"Triệu Nhậm thái y đến đây cho trẫm." Bắc Hải lạnh lùng ra lệnh.
Phía sau bình phong, Thủy Lạc đánh mắt nhìn cung nữ thân cận. Cô ta hiểu chuyện lập tức trà trộn vào tóp cung nữ dâng thuốc. Nhanh chân lui ra ngoài tìm Nhậm thái y trước.
Thủy Lạc bước xuống giường, dùng dáng vẻ yếu ớt liêu xiêu bước ra ngoài bình phong. Nàng ta khuỵu gối quỳ trên sàn. Đôi mắt xinh đẹp tuôn trào hai hàng lệ.
"Hoàng thượng, Thái hậu xin hãy làm chủ cho Minh Như!"
Bắc Hải nhíu mày đưa mắt nhìn Thủy Lạc Quận chúa.
"Làm chủ cho ngươi chuyện giả bệnh lừa dối trẫm bao nhiêu năm nay là ngươi đúng?"
Châu Ân Hoan liếc mắt nhìn Quận chúa, nàng biết rõ nàng ta không dễ gì chịu thua, chắc chắn trong lòng đã bày sẵn mưu kế. Nàng hơi ngẩn đầu lên, muốn nhìn thử xem Quận chúa diễn kịch gì.
"Hồi Hoàng thượng thần nữ không biết gì cả, Nhậm thái y cho thần nữ uống loại thuốc đó nhiều năm nay. Những thái y khác từng bắt mạch cho thần nữ cũng nhận định rằng thần nữ có bệnh. Triệu chứng rõ ràng. Thần nữ nào biết thuốc Nhậm thái y kê là nguyên nhân căn bệnh dai dẳng nhiều năm."
"Hoàng thượng xin hãy làm chủ cho thần nữ, Nhậm thái y hà cớ gì phải hại thần nữ bệnh tật nhiều năm như thế? Ông ta có mục đích xấu. Khiến thần nữ mang bệnh mà vô tình lừa dối mọi người. Thần nữ không biết gì về loại thuốc này cả." Giọng Thủy Lạc run rẩy, lời từ trong cổ họng thốt ra nhuốm đầy uất ức thê lương, nàng ta vốn diễn rất giỏi nhưng đến đây phải hạ màn thôi.
Châu Ân Hoan lên tiếng: "Quận chúa không biết gì về đơn thuốc kia, người cũng không có bệnh. Vậy cơn đau tim ngất xỉu từ mấy ngày qua ở đâu mà ra? Suy Tâm Tán chỉ gây đau tim với người bệnh tim, đằng này người không có bệnh vậy tại sao lại đau tim đến độ ngất xỉu?"
"Hơn nữ cung nữ hầu hạ Quận chúa còn một mực cho rằng Châu tiểu thư là hung thủ hạ Suy Tâm Tán vào trà của người, chuyện này giống như có sắp đặt từ trước vậy." Cố Tử Yên tiếp lời.
"Ta không biết, có lẽ lúc đó chỉ là trùng hợp mà thôi. Tới bây giờ ta mới biết ta sống bao nhiêu năm nay với bệnh tật khổ não. Đều do một tay Nhậm thái y sắp đặt." Thủy Lạc Quận chúa lấy tay quẹt ngang nước mắt. Sau đó, nàng ta hướng về phía Thái hậu dập đầu.
"Thái hậu xin hãy làm chủ cho thần nữ, Minh Như ngu muội tin người nào ngờ bị kẻ ác hãm hại. Xin Thái hậu làm chủ cho thần nữ." Đôi vai gầy run lên bần bật, nước mắt vẫn tuôn rơi từng giọt lăn dài trên má.
Thái hậu cụp mắt nhìn Thủy Lạc Quận chúa, bộ dạng yếu ớt đáng thương làm sao. Bà toan mở lời ngờ đâu từ bên ngoài Bắc Hải đã cho truyền Nhậm thái y vào trong. Thái hậu thở dài: "Ngươi luôn miệng kêu oan, có oan hay không ai gia còn phải tra hỏi Nhậm thái y."
Nhậm Thái y bước đến cửa, đập vào mắt ông không phải là thiên tử đang chờ. Người khiến ông ta sửng sốt là Lý Bách. Tên thái y quèn y thuật chẳng tới đâu ở Y Viện hành cung. Bất giác, Nhậm thái y nhớ về đêm mưa đó. Tên này vô tình đọc được đơn thuốc ông đang kê cho Quận chúa. Vốn nghĩ tên này ngốc nghếch y thuật không ra gì, có đọc cũng chẳng hiểu. Ông ta chỉ nổi giận đuổi đánh y ra ngoài. Ngờ đâu hôm nay thái y quèn trở thành thần y ngay trước mắt ông.
Nhậm thái y nhận ra chuyện gì đang xảy ra ở chỗ này. Quận chúa cũng đang quỳ trên sàn, hướng mắt về phía Thái hậu như van nài.
Vương gia nhìn Nhậm thái y mặt mày chuyển trắng, y nói: "Thủy Lạc Quận chúa nói ngươi là người cho Quận chúa uống thuốc khiến tim bất bình thường kèm theo những triệu chứng như bệnh. Chuyện này là như thế nào?"
Nhậm thái y nhanh như cắt đánh mắt nhìn Quận chúa, song không có cái nhìn đáp trả nào. Ông ta vội vàng quỳ xuống.
"Hồi Thái hậu, Hoàng thượng, Vương gia thuốc của Quận chúa là do thần kê, đảm bảo không có vấn đề."
"Ngươi nói dối!" Thủy Lạc quay phắt sang gắt lên, "Từ khi chữa trị cho ta, ngươi đã cho ta uống thứ thuốc đó, bây giờ ngươi trắng trợn phủi bỏ như thế ư?"
Dứt lời, nàng ta hướng mắt nhìn Lý Bách: "Hứa thần y kiểm chứng giúp ta, kê thuốc ông ta kê có những gì, ảnh hưởng đến ta ra sao. Để xem ông ta chối thế nào?"
Bắc Hải phất tay, Nguyễn công công hiểu ý, ông lập tức cho người mang đơn thuốc vào cho Lý Bách kiểm tra.
Lý Bách nhận lấy đơn thuốc. Mắt liếc qua một lượt đã biết trong đó có những gì, cách sắc thuốc và liều lượng ta sao. Đơn thuốc này giống hệt cái y đừng nhìn thấy ở Y Viện.
"Đơn thuốc này kết hợp nhiều dược liệu, thoạt nhìn giống với toa thuốc bồi bổ cơ thể, lưu thông khí huyết, ổn định mạch tượng. Nhưng các loại thảo dược này đều là những loại khiến tim đập nhanh, kết hợp với nhau gây mệt mỏi, xanh xao sản sinh ra triệu chứng bệnh tim. Quận chúa đã dùng lâu như thế, người yếu ớt hơn người thường rất nhiều."
Nghe thấy lời Lý Bách nói xong, Thủy Lạc Quận chúa khóc nấc lên: "Tại sao? Tại sao ông lại làm như thế với ta. Phụ vương ta có ơn cứu cả nhà ông. Xem ông là thân cận đưa ông đến kinh thành nâng đỡ. Vậy mà khi phụ vương mất, ông lại rắp tâm hãm hại ta. Ông báo ơn như thế sao?"
Nhậm thái y sững người, ông ta vẫn quỳ trên đất, vầng trán đã lấm tấm mồ hôi. Nhậm thái y làm sao không hiểu được ý tứ trong lời nói của Quận chúa. Nàng ta nhắc về Dương vương gia, người cứu giúp cả gia đình ông ta. Nâng đỡ ông ta từ một thầy lang quèn trở thành thái y trong Thái Y iện. Từ trước tới giờ người ông ta tôn thờ nhất chính là Dương vương gia. Nguyện một lòng bảo vệ Quận chúa báo đáp công ơn cho Dương vương quá cố. Ý tứ Quận chúa nói như thế, nếu ông không nhận tội thay người gánh chịu là Quận chúa. Nữ nhi duy nhất của Dương vương tuyệt đối không được có mệnh hệ gì.
Nhậm thái y cắn răng: "Nếu mọi chuyện đã bại lộ, ta cũng không cần phải diễn kịch nữa."
"Ngày hôm nay trước sau gì ta cũng phải chết..." Nói đoạn, Nhậm thái y đột nhiên quát to lên tay chỉ thẳng vào mặt Quận chúa, "Ngươi! Ta hận ngươi đến tận xương tủy! Tất cả là do ngươi là con gái của Dương vương gia!"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đổ dồn ánh nhìn về phía Nhậm thái y. Hai mắt ông ta đục ngầu, nhìn Thủy Lạc Quận chúa đây căm hận. Ông ta nghiến răng nói tiếp: "Dương vương gia bắt ép ta đến kinh thành làm thái y riêng cho ngươi, ta phải bỏ lại mẫu thân già xa hương, đến khi mẫu thân ta chết đi. Dương vương gia cũng chẳng hề cho ta hay tin."
"Tất cả là do ngươi! Dương vương gia quá yêu chiều ngươi! Hại ta phải hầu hạ ngươi đến khi mẫu thân ta chết đi ta cũng không thể quay về. Dương vương bạo bệnh mất sớm. Thù này ta chưa kịp trả, ngươi là nữ nhi của hắn ta. Ngươi phải chịu đau khổ thay!"
"Nhậm thái y, ta chưa từng đối xử tệ với ông, hà cớ gì ông lại trút hận thù lên người ta. Ông có biết vì căn bệnh này, bao nhiêu năm qua ta đã khổ sở thế nào không? Phụ vương cũng đã mất lâu rồi, buông bỏ hận thù không phải tốt hơn sao?" Thủy Lạc hướng mắt về phía Nhậm thái y gào khóc.
Trong lòng Châu Ân Hoan cũng phải khen một câu.
Diễn rất tốt!
Cố Tử Yên thấy cảnh tượng kẻ tung người hứng trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy giá lạnh. Thủy Lạc đem Nhậm thái y làm bia chắn cho nàng ta thoát thân. Người chăm sóc sức khỏe cho nàng ta, hầu hạ từ khi nàng ta chỉ là một tiểu Quận chúa đến khi trở thành thiếu nữ kỳ tài. Tháng năm đi qua vô số kể. Vậy mà một lần ngả ngửa đã bắt ông ta gãy chân thay. Đúng là tàn nhẫn.
"Ngươi có biết ám hại hoàng thất, lừa dối thiên thử tội trạng nặng thế nào không?" Vương gia khoanh tay nhướn mắt hỏi ông ta.
Sắc mặt Nhậm thái y chuyển đen, ông ta cúi gầm mặt gần sát sàn, hai tay phải chống xuống đất mới ngăn cho bản thân không ngã khuỵu.
"Hồi Vương gia... thần... thần rõ..."
Bắc Viễn tiếp tục nói: "Tội này không chỉ lấy mạng ngươi, mà còn lấy mạng cả ba đời nhà ngươi. Ngươi có suy nghĩ lại không? Nói ra sự thật, ba đời con cháu không phải mất mạng. Bệ hạ cũng sẽ khoan hồng nương tay."
Nhậm thái y lặng thinh không đáp, hai tay chống xuống đất siết chặt. Kể từ khi đưa ra lời khai như thế, ông ta đã quyết định kỹ càng. Thà bất nhân với thánh thượng, chứ không bất nghĩa với Dương vương gia. Mạng là do Dương vương gia cho, có mất thì cũng mất vì Quận chúa.
Ông ta ngước mắt nhìn Bắc Viễn.
"Chuyện đã đến nước này, thần chỉ mong được chết sớm giày vò ả ta nhiều năm qua. Cũng coi như thù đã báo xong."
"Ai cho ngươi chết? Ngươi hại người, lừa trẫm xong. Nói chết là có thể chết dễ dàng như vậy sao?" Giọng Hoàng thượng lạnh như băng, uy quyền áp bực kẻ tù tội suýt ngợp thở.
Nhậm thái y run bần bật, ông ta biết thiên tử vừa đăng cơ tuy kín tiếng nhưng tính tình khó đoán, ra tay không kiêng dè. Một thái y quèn như ông ta, cái mạng chẳng so được với kiến.
"Nếu ngươi đã nhận mình hại người như thế vì hận Dương vương gia, trẫm thay Dương vương trừng phạt ngươi. Lấy mạng tam tộc nhà ngươi xuống dưới suối vàng phủ phục dưới chân Dương vương nhận tội."
Nhậm thái y sợ phát run, nhưng ông ta chẳng dám mở miệng xin tha, len lén liếc mắt nhìn Thủy Lạc Quận chúa kèm theo mấy tia chờ mong.
"Nhậm thái y không có y đức hãm hại thần nữ, bất nghĩa với phụ vương, khẩn xin Hoàng thượng phạt nặng lấy ông ta làm gương cho Thái Y Viện. Nhắc nhở các thái y không dùng y thuật ám hại người khác, hạ thấp y đức. Nếu không kết quả sẽ giống như Nhậm thái y." Khác với mong đợi của Nhậm thái y, Thủy Lạc Quận chúa lạnh lùng hướng về phía Hoàng thượng xin hắn lấy cái chết của ông làm gương cho Thái Y Viện.
Nhậm thái y chua xót trong lòng, cắn răng dập đầu: "Xin Hoàng thượng cho thần được chết, xin hoàng thượng cho thần được chết."
"Trẫm sẽ lấy mạng ngươi, nhưng không phải ngay lúc này. Lời nhận tội của người cần phải xác minh lại, trong lời nói có nhiều vấn đề không khớp so với hiểu biết của trẫm về Dương vương gia. Vinh Vương gia đã cho ngươi cơ hội nói thật. Nhưng ngươi không biết tận dụng. Sau này đừng trách trẫm nặng tay."
"Người đâu! Lôi tên này xuống phạt mười trượng, ném vào đại lao chờ điều tra làm rõ."
Rất nhanh sau đó Nhậm thái y bị thị vệ kéo xuống, hành hình phạt trượng ngay trong sân Phương Hoa Điện. Tiếng trượng giáng xuống hòa cùng với tiếng kêu la đau đớn của Nhậm thái y vang vọng vào trong. Hoàng thượng đưa mắt nhìn Thủy Lạc Quận chúa, sắc mặt nàng ta lạnh tanh không một chút ân hận trong lòng. Bất giác hắn nhớ lại Thủy Lạc Quận chúa năm xưa, nhẹ nhàng và tâm tính thiện lành. Giờ đây tất cả đã đổi thay đọng lại trong hình hài đó chỉ là một nữ nhân tàn nhẫn với tâm ma đen ngòm.