"Không chịu nói gì, có lẽ là giận rồi" Lý Thuần Quân dở khóc dở cười.
Tạm thời có được một chút không gian riêng, Lý Thuần Quân lại lấy bộ bàn ghế ra để ngay ngắn, sau đó lẳng lặng thưởng thức cảnh trời chiều.
So với chiến trường đẫm máu khói lửa, hắn dĩ nhiên sẽ yêu thích phong cảnh này hơn. Thậm chí, có đôi khi hắn còn cảm thấy ba mươi năm nghỉ ngơi là có phần ngắn ngủi, dẫu hắn biết bấy nhiêu đó đã là một nửa của đời người.
Ngồi đợi ánh hoàng hôn buông xuống, Lý Thuần Quân thi thoảng lại thở dài.
Thú thật, trong mấy năm qua hắn cũng suy nghĩ rất nhiều về cách thức để thoát khỏi lòng bàn tay của Ma Hoàng... Nhưng mà, đến tận bây giờ hắn vẫn không nghĩ là việc này có tính khả thi.
Thái Linh công chúa xuất hiện, cam kết bảo hộ hắn là chuyện tốt... Nhưng sự thật là kết quả này vẫn không làm hắn yên tâm thêm được bao nhiêu.
<
Chỉ cần Ma Hoàng bất chất mọi thứ lùng giết hắn, hắn vẫn không thể sống được cho dù có được thần tộc bảo hộ. Đó là điều mà hắn có thể chắc chắn.
Có thể nói, cái hắn cần làm bây giờ chỉ đơn giản là không làm cho Ma Hoàng nổi giận. Hắn cũng phần nào nhận ra mấu chốt của vấn đề rồi, nhưng hắn vẫn không nghĩ ra bất kì phương thức giải quyết nào cả.
Cái hắn đang nghĩ tới... Tất nhiên là oán linh.
Một đời trường khổ của Quân Thiên Tứ đã giúp cho Lý Thuần Quân có cái nhìn khách quan về sự kinh khủng của oán linh thượng giới. Thậm chí, vì để cứu lấy Quân Thiên Tứ, Vương Nguyên đã phải hi sinh cả tính mạng chỉ để tước bỏ ý chí của oán linh... Điều đó đã đủ để hiểu thực thể này là một dạng tồn tại đáng sợ đến mức nào.
Cùng lúc đó, nàng còn phải dâng hiến trái tim để làm giao dịch với Ma Hoàng... Mà việc này cũng đơn giản cũng chỉ vì để bảo vệ Quân Thiên Tứ.
Về sau, mặc dù sức mạnh mà oán linh để lại trong cơ thể đã giúp Quân Thiên Tứ mạnh lên không ít. Nhưng nếu phải so với cái giá phải trả thì... Chút sức mạnh này thật chẳng bõ bèn gì cả.
Nói cách khác, oán linh là chính yếu tố đã trực tiếp xoay chuyển cuộc đời Quân Thiên Tứ, biến hắn từ kẻ hạnh phúc nhất trở thành kẻ bất hạnh nhất. Vậy nên, hắn cảm thấy... Mấu chốt của vấn đề phần nào đó nằm ở chỗ này.
"Ta đã nghiên cứu ra không ít phương pháp áp chế oán linh trong suốt thời gian quan sát, chỉ là... Không biết nó có khả thi hay không..." Lý Thuần Quân không khỏi có chút lo lắng thầm nghĩ.
Advertisement
Vào thời điểm nghiên cứu, hắn vẫn không thể tiếp xúc trực tiếp với oán linh nên cũng không nắm rõ được bản chất lẫn tính chất của chúng. Việc này làm hắn gặp rất nhiều khó khăn trong việc nghiên cứu, dẫn đến kết quả cũng khó mà lường nổi.
"Ai..."
Thấy Lý Thuần Quân lại lâm vào phiền muộn, Thái Linh công chúa liền tiến đến ngồi bên cạnh hắn, một tay chống cằm mỉm cười đầy mị hoặc: "Ngươi có thể chia sẻ với ta nếu muốn"
Thái Linh công chúa nói chuyện rất trực tiếp, không lòng vòng, hoàn toàn đúng kiểu người mà Lý Thuần Quân ưa thích giao lưu.
"Hừm, không cần đâu... Ta chỉ thoáng suy nghĩ một chút vấn đề nhỏ mà thôi" Lý Thuần Quân phất phất tay: "Trên tất cả, ta vẫn thích tận hưởng cảm giác yên bình này hơn"
"Ngươi chẳng phải là một quân nhân hay sao? Vì cái gì cứ như ông lão về vườn vậy? Hoàn toàn không có một chút chí tiến thủ nào cả, nhàm chán" Thái Linh công chúa bĩu môi.
Nghe nàng nói vậy, Lý Thuần Quân trầm mặc không nói. Hắn chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn bầu trời đang dần ngả màu trứng gà một lúc rồi đáp: "Theo ta, một người không nhất định phải có chí tiến thủ. Không phải ai trên đời cũng muốn được giàu sang, phú quý hay những thứ gì đó cao xa hơn... Mà có đôi khi, cái họ cần chỉ đơn giản là một chốn yên bình để họ thuộc về"
"..."
"Cái cách ngươi nói chuyện cũng không khác gì một ông già... Không, phải nói là một người đã trải qua rất nhiều chuyện đau buồn mới đúng" Thái Linh công chúa nhẹ giọng nói.
"Đau buồn ư?"
Nghe nàng nói vậy, Lý Thuần Quân bỗng dừng lại một chút. Hai từ "đau thương" này đã vô tình tạo ra một tác động vô hình đối với tiềm thức của hắn.
Rất rõ ràng, cuộc đời của Lý Thuần Quân khá yên bình, nếu không muốn nói là có chút nhàm chán... Vậy thì lấy đâu ra đau thương đây?
Ấy vậy mà, khi nàng nhắc đến hai chữ này... Hắn lại không hề muốn bác bỏ... Thậm chí là phần nào đó trong thâm tâm hắn đã chấp nhận hai chữ này.
Trong vô thức, không cần suy nghĩ, Lý Thuần Quân đã nói ra một câu mà chính bản thân hắn cũng không hề nghĩ tới: "Hồi bé, ta cứ nghĩ trí nhớ kém đều là những kẻ ngu dốt... Nhưng rồi khi lớn lên, ta nhận ra rằng có vài chuyện quên đi được mới là điều hạnh phúc"
"Có lẽ ngươi đã nói đúng, ta hẳn là đã già đi rồi nhỉ... Chứ người trẻ bây giờ mấy ai lại có những suy nghĩ giống như ta?"
Lần này, Thái Linh công chúa đã trầm mặc.
Thấy nàng một mực im lặng, Lý Thuần Quân cũng gãi gãi đầu, sắc mặt trông có phần mất tự nhiên. Mãi sau một lúc do dự, hắn mới buộc miệng nói ra lời xin lỗi.
Đáp lại hắn, Thái Linh công chúa chỉ mỉm cười lắc đầu. Lúc này nàng đã không hề nhí nhảnh giảo hoạt như trước mà lại mười phần trầm ổn ôn nhu, thậm chí là có chút kinh diễm.
— QUẢNG CÁO —
"Ngươi nói đúng... Có một số chuyện đáng để quên đi... Và quên đi chúng mới là điều hạnh phúc... Nhỉ?"
Lý Thuần Quân nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của nàng khi nhìn hắn, chỉ bất quá hắn cũng không mở miệng tùy tiện hỏi nhiều. Kĩ năng giao tiếp xã hội của hắn vốn rất kém, thế nên hắn không nghĩ mình là loại người đáng để đối phương trút bầu tâm sự.
Hai người cứ thế im lặng rất rất lâu. Lý Thuần Quân thì chỉ lo ngắm cảnh, còn Thái Linh công chúa thì vẫn giữ nguyên một nụ cười nhẹ nhàng trên gương mặt tuyệt mỹ của mình.
Chỉ có điều là nàng thi thoảng lại mỉm cười nhìn hắn. Không ai biết hành động này của nàng có ý nghĩa gì nhưng sự thật là nàng đang rất vui vẻ.
Bỗng dưng, từ bên trong gian nhà tranh mục nát, một cỗ hương thơm mê người truyền ra làm cho vị giác của cả hai người bị kích thích dữ dội. Vương Nguyên ló mặt ra nhìn Lý Thuần Quân với ánh mắt nguy hiểm, trông tựa như đang rất giận.
Mà Lý Thuần Quân cũng biết thân biết phận liền vội chạy vào giúp đỡ Vương Nguyên chuẩn bị bữa tối, kẻo nàng lại nổi giận rút dao đâm hắn... Lúc ấy thì nguy, trời cũng không cứu được.
Nhìn hắn vội chạy đi, Thái Linh công chúa liền che miệng cười khúc khích. Nàng không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn đến khi bóng lưng hắn khuất dạng, sau đó thì lại quay qua nhìn cảnh đất trời vạn vật.
Gió nhẹ thổi lên, mái tóc bạch ngân tuyệt đẹp của nàng khe khẽ lay động, chớp loé dưới ánh mặt trời tựa như một vầng tinh hà mờ ảo. Mà cặp mắt của nàng cũng ánh lên tinh quang, tựa như trăng sao soi rọi lên làn thu thủy thanh tịnh, vừa xinh đẹp lại vừa mộng ảo đến vô cùng.
Nói đến vẻ đẹp, Thái Linh công chúa xác thực không thua kém ai. Nàng đẹp như nữ thần, thanh cơ ngọc cốt đều có đủ. Từ ngoại hình, tính cách đến khí chất đều là hoàn mỹ vô khuyết, hoàn toàn xứng đáng là tiên tử đẹp nhất trên thế gian.
Tất nhiên, Vương Nguyên cũng rất đẹp, nhưng vẻ đẹp của Vương Nguyên thì lại rất khác so với Thái Linh công chúa. Bất quá, cũng không vì vậy mà Vương Nguyên sẽ kém hơn đàn chị.
Không ai có thể đánh giá giữa hai người là ai đẹp hơn ai... Bởi vì tùy vào góc nhìn mà mỗi người đều sẽ có những cảm nhận khác nhau.
Còn về Lý Thuần Quân thì... hắn lười đi đánh giá. Hơn nữa, mắt thẫm mỹ của hắn có thể nói là bằng không, thế nên đừng dại dột mà đi hỏi ý kiến của hắn.
Chung quy lại, Thái Linh công chúa là đẹp đến cực điểm, đẹp đến có thể mê huyễn vạn vật. Thậm chí chỉ cần nàng cười nhẹ một cái thôi là người đối diện sẽ bắt đầu cảm thấy không chân thực.
Bình thường thì Thái Linh công chúa dĩ nhiên sẽ không cười nhiều như vậy. Vì môi trường sống quá đặc biệt, thậm chí nàng còn phải tự che giấu đi cảm xúc của mình. Và mãi đến khi lén lút ra ngoài gặp Lý Thuần Quân, chân tình của nàng mới có thể bộc lộ.
"Nhưng mà, có nhìn kiểu gì ta cũng giống như một con kỳ đà cản mũi"
Nhìn vào trong nhà, Thái Linh công chúa không khỏi than nhẹ.
Nàng biết thừa tiểu nô tỳ to gan lớn mật kia đang muốn làm điều xằng bậy với chủ nhân của mình... Nhưng nàng lại không hề có ý định ngăn cản, bởi vì nàng cảm thấy chuyện này nhất định sẽ có những diễn biến rất thú vị.
Để màn kịch có chất lượng thật tốt, nàng sẽ thử châm dầu vào lửa.
"Thái Linh, mau vào ăn cơm kẻo nguội"
"Được~"
Nghe tiếng Lý Thuần Quân kêu gọi, Thái Linh công chúa liền mặt mày hớn hở chạy vào nhà, thi thoảng lại nhìn Lý Thuần Quân rồi cười khẽ.
Cũng vì vậy mà Vương Nguyên càng lúc càng nhìn Thái Linh công chúa không vừa mắt. Thậm chí vì để tránh cho Lý Thuần Quân rơi vào bẫy, nàng đã sớm thủ sẵn con dao trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.
Lý Thuần Quân thì một bộ không để tâm, chỉ tập trung ăn cơm mà không hé miệng nói lấy nửa lời. Đó chính là lớp ngụy trang hoàn hảo cho nội tâm đang sợ hãi của hắn.
Nhớ lại trước kia, khi hắn ở một mình bình yên thoải mái biết bao nhiêu thì bây giờ nó lại căng thẳng, đáng sợ đến bấy nhiêu.
Trả cuộc sống yên bình lại cho ta! Đây là kì nghỉ quý giá của ta đó nha!
Lý Thuần Quân lòng thầm gào thét, nhưng có đánh chết hắn cũng không dám nói ra miệng những lời này.
"Ta ăn xong rồi"
Mới gắp được mấy đũa thì Lý Thuần Quân đã có chút không chịu nổi, nhanh chóng lựa chọn phương án rút lui. Nhưng Vương Nguyên làm sao cam tâm buông tha cho hắn? Vì dù sao thì bàn ăn này cũng là do nàng vất vả nấu ra mà...
"Không được, ngươi đang quá gầy, phải tẩm bổ cho tốt"
Vừa nói, nàng vừa đi tới ngồi sát bên cạnh Lý Thuần Quân. Đồng thời nàng còn vươn tay lên, bón cho hắn một ít thức ăn được chuẩn bị sẵn: "A..."
Lý Thuần Quân: "..."
Hắn muốn chạy, nhưng hắn không dám.
— QUẢNG CÁO —
Đúng là Vương Nguyên vẫn rất ôn nhu với hắn. Từ nhãn thần, khí chất đến biểu lộ đều mười phần ôn nhu ấm áp... Nhưng chẳng hiểu sao, từ trong những ấm áp kia hắn lại cảm nhận được một tia uy hiếp.
"Ăn thì ăn, nhưng mau cất dao đi đã" Lý Thuần Quân toát mồ hôi lạnh.
Vương Nguyên cười hì hì, thuận tay giấu con dao vào bên trong khe ngực. Trong khi đó, phần thức ăn kia thì vẫn luôn kề sát miệng hắn, tỏ ý muốn hắn nhanh chóng nuốt chúng đi.
Hết cách, Lý Thuần Quân chỉ đành thuận theo nàng, kẻo nàng nổi xung lên thì tối nay hắn sẽ phải ra nằm với mẹ ruột.
Còn về phần Thái Linh công chúa. Việc bị đối phương cho ăn cẩu lương trực tiếp như vậy để nàng cực kì ngứa mắt lẫn khó chịu. Thậm chí nếu không phải vì nể mặt Lý Thuần Quân, nàng đã sớm ra tay cho ả nha hoàn không biết thân biết phận này một bài học rồi.
Từ đó, ý định châm dầu vào lửa, thuận nước đẩy thuyền của nàng nhanh chóng bị chính nàng giẫm nát.
"Đáng sợ!"
Ngắm nhìn hai nữ một người hoá Tu La, một người hoá La Sát ngay trước mặt mình, Lý Thuần Quân không khỏi thầm hô to hai chữ "đáng sợ".
Vì để bảo toàn tính mạng, hắn nhất định phải tìm cách chuồn khỏi cái Tu La tràng này càng sớm càng tốt mới được.
"Ta vừa nhớ ra ngoài đồng còn chuyện quan trọng chưa giải quyết, vậy nên ta phải đi giải quyết cho xong. Các ngươi ở lại ăn cơm vui vẻ!"
Nói xong, Lý Thuần Quân lập tức đứng bật dậy, dùng hết từ bộ pháp đến độn thuật mà chuồn đi với tốc độ tối đa.
Đây là lần thứ hai hắn phải tháo chạy thục mạng trong thế giới này.
"Tối nay không thể trở về, tuyệt đối không thể về được! Về thì chết chắc!" Lý Thuần Quân âm thầm tự nhủ.
Kể cả khi mọi thứ đều là hư ảo, dục vọng cầu sinh của Lý Thuần Quân vẫn như cũ rất cao.
Cứ như thế, Lý Thuần Quân đã ngủ ngoài đồng một đêm với từng đợt gió đông, suýt chút bị đóng thành một khối băng hình người.
Đến tận sáng, sau khi đã lấy hết dũng khí cùng chuẩn bị tâm lí, Lý Thuần Quân mới dám thập thò trở về.
Hắn từ từ cất bước vào trong căn nhà, không lâu lắm liền thấy Vương Nguyên đang ngồi ở đó tập trung viết lách cái gì đấy, còn Thái Linh công chúa thì đã không thấy đâu.
"Nàng ta về rồi sao?"
"Về rồi" Vương Nguyên đáp lại ngay, nhưng vẫn không thèm nhìn hắn.
"Ngươi đang viết sách sao? Cũng giỏi thật" Lý Thuần Quân cố gắng làm thân ngồi xuống bên cạnh Vương Nguyên: "Thế, ngươi đang ghi chép cái gì?"
"Bát Nhã Tâm Kinh" Vương Nguyên đáp.
"Ừm ừm, là Bát Nhã Tâm Kinh nhỉ..."
Năm giây sau...
"Hả?"
Lý Thuần Quân nụ cười vụt tắt, sắc mặt cũng nhanh chóng biến đen như đáy nồi: "Ngươi vừa nói gì cơ?"
"Ta đang chép Bát Nhã Tâm Kinh. Nghe nói chép bộ kinh văn này của nhân tộc có thể giúp ta tĩnh tâm lại" Vương Nguyên mỉm cười nhìn hắn: "Đúng thật, hiệu quả không tệ"
Lý Thuần Quân bị hù cho run như cầy sấy.
"Ngươi cũng chép thử đi, bộ tâm kinh này thật sự rất hay đấy"
Vừa nói, Vương Nguyên vừa đem bản gốc giao cho Lý Thuần Quân: "Nó vốn là lời mà Thánh Giả Quán Tự Tại Bồ Tát đã nói cho đồ đệ Xá Lợi Phất của mình. Sắc bất dị không, không, không bất dị sắc. Sắc tức thị không, không tức thị sắc"
"Nói cách khác, vạn vật đều là hư vô"
Lý Thuần Quân: "..."
"Quan gia này, ngươi đã bao giờ cảm thấy vừa khổ não vừa sợ hãi hay chưa?"
— QUẢNG CÁO —
Lý Thuần Quân: "Ờ... Ừm... Rồi"
Chính là lúc này đây!
"Cảm giác ấy, cũng là "không". Nó vừa tồn tại mà lại như không tồn tại" Vương Nguyên cười hì hì nói tiếp: "Vì thế, hành thâm bát nhã ba la mật đa, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách,..."
"..."
Lý Thuần Quân đã bị Vương Nguyên tẩy não, ngoan ngoãn mà làm theo.
Nửa ngày sau.
Lý Thuần Quân: "Chư pháp không tướng, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm..."
Đứng bên cạnh, Vương Nguyên nhìn thấy hắn đọc thuộc làu làu liền hài lòng nhẹ gật đầu: "Rất giỏi, học thuộc rất nhanh"
Tiếp đó, nàng liền thuận thế dùng sức đẩy hắn lên trên giường. Vì thời gian hiệu lực của tâm kinh đã hết nên nàng đã lại lần nữa chìm trong những thứ cảm xúc tiêu cực đó... Thành ra, nàng đã bắt đầu có chút không khống chế được mình.
"Ta phải chiếm hắn trước". Đó là tất cả những gì nàng đang nghĩ.
Mãi cho đến lúc cơ thể mình bị đối phương sờ mó vô cớ, Lý Thuần Quân mới choàng tỉnh dậy, trố mắt ra mà nhìn Vương Nguyên: "Ngươi... To gan, mau ra ngoài!"
"Phong!"
Trước khi Lý Thuần Quân phản ứng, Vương Nguyên đã kịp thời bày sẵn chú văn phong ấn ma khí của hắn. Thành ra, lúc này cho dù hắn có giãy kiểu gì cũng không thể thoát khỏi tay nàng nữa.
"Vương Nguyên, ngươi..."
"Ta yêu ngươi... Quan gia" Vương Nguyên có chút ngập ngừng lên tiếng thổ lộ rồi dần cúi thấp đầu, ý đồ chiếm lấy bờ môi của đối phương.
Còn về Lý Thuần Quân, nguyên bản cặp đồng tử đang co rụt lại vì sợ hãi bỗng dưng giãn ra. Mà nhãn thần của hắn cũng thay đổi rất nhanh, trở nên trầm tĩnh và ngập tràn yêu chiều: "Ta không ngờ tới ngươi lại to gan đến vậy... Tại sao kiếp trước ngươi lại không thể hiện bộ mặt này của ngươi cho ta xem nhỉ?"
"A?" Vương Nguyên nghe vậy liền phải dừng lại, cặp mắt đẹp chớp động lộ vẻ kinh ngạc lẫn nghi ngờ.
"A... Có lẽ ta đã hiểu vì sao ngươi lại trở nên bạo gan thế này rồi đi" Quân Thiên Tứ khẽ cười: "Nhưng hư vẫn là hư, phải dạy lại thật kĩ mới được"
"Mặt khác, còn phải cảm ơn hắn ta chứ... Nếu không có hắn thì ngươi làm gì bày ra bộ mặt này cho ta xem đâu?"
"Ngươi đang nói cái gì... Nha~"
Phát hiện ra y phục trên người đã bị đối phương lột sạch từ lúc nào, Vương Nguyên liền không nhịn được hoảng hốt một tiếng. Rõ ràng là vừa rồi nàng vẫn đang áp đảo hắn, thế mà bây giờ mọi việc lại diễn ra theo chiều hướng hoàn toàn ngược lại...
Nhưng mà, nàng lại nghĩ... Hắn mãnh như vậy cũng... Không tệ lắm...
Thậm chí, đây mới chính là hắn mà nàng muốn!
Đôi chân trần mỹ ngọc nhanh chóng đem đối phương khoá chặt, Vương Nguyên khẽ nhếch môi cười, ánh mắt lẫn tiếu dung đều ngập tràn xuân ý: "Đúng thế, ta hư rồi, mau đến trừng phạt cô nha hoàn này đi~"
Quân Thiên Tứ nhướng mày, lộ vẻ rất sửng sốt trước thái độ chủ động chào mời này của nàng. Nhưng tất nhiên, hàng đã dâng đến miệng thì hắn ngại gì không ăn cơ chứ?
"Thế, cô nha hoàn hư hỏng nhà ngươi muốn lão nông phu ta gieo mấy hạt đây?"
"Bao nhiêu cũng được, ta không ngại sinh cho ngươi mười mấy đứa đâu"
"Tốt, vậy trẫm liền thành toàn cho ngươi!"