Vào kỷ niệm ba năm ngày cưới, Lận Thành Duật chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Y chọn một nơi đẹp, sau đó cả hai ra ngoài chơi.
Hai người vẫn ngọt ngào như hồi mới kết hôn.
Qua ngày kỷ niệm, bọn họ lại vào guồng công việc.
Nhiều lúc được rảnh rỗi, Lận Thành Duật lặng lẽ ngắm ảnh Khương Tiêu trong điện thoại.
Y siêu thích chụp ảnh Khương Tiêu mỗi ngày, muốn ghi lại từng hình ảnh của Khương Tiêu trong mắt mình.
Niên Niên của y đáng yêu cực, khi nghiêm túc đáng yêu mà khi cười cũng đáng yêu, cả khi ngẩn ngơ, khi ngủ...!toàn bộ đều rất đáng yêu.
Hôm ấy, sự vụ công ty khá ít.
Khi y ngồi trong văn phòng, cửa văn phòng không khóa.
Lận Thành Duật vừa xem ảnh trong điện thoại vừa nghe được loáng thoáng tiếng tán gẫu bên ngoài.
Ngoài văn phòng chủ tịch là khu vực làm việc của các thư ký.
Lận Thành Duật có vài thư ký, bọn họ trò chuyện đôi câu lúc rảnh rỗi cũng bình thường.
Lận Thành Duật nào phải người thích hóng hớt, y mặc kệ hết.
Bọn họ thường nói về chuyện gia đình hoặc bà tám về sự kiện tin tức nào đó.
Hôm nay không hiểu sao lại nhắc đến chuyện hôn nhân gia đình.
Ban đầu, Lận Thành Duật cho rằng họ đang nói về mình và Khương Tiêu, tuy nhiên nghe kỹ thì không phải.
Chẳng qua chủ tịch Lận đã kết hôn ba năm vẫn ngồi cạnh cửa nghe hết cuộc trò chuyện của các thư ký.
Mở đầu chủ đề là chuyện bạn thân của một người kết hôn đến năm thứ ba thì ly hôn.
Trước khi cưới, có thể nói họ là cặp đôi ngọt ngào điển hình, kết hôn rồi lại không kiên trì nổi nữa, một năm đổ về đây, hầu như ngày nào cũng cãi nhau, cuối cùng ly hôn trong cơn giận.
Hai người chia tay xong biến thành kẻ thù, cả đời không qua lại với nhau nữa.
Nói đến đây, cả văn phòng thổn thức.
Có người nói là do tính cách bất đồng, có người nói là do cuộc sống khó khăn.
Nói tới nói lui, chủ đề chuyển sang một vấn đề Lận Thành Duật quan tâm – Giai đoạn chán ngán trong hôn nhân.
"Trước đây có câu "Thất niên chi dương", bây giờ nhịp sống nhanh, không biết bao nhiêu cặp vợ chồng mới kết hôn 2-3 năm đã lục đục." Y nghe một người nói: "Tôi thấy bình thường mà, ai chẳng thích cảm giác mới mẻ."
"Cũng đúng, rất nhiều cặp vợ chồng tôi biết đều kiên trì vì con cái.
Nếu không có con thì số cặp đôi tan vỡ nhiều lắm."
Những lời này nhận về một loạt hưởng ứng tán đồng, còn có người nhanh chóng đưa ra rất nhiều ví dụ, nói cho Lận Thành Duật bắt đầu luống cuống.
Không thể nào.
- Y thầm lo lắng.
- Mình và Tiêu Tiêu luôn sống với nhau chan hòa vui vẻ lắm mà, có như lời bọn họ đâu? Y tự thuyết phục bản thân một thôi một hồi, mới dễ chịu hơn chút.
Tối hôm ấy, Khương Tiêu thấy y bám mình lạ thường.
Hai người thường xuyên cùng nhau nấu bữa tối, nếu lười thì đặt đồ ăn giao tận nhà hoặc đi ăn hàng.
Hôm nay Khương Tiêu về sớm hơn, anh làm mì xào đậu que.
Lận Thành Duật sắp xếp bát đũa xong xuôi thì lẳng lặng đi tới ôm lấy Khương Tiêu từ đằng sau.
Eo Khương vẫn rất nhỏ.
Chẳng qua, mới ôm một lát, Khương Tiêu đã nhẹ nhàng huých y, ý bảo tránh ra.
"Ây dà, đừng nghịch." Khương Tiêu nói: "Anh đang xào mì, sơ sểnh chút là cháy ngay giờ."
Lận Thành Duật tủi thân buông lỏng.
Mì xào đậu que rất ngon.
Lận Thành Duật ăn xong thì bỏ bát đũa vào máy rửa bát, dọn dẹp bếp núc và bàn ăn một cách thành thạo quen tay, dù gì việc nhà cũng phải có sự phân công.
Tuy nhiên, lúc thu dọn, y vẫn nghĩ mãi về việc này.
Bọn họ đều không thích thuê người giúp việc bởi cảm giác làm vậy thì thế giới của hai người dễ bị quấy rầy.
Do đó, họ chỉ thuê người tới dọn nhà hai lần một tuần, còn các công việc nhỏ đều chia nhau ra làm.
Mặc dù không vất vả nhưng cuộc sống mà, sao tránh khỏi những chuyện vặt củi gạo mắm muối.
Chỉ là...!hôm nay các thư ký đã nói tình yêu mãnh liệt bị mài mòn thế đấy.
Lận Thành Duật đặt tay lên ngực tự hỏi.
Tình cảm của y chẳng những không bị mài mòn mà y còn thấy mình càng ngày càng yêu Khương Tiêu thêm.
Tiêu Tiêu thực sự tốt lắm.
Y hận không thể sống mãi như vậy đời đời kiếp kiếp.
Thế nhưng hôm nay Tiêu Tiêu không thích mình ôm anh ấy.
Lận Thành Duật bắt đầu sầu lo thật.
Làm xong việc nhà, y lại vội vã đi lên tìm Khương Tiêu.
Khương Tiêu tắm xong thì nằm trong phòng ngủ xem điện thoại một lát.
Dạo này trời ấm lên, anh hơi thích ngủ.
Thấy cũng không còn sớm nữa nên chuẩn bị đi ngủ.
Sau đó, Lận Thành Duật leo lên giường, ôm chặt Khương Tiêu, hôn anh từ đằng sau.
Tuy nhiên hôm nay Khương Tiêu mơ màng rồi.
Anh khẽ nhích về trước, đẩy Lận Thành Duật ra xa chút.
"...!Đừng rộn." Anh lẩm bẩm: "Hôm nay ngủ trước đi.
Anh buồn ngủ quá, ngày mai nói tiếp nhé?"
Rồi Khương Tiêu cứ vậy nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Đối phương không muốn, Lận Thành Duật cũng không cố tình đánh thức anh vì bản thân.
Khương Tiêu ngủ rất say, cảm giác nguy cơ của Lận Thành Duật dần tăng lên khó dằn nổi nữa.
Đây chẳng phải điềm báo của "giai đoạn chán ngán trong hôn nhân" mà bọn họ nhắc đến sao?
Tuyệt đối không thể vậy được!
Lận Thành Duật lập tức cảnh giác.
Mới đầu, Khương Tiêu không biết y đang nghĩ gì.
Anh chỉ cảm giác kể từ sau ngày kỷ niệm, Lận Thành Duật hơi hưng phấn quá đà, tặng quà tới tấp, hình như cũng bám dính hơn, còn nhiều lần dùng đủ kiểu cách hỏi mình có chỗ nào chưa hài lòng hay không.
Khương Tiêu:???
Anh nào có gì chưa hài lòng đâu?
Chuyện lạ ắt có nguyên nhân.
Khương Tiêu không ngó lơ việc này, cẩn thận tìm tòi, trái lại phát hiện chút dấu vết.
Lận Thành Duật có một tài khoản phụ trên mạng.
Y cho rằng Khương Tiêu không biết, song anh đã từng thấy rồi.
Hồi đó đăng ký có lẽ vì việc họ công khai gây ra sự chú ý quá lớn, chuyện tình của họ được tiết lộ bởi số ít người biết đến, rất thú vị, cả hai còn sở hữu vẻ ngoài đẹp và thành công trong sự nghiệp nên trông rất xứng đôi.
Lúc rộn ràng nhất thậm chí có một đống người chèo thuyền cp rồi viết đồng nhân gì đó.
Do đã chính thức kết hôn nên tình cảm của hai người luôn rất ổn định, sự nghiệp cũng vậy.
Việc Lận Thành Duật lập tài khoản phụ thầm ăn kẹo ngọt cũng rất bình thường.
Khương Tiêu tìm ra tài khoản đó của y.
Anh lướt xem, phát hiện các bài đăng vậy mà được cập nhật rất thường xuyên.
Ngoài chia sẻ một ít bánh ngọt nhỏ, em ấy còn tự vẽ tranh.
Lận Thành Duật ở trong ngành công nghiệp kiến trúc lâu rồi.
Tuy không được tính là kiến trúc sư nhưng y đã luyện qua mỹ thuật căn bản, có thể vẽ những bức tranh đơn giản.
Chỉ vài nét phác họa cũng ra dáng vẻ Khương Tiêu.
Khương Tiêu xem một lượt, thấy vẽ khá đẹp, còn lưu về không ít.
Chẳng mấy chốc, anh đã xem được một bài hiếm hoi đề cập đến cuộc sống thực tế mà Lận Thành Duật đăng gần đây.
"Làm thế nào để vượt qua giai đoạn chán ngán trong hôn nhân đây? Kết hôn ba năm, tôi thấy hình như người ấy bắt đầu có xu hướng này, sợ quá."
Khương Tiêu: Giai đoạn chán ngán?
Anh có thế đâu mà nhỉ?
Lận Thành Duật cảm nhận được chỗ nào vậy?
Tài khoản phụ của y không mấy nổi trong giới, song vẫn có vài người tương tác.
Có người nói không ổn thì ly hôn, còn có người đề xuất y tặng nhiều quà, quan tâm đối phương hơn, v.v Giống hệt những gì người này làm gần đây.
Trên cùng là phản hồi từ Lận Thành Duật.
"Tôi thấy cốt vẫn nằm ở tấm lòng.
Chẳng hạn như tôi khá thích hoa, vì vậy chồng tôi luôn nhớ mua cho tôi một đến hai bó hoa mỗi tuần, đặt trong nhà.
Lúc giận, tôi nhìn hoa sẽ nguôi hơn chút.
Tôi biết trong tim anh ấy luôn có mình.
Do đó, kết hôn mười mấy năm rồi, cuộc sống hôn nhân vẫn khá tốt đẹp."
Ở tài khoản phụ, Lận Thành Duật rất hoạt bát, trả lời người ta: "Đã học được! Hâm mộ bạn!"
Khó trách dạo này bắt đầu cần mẫn trồng những loại hoa đó trong nhà kính.
Lận Thành Duật mua vài mầm cây giống mới về, nói với Khương Tiêu rằng trồng ra chắc chắn sẽ đẹp lắm.
Ngoài hoa, trong hồ còn có thêm vài bé cá vàng mới, bố cục căn nhà cũng thay đổi đôi chút.
Lận Thành Duật học nấu thêm cả vài món mới, đặt ra yêu cầu cao hơn cho bản thân, ngày ngày nghiêm túc chọn lựa kỹ càng quần áo, chải vuốt tóc tai chỉn chu, thậm chí bắt đầu chăm dưỡng bản thân, hàng ngày tập thể hình còn siêng năng hơn Khương Tiêu, luôn luôn gìn giữ cảm giác mới mẻ.
Nhớ đến những việc này, Khương Tiêu bỗng thấy buồn cười.
Anh cầm điện thoại ngồi đó một lát, dường như đang thầm tính toán điều gì.
Lận Thành Duật đâu hề hay biết.
Y nhận thấy nỗ lực trong cuộc chiến bảo vệ hôn nhân của mình đã đem về một số hiệu quả rõ rệt.
Gần đây Khương Tiêu đối xử với y cực kỳ tốt.
Một thời gian sau, phải đi công tác, Khương Tiêu còn hỏi y có đi không.
Dạo này, Vô Hạn đang tham gia vào công cuộc giúp đỡ người nghèo theo chính sách quốc gia, chủ yếu tại ngành hàng tươi sống.
Bọn họ đầu tư xây nông trường, thuê nông dân địa phương, chăn nuôi dự trữ, trồng rau trồng hoa, đồng thời cung cấp các sản phẩm trợ giá cho người nghèo ở cả cửa hàng truyền thống và cửa hàng trực tuyến.
Dù lợi nhuận kiếm được ít hơn trước nhưng Khương Tiêu vẫn muốn làm.
Một công ty có quy mô tầm cỡ như Vô Hạn vốn nên gánh vách những trách nhiệm xã hội nhất định.
Gần đây, Lận Thành Duật không có sự vụ gì to tát phải xử lý.
Dĩ nhiên y sẽ lựa chọn thu xếp công việc của mình, đi theo anh.
Trước kia, y và Khương Tiêu từng đến nông trường đầu tư rồi.
Hai công ty hợp tác từ thiện.
Khương Tiêu lo liệu bên nông trường, Vịnh Giang thì quyên góp xây dựng một trường tiểu học hy vọng.
Đất đai tại nơi này rất hợp gieo trồng hoa, hoa tươi ở đây cũng rất nổi tiếng.
Một phần khu vực được làm thành chợ hoa.
Một phần khác sẽ chuyển đổi trực tiếp thành khu du lịch.
Vài tháng nữa, đường lớn sẽ được thông và khách du lịch bắt đầu đến đây.
Bọn họ đến đúng mùa hoa, cũng là năm đầu thu hoạch.
Khương Tiêu khá hài lòng với công tác hậu cần, vận chuyển và bán hàng.
Anh dự định năm sau sẽ mở rộng quy mô, bởi các loại hoa chất lượng cao rất được săn đón tại những thành phố lớn.
Đến công tác nhưng phong cảnh nơi này rất đẹp, Có Khương Tiêu cạnh bên nên Lận Thành Duật thấy rất vui.
Trưa hôm ấy, trời nắng rực rỡ, Khương Tiêu xử lý xong công việc thì nghe một cuộc điện thoại rồi đi tìm Lận Thành Duật.
"Đi thôi." Anh nắm tay Lận Thành Duật: "Tới chỗ này với anh."
Đường xá ở đây vẫn chưa được tu sửa hoàn thiện.
Khương Tiêu dẫn y tiến về phía sườn núi.
Sau khi rẽ trái rẽ phải một hồi, Lận Thành Duật nhìn thấy một khu vườn hoa hồng.
Vườn hoa này khá rộng, có dòng suối nhỏ vắt ngang.
Khu vườn chiếm một vị trí địa lý đẹp, là một mảnh đất tam giác dựa núi gần sông.
Hàng rào trúc bao quanh vườn hoa, một số cây hoa hồng đủ màu còn leo ra khỏi hàng rào trúc.
Khương Tiêu dắt tay y bước vào khu vườn, đi trên con đường lát đá cuội.
Bài trí bên trong cũng rất đẹp, nhà kính trồng hoa ở chính giữa tựa hộp quà pha lê, nhìn như thế giới cổ tích.
"Đẹp thật." Lận Thành Duật nhìn ngắm khắp nơi: "Đây là một phần trong dự án phát triển du lịch của bên này ạ?"
Xây thêm một nhà hàng hoa hồng cạnh đây thì đúng là cảnh sắc tuyệt đẹp.
Thế nhưng, Khương Tiêu lắc đầu.
Giữa vườn hoa có một chiếc xích đu, đủ cho hai người ngồi cùng nhau.
Xích đu đung đưa, Khương Tiêu nói với y: "Đây là món quà dành tặng em đó."
Lận Thành Duật sửng sốt.
"Chắc là không phải ngày nào chúng mình cũng đến được, nhưng ở đây có tuyến đường vận chuyển và chuyên gia chăm sóc.
Anh đã nói chuyện trước với người phụ trách rồi.
Chỗ này có hoa hồng đủ màu, thế nên hàng tuần sẽ có người đóng gói hoa tươi giao về nhà." Khương Tiêu nói với y: "Anh tự chọn vị trí với loại hoa đó, em thích không?"
Lận Thành Duật hít mạnh vào một hơi.
"Tất nhiên...!tất nhiên thích chứ ạ." Y lắp bắp: "Sao tự nhiên..."
"Không phải em hâm mộ người ta sao?" Khương Tiêu nhìn y cười: "Giai đoạn chán ngán trong hôn nhân?"
Lận Thành Duật nhanh chóng hiểu ý anh.
"Không phải em không tin tưởng tình yêu của chúng mình đâu anh." Lận Thành Duật vội vàng giải thích: "Em chỉ...!rất sợ Tiêu Tiêu rời xa em."
Khương Tiêu quá đỗi quý giá, y luôn sợ rằng mình sẽ không giữ nổi anh.
Trong ánh mặt trời, Khương Tiêu híp mắt.
Xích đu này có chỗ tựa lưng, anh dựa lên vai Lận Thành Duật, tư thế lười nhác như một chú mèo con.
"Đừng sợ, em tốt lắm, hai ta cứ sống vui bên nhau là được rồi." Khương Tiêu nói với y: "Sau này còn điều gì lo lắng thì hãy cứ nói hết cho anh nhé.
Anh không muốn em phải hâm mộ những người khác khi mà em đang ở bên anh."
Dù cuộc sống có đủ chuyện vặt củi gạo mắm muối, nhưng trong đó cũng sẽ có những niềm vui bất ngờ.
Một cuộc hôn nhân luôn cần sự chung tay gìn giữ của đôi bên.
Lâu lắm rồi Khương Tiêu mới thấy lại cảnh Lận Thành Duật rơi nước mắt.
Y vừa khóc vừa hôn anh, vòng tay ôm anh thật chặt.
Hôm ấy, ảnh đại diện ứng dụng trò chuyện của Lận Thành Duật thay đổi.
Khung cảnh là khu vườn hoa hồng, có bóng dáng Khương Tiêu ngồi trên chiếc xích đu, ánh mặt trời chiếu rọi khiến bức ảnh đậm chất mộng mơ.
Khương Tiêu cũng thay đổi ảnh đại diện theo.
Đó là một bức tranh được phác họa bằng những nét bút giản đơn, song vì Lận Thành Duật vẽ bằng cả tấm lòng nên nhìn rất giống anh.
Trên đời thực sự có "trường tồn"..