Mà ngày thường tổng giám đốc Ôn cao ngạo lại lạnh lùng vì uống rượu nên lúc này đầu óc mê man tâm trí cũng không tỉnh táo quá, giữ thái độ say rượu “Chỉ cần tôi không xấu hổ thì người xấu hổ chính là người khác”, trước mặt người ngoài cứ trực tiếp hôn Thịnh Nịnh, hai người còn đánh nhau ầm ĩ, đẩy Thịnh Nịnh và hai người khác trên xe xuống vực sâu mang tên xấu hổ, còn bản thân anh lại không hề xấu hổ.
Nói chuyện mấy tháng, Ôn Diễn là dạng gì cô cũng thấy qua, người trước người sau làm cho người ta có cảm giác không giống nhau nhưng cho dù là bí mật, phần lớn thời gian anh đều lấy thân phận người lớn tuổi ở chung với cô.
Không có từ trên cao nhìn xuống, mà là một kiểu thành thục cẩn trọng từ trong xương tủy, khoảng thời gian Thịnh Nịnh bận rộn bảo vệ tốt nghiệp không rảnh gặp mặt anh, hai người đều gọi điện thoại mỗi ngày, ở trong điện thoại anh sẽ dặn dò cô phải lao động kết hợp nghỉ ngơi, không được ỷ vào bây giờ còn trẻ mà càn rỡ thức đêm, sau này già đi gánh nặng thân thể sẽ lớn lên.
Buổi sáng hôm đó, mặc dù cô rất tự tin mình sẽ vượt qua nhưng vẫn không khỏi cảm thấy căng thẳng, vì vậy thừa dịp đi vệ sinh gọi điện thoại cho Ôn Diễn, muốn bảo anh tăng thêm chút tự tin cho mình.
Giọng nói của anh ở đầu dây bên kia nghe có vẻ trong trẻo, trầm thấp, còn cố ý chôn cô.
… Không phải bình thường ở trước mặt anh rất vô pháp vô thiên sao, trả lời bảo vệ mà đáng sợ như vậy à?
Thịnh Nịnh nói, anh cũng không phải là giáo viên bảo vệ của em.
Kết quả Ôn Diễn bắt nhầm trọng điểm, hỏi cô, vậy anh là gì của em?
Thịnh Nịnh biết anh cố ý nên cũng cố tình nói, là cấp trên.
Người đàn ông không tức giận, cũng không chỉ chỗ sai cho cô mà hùa theo lời cô trêu chọc cô, nhàn nhạt ồ một tiếng rồi dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi cô.
… Mỗi ngày đều gọi điện tán tỉnh cấp trên, bạn trai em có biết không?
Thịnh Nịnh bị hai chữ tán tỉnh này của anh làm cho ngượng ngùng, hung dữ nói, vậy sau này đừng gọi điện nữa, cúp máy.
Bị đe dọa.
Ôn Diễn đành phải nói, được rồi, không trêu chọc em nữa.
Thịnh Nịnh oán giận với anh, vốn là gọi điện thoại cho anh muốn gọi anh cổ vũ mình, ai biết anh đã kéo đề tài xa vạn dặm chứ.
Ôn Diễn thản nhiên nói, em có thể vượt qua.
Sau đó lại cười khẽ bổ sung một câu, không qua thì anh tìm lãnh đạo trường của em.
Đương nhiên Thịnh Nịnh biết chắc chắn mình có thể vượt qua, Ôn Diễn cũng biết cô có thể vượt qua, chỉ có cô khẩn trương đơn thuần thôi.
Anh dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật giải tỏa sự khẩn trương của cô, bảo vệ tự nhiên vượt qua rất thuận lợi.
Nghĩ đến đây, Thịnh Nịnh thở dài.
Rượu thực sự không phải là thứ tốt.
Ngày thường cô uống nhiều uống say cũng không như vậy, nhiều nhất là chỉ nói vài lời buồn nôn sến súa, sao tới lượt Ôn Diễn thì lại như vậy.
Mà cho tới bây giờ Thịnh Thi Mông chưa từng thấy qua một Ôn Diễn như vậy nên càng khiếp sợ hơn Thịnh Nịnh hơn, thế nào cũng không ngờ khi tổng giám đốc Ôn lén lút đối mặt với chị gái cô ấy, thì ra lại là như vậy.
Uống rượu tựa vào vai chị gái, chị gái không cho dựa vào còn mất hứng cho rằng mình là máy đo nồng độ cồn, nâng mặt chị gái mà hôn lên, hai người còn trực tiếp đánh nhau ở ghế sau, không những ép chị gái ngồi trên đùi mình mà còn đe dọa muốn xử chị gái.
Bởi vì bình thường tổng giám đốc Ôn làm cho người ta có cảm giác thật sự là quá mức người sống chớ lại gần, trước kia cô ấy còn thảo luận với Cao Nhị, nếu một ngày nào đó một người đàn ông như vậy yêu đương thì có thể biến thành một dáng vẻ khác hay không.
Thảo luận là thảo luận nhưng lại thảo luận cũng chỉ là suy đoán, chỉ là tưởng tượng, chỉ có thể tự bổ não, làm sao có thể so sánh được với việc tận mắt nhìn thấy vào hôm nay chứ.
Thịnh Thi Mông chân thành cảm nhận được một luồng cảm xúc vui sướng từ sâu trong nội tâm, rốt cuộc không nhịn được cười hắc hắc thành tiếng.
Chú lái thay nhìn cô ấy nở nụ cười, cũng nở nụ cười theo.
Hai người cười, rốt cuộc da mặt của Thịnh Nịnh cũng hoàn toàn không nhịn được, dùng sức béo thịt đùi Ôn Diễn.
Ôn Diễn đau khàn giọng kêu một tiếng, Thịnh Nịnh lập tức giãy giụa thoát ra, đỏ mặt ngồi trở lại vị trí bên kia, cách anh rất rất xa, gần như là dán lên cửa cửa xe.
Đệm ghế mềm mại khác hẳn với chiếc đùi rắn chắc mạnh mẽ của đàn ông, đùi anh cứng rắn, cô vẫn thích ngồi trên đệm ghế hơn.
Thấy cô trốn anh như trốn ôn thần, giống như mình vừa ép buộc cô làm gì á, Ôn Diễn hừ nhẹ một tiếng, phân phó nói: “Lái xe đi.”
Chú lái thay như trút được gánh nặng, lập tức khởi động xe.
Chiếc xe trải qua sự tăng tốc vật lý của chú lái xe cùng với sự tâm lý tăng tốc “Nhanh lên chút cầu xin đó” trong lòng Thịnh Thi Mông, lái đến trường rất mau.
Thịnh Nịnh gấp không chờ nổi muốn xuống xe với Thịnh Thi Mông, lại bị Ôn Diễn giữ chặt cánh tay.
Cô kêu một tiếng Thi Mông, kết quả Thịnh Thi Mông cũng không thèm quay đầu mà vừa xuống xe là chạy vèo vèo đi mất.
Thịnh Nịnh trợn mắt há hốc mồm, mắt thấy Thịnh Thi Mông cứ bỏ cô mà đi như vậy.
Trên xe chỉ có một người ngoài là chú lái xe thay, không ai làm bóng đèn với chú ấy, vì nhanh chóng giải thoát nên lực đạp chân ga của chú ấy nặng hơn khi nãy nhiều.
Sau khi lái xe đến dinh thự Kinh Bích, chú ấy cười tủm tỉm nói một câu “Làm phiền đánh giá tôi năm sao khen ngợi nha” sau đó nhanh chóng xuống xe, lấy con xe điện mini của mình từ phía sau xe rồi lộc cộc chuồn đi.
Xấu hổ đến cực điểm, người cũng bình tĩnh lại, lúc này Thịnh Nịnh đã chết lặng, cam chịu số phận tháo dây an toàn thay Ôn Diễn, đỡ anh xuống xe rồi dẫn anh đi vào thang máy đưa anh lên lầu về nhà.
Hai người vào cửa, cửa vừa tự động đóng lại, Thịnh Nịnh đang muốn hỏi anh có muốn cô rót giùm ly nước không, bỗng dưng cả người bị người đàn ông kéo tới.
Khoảng cách từ huyền quan đến phòng khách không quá vài bước, ngay cả khoảng cách này mà người đàn ông cũng không đợi được, trực tiếp đẩy cô vào tường huyền quan, tay vịn lên gáy cô, cúi đầu dùng sức mà mạnh mẽ hôn xuống.
Thịnh Nịnh co rúm lại, cả người căng thẳng, tim đập nhanh mất khống chế.
Quá trình cạy răng đã rất thành thạo quen thuộc, đầu lưỡi Ôn Diễn li3m qua hàm trên của cô, ngay sau đó cuốn lưỡi cô bắt đầu m*t.
Brandy* lâu năm có hương vị thuần khiết, hương cam tao nhã, mang theo mùi mật ong nồng nàn, theo môi lưỡi dây dưa quấn quít đưa vào trong miệng Thịnh Nịnh.
*Brandy là một loại rượu chưng cất được sản xuất bằng cách chưng cất rượu vang. Brandy thường chứa 35–60% độ cồn và thường được tiêu thụ như món trợ tiêu hóa sau bữa tối. Một số rượu brandy được ủ trong thùng gỗ. Một số khác được nhuộm bằng màu caramel để bắt chước tác động của quá trình tăng độ tuổi.
Đầu óc cô rất choáng váng, cả hàm dưới sắp bị hôn tê dại, vừa hôn vừa được ôm lên sofa lúc nào cũng không biết.
Cả người Thịnh Nịnh bị hôn đến lọt thỏm vào sofa, đầu gối của người đàn ông khuất giữa hai [email protected] cô, toàn bộ thân thể đè xuống che đi ánh nắng mặt trời chiếu vào trong phòng từ cửa sổ sát đất.
Cô vòng tay qua cổ anh, đầu ngón tay đặt trên gáy anh vô thức cuộn tròn, nắm lấy cổ áo sơ mi chỉnh tề của anh.
Hôm nay Thịnh Nịnh mặc một chiếc áo ngắn cổ búp bê màu trắng, vải chiffon thoải mái, phía trước còn đan một hàng nút nhỏ trân châu, làm nổi bật hai ngọn núi tuyết nhỏ dưới xương quai xanh của cô.
Khi ở một mình, một hàng nút thắt kia giống như đang phát ra sự dụ hoặc với Ôn Diễn.
Ôn Diễn là một người đàn ông, mà đàn ông đều có một bản năng, đó chính là lúc hôn tuyệt đối sẽ không thỏa mãn khi chỉ hôn.
Ánh mắt của anh liên tục nhìn chằm chằm, trong mắt giống như mang theo móc câu, hơi thở của hai người hòa quyện với nhau tạo thành một mớ loạn xạ không chịu nổi.
Giọng nói của Ôn Diễn đã bị d*c vọng làm khàn khàn, trầm khàn nói: “Bánh trôi.”
Đầu ngón tay anh chạm vào nút áo, khống chế đến cực điểm, vẫn không trực tiếp cởi ra, hơn nữa còn bám vào bên tai cô hỏi trước: “Anh đụng vào được không?”
-
Thịnh Nịnh muốn tự mình buộc nút áo nhưng ai cởi thì người nấy buộc, Ôn Diễn tự giác chủ động buộc lại giúp cô.
Đôi mắt thâm sâu của anh không chớp, trong tầm mắt giống như vẫn còn hình cảnh của Thịnh Nịnh khi nãy, không nỡ làm nó tiêu tan.
Đàn ông càng hiểu biết thì càng nghiện trầm trọng hơn, hôn môi còn chưa đủ, vừa rồi thậm chí còn vùi đầu xuống nữa.
Lúc đầu còn rất cẩn thận nhưng sau đó răng anh làm đau Thịnh Nịnh, cô thật sự chịu không nổi, mang theo một tia tỉnh táo cuối cùng đẩy đầu anh ra, khuôn mặt đỏ bừng mắng anh.
Anh bị mắng đến tai nóng bỏng, thân thể dừng lại, hơi luống cuống nhìn cô.
Ôn Diễn có đôi mắt thật sự quá xinh đẹp, bình thường nhìn lạnh như băng, lúc này trong mắt băng đã tan, tạo thành vô số ánh sáng lập loè.
Anh ngẩng đầu lên từ trong núi tuyết nhỏ một lần nữa, thở dài, giống như là nóng lòng phát tiết gì đó, nâng cằm cô lên rồi càng dùng thêm sức hôn cô.
Sau khi buộc nút áo xong, Thịnh Nịnh lượm chiếc gối sofa khi nãy bị hai người làm rớt rồi ôm chặt trước ngực.
Cô ôm gối, Ôn Diễn ôm cô, anh ôm cô lên đùi mình, bàn tay vuốt v3 đầu cô, từng chút từng chút chải mái tóc rối tung lúc cô bị anh đè lên sofa.
Chờ gần như chải kỹ xong, nhịp tim hai người cũng dần dần trở nên bình thường, Ôn Diễn ở trạng thái say như không say, thân thể vẫn choáng váng nhưng đầu óc vẫn nhớ rõ vừa rồi mình làm gì Thịnh Nịnh.
Giọng nói Ôn Diễn đã không còn khàn như lúc trước, nhưng vẫn là giọng trầm thấp, trầm thấp.
“Rượu là Ôn Chinh đưa em uống?”
Thịnh Nịnh biết anh nói những lời này thì đã đoán được cho nên không phủ nhận.
“Không phải không cho em uống rồi sao?” Anh nhíu mày, tay tìm đến mũi cô nhéo nhéo: “Em không biết từ chối hả?”
“Là tự em muốn uống.” Thịnh Nịnh nói: “Hơn nữa em uống nguyên một ly.”
Chỉ uống một ly là ok rồi.
“Anh đi ra ngoài lâu như vậy, nó nói gì với em đó?” Ôn Diễn đoán đại: “Nói xấu anh hả?”
“Nói tốt cho anh.”
Ôn Diễn khẽ xuy một tiếng, rõ ràng là không tin.
Thịnh Nịnh cố ý nói: “Được rồi bị anh phát hiện, Ôn Chinh nói tính anh quá kém, không có bạn bè.”
Người đàn ông nhanh chóng đoán được đại khái cô gái này dùng một ly rượu để đổi lấy một ít quá khứ trước khi anh xuất ngũ từ Ôn Chinh đây.
Đầu ngón tay vuốt tóc cô dừng một chút, Ôn Diễn cúi đầu ừ một tiếng.
Thịnh Nịnh rụt vào lòng anh, nói: “Tính em cũng không tốt, cũng không có bạn bè gì ”
“Anh cũng biết bạn cùng phòng của em rồi đó, vốn còn có Cao Nhị, thật ra quan hệ giữa em và cô ấy cũng rất tốt nhưng vì anh mà bay màu rồi đó.”
Ngay sau đó Ôn Diễn bị người trong ngực đấm mạnh xuống.
Ôn Diễn kêu r3n, nắm lấy tay cô ấn vào ngực: “Hai em sẽ tốt lại thôi.”
Hơn nữa gần đây Cao Nhị đến công ty anh cũng rất thường xuyên, không phải đến tìm anh mà là tìm trợ lý Trần Thừa của anh.
Trần Thừa bị đàn em này làm phiền không chịu nổi, đàn em vừa tới tìm anh ta liền tỏ vẻ khổ đắng nhưng đàn em muốn anh ta làm gì anh ta cũng làm răm rắp.
Cao Nhị là con gái của tổng giám đốc Cao, Ôn Diễn không có lý do đóng cửa không cho cô ấy đến công ty, tuy rằng Trần Thừa bị đàn em quấn chặt nhưng vẫn không chậm trễ công việc của mình cho nên Ôn Diễn theo bọn họ đi.
Thịnh Nịnh không tin: “Em có đọc sách, anh đừng lừa em.”
“Lừa em làm gì.” Anh thản nhiên nói: “Có thể tốt lại thì quý trọng đi, anh cũng không có bạn bè tốt.”
Thịnh Nịnh vụng về an ủi anh: “Không sao đâu, anh giàu có như vậy mà.”
Ôn Diễn bật cười: “Tham tiền.”
Thịnh Nịnh ngẩng đầu từ trong ngực anh: “Không phải em là Bánh Trôi sao?”
Ôn Diễn à một tiếng: “Giống nhau cả.”
Cô mỉm cười, nghiêm túc nói: “Cũng là bạn bè, bên trong bạn gái cũng có hai từ bạn bè.”
Ôn Diễn ngẩn người, Thịnh Nịnh không am hiểu nói những lời an ủi, ho một tiếng, hơi mất tự nhiên nói: “Sau này em chính là bạn của anh, anh có chuyện gì không vừa lòng hoặc là trong công việc phiền mệt cứ đến tìm em.”
Kỳ nghỉ đông của cô đã thực tập tại công ty của anh, công việc và học tập không thể so sánh, trước đây bận rộn đúng là không thể nghỉ ngơi.
Khi gọi điện thoại vào buổi tối, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng thở dài buồn ngủ của người đàn ông.
Ôn Diễn không nói gì, ánh sáng trong mắt lắc lư bất định, lại ôm chặt cô một chút.
“Được.” Anh thấp giọng hỏi: “Nhờ em vất vả sau này một mình làm hai công việc, em có muốn tăng lương hay không?”
Thịnh Nịnh suy nghĩ một chút, nói: “Vậy anh mời em ăn mấy bữa ngon đi, coi như là tiền lương.”
Anh lại nói: “Vậy em xem người anh có trả tiền lương nổi không?”
Thịnh Nịnh hoảng hốt chớp chớp mắt, lập tức không hiểu ý của anh.
Thấy trong mắt anh hơi bỡn cợt, lúc này Thịnh Nịnh mới phản ứng lại, hừ hai tiếng, cố ý nói: “Vậy em vẫn muốn tiền đi, em cũng không thể bán anh đổi lấy tiền được.”
Ôn Diễn nhẹ nhàng gõ đầu cô: “Ngốc quá em, người anh là của em, vậy đương nhiên tiền của anh cũng là của em sao?”
“Cũng có lý.” Thịnh Nịnh sờ sờ cằm, tò mò hỏi: “Vậy sao mới xem như của em?”
Anh cười rộ lên, đặt đôi môi vào tai cô nói: “Nếu em để anh tiếp tục làm chuyện vừa nãy, anh là của em.”
Thịnh Nịnh bực đến muốn đánh anh.
Một người đàn ông đàn xuất thân từ trường Quân đội học được một thân công phu quyền cước vô ích, cứ tùy ý để nắm đấm của cô rơi xuống người mình như vậy.
Chờ Thịnh Nịnh nguôi giận, Ôn Diễn lại bắt cô tới hôn.
Quần áo hai người ma sát, phát ra tiếng sột sột soạt soạt, Ôn Diễn bất mãn lại thỏa mãn gọi cô: “Bánh Trôi.”
Thịnh Nịnh: “Ôi chao, làm gì vậy.”
Ôn Diễn vùi đầu vào cổ cô, tóc cọ xát da thịt của cô, Thịnh Nịnh cảm thấy hơi ngứa ngáy muốn đẩy đầu anh ra, kết quả anh lại áp sát hơn.
Đôi khi anh thực sự cảm thấy mệt mỏi, cho dù đó là chuyện công ty hay chuyện gia đình.
Nhưng anh cũng không phải kiểu người biết cách giải thích cho mình, bị hiểu lầm bị oán giận cũng kiên quyết không biện bạch nửa câu cho mình, bố, em trai còn có cháu ngoại gái, nếu họ có thể hiểu được thì tốt nhất, nếu không hiểu cũng không ảnh hưởng đến việc anh tiếp tục chăm nom họ.
Anh là trụ cột của nhà họ Ôn, cũng là trụ cột của công ty, nếu như anh đều kêu mệt vậy thì những người dựa vào anh thì làm sao bây giờ.
Hơn nữa là một người đàn ông, làm sao có thể oán giận mệt mỏi oán giận khổ sở với người khác, người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, cho dù cảm thấy tủi thân oan ức cũng phải nuốt vào trong bụng.
Nhưng trước mặt Thịnh Nịnh, anh cảm thấy có thể giải phóng cảm xúc luôn đè nén trong lòng ra ngoài.
Anh thì thầm: “Mãi ở bên anh, được chứ?”
“Dù là bạn bè hay là bạn gái, cũng đừng buông anh ra.”
Căn bản là Thịnh Nịnh không chịu nổi khi anh như vậy.
Ngày thường khi anh tỉnh táo, cô đã thích lắm rồi, sau khi uống rượu lại càng thích thêm.
Ôi dào, thật muốn mạnh mẽ yêu thương anh ấy.