Năm nay, sinh thần trùng với đợt tuyển tú đầu tiên của Hoàng thượng. Thế nên càng có nhiều tiết mục đặc sắc thú vị hơn. Cung nhân ở hành cung ai nấy đều bận rộn chuẩn bị, ngày vui của công chúa, ai dám làm phật lòng.
Ngoài kia cung nhân tất bật bao nhiêu, nha hoàn trong Hoa Hiên Điện cũng chẳng kém phần nào. A Liên và A Tố thay nhau sai bảo nha hoàn làm đủ thứ việc trên đời, quay sang trái sai người chuẩn bị vậy này, quay sang phải sai người trang điểm kiểu kia. Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên bị xoay đến mức hoa mắt chóng mặt.
"Châu tiểu thư, tiểu thư ngồi yên một chút, nô tì vẽ chân mày lệch mất."
"Cố tiểu thư, phiền người thẳng lưng lên một chút, búi tóc sắp tuột mất rồi."
Nàng và nhỏ đau khổ nhìn nhau, tình trạng này diễn ra được hai canh giờ rồi. Dự là sẽ tiếp tục kéo dài thêm mấy canh giờ nữa. Hai người bọn nàng còn nhiều lần nhầm tưởng, hôm nay là sinh thần bọn nàng mới phải. Ngày thường chải chuốt chọn y phục đã tốn nhiều thời gian rồi, hôm nay phải tốn gấp ba. Châu Ân Hoan bây giờ mới hiểu ra được, vì sao nữ chính trong các bộ ngôn tình đi dự yếu tiệc sẽ xuất hiện vô cùng lộng lẫy. Kỳ công như vậy, không lộng lẫy cũng uổng đó!
Nàng liếc mắt nhìn, trông thấy Cố Tử Yên thất thần nhìn chính mình trong gương. Nàng bật cười khúc khích, nhỏ ngồi làm tóc lâu đến mức hóa khờ luôn rồi.
"Đừng có ở đó mà cười cợt bổn tiểu thư! Chân mày của ngươi sắp lệch rồi đó!" Cố Tử Yên nhận ra Châu Ân Hoan cười mình, mặt mày nhỏ méo xệch.
Nha hoàn nối đuôi nhau dâng y phục và trang sức lên. Châu Ân Hoan chọn một bộ y phục màu tím phớt không quá sẫm, thêu hoa sen nở trong hồ, vừa dịu dàng vừa tôn lên làn da trắng làm nổi bật lên khí chất tao nhã trên người nàng. Cố Tử Yên chọn y phục màu sáng hơn một chút, váy dài màu thiên thanh, tà váy dài thêu đóa phù dung trắng vô cùng sinh động. Áo hoa, trâm cài, môi đỏ, mày ngài. Cố Tử Yên lẫn Châu Ân Hoan, ai nấy đều xinh đẹp như hoa, khí chất ngút trời.
A Tố và A Liên dìu hai vị chủ tử bước ra khỏi cổng, trước cổng đã có kiện ngồi đợi sẵn. Nàng và nhỏ lần lượt lên kiệu, bắt đầu di chuyển đến Nguyệt Lung Điện, nơi diễn ra cung yến sinh thần công chúa.
Một lần nữa hai nha hoàn thân cận đỡ bọn nàng xuống, lúc đó kiệu đã đến trước Nguyệt Lung Điện. Tiếng nhạc du dương từ sâu trong đại sảnh, vang vọng đến tận cổng điện, truyền đến tai mọi người. Hôm nay, Nguyệt Lung Điện được trang trí vô cùng lộng lẫy, hoa thơm trải đầy khắp điện. Thảm nhung lót kín mặt đất.
Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên chầm chậm bước vào trong đại sảnh, nhỏ nhẹ giọng hỏi nàng: "Chuẩn bị xong hết chưa?"
A Tố nhìn A Liên rồi gật đầu một cái, A Liên mới thưa rằng: "Nô tì đã chuẩn bị xong xuôi rồi."
Bước chân Châu Ân Hoan ngày càng chậm hơn, giọng nàng rất nhỏ, nàng giả vờ ho vươn tay che đi khẩu hình: "Nhớ rằng chỉ sắp xếp trông như thế, tuyệt đối không được động vào, rõ chưa?"
A Tố cụp mắt, nhẹ nhàng dạ vâng.
Vào đến đại điện, Cố Tử Yên và Châu Ân Hoan buộc phải tách ra. Nay thân phận của nhỏ đã khác, không còn là tú nữ của Khang Định Đế nữa. Mà là Vinh Vương phi chưa qua cửa. Chỗ ngồi của Cố Tử Yên được Thái hậu xếp ngay bên cạnh Vương gia, nằm ở dãy trên trái. Còn nàng, ngồi ở vị trí hơi chếch với nhỏ một chút. Dãy bên phải là dãy dành cho tú nữ lẫn tiểu thư con nhà quan lại. Địa vị từ chính tam phẩm trở lên. Tất cả đều phải là đích nữ, thân phận ai nấy đều không vừa.
Người tiếp theo đến là Thủy Lạc Quận chúa. Hôm nay, nàng ta khoác lên người y phục hồng nhạt thêu hoa hải đường. Trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế tôn lên sự dịu dàng pha lẫn yếu đuối đặc trưng của nàng ta. Trâm hoa trên tóc cũng trùng một màu với y phục. Thủy Lạc tha thướt lướt qua nàng, vị trí của nàng ta trên Châu Ân Hoan hai bậc. Dẫu sao Thủy Lạc vẫn là hoàng thân quốc thích, vị trí ngồi đương nhiên là cao hơn nàng.
Châu Ân Hoan và Thủy Lạc Quận chúa nhìn nhau, sâu trong ánh mắt ẩn chưa rất nhiều ẩn ý phức tạp.
Cố Tử Yên ngồi bên cạnh Bắc Viễn, y đưa mắt nhìn nhỏ một hồi, sau đó hắng giọng: "Thiên thanh rất hợp với nàng."
Không biết vì sao, chỉ một câu khen ngợi của y lại khiến trái tim nhỏ nhộn nhạo, Cố Tử Yên nhoẻn miệng cười diễm lệ. Giọng nhỏ hạ xuống: "Hôm nay, Vương gia cũng rất anh tuấn."
Thật ra thì không phải đột nhiên Cố Tử Yên dịu hiền gì cho cam, chỉ là hôm nay yến tiệc đông người. Bớt đi một câu trêu đùa vẫn hơn. Nhỏ không muốn trở thành tâm điểm ngày hôm nay, không muốn nghe bàn tán bên tai.
Tiểu thư khuê các có mặt ngày hôm nay, ai cũng đều trộm nhìn Cố Tử Yên một lần. Không phải vì dung mạo xinh đẹp, mà là vì nhỏ có số đỏ. Vừa bị loại khỏi cuộc tranh tài, không lâu sau đã được ban hôn cùng Vinh Vương gia. Chàng cười, thiếp nói, mối tình cảm khiến người ta ghen tị không thôi. Sau khi rớt tranh tài, bọn họ vẫn còn ôm mộng được gả làm chính thê của Vương gia, nhằm hưởng vinh hoa phú quý.
Tiếng đàn tranh du dương đột nhiên lắng xuống, bên ngoài có người hô to: "Thái thượng hoàng, Thái hậu giá đáo!"
"Hoàng thượng giá đáo!"
Tất cả mọi người trong đại điện đồng loạt đứng dậy rồi quỳ xuống hành lễ. Miệng ho tô một câu cung kính. Châu Ân Hoan khom người quỳ trên đất, cung quy đã định, khi hành lễ phải hoàn toàn cúi đầu thể hiện sự cung kính đối với thiên tử. Nàng không thể không tuân, đầu nàng cúi gầm. Chỉ có thể thoáng thấy được, tà áo vàng lướt trên đất, mũi chỉ vàng sáng rực.
Mãi đến khi giọng nói trầm khàn của Thái thượng hoàng vang lên, "Miễn lễ, ban tọa!". Thì tất cả mọi người mới được đứng dậy. Châu Ân Hoan ngồi vào vị trí của mình, lúc này nàng mới dám len lén nhìn lên trên - phía hoàng thất cầm quyền ngồi yên vị. Trên cùng, vị trí cao nhất, Thái thượng hoàng và Thái hậu yên vị hai bên tả hữu.
Hoàng thượng ngồi bên trái, ở dưới Thái thượng hoàng một bậc. Hôm nay, Bắc Hải vận long bào vàng rực, mặt mày nghiêm nghị toát ra vẻ thăm sâu khó lường. Thoạt nhìn, không ai có thể ngờ, Hoàng đế bệ hạ ngồi trên kia có bộ mặt vô liêm sĩ hết thuốc chữa.
Không chỉ một mình Châu Ân Hoan len lén nhìn lên phía trên, người ở trên cũng trộm nhìn nàng mấy lần. Nhưng kỹ thuật nhìn trộm của hắn cao tay hơn rất nhiều, được mài dũa qua mỗi buổi chầu triều sáng tinh mơ. Bắc Hải thường thăm dò sắc mặt của quan lại để nắm bắt ý nghĩ của họ. Từ đó mới đưa ra quyết định. Vì thế kỹ thuật nhìn trộm của hắn phải lên đến bậc lão làng.
Hoan Hoan của hắn hôm nay đúng là tiên nữ hạ phàm. Dù có nhìn ngược hay nhìn xuôi, nhìn kiểu nào Bắc Hải cũng cảm thấy ưng bụng. Dường như chỗ nàng được xếp hơi khuất tầm mắt hắn. Bắc Hải cau mày, hiếm hoi lắm mới được thấy Hoan Hoan chải chuốt xinh đẹp. Vậy mà bị chắn đi mất.
Một thoáng nhìn ngắm đối phương, kẻ ngoài cuộc cạnh bên đã cảm thấy không vừa mắt.
"Ngũ công chúa giá đáo!" Tiếng vang vọng bên ngoài truyền vào.
Bắc Ly Nguyệt xuất hiện, chiếm trọn hết sự chú ý trong đại điện. Hôm nay Ly Nguyệt vận y phục màu cam, trên đầu lấp lánh trang sức vàng ngọc. Thướt tha sải bước vào trong, ngày hôm nay Ngũ công chúa là người nổi bật nhất, xinh đẹp nhất. Mỗi bước đi của công chúa đều kéo theo ánh nhìn dõi bước nàng ta.
Mọi người trong điện phải đứng dậy hành lễ một lần nữa, trừ những hoàng thân quốc thích có vai vế cao hơn công chúa thì không cần. Lễ nghi đối với công chúa thì không nghiêm ngặt như đối với thiên tử. Châu Ân Hoan vẫn có thể hơi ngẩng đầu. Nàng đưa mắt nhìn Cố Tử Yên, lúc này nhỏ lại hướng mắt nhìn Cố tướng quân.
Sinh thần Ngũ công chúa, làm sao có thể thiếu mặt huynh ấy. Cố Tử Yên đưa mắt nhìn đại ca mình, ánh mắt Cố Hạc Hiên dán chặt vào người công chúa, nương theo mỗi bước đi của Ly Nguyệt. Chuyện đồn đại Hoàng thượng có ý gả công chúa hòa thân, Cố tướng quân không phải chưa từng nghe tới. Nhưng Cố Hạc Hiên lại cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm, năm phần giả, năm phần thật. Duy chỉ có Ly Nguyệt, nhẹ dạ cả tin, tin sái cổ khóc lóc ầm ĩ. Nhưng tướng quân có phần không hiểu, tại sao Hoàng thượng lại chọn cách im lặng, không một lời đề cập đến. Dẫu sao chuyện hòa thân cũng là đại sự quan trọng.
Nhân vật chính cũng đã đến, yến tiệc nhanh chóng bắt đầu, bỏ qua hàng vạn lời chúc từ văn võ bá quan trong đại điện. Cố Tử Yên thỉnh thoảng hướng mắt nhìn ra cửa, nhỏ vẫn không thấy người đó xuất hiện. Mọi chuyện có lẽ đang theo quỹ đạo của kế hoạch.
Thái hậu đặt ly rượu xuống bàn, chậm rãi nói: "Hôm nay là ngày vui của Ngũ công chúa, các tú nữ có chuẩn bị những tiết mục góp vui."
Lời Thái hậu thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, nghe danh ba vị tú nữ được chọn bước vào vòng tranh tài cuối. Ai ai cũng là kỳ nữ, tài sắc vẹn toàn, thiên tư hơn người. Mấy khi có dịp tận mắt nhìn thấy, ai cũng trông ngóng cho thỏa tò mò.
Châu Ân Hoan ngoảnh đầu sang phải, trông thấy Thủy Lạc Quận chúa đã lui xuống từ bao giờ chẳng hay. Tiết mục đầu tiên là do nàng ta trình diễn.