Mặc dù cô và anh hiện tại chia xa nhau một thời gian, vừa rồi khi thấy anh điện đến cô có chút không muốn nghe máy, nhưng không hiểu vì sao con tim và lý trí lại thúc em cô nên nghe máy.
Rồi những lời nói mà Đinh Thiên Ân vừa nói ra làm cô sững sờ một lúc, phút sau mới chịu lên tiếng: "Giận thì giận, nhưng cũng không tới nỗi là không nghe máy."
"Yết Hỷ, chỉ mới xa nhau miếng tiếng mà anh cảm giác trống vắng vô cùng.
Anh xin lỗi, em cơ thể bỏ qua cho anh được không?"
Lữ Thiết Nhan nở một nụ cười mờ nhạt, căn bản không chút tiềm sống nào: "Em chỉ nói một lần mà thôi.
Mong anh nghe và hiểu."
"..."
Đinh Thiên Ân có chút tổn thương đến trái tim, hiện tại cho thấy cô giận anh khá nhiều, tha thứ thì sao? Ý định ban đầu kia cô vẫn khư khư không bỏ qua.
Thôi thì anh đành chấp nhận, rồi đến một ngày cô và anh lại tiếp tục về bên nhau.
Đinh Thiên Ân không muốn làm phiền cô nữa, điều anh cần hiện tại là nghe giọng nói quen thuộc kia và thực hiện được rồi.
Lát sau anh nói tiếng tạm biệt với cô, sau đó tắt máy để cô được nghỉ ngơi.
Vừa tắt điện thoại, anh lại nhận được điện thoại khác, cứ nghĩ là cô muốn nói gì đó nữa với anh nhưng mọi suy nghĩ hoàn toàn viển vông khi số điện thoại kia không phải là của cô.
"Xin chào, tôi là thư ký của Viễn tổng, ngày mai chủ tịch của chúng tôi có tổ chức một buổi tiệc khiêu vũ, rất mong Đinh tổng có thể đến tham dự."
"Tôi biết rồi."
Phải nói Viễn tổng này cũng thuộc những người có tiếng tăm vầ vị thế ở thành phố.
Nếu như Đinh Thiên Ân đứng đầu hiển nhiên Viễn La Hạo chắc là đứng thứ hai hoặc ba.
Đinh Thiên Ân đang phân vân không biết nên đi cùng ai, cô hiện đang giận anh chắc chắn sẽ không chịu đi cùng.
Có lẽ anh phải đi một mình đến đó rồi.
Buổi tiệc ngày mai hầu như đều là những người có vị thế xứng tầm với nhau.
Giàu có và đầy quyền lực, lại nói Viễn La Hạo máu mặt như vậy, còn tổ chức tiệc khiêu vũ này ắt là có chuyện gì đó cần công bố với tất cả mọi người.
Kể ra thì hắn đến nay đã gần ba mươi hai, cũng có thể là thông báo chuyện mình sắp kết hôn cũng nên.
Đồng thời điểm đó Bội Châu Anh đi vào phòng với một tâm trạng hết sức bực tức, vẻ mặt khó coi vô cùng.
Cô ngồi bịch xuống ghế đầy nặng nề, thấy vậy Diệp Phi lẳng lặng tiến lại gần hỏi: "Cục cưng bé bỏng chẳng phải là nói đi gặp Yết Hỷ sao? Vẻ mặt khó coi thế."
Bội Châu Anh không muốn để Diệp Phi biết về Trình Lãm Thiên, đơn giản vì cô sợ hắn nghe xong sẽ hiểu lầm rồi lên cơn ghen.
Cô biết rõ Diệp Phi từ trước đến giờ có tính khí rất hay dễ giận cũng dễ nguôi, nhưng đối với việc liên quan đến đàn ông chắc chắn Diệp Phi sẽ cuống cuồng lên vì ghen cho mà xem.
"Vừa rồi em năn nỉ Yết Hỷ ở lại chơi nhưng cậu ấy không chịu nên em mới bực."
Diệp Phi ồ lên, vẫn rất mực tin tưởng vào lời nói của Bội Châu Anh.
Cô nàng cũng không nghĩ hắn tin tưởng mình đến thế, dù không rõ người bên dưới kia có thật sự là Song Yết Hỷ hay không.
Diệp Phi không bao giờ để Bội Châu Anh khó chịu lâu, hắn luôn dùng đủ mọi cách khiến cô nàng vui vẻ nhất, cũng lúc đó Diệp Phi lời ngon tiếng ngọt nói: "Châu Anh xinh đẹp nhất, vậy nên đừng cau có nữa sẽ xấu."
Rồi hắn cười cười nói tiếp: "Mà xấu thì anh lại càng yêu hơn, bởi vì khi em xinh đẹp nên có quá nhiều người để mắt đến, mà anh lại không thích điều đó.
Thà rằng để em xấu, mãi mãi thuộc về anh."
Bội Châu Anh bật cười trước độ ghen tuông của bạn trai.
Chẳng có người đàn ông nào không muốn nhìn thấy bạn gái mình xinh đẹp cả, ngoài miệng thì nói vậy thôi chớ đến khi người ta thật sự xấu xí rồi liền ngó lơ mà rời bỏ.
Bản chất đàn ông luôn là vậy, vẫn thiên về cái đẹp nhiều hơn là cùng.
Bội Châu Anh chợt lên tiếng: "Ngày mai anh cùng em tham gia tiệc khiêu vũ của Viễn La Hạo nha."
Diệp Phi nhướng mắt, như cũng nhớ ra việc này: "Đúng rồi, khi sáng thư ký của hắn có điện thoại cho anh."
Bội Châu Anh xoa cằm tỏ ra hiếu kỳ: "Cũng lạ thật, từ trước đến giờ mọi việc đều thông qua điện thoại.
Đến cả thiệp mời cũng không có, chẳng lẽ hắn đang khinh thường người khác ư?"
Nghe bạn gái nói một cách ngây ngô như vậy làm Diệp Phi buồn cười, thuận miệng mà giải thích để cô hiểu rõ: "Không phải đâu, đó là phong cách làm việc của hắn.
Ở giới thượng lưu lẫn thế giới ngầm của anh, ai ai cũng biết cả.
Trước lạ sau quen, rồi dần dần em sẽ hiểu mà."
Bội Châu Anh gật gù như hiểu như không hiểu.
Nhưng mà cô thông minh thế, chắc sẽ sớm nhận thức ra vấn đề mà Diệp Phi nói.
Hắn cười khẽ xoa đầu cô: "Cũng không nhất thiết nên biết quá nhiều về người đàn ông khác, em cần hiểu anh hơn đây này."
"Hửm?"
"Anh nhớ em mấy ngày nay mà em thì bù đầu bù cổ vào công việc này, chẳng đoái hoài đến anh gì hết."
Vừa nói Diệp Phi vừa làm ra điệu bộ hờn dỗi, tựa như một đứa nhóc con đang đòi mẹ mua kẹo.
---.
Danh Sách Chương: