CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -. --...- -.-...... -..... -.--. -..-.-.-.-- ---.-. -...--..-.........-.-.- -.-. --- --
Phó Nhược Ngôn không tới quấy rầy khi hai người họ nói chuyện. Hắn thấy rõ Lận Thành Duật vào phòng để làm gì.
Khương Tiêu được ngủ ngon hơn cũng là chuyện tốt.
Thế nhưng khi chứng kiến cảnh này, lòng hắn bỗng khó chịu khôn tả. Nguyên nhân không nằm riêng tại cuộc tranh đấu với tình địch mà còn xuất phát từ chính bản thân hắn... không thể nói nên lời, tạm cho là hoang mang lo sợ đi.
Lận Thành Duật đã quen Khương Tiêu từ rất lâu, dễ nhận ra điều đó từ một số chi tiết nhỏ, chúng chứng tỏ thời gian không phải điều kiện suy tính chủ yếu trong lòng Khương Tiêu.
Việc Lận Thành Duật hiểu Khương Tiêu hơn hắn cũng là sự thật. Thông qua chuyện tối nay, nỗi lo của Phó Nhược Ngôn càng lan rộng thêm.
Giai đoạn đầu hắn còn giúp được Khương Tiêu đôi chút trên phương diện kinh doanh. Song, khi công ty đi đến bước này, số chuyện hắn có thể làm đã trở thành hữu hạn.
Hắn biết tại sao Khương Tiêu lại liều mạng đến vậy. Cuối năm phải trả hết nợ ngân hàng, gấp rút chuyển đổi sang bán qua mạng, biết bao người trong công ty đang chờ nhận tiền lương, cậu ấy không thể thả lỏng dẫu chỉ một phút giây. Tuy nhiên chỉ mình Lận Thành Duật là dám nói chắc như đinh đóng cột rằng "Anh đừng để bản thân bị thiệt", y đủ tiền làm chỗ dựa, Phó Nhược Ngôn thì không đủ tự tin nói ra điều này.
Câu "Cậu đừng vất vả như vậy" hắn nói với Khương Tiêu giống lời suông hơn.
Hắn tính toán thử số tài sản trong tay mình. Căn hộ hiện tại không đáng tiền lắm và khó bán ra. Về mạng lưới quan hệ, hắn kém Lận Thành Duật mạnh vì gạo, bạo vì tiền, chuẩn bị đủ đầy; phần đông những người hắn quen thuộc giới giải trí, khó giúp đỡ được bên ngoài.
Lỡ người hắn thích gặp khó khăn gì thật, hắn sẽ vừa khó chịu vừa bất lực.
Hồi mới gặp Khương Tiêu, cậu ấy hãy còn là ông chủ nhỏ của ba cửa hàng, bây giờ cậu ấy đã có thể thành thạo ứng đối tại Hội chợ Thâm giao, tiến bộ rất nhiều. Phó Nhược Ngôn lại nghĩ về mình, cảm giác như bản thân chẳng tiến bộ xíu nào, cùng lắm là thoát khỏi bóng ma tâm lý, nhưng mỗi thế thôi còn xa mới đủ.
Đêm đó Khương Tiêu ngủ rất ngon, Phó Nhược Ngôn lại mở to mắt, thức trắng cả đêm.
Sáng hôm sau, hắn gượng dậy tinh thần. Khương Tiêu hơi lo lắng khi thấy quầng thâm mắt của hắn.
"Có phải hôm qua uống nhiều quá nên khó chịu không?" Khương Tiêu nói: "Nếu khó chịu thì anh ở nhà nghỉ ngơi đi, chuyện công việc tôi xử lý được."
Phó Nhược Ngôn lắc đầu.
Hôm nay Khương Tiêu đàm phán với công ty hậu cần, Phó Nhược Ngôn cũng đi theo. Trùng hợp thay, một người phụ trách trong đó là người Thâm Thị và cũng là bạn học chung cấp hai cấp ba của hắn. Quá trình bàn chuyện hợp tác thuận lợi hơn hẳn.
Giúp được Khương Tiêu, cuối cùng sắc mặt Phó Nhược Ngôn mới tươi tỉnh lên phần nào. Trao đổi công việc xong, đối phương tán gẫu với hắn, còn thắc mắc tại sao hắn lại làm ở công ty này.
"Cậu vẫn đang gây với gia đình sao?"
Phó Nhược Ngôn không tỏ ý kiến.
"Chúng mình là bạn học lâu năm nên tớ mới nói đấy, Nhược Ngôn à, đừng lãng phí thời gian ở bên ngoài nữa. Với nền tảng này của cậu, bận tới bận lui ở công ty nhỏ thì chán chết đi được." Đối phương nói: "Sản nghiệp gia đình do cha mẹ cậu tạo dựng lên, cậu cứ chấp nhận để thằng em trai kia của mình ngồi mát ăn bát vàng sao? Tớ không biết rốt cuộc cậu mâu thuẫn gì với cha cậu, cha cậu gây ra tội ác tày đình gì, cậu thế này là đang trừng phạt ông ấy hay tự trừng phạt chính mình đây?"
Phó Nhược Ngôn: "..."
Yên lặng một lúc, hắn trả lời: "Công ty Khương Tiêu khá tiềm năng."
"Tớ chưa nói công ty này không tiềm năng, chứ nghĩ sao tớ lại nhanh chóng đồng ý hợp tác." Đối phương nhún vai: "Nhưng nói thế nào thì đó cũng không phải công ty của cậu. Con người ấy mà, luôn phải có ít sự nghiệp của riêng mình mới tự tin. Hoàn cảnh gia đình cậu tốt hơn tất cả chúng tớ, cứ coi như tớ "hận vì không tranh"* đi."
*(Lỗ Tấn) "Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh": Thương cho ai đó gặp phải bất hạnh; tiếc hận khi ai đó không đấu tranh vì hoàn cảnh.
Tính cách đối phương bộc trực, nói chuyện cũng thẳng thắn, nói xong những lời này thì đi luôn.
Không phải trước kia chưa ai nói với Phó Nhược Ngôn như vậy, chỉ là khi ấy hắn đã mặc kệ tất cả, còn bây giờ thì có mối bận lòng rồi. Hắn đã có người mình quan tâm nên nghe những lời này lại thấy ý nghĩa rất khác.
Ở Hội chợ Thâm giao, Khương Tiêu rất bận rộn. Ngoài việc lớn phải tự xử lý thì Diệp Miểu Miểu chia đôi ngả với anh cũng đàm phán thành công mấy khoản hợp tác hết sức quan trọng. Tuy nhiên anh cũng chú ý tới trạng thái của Phó Nhược Ngôn là lạ.
"Có phải mệt quá không?" Khương Tiêu nói: "Tôi cho anh nghỉ nhé?"
Phó Nhược Ngôn đi theo anh quả thực rất hiếm khi được nghỉ ngơi, gần như là làm việc liên tục.
Dù rối bời đến mấy, hễ gặp Khương Tiêu là cõi lòng hắn sẽ luôn trở nên mềm mại. Phó Nhược Ngôn cười khẽ với anh, nói: "Không sao."
"Vậy chờ về tôi nấu gì cho anh nhé?" Khương Tiêu nhỏ giọng nói tiếp: "Làm bánh bông lan socola cuộn cho anh."
Anh nhớ Phó Nhược Ngôn thích món đó. Bình thường người này chẳng ham đồ ngọt mấy, vậy mà hôm ấy làm xong chia cho anh ấy một miếng to, anh ấy ăn hết rất nhanh, sạch sành sanh. Mặc dù không nói ra thành lời nhưng xem ra nó rất hợp khẩu vị anh ấy.
"Do bận việc làm ăn mà không đón được Tết Thanh Minh năm nay tử tế." Khương Tiêu bổ sung câu nữa: "Tôi sẽ làm bánh thanh đoàn*, đợi tôi làm bánh thanh đoàn cho anh nha."
*Bánh thanh đoàn (青团):
Hội chợ Thâm giao kết thúc, Khương Tiêu vẫn nhớ việc này, tranh thủ làm lúc rảnh rỗi. Biết Phó Nhược Ngôn không thích ăn ngọt lắm, Khương Tiêu đã giảm độ ngọt của bánh bông lan socola cuộn, socola nhập khẩu có vị đắng dịu, sau đó lại quay về vị ngọt.
Phó Nhược Ngôn không biết Khương Tiêu chỉ vì đã đồng ý với hắn rằng sẽ làm món này mà tự đi mua về mấy túi nguyên liệu ngay khi Hội chợ Thâm giao đang diễn ra. Socola đen của thương hiệu nước ngoài rất khó tìm, tuy nhiên vị cực kỳ ngon.
Bánh thanh đoàn cũng vậy.
Đây vốn không phải ẩm thực vùng này nhưng Khương Tiêu biết làm mọi loại đồ ăn nên chỉ cần thấy ngon, anh sẽ nỗ lực học tập và làm ra dáng ra hình.
Chiếu theo những sở thích khác nhau, anh làm cả ngọt và mặn. Mặc dù cùng ngày hôm đó trong nhà Khương Tiêu có cả Lận Thành Duật tới hóng nhưng Phó Nhược Ngôn vẫn rất vui vẻ.
Hắn thực sự rất thích Khương Tiêu. Chỉ cần gặp đối phương là nguồn dũng khí vô hạn sẽ nảy nở trong lòng hắn.
Đúng là bởi vậy, hắn đã thầm đưa ra quyết định.
Cuối tháng tư, Khương Tiêu chuẩn bị khá ổn thỏa rồi nên cửa hàng trực tuyến Vô Hạn chính thức ra mắt.
Hiện giờ số lượng hội viên của cửa hàng Khương Tiêu đã tăng theo cấp số nhân, đạt đến 150.000. Dựa trên cơ sở này, tin nhắn về ngày khai trương cửa hàng trực tuyến đã được gửi tới toàn bộ hội viên.
Nhưng chỉ vậy thôi vẫn chưa đủ.
Khi bất kỳ trang web mới nào muốn thu hút lưu lượng truy cập, ngoài thông báo, họ nên sử dụng công cụ hấp dẫn nhất chính là ưu đãi và chiết khấu.
Trong giai đoạn phổ biến rộng rãi, không riêng gì giao hàng nhanh miễn phí trên toàn trang web, các sản phẩm bán chạy ở cửa hàng offline của Vô Hạn cũng sẽ được giảm giá hết lần này đến lần khác trong cửa hàng online.
Hơn nữa, Khương Tiêu còn hợp tác với một số nhà phân phối và nhà xưởng lớn. Bọn họ sử dụng mô hình phân chia công việc, thương lượng từ khoản tiền hoa hồng nhận về đến các hoạt động giảm giá ưu đãi. Khương Tiêu có thể cung cấp kênh quảng cáo cho bọn họ, đây là điều những trang web khác thực sự không đem đến được.
Trang web Vô Hạn Ưu Tuyển vừa ra mắt đã khởi sắc hơn các trang web khác. Phản hồi từ những người thử đặt hàng cũng khá tốt.
Khương Tiêu cũng mời mọi người PR trên các diễn đàn địa phương có lượng truy cập lớn. Lúc rảnh anh xem qua, vậy mà nhận được rất nhiều đánh giá thực tế.
"Giao hàng nhanh quá trời, đặt buổi sáng mà trưa hàng đã đến rồi. Chất lượng cũng đảm bảo, không tệ, đề cử."
"Giá chênh cao thật đấy! Mua đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn vặt lãi lắm!"
"Tôi là khách quen của cửa hàng nhà họ, không ngờ cho ra cả trang web, tuyệt vời."
"Mỹ phẩm chính hãng, giá rẻ hơn những bên khác, mua vào dịp sự kiện còn được tặng một số món quà, khá ok."
Khương Tiêu có thể thấy cả quảng cáo offline dù anh không đầu tư vào khoản này. Tiền của Khương Tiêu có hạn, phải dồn hết vào những chỗ cần thiết. Lận Thành Duật thầu banner quảng cáo trên diện rộng, quả thực rất nổi bật trong giới kinh doanh.
Đến giữa năm, cửa hàng trực tuyến Vô Hạn đã có chút tiếng tăm, doanh thu trong ngày vượt qua cửa hàng offline, hiện giờ đã vượt gấp bốn, năm chục lần, hơn nữa càng ngày càng tăng.
Độ nổi tiếng của cửa hàng online trái lại thậm chí còn kéo theo cửa hàng offline, tạo ra một vòng tuần hoàn tốt và ngưỡng doanh thu cực kỳ đẹp đẽ.
Rất nhiều nhà cung cấp và nhà xưởng Khương Tiêu liên hệ lúc trước tỏ ra ngạc nhiên với tốc độ tiêu thụ hàng hóa này, thoáng cái chuyển từ nhìn từ xa sang thành lập bộ phận chuyên bán hàng tới đàm phán. Tiện thể Khương Tiêu cũng ký thêm mấy hợp đồng đại lý độc quyền.
Cùng lúc đó, vài nhà cung cấp và nhà xưởng khác cũng chủ động liên hệ, muốn tham gia vào.
Có khởi đầu tốt đẹp, Vô Hạn Ưu Tuyển đổi mới sản phẩm hàng ngày. Không lâu trước đây, Khương Tiêu còn liên hệ với Lâm Trí Viễn. Người ban đầu bán sỉ băng đĩa và máy mp3 cho anh giờ đã tạo dựng được chút tiếng tăm trong ngành sản phẩm điện tử.
Anh ấy đang nghĩ tới chuyện phát triển nghiệp vụ lên mạng thì gặp được Khương Tiêu, quả đúng là kê gối cho người buồn ngủ.
Trên thực tế, mỗi bước đi vững chãi đều được đền đáp xứng đáng. Với Khương Tiêu, Lâm Trí Viễn chính là ví dụ thực tế.
Tủ lạnh, TV, điện thoại di động là ba mặt hàng kinh doanh chủ yếu của Lâm Trí Viễn. Bán trên mạng sẽ thể hiện ưu thế về giá cả rất rõ rệt. Trên cơ sở giá gốc, thậm chí nhiều loại còn rẻ hơn từ một trăm để một nghìn tệ, sức hấp dẫn của điều này lớn hơn hẳn mấy chục tệ được hời khi mua đồ dùng sinh hoạt.
Khương Tiêu chủ yếu quảng cáo trên mạng. Hiện nay phí quảng cáo online không đắt như trước, anh sớm đã mua suất quảng cáo trên mấy trang web nổi tiếng. Không cần phải tạo điểm nhấn hoa hòe lòe loẹt gì, chỉ cần khoe các bài đánh giá là sẽ có rất nhiều người sẵn sàng mở xem.
Nhờ mấy đợt marketing thành công, tới cuối tháng bảy, Vô Hạn Ưu Tuyển tổ chức một bữa tiệc ăn mừng.
Lẽ ra tiệc mừng được tổ chức chung với tổng kết giữa năm nhưng mọi người đều bận quá, xong đợt marketing cho đồ điện gia dụng mới có thời gian nghỉ ngơi tử tế. Mọi người hăng hái khoe thành tích của mình, Khương Tiêu lên phát lì xì cho bọn họ, ai ai cũng tràn đầy niềm vui.
Mặc dù mệt hơn chút nhưng công ty phát triển nhanh chóng, đãi ngộ cũng tốt nên tất cả chung sức phấn đấu phát tài, bầu không khí hân hoan phồn vinh.
Lận Thành Duật cũng góp mặt trong tiệc mừng của Vô Hạn, hơn nửa số bánh kem trong hội trường là do y mang tới.
Tuy nhiên mọi người trong công ty đã quen với việc này. Chưa kể đến nhóm Diệp Miểu Miểu - Trần Lãng - Từ Lượng, các công nhân khác cũng thường xuyên thấy y toàn chạy theo sau ông chủ Khương, nhìn lâu cũng thành quen.
Hiện giờ tiệc ăn mừng sắp kết thúc, ba người này lại tụ tập cùng nhau.
Thực ra chủ yếu vì Khương Tiêu thấy trạng thái của Phó Nhược Ngôn khác thường, hôm nay hơi lơ đễnh nên cố tình kéo người qua một bên, Lận Thành Duật chỉ theo sau thôi.