"Chồng tôi, tên là Thẩm Tam Bạch, sinh vào Càn Long năm thứ 28, người Trường Châu." Vân Nương bổ sung một câu, "Chính là Tô Châu ngày nay."
Thẩm Phục*, "Phù Sinh Lục Ký". Trong mắt Lý Thập Nhất tràn ra sắc thái tỏ tường, giơ cánh tay đưa mu bàn tay đỡ lấy cằm, yên lặng lắng nghe Vân Nương kể rõ đầu đuôi sự tình.
"Tôi và chàng sắt son mặn nồng, tình sâu nghĩa nặng, đằm thắm vô cùng. Tính cách chàng dịu dàng, cũng rất ôn hòa, nếu nói ngọc đẹp có tì vết gì, thì chính là cha mẹ chồng không thích tôi, vì tôi có lòng đố kị."
"Phàm là phụ nữ trên đời, nếu đã có được ý trung nhân, tự nhiên sẽ muốn chiếm trọn toàn bộ ân ái cùng yêu chiều trên đời, nào có ai không đố kị chứ?"
Đố kị? Tống Thập Cửu dừng đũa, rút khăn lụa lau khóe môi, cẩn thận ngẫm nghĩ đạo lý này.
"Lúc đó tôi không hiểu lắm, trên đời này không có gì hoàn hảo tuyệt đối, chỉ vì chút tì vết trên ngọc trắng này, mà sinh bệnh trong lòng, vô cùng đè nén kính cẩn, để mong có được sự yêu thích của cha mẹ chồng."
Vân Nương nhả ra một hơi khói: "Trong cơ duyên ấy, tôi có được thịt Linh Miêu. Hơi thở thần thú trên người tôi mà cô nhắc tới, có lẽ là thứ này."
"Từ nhỏ tôi đã ham đọc sách, từng đọc về Linh Miêu trong "Sơn Hải Kinh", tên khác là "Loại", đực cái cùng chung một cơ thể, có hình dạng như báo – "Thực chi bất đố (ăn thịt sẽ không còn lòng đố kị)"."
Tống Thập Cửu ngây ra, nhìn thấy Lý Thập Nhất cũng ngẩn người, trong lòng có suy nghĩ nhìn Vân Nương.
"Đúng thế." Vân Nương gật đầu, "Ăn thịt Linh Miêu, tôi liền mất đi lòng đố kị."
Vân Nương lấy một chiếc chén không, gạt tàn thuốc vào trong, mi mắt rũ xuống hắt chiếc bóng đen trên mặt, như thể nốt cao trong màn kịch được cất lên, lồ,ng ngực trập trùng dữ dội. Vân Nương nói: "Sau này, tôi gặp được Ham Viên."
"Tôi quen Ham Viên khi đóng giả đàn ông, dạo chơi ở Hổ Khưu cùng A Phục, tuy Ham Viên xuất thân chốn phong trần, nhưng tài sắc vẹn toàn, là giai nhân dịu dàng xinh đẹp hiếm thấy. Tôi nổi lòng ích kỷ muốn làm vợ hiền rộng lượng, muốn tỏ ra hiếu thuận trước mặt cha mẹ chồng, lại vì nguyên nhân thịt Linh Miêu, liền muốn nạp Ham Viên làm thiếp cho chồng."
"Ban đầu nàng không biết, vẫn qua lại mấy lần với tôi, uống rượu hát đối, vô cùng ăn ý, tôi liền kết nghĩa Kim Lan với Ham Viên, tặng vòng ước định, Ham Viên đeo vòng, gương mặt lập tức như ráng chiều bên đường chân trời hôm ấy, đỏ tới rực rỡ, cũng đỏ tới say người."
Vân Nương cười dịu dàng, thông qua Tống Thập Cửu ngây thơ, ráng chiều trong mắt nhuộm lên hai gò má.
"Tôi chưa từng nghĩ..." Ngón trỏ của Vân Nương chạm lên điếu thuốc, "Khi tôi nói ra sự thật với nàng, ráng chiều kia lại héo tàn như đóa hoa trong sương, ánh mắt Ham Viên run rẩy nhìn tôi, rõ ràng khó lòng tin nổi. Tôi giữ lấy tay nàng, tỉ mỉ nói rõ với nàng, còn bảo A Phục tặng cho Ham Viên mấy bức tranh, Ham Viên không lên tiếng nhận lấy tranh, chỉ hỏi ngược lại tôi: Cô thực sự nghĩ như vậy sao?"
"Cô thực sự... nghĩ như vậy sao?" Nhìn tôi chàng chàng thiếp thiếp với A Phục, nhìn tôi nâng khay ngang mày với A Phục, nhìn tôi vui vẻ đồng lòng bên A Phục.
Vân Nương lẩm nhẩm lặp lại một lần, sau đó dừng lại.
Khi đó trái tim của Vân Nương bị câu hỏi vỡ vụn tiêu tan của Ham Viên đè nén, tim gan cảm thấy trống rỗng, không có bất kì thứ gì.
Câu chuyện đột nhiên im lặng giống như thời gian bị giam cầm bên trong, mang theo cảm giác vội vã muốn nói lại thôi, Vân Nương chất chứa lại hưởng thụ sự vội vã này, cố ý thu lại lời nói, thong thả hít một hơi thuốc cuối cùng, thả lỏng khóe môi nói chuyện rất yếu ớt: "Sau đó, nàng đã phụ tôi."
"Vốn dĩ Ham Viên đã đồng ý gả tới nhà họ Thẩm, nhưng lại hối hận vào giây phút cuối cùng, tìm kiếm một nhà buôn giàu có khác, gả tới nơi xa xôi. Khi đó tôi đau khổ vô cùng, cả ngày lẫm đêm đều không ngủ nổi, tôi tìm được câu thơ Ham Viên viết, lật cầm phổ Ham Viên từng đàn, trong lòng đau đớn không thôi, cũng hối hận không thôi. Nhưng tôi không biết, tôi đau vì điều gì, hối hận vì điều gì."
Mất đi lòng đố kị, thất tình lục dục không hoàn chỉnh, giống như một bức thêu bị rối mất nửa, đầu sợi chỉ thượng vàng hạ cám quấn bên trong, vụn vặt không tìm được lí do.
Vân Nương híp mắt, vứt đầu thuốc vào trong chén, lại nâng vò rượu, rót mấy giọt vào chén. Tiếng "tách tách" vang lên, sợi thuốc được quấn chặt dần dần bung ra.
"Sau đó thì sao?" Thỉnh thoảng Tống Thập Cửu đâm lên những sợi mì có chút vón cục.
Vân Nương khẽ xùy một tiếng: "Không lâu sau đó, tôi u uất nên qua đời."
Câu nói cuối cùng trước khi chết chính là – Ham Viên phụ tôi.
"Tôi dẫn hồn vãng sanh, nhập phủ Thái Sơn, được quỷ sai dẫn tới bên bờ Hoàng Tuyền, tôi nói với Mạnh Bà, làm phiền bà, cho tôi thêm một bát." Vân Nương cười cười, "Tôi sống một đời, nhưng lại mơ màng như đứa trẻ, tới tận lúc chết vẫn không cam tâm, muốn uống thêm một bát canh Mạnh Bà, không biết có thể làm thịt Linh Miêu tiêu tan tác dụng, kiếp sau hoàn chỉnh nhìn vào tim mình, tự lo liệu tình cảm của bản thân hay không."
Không còn sự nương tựa của thuốc, ngón tay Vân Nương vô cùng cô đơn, đan lấy nhau đặt lên mặt bàn, ra sức nắm lại.
"Nhưng Mạnh Bà lại cười, nói với tôi: Chuyện này cũng thật trùng hợp, ban nãy có một cô gái khi đi qua cầu Nại Hà, cũng nhờ Mạnh Tử tôi cho thêm một bát canh, tôi nói canh này đắng, nhưng cô gái nói không sợ canh đắng, sợ thì cũng chỉ sợ không quên được người trong lòng."
"Mạnh Bà nói, cô gái kia uống liền một lúc ba bát canh, quên sạch sẽ chuyện kiếp trước, đần độn ngây ngô như đứa trẻ mới chào đời, ngay cả nói năng cũng không rõ ràng, nhưng khi uống ngụm canh cuối cùng nước mắt lã chã rơi. Mạnh Bà hỏi cô gái, vẫn nhớ sao?"
Vân Nương cúi đầu, bóng hình còn thi vị dài lâu hơn cả rượu đã được làm ấm.
"Cô gái nói, chỉ nhớ được hai chữ."
Vân Nương.
Mì trong tay đã lạnh, chỗ mì còn lại vô cùng khó nuốt, thịt cay chưa kịp vào bụng tỏa ra mùi tanh nồng. Tống Thập Cửu đưa ngón tay cọ lên cạnh bát, nhìn chiếc bóng của Lý Thập Nhất in lên mặt bàn, rất lâu sau cũng không lên tiếng.
Vân Nương im lặng một lúc, nói tiếp: "Tôi nghe xong khóc lóc thảm thiết, thế mà lại hung hăng nôn ra thịt Linh Miêu trong bụng."
Tam Sinh Thạch bên cầu Nại Hà, gột rửa quá khứ của du hồn. Mà cuối cùng Vân Nương cũng tìm lại được lòng đố kị của bản thân, thì ra nó đã xuất hiện khi Ham Viên nhận lấy tranh của A Phục, thì ra nó đã xuất hiện khi Ham Viên hỏi Vân Nương thực sự muốn bản thân và A Phục đầu bạc răng long, nó đã xuất hiện khi nghe tin Ham Viên gả tới nơi xa – đối tượng đố kị không phải là Ham Viên, đối tượng đối kị là người chồng Vân Nương từng một lòng hướng về, cùng nhà buôn chưa từng gặp mặt nào đó.
Khổ sở khó lòng định nghĩa này giày vò Vân Nương tới nỗi thể xác gầy yếu, nhưng không cách nào tìm kiếm nguyên nhân bắt nguồn.
Vân Nương không muốn tình cảm của bản thân và Ham Viên được diễn giải một cách quá thẳng thắn, có lẽ là vì sự mơ hồ ngu xuẩn đã từng của bản thân khiến Vân Nương cảm thấy mình không xứng với sự thẳng thắn này, tóm lại bản thân chưa từng nói câu ấy ra miệng, cuối cùng chỉ cong mũi chân, để suy nghĩ xa xôi hòa vào trong động tác không đáng kể tới này.
"Vậy, tại sao cô lại rơi vào hoàn cảnh hiện tại?" Âm thanh của Tống Thập Cửu có chút khàn khàn.
"Mạnh Bà nói, nếu uống canh Mạnh Bà, nhân duyên của tôi và Ham Viên sẽ đứt, say này làm người xa lạ lướt qua nhau, mặt đối mặt cũng không quen biết. Tôi không muốn đầu thai, không muốn kết thúc tình cảm với Ham Viên như thế, nên đã làm cô hồn. Thời thế tráo trở, hoặc có thể là vì kiếp trước Ham Viên mưu sinh bằng nghề này, tôi muốn sống cuộc đời nàng từng sống, muốn xem thử xem khi trong lòng nàng cất chứa một người mọi việc đều suôn sẻ, sẽ có cảm giác trống trải như thế nào. Hoặc là – tôi có thể gặp được nàng giữa chốn người qua người lại ở Tiên Lạc Tư thì sao?"
Cuối cùng Vân Nương nhìn Lý Thập Nhất, mỉm cười: "Tai của cô, và cả động tác tay cầm chén, có ba phần giống với nàng."
Đầu ngón tay của Lý Thập Nhất giơ lên, vô thức đặt chén rượu xuống.
Tiếng mõ coong coong vang lên, ông chủ vẫn đút tay trong ống tay áo ngáp ngủ sau quầy, bấc đèn cháy quá lâu, mềm oặt rơi trong dầu lửa, không chút sức lực chống đỡ màn đêm dài đằng đẵng.
Kể chuyện xong, Vân Nương giơ tay chạm vào sợi dây đỏ trên cổ tay, nói với Lý Thập Nhất: "Chuyện đã kể xong, cũng nên tạm biệt rồi."
Lý Thập Nhất hoàn hồn, khẽ tiếng nói xin lỗi, cởi sợi dây đỏ trên ngón tay út ra, thu lại đầu dây trên cổ tay Vân Nương. Vân Nương nhìn Lý Thập Nhất làm xong một loạt động tác, nghiêng đầu xoa cổ giống như thả lỏng gân cốt, thong thả đứng dậy chào hỏi, liền nhấc giày cao gót đung đưa bước ra ngoài.
Động tác của Vân Nương hệt như khi xuất hiện ở Tiên Lạc Tư, dáng đi quyến rũ như làn khói, khiến thần trí lay động tung bay trong gió.
Lý Thập Nhất cúi đầu dùng hai tay ôm lấy chén rượu, không biết đang suy nghĩ điều gì, đột nhiên bị Tống Thập Cửu kéo tay áo, cô ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt Tống Thập Cửu khẽ híp lại nhìn theo bóng lưng Vân Nương, mang theo sự thăm dò khó hiểu.
Lý Thập Nhất nhìn ra ngoài theo.
Vân Nương khoác lên mình bộ xường xám được cắt may tỉ mỉ, chiết eo đã bước qua ngưỡng cửa, bàn chân trắng trẻo hai chân thon thon, nhưng vạt dưới xường xám lại lay động như có cơn gió nhẹ thổi qua, một chiếc đuôi rắn màu xanh sẫm có phần trong suốt lướt qua ngưỡng cửa, sau đó thu lại cực kì nhanh.
...
Chú thích:
1. Thẩm Phục: sinh năm 1763, tự Bạch Mai, hiệu Mai Dật; xuất thân trong một gia đình sĩ tộc ở đất Tô Châu. Từ nhỏ, Thẩm Phục đã thích đọc sách thánh hiền, mê thơ phú. Lớn lên, tuy có vào chốn quan trường nhưng không ôm mộng cầu tước vị, cốt để vinh thân như lựa chọn của nhiều người. Sinh thời, Thẩm Phục lấy một người vợ họ Trần, tên Vân, hai người rất tâm đầu ý hợp. Phù sinh lục ký là những bài ký giàu chất thơ, trong những lời văn uyển chuyển đầy tình ý, nhịp nhàng như có phách nhạc phụ họa.Chương 51: Đa tình khước bị vô tình não 12
Vân Nương? Tống Thập Cửu nhai sợi mì, nhìn vào mắt Lý Thập Nhất.
"Chồng tôi, tên là Thẩm Tam Bạch, sinh vào Càn Long năm thứ 28, người Trường Châu." Vân Nương bổ sung một câu, "Chính là Tô Châu ngày nay."
Thẩm Phục*, "Phù Sinh Lục Ký". Trong mắt Lý Thập Nhất tràn ra sắc thái tỏ tường, giơ cánh tay đưa mu bàn tay đỡ lấy cằm, yên lặng lắng nghe Vân Nương kể rõ đầu đuôi sự tình.
"Tôi và chàng sắt son mặn nồng, tình sâu nghĩa nặng, đằm thắm vô cùng. Tính cách chàng dịu dàng, cũng rất ôn hòa, nếu nói ngọc đẹp có tì vết gì, thì chính là cha mẹ chồng không thích tôi, vì tôi có lòng đố kị."
"Phàm là phụ nữ trên đời, nếu đã có được ý trung nhân, tự nhiên sẽ muốn chiếm trọn toàn bộ ân ái cùng yêu chiều trên đời, nào có ai không đố kị chứ?"
Đố kị? Tống Thập Cửu dừng đũa, rút khăn lụa lau khóe môi, cẩn thận ngẫm nghĩ đạo lý này.
"Lúc đó tôi không hiểu lắm, trên đời này không có gì hoàn hảo tuyệt đối, chỉ vì chút tì vết trên ngọc trắng này, mà sinh bệnh trong lòng, vô cùng đè nén kính cẩn, để mong có được sự yêu thích của cha mẹ chồng."
Vân Nương nhả ra một hơi khói: "Trong cơ duyên ấy, tôi có được thịt Linh Miêu. Hơi thở thần thú trên người tôi mà cô nhắc tới, có lẽ là thứ này."
"Từ nhỏ tôi đã ham đọc sách, từng đọc về Linh Miêu trong "Sơn Hải Kinh", tên khác là "Loại", đực cái cùng chung một cơ thể, có hình dạng như báo – "Thực chi bất đố (ăn thịt sẽ không còn lòng đố kị)"."
Tống Thập Cửu ngây ra, nhìn thấy Lý Thập Nhất cũng ngẩn người, trong lòng có suy nghĩ nhìn Vân Nương.
"Đúng thế." Vân Nương gật đầu, "Ăn thịt Linh Miêu, tôi liền mất đi lòng đố kị."
Vân Nương lấy một chiếc chén không, gạt tàn thuốc vào trong, mi mắt rũ xuống hắt chiếc bóng đen trên mặt, như thể nốt cao trong màn kịch được cất lên, lồ,ng ngực trập trùng dữ dội. Vân Nương nói: "Sau này, tôi gặp được Ham Viên."
"Tôi quen Ham Viên khi đóng giả đàn ông, dạo chơi ở Hổ Khưu cùng A Phục, tuy Ham Viên xuất thân chốn phong trần, nhưng tài sắc vẹn toàn, là giai nhân dịu dàng xinh đẹp hiếm thấy. Tôi nổi lòng ích kỷ muốn làm vợ hiền rộng lượng, muốn tỏ ra hiếu thuận trước mặt cha mẹ chồng, lại vì nguyên nhân thịt Linh Miêu, liền muốn nạp Ham Viên làm thiếp cho chồng."
"Ban đầu nàng không biết, vẫn qua lại mấy lần với tôi, uống rượu hát đối, vô cùng ăn ý, tôi liền kết nghĩa Kim Lan với Ham Viên, tặng vòng ước định, Ham Viên đeo vòng, gương mặt lập tức như ráng chiều bên đường chân trời hôm ấy, đỏ tới rực rỡ, cũng đỏ tới say người."
Vân Nương cười dịu dàng, thông qua Tống Thập Cửu ngây thơ, ráng chiều trong mắt nhuộm lên hai gò má.
"Tôi chưa từng nghĩ..." Ngón trỏ của Vân Nương chạm lên điếu thuốc, "Khi tôi nói ra sự thật với nàng, ráng chiều kia lại héo tàn như đóa hoa trong sương, ánh mắt Ham Viên run rẩy nhìn tôi, rõ ràng khó lòng tin nổi. Tôi giữ lấy tay nàng, tỉ mỉ nói rõ với nàng, còn bảo A Phục tặng cho Ham Viên mấy bức tranh, Ham Viên không lên tiếng nhận lấy tranh, chỉ hỏi ngược lại tôi: Cô thực sự nghĩ như vậy sao?"
"Cô thực sự... nghĩ như vậy sao?" Nhìn tôi chàng chàng thiếp thiếp với A Phục, nhìn tôi nâng khay ngang mày với A Phục, nhìn tôi vui vẻ đồng lòng bên A Phục.
Vân Nương lẩm nhẩm lặp lại một lần, sau đó dừng lại.
Khi đó trái tim của Vân Nương bị câu hỏi vỡ vụn tiêu tan của Ham Viên đè nén, tim gan cảm thấy trống rỗng, không có bất kì thứ gì.
Câu chuyện đột nhiên im lặng giống như thời gian bị giam cầm bên trong, mang theo cảm giác vội vã muốn nói lại thôi, Vân Nương chất chứa lại hưởng thụ sự vội vã này, cố ý thu lại lời nói, thong thả hít một hơi thuốc cuối cùng, thả lỏng khóe môi nói chuyện rất yếu ớt: "Sau đó, nàng đã phụ tôi."
"Vốn dĩ Ham Viên đã đồng ý gả tới nhà họ Thẩm, nhưng lại hối hận vào giây phút cuối cùng, tìm kiếm một nhà buôn giàu có khác, gả tới nơi xa xôi. Khi đó tôi đau khổ vô cùng, cả ngày lẫm đêm đều không ngủ nổi, tôi tìm được câu thơ Ham Viên viết, lật cầm phổ Ham Viên từng đàn, trong lòng đau đớn không thôi, cũng hối hận không thôi. Nhưng tôi không biết, tôi đau vì điều gì, hối hận vì điều gì."
Mất đi lòng đố kị, thất tình lục dục không hoàn chỉnh, giống như một bức thêu bị rối mất nửa, đầu sợi chỉ thượng vàng hạ cám quấn bên trong, vụn vặt không tìm được lí do.
Vân Nương híp mắt, vứt đầu thuốc vào trong chén, lại nâng vò rượu, rót mấy giọt vào chén. Tiếng "tách tách" vang lên, sợi thuốc được quấn chặt dần dần bung ra.
"Sau đó thì sao?" Thỉnh thoảng Tống Thập Cửu đâm lên những sợi mì có chút vón cục.
Vân Nương khẽ xùy một tiếng: "Không lâu sau đó, tôi u uất nên qua đời."
Câu nói cuối cùng trước khi chết chính là – Ham Viên phụ tôi.
"Tôi dẫn hồn vãng sanh, nhập phủ Thái Sơn, được quỷ sai dẫn tới bên bờ Hoàng Tuyền, tôi nói với Mạnh Bà, làm phiền bà, cho tôi thêm một bát." Vân Nương cười cười, "Tôi sống một đời, nhưng lại mơ màng như đứa trẻ, tới tận lúc chết vẫn không cam tâm, muốn uống thêm một bát canh Mạnh Bà, không biết có thể làm thịt Linh Miêu tiêu tan tác dụng, kiếp sau hoàn chỉnh nhìn vào tim mình, tự lo liệu tình cảm của bản thân hay không."
Không còn sự nương tựa của thuốc, ngón tay Vân Nương vô cùng cô đơn, đan lấy nhau đặt lên mặt bàn, ra sức nắm lại.
"Nhưng Mạnh Bà lại cười, nói với tôi: Chuyện này cũng thật trùng hợp, ban nãy có một cô gái khi đi qua cầu Nại Hà, cũng nhờ Mạnh Tử tôi cho thêm một bát canh, tôi nói canh này đắng, nhưng cô gái nói không sợ canh đắng, sợ thì cũng chỉ sợ không quên được người trong lòng."
"Mạnh Bà nói, cô gái kia uống liền một lúc ba bát canh, quên sạch sẽ chuyện kiếp trước, đần độn ngây ngô như đứa trẻ mới chào đời, ngay cả nói năng cũng không rõ ràng, nhưng khi uống ngụm canh cuối cùng nước mắt lã chã rơi. Mạnh Bà hỏi cô gái, vẫn nhớ sao?"
Vân Nương cúi đầu, bóng hình còn thi vị dài lâu hơn cả rượu đã được làm ấm.
"Cô gái nói, chỉ nhớ được hai chữ."
Vân Nương.
Mì trong tay đã lạnh, chỗ mì còn lại vô cùng khó nuốt, thịt cay chưa kịp vào bụng tỏa ra mùi tanh nồng. Tống Thập Cửu đưa ngón tay cọ lên cạnh bát, nhìn chiếc bóng của Lý Thập Nhất in lên mặt bàn, rất lâu sau cũng không lên tiếng.
Vân Nương im lặng một lúc, nói tiếp: "Tôi nghe xong khóc lóc thảm thiết, thế mà lại hung hăng nôn ra thịt Linh Miêu trong bụng."
Tam Sinh Thạch bên cầu Nại Hà, gột rửa quá khứ của du hồn. Mà cuối cùng Vân Nương cũng tìm lại được lòng đố kị của bản thân, thì ra nó đã xuất hiện khi Ham Viên nhận lấy tranh của A Phục, thì ra nó đã xuất hiện khi Ham Viên hỏi Vân Nương thực sự muốn bản thân và A Phục đầu bạc răng long, nó đã xuất hiện khi nghe tin Ham Viên gả tới nơi xa – đối tượng đố kị không phải là Ham Viên, đối tượng đối kị là người chồng Vân Nương từng một lòng hướng về, cùng nhà buôn chưa từng gặp mặt nào đó.
Khổ sở khó lòng định nghĩa này giày vò Vân Nương tới nỗi thể xác gầy yếu, nhưng không cách nào tìm kiếm nguyên nhân bắt nguồn.
Vân Nương không muốn tình cảm của bản thân và Ham Viên được diễn giải một cách quá thẳng thắn, có lẽ là vì sự mơ hồ ngu xuẩn đã từng của bản thân khiến Vân Nương cảm thấy mình không xứng với sự thẳng thắn này, tóm lại bản thân chưa từng nói câu ấy ra miệng, cuối cùng chỉ cong mũi chân, để suy nghĩ xa xôi hòa vào trong động tác không đáng kể tới này.
"Vậy, tại sao cô lại rơi vào hoàn cảnh hiện tại?" Âm thanh của Tống Thập Cửu có chút khàn khàn.
"Mạnh Bà nói, nếu uống canh Mạnh Bà, nhân duyên của tôi và Ham Viên sẽ đứt, say này làm người xa lạ lướt qua nhau, mặt đối mặt cũng không quen biết. Tôi không muốn đầu thai, không muốn kết thúc tình cảm với Ham Viên như thế, nên đã làm cô hồn. Thời thế tráo trở, hoặc có thể là vì kiếp trước Ham Viên mưu sinh bằng nghề này, tôi muốn sống cuộc đời nàng từng sống, muốn xem thử xem khi trong lòng nàng cất chứa một người mọi việc đều suôn sẻ, sẽ có cảm giác trống trải như thế nào. Hoặc là – tôi có thể gặp được nàng giữa chốn người qua người lại ở Tiên Lạc Tư thì sao?"
Cuối cùng Vân Nương nhìn Lý Thập Nhất, mỉm cười: "Tai của cô, và cả động tác tay cầm chén, có ba phần giống với nàng."
Đầu ngón tay của Lý Thập Nhất giơ lên, vô thức đặt chén rượu xuống.
Tiếng mõ coong coong vang lên, ông chủ vẫn đút tay trong ống tay áo ngáp ngủ sau quầy, bấc đèn cháy quá lâu, mềm oặt rơi trong dầu lửa, không chút sức lực chống đỡ màn đêm dài đằng đẵng.
Kể chuyện xong, Vân Nương giơ tay chạm vào sợi dây đỏ trên cổ tay, nói với Lý Thập Nhất: "Chuyện đã kể xong, cũng nên tạm biệt rồi."
Lý Thập Nhất hoàn hồn, khẽ tiếng nói xin lỗi, cởi sợi dây đỏ trên ngón tay út ra, thu lại đầu dây trên cổ tay Vân Nương. Vân Nương nhìn Lý Thập Nhất làm xong một loạt động tác, nghiêng đầu xoa cổ giống như thả lỏng gân cốt, thong thả đứng dậy chào hỏi, liền nhấc giày cao gót đung đưa bước ra ngoài.
Động tác của Vân Nương hệt như khi xuất hiện ở Tiên Lạc Tư, dáng đi quyến rũ như làn khói, khiến thần trí lay động tung bay trong gió.
Lý Thập Nhất cúi đầu dùng hai tay ôm lấy chén rượu, không biết đang suy nghĩ điều gì, đột nhiên bị Tống Thập Cửu kéo tay áo, cô ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt Tống Thập Cửu khẽ híp lại nhìn theo bóng lưng Vân Nương, mang theo sự thăm dò khó hiểu.
Lý Thập Nhất nhìn ra ngoài theo.
Vân Nương khoác lên mình bộ xường xám được cắt may tỉ mỉ, chiết eo đã bước qua ngưỡng cửa, bàn chân trắng trẻo hai chân thon thon, nhưng vạt dưới xường xám lại lay động như có cơn gió nhẹ thổi qua, một chiếc đuôi rắn màu xanh sẫm có phần trong suốt lướt qua ngưỡng cửa, sau đó thu lại cực kì nhanh.
...
Chú thích:
1. Thẩm Phục: sinh năm 1763, tự Bạch Mai, hiệu Mai Dật; xuất thân trong một gia đình sĩ tộc ở đất Tô Châu. Từ nhỏ, Thẩm Phục đã thích đọc sách thánh hiền, mê thơ phú. Lớn lên, tuy có vào chốn quan trường nhưng không ôm mộng cầu tước vị, cốt để vinh thân như lựa chọn của nhiều người. Sinh thời, Thẩm Phục lấy một người vợ họ Trần, tên Vân, hai người rất tâm đầu ý hợp. Phù sinh lục ký là những bài ký giàu chất thơ, trong những lời văn uyển chuyển đầy tình ý, nhịp nhàng như có phách nhạc phụ họa.