An Lan và Cố Lệ Vũ đi đến địa điểm kiểm tra sức khỏe, theo sau là Tiếu Thần, Hứa Tinh Nhiên và cả Diệp Vân.
"Nói trước rồi nhé, ai thắng phải mời mọi người đi ăn lẩu cay." Tiếu Thần nói.
"Nếu tôi thắng, tôi mời cậu ăn một tháng lẩu cay, khuyến mãi thêm kem trị trĩ!" An Lan quay người lại, khoác tay lên vai Tiếu Thần.
Chưa đi được hai bước, cậu đã bị Cố Lệ Vũ xách về.
"Mặc dù nói người đạt quán quân giải đấu lần này thi đại học sẽ được công thêm điểm, bọn tôi cũng không nhường cho cậu đâu." Diệp Vân cười nói.
"Ai cần mấy người nhường chứ, tự tôi cũng thi được vào trường đại học trọng điểm."
"Sao tôi nhớ thi tháng lần trước cậu tụt tận mười hạng, thầy chủ nhiệm còn nói phải mở lớp học bù riêng cho cậu kia mà?" Hứa Tinh Nhiên buồn cười nói.
"Thi tháng lần tới nhất định tôi sẽ lấy lại thứ hạng của mình." An Lan nói.
"An Lan, cậu làm rơi cái gì này?" Hứa Tinh Nhiên ngồi xổm xuống, nhặt một tờ giấy viết thư được gấp thành hình trái tim rơi trên mặt đất lên.
"Hả? Này là gì vậy?"
"Rơi từ trong túi của cậu ra đấy, cậu không biết à?" Hứa Tinh nhiên đưa nó cho An Lan, trêu chọc nói, "Đừng nói là Cố Lệ Vũ sợ mình thắng trận này về nhà phải quỳ bàn phím nên viết thư tạ tội trước đấy nhé?"
"Đây không phải Cố Lệ vũ viết đâu. Cậu ấy không gấp trái tim."
Tiếu Thần nghiêng người qua nhìn thử, sau đó vỗ vỗ vai An Lan nói: "Tôi thấy Cố lệ Vũ không cần quỳ bàn phím đâu, mà là cậu đấy."
"Hở?"
"Cậu lần trước không phải đi an ủi một tuyển thủ không được lọt vào trận chung kết sao? Còn mời người ta ăn kẹo nữa, tôi đã nói với cậu rồi, mấy thằng nhóc đó dễ bị rung động lắm mà lỵ." Tiếu Thần còn muốn nói nữa, An Lan đã vội vàng bịt miệng cậu ta lại.
"Cậu mời ai ăn kẹo?" Cố Lệ Vũ đang đi ở phía trước dừng bước hỏi.
An Lan lắp bắp: "Không... Không có ai... Tôi không nhớ người đó là ai hết..."
Diệp Vân mỉm cười đi tới: "Có chuyện gì thì đợi thi xong lại nói ha, đừng để tâm lý thi đấu bị ảnh hưởng."
Hứa Tinh nhiên cũng gật đầu, đi ngang qua An Lan, vừa đi vừa nói, "Đúng vậy, chỉ là một viên kẹo thôi mà. Thi tháng xong, An Lan đã mời chúng ta mỗi người một cái kẹo cầu vồng lớn rồi."
Tiếu Thần cũng rất nghiêm túc nói: "Cái cầu vồng lớn kia tôi vẫn còn giữ lại đấy, định chờ đấu trận chung kết xong mới chậm rãi nếm thử."
An Lan cúi đầu, đang muốn núp núp sau lưng Tiếu Thần chuồn đi, ai ngờ Cố Lệ Vũ đã đưa tay ra cản cậu lại ngay.
"Cầu vồng lớn gì? Sao tôi không có?" Cố Lệ Vũ hỏi.
"Ngày nào tôi chả tung hê* cậu lên giời rồi, cậu còn cần cầu vồng lớn làm cái gì chứ."
*gốc là rắm cầu vồng, đây là ngôn ngữ mạng của bên trung dùng để nói về fan cuồng luôn tung hê thổi phồng idol của mình, idol toàn là ưu điểm, có đánh rắm thì cũng đánh ra cầu vồng.
An Lan cười khì khì, tuyển thủ hạt giống như Cố Lệ Vũ đã định trước là không được chia kẹo rồi. Cậu đánh mắt, dùng ánh nhìn lăng trì ba tên khốn kiếp kia.
"Tự nhiên cảm thấy mình không được phúc hậy lắm. Liệu An Lan có bị xử lý ngay tại chỗ không nhỉ?" Ở khu vực kiểm tra Diệp Vân lo lắng nói.
"Ai kêu trạng thái gần đây của cậu ta tốt như vậy làm gì. Không đả kích cậu ta một chút, chung kết sợ là ba vị trí đầu không cướp được cái nào mất." Tiếu Thần thản nhiên nói, chả có chút áy náy nào.
"Cuộc đời chính là như vậy đấy, kẹo cầu vồng của hôm qua có khi lại là bùa đòi mạng của hôm nay." Hứa tinh Nhiên cười cười.
Chẳng cần biết cậu lại ai, trên đời này sẽ luôn có một người lấy việc chọc ngoáy cậu làm trò vui.
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chính văn đã kết thúc rồi ha. Thực ra đối với An Lan, là omega hay alpha đều không quan trọng, quan trọng là... bản thân muốn làm gì, muốn trở thành người như thế nào.
Bất kể là omega hay alpha thì đều có những điều tiếc nuối của riêng mình.
Chuyện hằng ngày cùng kết cục của những người khác sẽ được viết trong phiên ngoại.
Mọi người nhấp chuột, vào chuyên mục tác giả, giúp bí béo ủng hộ hố mới "Gào khản giọng cũng không ăn thua" với, những cái khác mà mọi người thấy hứng thú cũng nhớ ủng hộ nha.