• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh Nịnh kịch liệt phản đối, bày tư thế nếu anh tiếp tục làm loạn ở đây cô sẽ cắn lưỡi tự sát cho anh xem.

Ôn Diễn chỉ muốn cô, không muốn mạng cô nhưng vẫn thỏa hiệp tắt đèn rồi ôm cô đi ra khỏi toilet.

Bánh Trôi được anh ấn chặt, lần này anh không hỏi ý kiến của cô mà trực tiếp thăm dò phía dưới.

Lưu luyến lặp đi lặp lại ở nơi nước sốt nhân thịt của Bánh Trôi.*

*Bánh Trôi là chỉ Thịnh Nịnh. Còn bánh trôi là chỉ bánh trôi bình thường.

Lớp vỏ bên ngoài của bánh trôi khác với sủi cảo, thường được làm từ bột nếp, sau khi nấu chín lớp vỏ bên ngoài sẽ trở nên nửa trong suốt, hương vị cũng sẽ trở nên tròn trịa hơn.

Sau khi bánh trôi nhân bột trắng được bóc vỏ ngoài, nhân thịt bên trong trộn lẫn với nước sốt chảy ra.

Ôn Diễn cho rằng mình không thích ăn bánh trôi, anh chê nó ngọt quá, bình thường chỉ có vào lễ Tết Nguyên Tiêu mới ăn vài cái cho có không khí, để thể hiện cảm giác nghi thức vượt qua ngày lễ truyền thống.

Nhưng vào giờ phút này anh thừa nhận suy nghĩ và hành động của mình trước sau khác nhau.

Anh cực kỳ giống một người đàn ông hư hỏng không biết xấu hổ, ngoài miệng thì trấn an cô, đôi tay lại âm phụng dương bất vi* lại vô cùng đáng xấu hổ tra tấn Thịnh Nịnh.

*Dương phụng âm vi (阳奉阴违): Ngoài thì thuận, trong thì chống; trước mặt phục tùng sau lưng chống lại; Bằng mặt không bằng lòng; Lá mặt lá trái. Tức là ngoài miệng Ôn Diễn an ủi cô mà đôi tay lại làm ngược lại, đi tra tấn người ta.

Trước mắt là một mớ lầy lội rối tinh rối mù, không ai có thể từ chối một món ngon nở rộ như vậy được.

Thịnh Nịnh không kìm lòng nổi mà hét một tiếng, trong mắt xẹt qua ánh sáng lấp lánh, đáy mắt người đàn ông phiếm hồng, cổ họng nuốt một cái, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau miệng, ngẩng đầu khó nhịn nâng cằm cô lên rồi m*t hôn, tình nồng dâng trào ai cũng không khống chế được, hung ác mãnh liệt tác động gắt gao lên từng đầu dây thần kinh, bữa ăn khuya này bắt đầu từ lúc mưa nhẹ dịu dàng kết thúc lại trở thành mưa rền gió dữ khiến người ta run rẩy, cuối cùng thực tủy biết vị.*

*Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.

Vốn dĩ thời gian quyết định ăn khuya tương đối muộn, rạng sáng mới nảy tình ý, giai đoạn trước vì Ôn Diễn phải trấn an Thịnh Nịnh nên tốn không ít thời gian, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng mới nghỉ ngơi, mùa hè vốn ban ngày tới sớm nên có vẻ giống như là giày vò cả đêm.

Chờ tắm rửa dọn dẹp xong, sắc trời đã sáng.

Thịnh Nịnh rất buồn ngủ nhưng lại không ngủ được, cả người ở trong trạng thái vừa buồn ngủ vừa hưng phấn.

Ngay từ đầu cô còn không chia chăn cho anh, hai người trốn trong chăn đánh nhau một trận, cuối cùng Thịnh Nịnh lại bị làm anh nháo đến chân mềm nên “bại trận”, cả người bị Ôn Diễn dùng cả tay lẫn chân ôm chặt vào trong ngực.

Người đàn ông sau khi được thỏa mãn đã rất dễ nói chuyện, vì để cho Thịnh Nịnh yên tâm ngủ còn hứa hẹn lần sau nghe cô.

Mắt Thịnh Nịnh mở to nhìn anh: “Thật sự nghe em sao?”

Lúc trước ở trong toilet, cô ngồi trên bồn rửa tay lạnh lẽo, toàn bộ chân bị đẩy ra còn bị anh cúi đầu nhìn chằm chằm, nước xôn xao chảy ra ngoài, cô không chịu nổi, Ôn Diễn thì ngược lại rất hưng phấn, hô hấp thở nặng đến mức như dùi trống đánh.

Nếu như nghe lời của cô thì ai quản anh có chịu được hay không, vậy chắc chắn là dựa theo suy nghĩ của cô tới rồi.

“Ừm.” Giọng nói của anh trầm thấp, thổi hơi thở ấm áp bên tai cô, buồn cười nói: “Em thích kiểu gì?”

Cô thì thầm một câu gì đó bên tai anh.

Ôn Diễn cho rằng mình nghe lầm: “Mặc cái gì?”

Bỗng Thịnh Nịnh ngậm miệng lại, biết chắc chắn anh không hiểu được sở thích kỳ quái này của mình, mắt nhắm nghiền lại, từ bỏ ý tưởng này.

“Thôi quên đi, coi như em chưa nói.”

Ôn Diễn mím môi, rất không hiểu kiểu sở thích này của cô, khẽ trách mắng: “Sao có thể mặc quân phục ở những nơi như thế chứ.”

Thịnh Nịnh bị anh nói như vậy, cũng cảm thấy mình hơi hơi bi3n thái nhưng lại không muốn thừa nhận, vì thế trợn mắt một cái, hơi táo bạo nói: “Không mặc thì không mặc, đừng có giở cái giọng giáo viên chủ nhiệm dạy em, chỉ có anh chính trực nhất, cũng không biết lúc ai đó orgasm* còn liên tiếp hỏi em có thoải mái hay không, giả vờ cái rắm.”

*Cực khoái (orgasm) còn có tên gọi khác là cao trào tình d*c, lên đỉnh. 

Sắc mặt Ôn Diễn cười nhạt, không nhẹ không nặng vỗ mông cô: “Không được nói tục.”

Thịnh Nịnh: “...”

Dù cô có nói tục đến đâu cũng không bẩn như những gì anh vừa làm đâu.

Đúng là nhà tư bản ra vẻ đạo mạo bắt đầu thiết lập hai người khác nhau ở trên giường và dưới giường.

-

Buồn ngủ càng làm người ta khó chống đỡ hơn là tình d*c, một giấc ngủ này trực tiếp ngủ đến chiều hôm sau.

Thịnh Nịnh lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Vừa nghe máy, đầu dây bên kia giống như cầm cọng rơm cứu mạng kêu to.

“Nịnh Nịnh!”

Là giọng nói của Thịnh Khải Minh, Thịnh Nịnh tỉnh táo ngay tức khắc.

Vì không đánh thức Ôn Diễn, cô vội vàng rời giường, khoác áo choàng tắm rồi đi ra ngoài phòng ngủ.

Bởi vì ngày hôm qua bị vạch trần chân tướng ngoại tình của năm đó trước mặt hàng xóm láng giềng nên Thịnh Khải Minh ra bên ngoài ở khách sạn một đêm, sáng sớm hôm sau đi làm lại được thông báo mình bị đuổi việc, nguyên nhân không rõ, ông ta không thể không đi hỏi lãnh đạo, lãnh đạo cũng chỉ uyển chuyển nói ông ta đắc tội với người khác.

Ông ta loáng thoáng đoán được đại khái là do vợ cũ trò quỷ rồi.

Công việc không còn, Thịnh Khải Minh chỉ có thể bắt lấy cơ hội cuối cùng, đó chính là giới thiệu Thịnh Nịnh cho con trai trưởng khoa, chỉ cần thành công, coi như ông ta và trưởng khoa là thân thích, không có công việc này, còn có thể nhờ trưởng khoa sắp xếp công việc tiếp theo cho ông ta.

“Nịnh Nịnh, giúp bố đi, coi như bố cầu xin con, bây giờ nhà bố cũng không về được, công việc cũng không còn nữa.” Nghe giọng nói của Thịnh Khải Minh vô cùng già nua: “Con đi ăn một bữa cơm với người ta, cho dù là giả bộ cũng được, được không?”

Thấy Thịnh Nịnh không nói lời nào, Thịnh Khải Minh lại ôn tồn nói: “Con trai trưởng khoa của bố vẫn luôn nhớ thương con, vì con mà ngay cả mấy mối xem mắt khác cũng không đi, nếu người ta đã nhìn trúng con như vậy, dù sao bây giờ con cũng đã đến tuổi bạn trai mà còn chưa có bạn trai, bố cũng vì tốt cho con.”

Thịnh Nịnh thản nhiên nói: “Đừng giả vờ được không?”

Thịnh Khải Minh nghẹn một chút: “Giả vờ gì mà giả vờ hả con?”

“Ông giới thiệu đàn ông cho tôi, rốt cuộc là vì tốt cho ông hay là tốt cho tôi, trong lòng ông rõ nhất.”

“Sao con có thể nói vậy với bố! Bố không tìm bạn trai cho con thì chẳng lẽ bố đi tìm cho mình sao?”

Giọng điệu của Thịnh Bình bình tĩnh: “Tôi có bạn trai rồi.”

“Có rồi?” Thịnh Khải Minh không ngờ câu trả lời này, cho rằng Thịnh Nịnh là lấy cớ trốn không đi xem mắt, giọng điệu nghi ngờ: “Bạn trai con làm gì? Điều kiện thế nào? Chẳng lẽ còn tốt hơn người bố giới thiệu cho con sao?”

“Đâu chỉ là tốt, vừa cao vừa đẹp trai vừa có tiền, còn dịu dàng chăm sóc tôi, so với bạn trai tôi người mà ông giới thiệu như cái rắm.” Thịnh Nịnh lạnh lùng nói: “Muốn xem mắt thì ông tự đi mà xem, đừng tưởng loại đàn ông nào tôi cũng nhìn trúng."

Thịnh Nịnh khiến Thịnh Khải Minh á khẩu không nói nên lời, cuối cùng đành phải bán đáng thương cho con gái: “Nịnh Nịnh, con thật sự mặc kệ bố sống chết sao?”

“Lúc trước khi ông phản bội gia đình này, sao lại không nghĩ tới mình sẽ có ngày hôm nay.” Thịnh Nịnh bình tĩnh nói: “Bố, ông đáng đời.”

Rốt cuộc Thịnh Khải Minh không nói nên lời nào nữa.

Ninh Thanh sẽ không dễ dàng buông tha cho Thịnh Khải Minh, Thịnh Khải Minh cũng rất rõ ràng, nếu không ông ta sẽ không khẩn trương hy vọng cô đi xem mắt với con trai trưởng khoa nào đó.

Nhưng kết cục của Thịnh Khải Minh như thế nào không còn liên quan đến cô rồi.

Dù sao nhiều năm như vậy cô nghĩ mình cũng không có bố, làm nền nhiều năm như vậy rồi, bây giờ triệt để cắt đứt quan hệ bố con cũng không phải là rất khó.

Thịnh Nịnh không để ý tới tiếng đau khổ cầu xin của Thịnh Khải Minh nữa, trực tiếp cúp điện thoại sau đó dứt khoát cho tất cả thông tin liên lạc của Thịnh Khải Minh vào danh sách đen.

Sau khi giải quyết chuyện này xong, cả người Thịnh Nịnh đều thở phào nhẹ nhõm.

Phía sau bỗng truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Thì ra trong mắt em anh tốt như vậy.”

Toàn bộ thân thể cô run lên, chậm rì rì quay đầu lại.

Ôn Diễn mặc áo choàng tắm cùng loại với cô, cứ ôm ngực lười biếng dựa vào bên cửa, đang nhàn nhã mà lạnh nhạt nhìn cô như vậy.

Khóe miệng Thịnh Nịnh giật giật, cứng ngắc hỏi anh: “Anh tỉnh lúc nào vậy?”

Giọng điệu Ôn Diễn bình thản: “Lúc em nói anh vừa cao vừa đẹp trai vừa có tiền.”

“...”

Rõ ràng là đang đùa giỡn cô mà.

“Anh nghe lén em nghe điện thoại, đáng xấu hổ! Em khinh bỉ anh.”

Ôn Diễn cười rất nhẹ: “Em khen anh mà anh không thể nghe hả?”

Nói không lại anh, Thịnh Nịnh không để ý tới anh nữa, vòng qua anh định đi, kết quả bị người đàn ông ôm lấy từ phía sau, hai chân [email protected] trụi lơ lửng, lại bị anh dễ dàng kéo về.

Một tay Ôn Diễn không tốn nhiều sức mà vòng eo Thịnh Nịnh, một tay vén tóc Thịnh Nịnh rồi cúi đầu hôn lên gáy cô.

Cả người Thịnh Nịnh mềm nhũn, tay người đàn ông đã đi tới dây áo choàng tắm của cô.

Không thể không nói, đối với nam nữ trưởng thành mà nói kiểu thân mật cực hạn này đúng là chất xúc tác hâm nóng tình cảm.

Rèm cửa sổ bị kéo lên, cũng không biết là áo choàng tắm của ai rơi trên mặt đất trước, Thịnh Nịnh cắn môi, trên tay vẫn nắm chặt điện thoại.

Đột nhiên điện thoại vang lên vào lúc này.

Ôn Diễn cau mày dừng động tác, Thịnh Như như mới tỉnh ở trong mộng, vội vàng đẩy anh ra một bên nghe điện thoại.

Là Ninh Thanh gọi tới.

“Gõ cửa phòng con sao lại không có ra mở cửa? Con dậy chưa?” Ninh Thanh hỏi qua điện thoại.

Thịnh Nịnh yêu đương quên hết tất cả, cũng quên mất mẹ cô ở cùng khách sạn với cô.

Cúp điện thoại, Thịnh Nịnh vội vàng thu dọn một thân chật vật của mình, cuối cùng chờ cô dọn dẹp cho mình xong, mới chú ý tới trong phòng còn có một người không thu dọn được.

Cô ho một tiếng, nói: “Mẹ em đến gặp em, nếu không thì anh đợi một chút trong phòng ngủ nhé?”

Ôn Diễn nghe ra lời ngầm của cô: “Em bảo anh trốn?”

Bị vạch trần suy nghĩ trong lòng như vậy, Thịnh Nịnh cười hai tiếng, khen ngợi nói: “Không hổ là tổng giám đốc Ôn nhà mình.”

“Mẹ em tới tìm em, vì sao anh phải trốn?” Giọng điệu Ôn Diễn không lo: “Giờ không gặp thì về sau sớm muộn gì cũng phải gặp.”

Trong thời gian ngắn Thịnh Nịnh chưa hiểu được ý tứ của anh, sững sờ hỏi: “Vì sao phải gặp?”

Đột nhiên Ôn Diễn nhíu mày, hạ thấp giọng hỏi cô: “Nên làm đã làm hết rồi, chẳng em không cần anh chịu trách nhiệm?”

“Đây là thời đại nào rồi, còn chơi kiểu này nữa.” Thịnh Nịnh là một người phụ nữ mới của thế kỷ hai mươi mốt, đúng là bị lý do của anh làm cho kinh hãi, vì thế vô cùng cởi mở chân thành nói: “Anh yên tâm đi, chuyện đôi bên tình nguyện, em sẽ không lấy cớ này để bắt anh phải chịu trách nhiệm.”

Biểu cảm của cô càng chân thành, sắc mặt Ôn Diễn lại càng âm trầm.

Đúng là cô gái này có đủ phóng khoáng, cầm được thì buông cũng xuống, mặc quần vào sẽ không nhận người.

Anh không muốn nói nhiều với cô, lấy tư thế của cấp trên lại đi ra, nặng nề ra lệnh như giao nhiệm vụ công tác: “Hai bên tình nguyện thì em cũng phải chịu trách nhiệm với anh.”

“...”

“Em đi mở cửa cho mẹ em, anh trốn đi, đừng để bị mẹ em nhìn thấy, nếu không em sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”

Trong ánh mắt Ôn Diễn là vẻ không tin “Tiểu vương bát đản em dám uy hiếp anh”, Thịnh Nịnh run rẩy đóng cửa phòng ngủ lại.

Ninh Thanh đã chờ ngoài cửa rất lâu, chờ khi Thịnh Nịnh mở cửa cho bà thì mau chóng nhận ra trên người con gái có gì đó sai sai.

Trên mặt còn hơi ửng đỏ, ánh mắt sáng ngời, môi hồng nhuận, giống như là nhìn sưng hơn ngày hôm qua.

Sau khi bước vào, Ninh Thanh liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ đang đóng chặt.

Mấy năm nay một mình bà sống phóng khoáng, ở phương diện nam nữ cũng như vậy.

Thịnh Nịnh cho rằng mẹ cô không phát hiện ra, không ngờ mẹ cô mới là tài xế già đời thật sự..

Ninh Thanh thẳng thắn hỏi: “Hôm qua bạn trai con đến tìm con hay là giấu giếm sau lưng cậu ta đi hẹn người đàn ông khác?”

Thịnh Nịnh vì Thịnh Khải Minh nên ghét hai chữ giấu giếm sau lưng theo bản năng, lập tức trợn tròn mắt không nghĩ ngợi đã phủ nhận: “Con không có!”

“Cậu ta có dùng bao cao su không?" Ninh Thanh hỏi.

Thịnh Nịnh hoảng sợ mở to hai mắt.

Bị mẹ ruột hỏi vấn đề này, cả người cô giống như bị sét đánh.

“Cậu ta không dùng?” Ninh Thanh thấy Thịnh Nịnh không trả lời, lập tức nhíu mày bất mãn nói: “Cậu ta không biết uống thuốc rất có hại với cơ thể con gái sao? Sau này cậu ta không dùng thì tuyệt đối con đừng để cho cậu ta làm biết chưa?”

Mặt Thịnh Nịnh sắp thiêu đốt, miễn cưỡng nói: “... Có dùng.”

Lần đầu tiên là Ôn Diễn tự đeo, sau đó thậm chí anh còn đưa thứ kia cho cô, thấp giọng yêu cầu cô đeo nó cho anh.

Mắt và tay cô mất zin rồi.

Thịnh Nịnh bị hỏi rất ngượng ngùng, còn mẹ cô là tài xế già này lại bình tĩnh cả mười phần.

“Gọi bạn trai con ra ngoài đi.” Ninh Thanh nói: “Cũng không phải là yêu đương vụng trộm, là nam nữ trưởng thành hẹn hò bình thường, có gì mà phải trốn tránh.”

Thịnh Nịnh: “...”

-

Nhiều năm như vậy Ninh Thanh cũng quen biết không ít các thanh niên tài năng trẻ tuổi nhưng khi nhìn thấy Ôn Diễn vẫn không nhịn được mà đánh giá thêm vài lần.

Ngoại hình tương đối đẹp trai đoan chính, một thân khí chất lạnh lùng và phong độ này, làm cho Ninh Thanh nghĩ thầm thật không hổ là cháu ngoại của Hạ Chí Chính.

Tuy rằng nguyên quán Ninh Thanh ở Tô Hỗ, từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng phát triển về phía bắc nhưng bà biết nhà họ Ôn.

Năm đó Hạ Chí Chính còn đang ở trong chức vị quan trọng vì con gái út Hạ Thanh Thư của ông mà sắp xếp liên hôn, thanh niên tài năng tuấn tú bên Tô Hỗ bị chọn qua một lượt cũng không chọn hài lòng, cuối cùng vẫn là nhà họ Hạ tự mình tìm, kết quả nhìn trúng Ôn Hưng Dật ở Yến Thành xa xôi, không để ý suy nghĩ của con gái mà gả sáng bên kia.

Ninh Thanh tự nhận là có gia cảnh ưu ái, tại đây bố cũng coi là nhân vật có uy tín danh dự nhưng người bình thường không cách nào có thể tưởng tượng được thứ gọi là tầng lớp thượng lưu này vẫn tồn tại một chuỗi dây mắt xích đáng khinh bỉ.

Ở trong mắt Hạ Chí Chính, căn bản nhà họ Ninh không tồn tại.

Nếu Ôn Diễn không phải bạn trai của con gái bà thì có lẽ Ninh Thanh còn phải gọi anh một tiếng tổng giám đốc Ôn.

Ôn Diễn cũng tuyệt đối sẽ không lễ phép gọi bà là bác gái như bây giờ.

Sau khi nói chuyện khách sáo mấy câu, Ninh Thanh gọi Thịnh Nịnh đến phòng bà lấy cho bà vài giấy tờ.

Đương nhiên trong lòng Thịnh Nịnh hiểu là bà lấy cớ bảo con gái tránh đi một chút.

Trước khi Thịnh Nịnh đi, lo lắng nhìn Ôn Diễn.

Chờ Thịnh Nịnh đi, Ninh Thanh đi thẳng vào vấn đề: “Lần này Nịnh Nịnh về là tới tìm bác mượn tiền, con bé nói muốn mua nhà nhưng muốn mua một căn hộ thuộc thương hiệu bất động sản đứng tên Tập đoàn các cháu.”

Ôn Diễn mau nhanh nghĩ đến: “Là vườn hoa Bác Thần?”

Ninh Thanh ừ một tiếng, vẻ mặt nghi ngờ nói: “Bác không nghi ngờ tại sao cháu không dứt khoát đưa căn hộ đó cho nó, nó muốn mua nhà bác cũng mua cho nó được. Nhưng bây giờ cháu cũng làm bất động sản, hẳn là hiểu rõ ràng sự khác biệt giữa quyền sở hữu nhà ở và quyền sở hữu căn hộ nhỏ hơn là người ngoài nghề như bác, con bé muốn mua nhà, tại sao cháu không nhắc nhở nó nên mua một ngôi nhà?”

Ôn Diễn nhíu mày, thản nhiên nói: “Căn hộ kia cháu đã tặng cho cô ấy.”

Ninh Thanh: “Vậy tại sao con bé còn muốn mua?”

Mặt mũi Ôn Diễn phức tạp lắc đầu: “Cháu cũng không rõ lắm.”

Bầu không khí lâm vào trầm mặc, Ninh Thanh hiểu được Ôn Diễn cũng không biết lý do Thịnh Nịnh muốn mua căn hộ kia.

Cho nên hẳn là căn nhà kia không phải là Ôn Diễn cho con gái cái vỏ ngoài, Ninh Thanh thoáng thở phào nhẹ nhõm, đổi đề tài khác hỏi: “Cháu thích Nịnh Nịnh không?”

Ôn Diễn gật đầu: “Đương nhiên.”

Ninh Thanh hỏi một câu hỏi mà mà tất cả người làm mẹ đều sẽ hỏi: “Cháu có ý định kết hôn với con bé không? Hay chỉ là yêu đương giết thời gian?”

Ôn Diễn nhớ tới thái độ cầm được thì buông được của Thịnh Nịnh, không khỏi giật giật môi, vì thế thừa dịp Thịnh Nịnh không có ở đây, quái lạ nói: “Nịnh Nịnh cô ấy nghĩ như thế nào cháu không biết, còn cháu nghiêm túc với cô ấy.”

Ninh Thanh nghe ra trong lời nói của anh có ẩn ý, cảm giác như là trong lòng con gái bà không chịu trách nhiệm.

Bà ho một tiếng, gạt bỏ những suy đoán này, tiếp tục nói về bản thân.

“Tuy rằng bác rất không muốn thừa nhận điểm này nhưng bác phải thừa nhận, trong hôn nhân phụ nữ thường ở thế yếu, bác không muốn mạo hiểm nữa cho nên từ sau khi ly hôn với bố Nịnh Nịnh vẫn không tái hôn nữa, nhưng nếu Nịnh Nịnh muốn cố gắng xây dựng gia đình, bác cũng không thể can thiệp vào lựa chọn của nó.”

“Lúc trước bác giới thiệu cho con bé một cậu bé, cậu bé đó là bạn học Trung học của con bé, bác và mẹ nó cũng biết nhau, rất quen thuộc với nhau, con bé và cậu bé đều rất thích hợp từ mọi mặt nhưng con bé thích cháu cho nên không thành với cậu bé đó.”

“Không phải bác hạ thấp con gái của mình, đúng là Nịnh Nịnh trèo cao cháu, các cháu không thích hợp.” Ninh Thanh nói: “Bác không cần nghĩ cũng biết chắc chắn nhà cháu sẽ không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau, bên Yến Thành bác không rõ lắm, nếu bên ông ngoại cháu cháu xử lý không tốt, Nịnh Nịnh sẽ rất vất vả.”

“Người trẻ tuổi yêu đương bác không phản đối nhưng nếu cháu không thể bảo đảm rõ ràng cho tương lai của Nịnh Nịnh, bác hy vọng hai đứa có thể dừng lại đúng lúc, cháu đi tìm cô gái thích hợp với cháu, cũng để Nịnh Nịnh đi tìm một cậu bé thích hợp với con bé.”

Ninh Thanh không hề vui mừng nhảy cẫng vì con gái quen bạn trai có điều kiện mà ngược lại bà phản đối.

Chỉ là bà không có phản đối rõ ràng, vẫn lưu lại vài phần đường lui.

Mà bên Thịnh Nịnh biết mẹ cô muốn đẩy cô tránh đi, căn bản cũng không phải muốn cô tìm giấy tờ gì, vì thế cô cứ tùy tiện đi dạo dưới lầu khách sạn, không bao lâu đã về.

Lúc về Ninh Thanh đã rời đi rồi.

Ôn Diễn còn ngồi trên sofa, thấy cô trở về, vẫy vẫy tay với cô: “Bánh Trôi, lại đây nào.”

Thịnh Nịnh đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, ngay sau đó được người đàn ông ôm vào trong ngực.

“Hôm nay nghe được bố mẹ em đều giới thiệu đối tượng cho em.” Ôn Diễn thản nhiên nói.

“Em không đồng ý với họ.” Thịnh Nịnh giải thích: “Em không phải là người ăn trong bát còn nhìn trong nồi.”

Ôn Diễn hỏi: “Bạn học Trung học mà mẹ em muốn giới thiệu cho em, có phải là người đã ăn cơm mấy lần trước đó với em rồi không?”

Thịnh Nịnh gật đầu: “Ừm.”

Anh thì thầm: “Mẹ em nói cậu ta phù hợp với em hơn anh.”

“Phù hợp hơn.” Thịnh Nịnh nhỏ giọng nói.

Ôn Diễn nhíu mày, nhéo mặt cô nói: “Vậy sao em không đi thích cậu ta?”

Thịnh Nịnh tránh ra, cảm thấy người đàn ông này hơi phiền, cứ lặp đi lặp lại chuyện của Lục Gia Thanh, cô đã giải thích với anh một vạn lần.

“Chỉ là trước kia có thiện cảm với cậu ấy thôi, chuyện này rất bình thường mà."

“Thiện cảm?” Ôn Diễn nheo mắt lại, lạnh lùng một tiếng: “Vậy sao lại không ở bên nhau đi? Còn ở bên người không phù hợp như anh làm gì."

“Anh quản em à?” Thịnh Nịnh khó chịu nói: “Sao anh lại tiêu chuẩn kép như vậy chứ, dù sao em với cậu ấy cũng không thành công, anh và minh tinh nữ kia đã từng ở bên nhau, em có nói gì đâu?”

Ôn Diễn sửng sốt một chút, không hiểu: “Minh tinh nữ nào?”

“Giả ngu đúng không?” Thịnh Nịnh trợn trắng mắt: “Ôn Lệ chứ ai.”

Ngay tức khắc biểu cảm Ôn Diễn một lời khó nói hết: “... Anh đi với nó?”

“Không phải sao, không phải anh còn tặng người ta bộ lễ phục định chế trăm vạn à?”

Người đàn ông hoang mang một lát, đợi sau khi phản ứng lại là cô hiểu lầm, thế nhưng bật cười một cái.

“Em ngốc hả?” Anh vừa tức vừa cười gõ lên trán: “Anh với nó mà ở bên nhau chẳng phải là loạn luân sao?”

Thịnh Nịnh ngây người vài giây, sau đó bỗng dưng há to miệng.

Không thể nào.

Bên này Ôn Diễn đã gọi điện thoại cho người gọi là minh tinh nữ kia, vì phòng ngừa cô không tin, còn bấm loa ngoài.

Sau khi kết nối chính là giọng nói vui vẻ bên kia: “Cậu ơi, tìm cháu có việc sao gì sao?”

Thịnh Nịnh: “...”

“Không có việc gì.” Ôn Diễn buồn cười vừa thưởng thức biểu cảm dại ra của cô vừa nói với người trong điện thoại: “Hỏi cháu một chút chúng ta có phải là cậu cháu ruột không?”

“Ý gì vậy?” Giọng điệu Ôn Lệ căng thẳng, bắt đầu suy đoán: “Chẳng lẽ nhà họ Ôn chúng ta còn có bí mật thân thế nhà giàu nào cháu không biết sao?”

“Suy nghĩ nhiều, là ruột.” Ôn Diễn nói: “Có một đứa ngốc nói chúng ta là bạn trai bạn gái cũ, cậu đi chứng minh cho mình một chút.”

Ôn Lệ sửng sốt một chút, lúc này lời nói cực kỳ kịch liệt: “Bịa đặt, chắc chắn là bịa đặt, ai tạo ra tin đồn thế này hả? Lúc trước bịa đặt cháu ngoại tình với em trai, giờ lại bịa đặt cháu ngoại tình cậu cháu, thái quá, hơn nữa dù đàn ông trên đời này cũng không phải chết hết, dù cháu muốn ngoại tình cũng không đến mức tìm người trong nhà chứ, đây không phải là loạn luân sao?”

“Em muốn ngoại tình với ai?”

Bỗng dưng trong điện thoại truyền đến tiếng người đàn ông bình tĩnh chất vấn.

Thịnh Nịnh cảm thấy hơi quen quen nhưng không nhớ ngay được, cho đến khi Ôn Diễn nói với cô: “Chồng nó.”

Thịnh Nịnh bừng tỉnh hiểu ra,

Minh tinh nam tên là Tống Nghiên.

Ngay sau đó đột nhiên giọng điệu Ôn Lệ trở nên đứng đắn, giống như thề.

“Đàn ông trên đời này có chết hay không cũng không liên quan gì đến cháu, bởi vì đời này cháu chỉ yêu thầy Tống nhà cháu mà thôi.”

Môi Ôn Diễn giật giật, cô gái duy nhất của nhà họ Ôn này, thiên kiều vạn sủng lớn lên, kết quả lại bị chồng quản nghiêm.

Thật sự là nói ra đều mất mặt.

“Lời này nói ngầm với chồng cháu đi, đừng nói với cậu.” Ôn Diễn dần mất kiên nhẫn: “Cậu cúp máy đây.”

Ôn Lệ lập tức ngăn cản nói: “Chờ một chút, người bịa đặt kia cậu cậu đi tố cáo hắn đi, cậu không tố cáo hắn thì đưa tên đó cho cháu biết, cháu tố cáo hắn, loại người này phải biết hoạ từ miệng mà ra là như thế nào.”

Thịnh Nịnh hoảng sợ mở to hai mắt, túm lấy cánh tay Ôn Diễn liều mạng lắc đầu.

Cô chỉ suy đoán trong lòng, yên lặng ghen mà thôi, lại không thông báo với truyền thông, đây không thể tính là bịa đặt được đâu,

Ôn Diễn nhướng mày, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Mợ cháu tạo tin đồn, sao cậu tố cáo đây.”

Bên kia trầm mặc vài giây, ngay sau đó là một tiếng thét chói tai thật lớn.

Ôn Lệ: “?!!!”

Ôn Lệ: “Cái gì!! Mợ?? Cậu tìm mợ cho cháu rồi hả?! Mẹ nó, trong Tây Du Ký đều lừa gạt người khác, người nhảy ra trong tảng đá nhảy ra không phải Tôn Ngộ Không là mợ cháu a…”

Dưới ánh mắt vừa xấu hổ vừa phẫn nộ của Thịnh Nịnh, Ôn Diễn không kịp giải đáp nghi hoặc của cháu gái mà trực tiếp cúp điện thoại.

Ôn Diễn cười như không cười nhìn chằm chằm Thịnh Nịnh.

“Có thừa nhận mình ngốc hay không?” Anh hỏi.

Thịnh Nịnh kiên trì lắc nồi: “Lúc đầu là Cao Nhị nói, em chỉ là không cẩn thận nghe lời cậu ấy nói thôi.”

Ôn Diễn nhếch môi: “Cô ấy nói em cũng tin không phải cũng ngốc sao?”

Thịnh Nịnh nghiến răng nghiến lợi: “Ai biết anh còn trẻ như vậy lại có một đứa cháu ngoại gái lớn bằng em chứ.”

“Ừm, giờ tìm cớ còn nói anh còn trẻ.” Ôn Diễn thản nhiên nói: “Lúc trước là ai mắng anh già rồi không biết.”

“Được, em ngốc được chưa?” Thịnh Nịnh ra hiệu dừng lại: “Bây giờ em biết cô ấy là cháu ngoại gái của anh, chuyện này qua đi.”

“Em nói qua thì qua?”

“Vậy anh muốn gì?”

Ánh mắt Ôn Diễn hài hước, nhìn vẻ mặt cô có thể chịu chết bất cứ lúc nào, không nỡ đùa nữa.

“Kêu anh một tiếng cậu đi.”

Thịnh Nịnh lập tức ghét bỏ từ chối.

Hai người náo loạn trên sofa một lát, cô càng kháng cự anh càng hăng hái.

Cuối cùng Ôn Diễn nâng mặt cô, lại cắn mũi cô, cố ý thấp giọng uy hiếp: “Kêu hay không? Không thì anh tố cáo em bịa đặt.”

Thịnh Nịnh đành phải ồm ồm kêu một tiếng: “...Cậu.”

Ôn Diễn ừ một tiếng, rốt cuộc buông tha cho cô.

Anh sửa tóc cho cô, nói thêm: “Chỉ có điều anh có hai đứa cháu ngoại không bớt lo rồi, em vẫn nên kêu anh bằng xưng hô khác đi.”

Thịnh Nịnh biết xưng hô là gì, cô im lặng, không đáp lời kiên quyết không gọi cách xưng hô của anh.

Ôn Diễn thấy cô ngậm chặt miệng, nhéo nhéo môi thịt cô, nhẹ giọng cười nhạo: “Bây giờ mạnh miệng làm gì chứ, chờ em trở thành phu nhân Ôn, không muốn kêu cũng phải kêu.”

Thịnh Nịnh phì phò nói: “Cho vay trước, hố bẫy của chủ nghĩa tư bản!”

“Vậy anh nói với em một sự thật.” Ôn Diễn cười hai tiếng, nói: “Anh tặng em thêm một căn nhà, không phải là nhà quyền tài sản nhỏ, là nhà ở, em tự chọn đi.”

Không hiểu sao lại được tặng một căn nhà, Thịnh Nịnh bất an hỏi: “Sao đột nhiên lại tặng nhà cho em?”

Ôn Diễn lại hỏi cô: “Vườn hoa Bác Thần kia anh đã nói rõ là đưa cho em, hợp đồng cũng có hiệu lực, vì sao em vẫn muốn mua?”

Thịnh Nịnh dừng lại, muốn nói gì đó nhưng lại nói không nên lời.

Đúng là hành động cô muốn mua căn nhà mà anh đã tặng cho rất kỳ quái, không riêng gì vấn đề quyền sở hữu.

Mặc kệ dù là nguyên nhân gì, cô muốn chuyện nhà cửa này, không cần mẹ cô đến, Ôn Diễn có thể làm được.

“Trước kia em nói anh không hiểu sự lo lắng của người bình thường như em, nói căn nhà có thể mang lại cảm giác an toàn cho em.” Ôn Diễn dừng một chút, nói: “Đúng là anh không hiểu lắm, chỉ có điều em muốn cảm giác an toàn, anh có thể cho em.”

Ôn Diễn vuốt v3 gáy cô, nhẹ giọng trêu chọc nói: “Cô nhóc mê tiền như em thật là, cũng không phải anh không có năng lực tặng em một căn mới đâu, cần gì phải nhìn chằm chằm vào căn hộ kia.”

-

Ôn Diễn nói muốn tặng nhà cho cô, Thịnh Nịnh không đồng ý.

Cô nói muốn đi toilet, vừa vào đã khóa cửa gọi điện thoại cho Thịnh Thi Mông.

Cũng may rốt cuộc điện thoại của Thịnh Thi Mông cũng sửa xong.

“Chị không biết vì sao anh ấy lại tặng nhà cho chị, nhưng chị không muốn lừa anh ấy nữa.” Thịnh Nịnh suy nghĩ một chút, hơi áy náy hỏi: “Chị có thể nói cho anh ấy biết không? Chị vẫn lo lắng chờ chuyện phòng ốc bị Ôn Diễn biết, em với Ôn Chinh sẽ không có cách nào…”

“Chị, chị nói với tổng giám đốc Ôn đi, em và Ôn Chinh không có khả năng rồi.” Thịnh Thi Mông ngắt lời Thịnh Nịnh: “Chuyện căn nhà kia một ngày không nói rõ ràng, ai cũng không dám cam đoan một ngày nào đó sẽ biến thành bom hay không.”

Thịnh Nịnh không kịp phản ứng: “Không có khả năng là có ý gì?”

“Em đã nói dối anh ấy quá nhiều.” Thịnh Thi Mông thở dài nói: “Anh ấy lừa em, em lừa anh ấy, cuối cùng lừa được cho dù nói rõ ràng cũng không dám ở bên nhau nữa, bởi vì không biết khi nào mình sẽ bị lừa, em không muốn chị và tổng giám đốc Ôn cũng biến thành như vậy.”

Trong lúc Thịnh Nịnh gọi điện thoại cho Thịnh Thi Mông, bên Ôn Diễn cũng nhận được điện thoại của Ôn Chinh.

“Có chuyện gì vậy?”

“Có phải trước đây anh đã tặng Thịnh Nịnh một căn hộ không?”

Ôn Diễn ừ một tiếng.

Ôn Chinh trầm mặc một lát, nghe giọng điệu có vẻ không thích hợp: “Căn hộ anh đưa cho Thịnh Nịnh là vườn hoa Bác Thần sao?”

Ôn Diễn sửng sốt một chút: “Sao em biết?”

“Anh đừng để ý làm sao em biết được, anh tặng Thịnh Nịnh căn hộ kia là trước khi bên nhau, chắc không phải là tặng không công chứ?” Giống như Ôn Chinh cực lực muốn xác định gì đó, hỏi rất gấp: “Có phải điều kiện anh tặng căn hộ đó là em chia tay với Thịnh Thi Mông hay không?”

“... Phải.”

Đột nhiên Ôn Chinh nở nụ cười.

“Thật đúng là như vậy.”

Ôn Diễn không hiểu mô tê, ấn giữa mày hơi không kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”

Giọng Ôn Chinh phức tạp: “Giờ Thịnh Thi Mông đang ở đó, mấy ngày nay em đến trường cô ấy tìm cô ấy nhưng không tìm thấy, nghe bạn cùng phòng của cô ấy nói cô ấy đã chuyển đến đó, bạn cùng phòng còn nói cô ấy ở cùng chị gái.”

Vẻ mặt Ôn Diễn hơi thu lại, nghe trong giọng nói không thấy cảm xúc gì: “Sau đó thì sao?”

“Anh có nghĩ qua không, anh dùng căn hộ để Thịnh Nịnh chia rẽ em với Thịnh Thi Mông, vì sao Thịnh Thi Mông lại ở đó?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK