nhiên đã thấy thím ba từ xa xa đi tới, nhìn thấy người lạ cũng thoáng ngây ra, hàn huyên đôi câu rồi xách làn thức ăn vào nhà.

Tống Thập Cửu thấy lửa đã cháy đều, liền vào nhà giúp thím ba nấu nướng, Lý Thập Nhất đi vào theo, muốn rửa tay giúp đỡ, nhưng bị thím ba từ chối, Lý Thập Nhất vừa mới tới, không tiện miễn cưỡng, thế là sửa sang tay áo rồi đi ra sảnh đường.

Chưa đi được mấy bước, nghe thấy âm thanh nhỏ bé của Tống Thập Cửu: "Cái này không cần rửa."

Thím ba tiếp lời: "Cần tây à?"

Tống Thập Cửu khẽ "ừm" một tiếng, rồi không nói gì thêm.

Bên trong vang lên tiếng nước ào ào, tiếng dao chạm lên thớt theo tiết tấu.

Khóe môi Lý Thập Nhất cong lên, độ cong còn nhạt hơn lời nói của Tống Thập Cửu, nhưng thời gian lưu lại không hề ngắn, như thể nụ cười này khiến Lý Thập Nhất vô cùng trân trọng.

Lý Thập Nhất không thích ăn cần tây, cho dù là đang giận hờn, Tống Thập Cửu vẫn luôn để trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK