Đinh Mẫn Nhu bắt đầu sợ hãi, nghĩ bụng Triệu Lãm Giai sẽ ăn tươi nuốt sống mình bí quá nên mới không phách lối nữa, biểu hiện giận dữ trên khuôn mặt đã thay vào là biểu cảm hết sức thuần khiết tươi non tựa như một con thỏ bạch: "Tôi đây không rảnh hơi nói chuyện với một người xấc láo như cậu."
Sau đó Đinh Mẫn Nhu quay ngoắt sang thầy giáo: "Em về trước, hẹn gặp thầy vào ngày mai.
Chào thầy."
Triệu Lam Giai nhìn theo bóng lưng dần khuất của Đinh Mẫn Nhu mà lòng sôi sục, tay siết chặt, hàm răng ngấu nghiến không thôi.
Thấy giáo nhìn biểu cảm oán giận của cô học trò Triệu Lam Giai bất đắt dĩ thở dài, bộc bạch nói: "Lam Giai em có thôi ngay được tính khí nóng nảy của mình được không? Bất kể học sinh nào mới vào học cũng bị em hù dọa đến vắt chân mà chạy."
Triệu Lam Giai nhếch môi khinh thường trước lời nói của thầy chủ nhiệm: "Nếu như người đó khiến em thích thì em đâu nhất thiết hù dọa.
Thấy xem cô gái vừa rồi đi, có khác gì em không? Cô ta không phải dạng tầm thường như thầy thấy, đừng bị dụ nữa."
"Em..."
Triệu Lam Giai trước giờ là vậy không thích nghe những lời khuyên nhủ từ người khác.
Mặc dù là chị đại nhưng cũng bởi tính khí quá quắt đó cho nên rất không được lòng mấy học sinh trong trường.
Nếu có người xem Triệu Lam Giai là bạn, chơi cùng cô ta suy cho cùng là xuất hiện từ nịnh bợ mà thôi.
Lúc này Đinh Mẫn Nhu trở về nhà trong tâm trạng bực tức, ngày đầu vào chào hỏi lớp đã bị sỉ nhục đến vậy, mặt mũi cô ta biết đem đâu mà giấu bây giờ.
Nghĩ đến việc vừa rồi Đinh Mẫn Nhu vô cùng không cam tâm, nhất định tôi sẽ xử lý cô.
Tối ngày hôm đó cả nhà họ Đinh đang quay quần bên nhau để dùng bữa tối, tuy nhiên lại vắng đi bóng dáng của Đinh Thiên Ân.
Mẹ Đinh dán mắt về phía cửa lớn, trong đáy mắt hiện lên sự trông chờ bóng dáng của con trai, lâu lâu bà lại thở dài.
Đinh Mẫn Nhu thấy vậy liền ân cần đi đến, tay đặt lên vai bà, cất giọng đầy an ủi: "Mẹ đừng buồn khi anh hai chưa về, có thể anh ấy bận việc cũng nên.
Hay là chúng ta vào ăn trước đi, chốc anh ấy đến thì ăn sau ạ!"
Lời nói của cô ta giống như một liều thuốc, mẹ Đinh nghe xong liền nghe theo chống tay đứng dậy đi lại bàn ăn.
"Nó vẫn chưa về sao?"
Ba Đinh trưng ra bộ mặt lạnh tanh, lòng dạ sục sôi bởi đứa con trai yêu quý của mình.
Mẹ Đinh lắc đầu, vì sợ chồng mình lại tức giận nên dùng lời lẽ dễ nghe xoa dịu trước: "Có lẽ Thiên Ân đang bận, chúng ta cứ ăn trước đi."
Nào ngờ vừa nghe xong ba Đinh một mạch tức giận, hai mắt đỏ chạch như có lửa: "Nó thì bận cái gì, chắc là lại bên cạnh con nhỏ kia mà quên mất hai ông bà già này."
Mẹ Đinh và Đinh Mẫn Nhu giật mình, rất nhanh biến mất.
Mẹ Đinh đưa tay vuốt ve lồng ngực của chồng, bèn cất tiếng dịu dàng: "Ông đừng nghĩ con như vậy, nó lớn rồi mình cũng không thể ép buộc nó.
Cứ thuận theo tự nhiên đi ông à."
Ba Đinh nhìn vợ bằng ánh mắt chán chường, cái nhìn này từ khi kết hôn đến bây giờ mẹ Đinh chưa bao giờ nhìn thấy.
Bà ấy không biết mình nói sai ở đâu, chỉ đành ngậm ngùi cúi đầu không dám nhìn chồng.
Ba Đinh trong ngàn cơn tức giận nói: "Thuận theo tự nhiên? Cũng vì để nó tự bay tự nhảy mà xảy ra biết bao nhiêu là chuyện.
Chưa kể Thái gia lâm vào bước đường cùng, bạn tôi đi tù, vợ thì qua đời.
Còn Phương Lam hiện không rõ tung tích, bà nói xem tôi nên làm gì mới đúng đây."
Đinh Mẫn Nhu không biết ba nuôi đang nói đến ai, đem theo sự tò mò hỏi: "Phương Lam là ai vậy ba?"
Mặc dù thương thì có thương, nhưng những chuyện như vậy ba Đinh lại chọn không để Đinh Mẫn Nhu biết, tìm cớ lãng tránh: "Không có gì đâu, ăn cơm thôi."
Những tưởng không cho tôi biết tôi liền không được biết sao?
Sự hiếu kỳ của Đinh Mẫn Nhu ngày một tăng lên bởi sự giấu diếm của ba nuôi.
Nếu đã không muốn nói vậy thì mình tự điều tra.
Cả nhà ba người đang ăn với bầu không khí hết sức khó chịu đầy ngột ngạt.
"Ba mẹ."
Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên, mẹ anh quay lại nhìn, xác định đúng là con trai thì lấy làm vui sướng.
Cũng không phải lần đầu về nhà, nhưng Đinh Thiên Ân trở về trong tình huống căng thẳng giữa anh và ba.
"Thiên Ân về rồi đó sao? Mau...!mau lại đây ăn cơm luôn đi con."
Lúc đến Đinh Thiên Ân đứng một mình, đột nhiên cánh tay của anh chìa ra, đầu nghiêng một chút hòa cùng ánh mắt hết sức chiều chuộng: "Vào đây."
Từ từ một bóng dáng mảnh khảnh nắm lấy tay anh khẽ bước vào, vẫn khí chất vẫn hiên ngang, Lữ Thiết Nhan mỉm cười nhẹ: "Con chào ba mẹ."
Ba Đinh vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô còn tưởng là đã ghét từ kiếp trước hay sau đã tỏ ra chán ghét đến cực điểm: "Không cần gọi thân thiết như vậy!"_ Lại nhìn anh: "Ai bắt con dẫn con nhỏ này về đây?"
"Cô ấy là vợ của con tất nhiên con phải dẫn cô ấy đi cùng."
"Vợ? Mày xem nó là vợ luôn sao? Thật bất ngờ!"
Ba Đinh kinh ngạc trước lời nói của Đinh Thiên Ân, mặc dù miệng cười nhưng lòng lại không hề vui.
Đinh Thiên Ân không giấu nữa, bèn nói ra chuyện hệ trọng: "Con và cô ấy đã đi đăng kí kết hôn, bây giờ cô ấy chính là người của Đinh gia, là con dâu của ba mẹ."
Trước lúc đến đây thật ra cô và Đinh Thiên Ân có đến cục dân chính để đăng ký kết hôn.
Bởi vì anh muốn đánh dấu chủ quyền, sau đó là làm ba mẹ chấp nhận cô rồi sẽ cho cô một hôn lễ thật uy nga tráng lệ.
Ba Đinh nghe xong không chấp nhận được tức điên lên gào thét: "Mày...!mày có xem sự tồn tại của tao và mẹ mày ra gì hay không hả?"
Đinh Mẫn Nhu gần cạnh ông bèn lên tiếng: "Ba đừng tức giận như vậy sẽ dễ ảnh hưởng đến sức khỏe đó ạ."
Tâm tình của ba Đinh dần dần dịu xuống: "Ba biết rồi.".
Danh Sách Chương: