Thoạt đầu, Vương Nguyên thật sự có chút thất vọng. Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại, nàng dường như đã ý thức được gì đó nên cũng không có tới vòi vĩnh quá đáng nữa.
Nhiều năm sau, nhờ sự chỉ dạy tận tình của Lý Thuần Quân cùng Vương Nguyên, Quân Bất Hối giờ đã trưởng thành thành một thiếu nữ thanh xuân vô cùng xinh đẹp. Chỉ là... Cũng giống như mẹ nàng, cho dù có lớn lên đến mấy thì tính cách của nàng vẫn hết sức trẻ con.
Cũng do vậy nên Lý Thuần Quân mới không quá lo lắng về những chuyện riêng tư của con gái. Vì sao ư? Đơn giản là vì nàng vẫn chưa biết yêu, mà trọng điểm hơn là từ trước đến giờ vẫn chưa ai đủ sức lọt vào mắt xanh của nàng cả.
<
Hắn không quá lo lắng về đời tư của con gái, nhưng một bên khác, hắn lại rất lo cho tình hình hiện tại của chính mình. Bởi vì chiếu theo dòng thời gian của tiền thế, hẳn là Ma Hoàng đã triệu kiến hắn từ rất lâu rồi... Ấy thế mà, đến tận bây giờ lão ta vẫn bặt vô âm tín, hoàn toàn không có một chút tin tức gì, vậy nên càng không nói đến chuyện kia.
"Ta đã làm gì khiến cho quỹ đạo của các sự kiện diễn ra sai lệch rồi?" Lý Thuần Quân luôn tự hỏi, nhưng lại không cách nào đạt được câu trả lời.
Thấy hắn im lặng không nói, Quân Bất Hối liền chạy vội tới, dùng ánh mắt hiếu kỳ mà nhìn cha mình: "Ba ba, ngươi lại trầm mặc, rất khó coi"
Vương Nguyên ở gần đó cũng nhẹ gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, đã lâu lắm rồi chúng ta mới có dịp đoàn viên, ngươi không nên trưng ra bộ mặt này, kẻo lại phá hỏng bầu không khí"
Đã mấy năm kể từ khi Quân Bất Hối bắt đầu xa nhà đi học. Vì chuyện học tập bộn bề nên nàng cũng không có thời gian về thăm gia đình, nhiều nhất chỉ có thể tranh thủ các kì nghỉ, và hôm nay chính là dịp hiếm hoi để cả nhà sum vầy.
"Xin lỗi" Lý Thuần Quân cười khan một tiếng: "Ta chỉ đang suy nghĩ chút chuyện"
Advertisement
Nhìn thấy Quân Bất Hối, hắn lại vô thức nhớ tới hai bóng hình bé nhỏ hằn sâu trong tâm thức của hắn. Hẳn là các nàng khi lớn lên cũng xinh đẹp dạng này đi?
Khoan đã...
"Các nàng" là ai?
Tại sao ta lại có loại bản năng này?
Chỉ trong phút chốc, sắc mặt Lý Thuần Quân nhanh chóng biến trở nên tái nhợt. Hắn vừa nhận ra một sự tình rất khủng bố, phải nói là cực kì khủng bố mới đúng.
"Kí ức thất thoát, đồng nghĩa với việc ta đã bị đồng hoá ở một mức độ nào đó..."
Bảo sao những năm gần đây hắn luôn đem Quân Bất Hối xem như con ruột, dẫu cho nhiều năm trước đó hắn vẫn không hề nhìn nàng theo kiểu như vậy. Nguyên nhân là bởi vì trong lòng hắn đã sớm có "các nàng" rồi, và Quân Bất Hối cũng không thật sự là con ruột của hắn.
Thấy sắc mặt Lý Thuần Quân trở nên nhợt nhạt quá nhanh, Quân Bất Hối không khỏi hoảng hốt la lên: "Mẹ, ba ba lại tái phát bệnh!"
"Không phải, không phải vậy" Lý Thuần Quân vội lên tiếng can ngăn, nhưng Vương Nguyên thì đã sớm phát hiện ra bất thường nên nàng đã ngồi sẵn bên cạnh hắn từ rất lâu rồi.
"Đừng cố gắng quá sức" Vương Nguyên bắt đầu truyền Lăng Ba Chi Lực vào trong cơ thể Lý Thuần Quân, khiến cho con quỷ vốn đang yên tĩnh trở nên bạo động.
Lý Thuần Quân: "..."
Oán linh hẳn là đang rất bực mình đi? Đang yên đang lành liền bị lôi ra đánh, không tức điên mới là lạ đấy.
— QUẢNG CÁO —
Quả nhiên, không lâu sau đó, Lý Thuần Quân đã phải hứng chịu cơn thịnh nộ của oán linh.
Sau một hồi bị hành xác lên bờ xuống ruộng, đã có lúc hắn suýt chút nữa mở miệng mắng hai mẹ con một trận, nhưng mà... Vì những gì các nàng làm đều xuất phát từ tấm lòng nên hắn mới miễn cưỡng nuốt hết ấm ức vào trong.
"Mẹ con các ngươi... Thôi được rồi" Lý Thuần Quân vô lực vỗ trán một cái, có hơi lảo đảo tìm đến một bóng râm ngồi nghỉ ngơi: "Đừng làm phiền ta, ta cần thư giãn một lát"
Vương Nguyên cùng Quân Bất Hối khẽ gật đầu. Các nàng không làm phiền hắn nữa mà quay qua đi săn thú, chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa tối.
Buổi cắm trại này được cả nhà chuẩn bị rất kĩ nên cũng không thiếu thốn thứ gì cả. Mọi thứ đều rất suôn sẻ.
Nhưng, đối với Lý Thuần Quân mà nói, buổi cắm trại hôm nay thật sự không quá tốt đẹp. Bởi vì trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã nhận thức được một sự việc mà hắn vẫn luôn rất sợ hãi.
Sau khi đến đây ngồi nghỉ, đã được hơn nửa ngày trôi qua nhưng hắn vẫn không tài nào nhớ ra được hai đứa nhỏ kia tên gì, cũng như mặt mũi trông như nào.
Hắn chỉ biết hai đứa nhỏ đó là con của hắn, và ngoài điều đó ra thì hắn không còn nhớ thêm gì nữa.
"Nguy rồi, quá nguy rồi"
Việc phải ngày đêm chống cự với oán linh đã làm hắn không còn bao nhiêu thời gian để hồi tưởng về thế giới bên ngoài. Lại thêm việc Quân Thiên Tứ trong tiềm thức hắn đang không ngừng đem hắn đồng hoá, dần dần... Hắn đã bắt đầu quên đi những chuyện cực kì quan trọng.
"Quá khó khăn" Lý Thuần Quân có chút bất lực thở dài: "Không chỉ phải tính toán nhiều thứ mà đồng thời ta còn phải chống chọi với rất nhiều thứ... Nếu không phải tâm chí ta đủ kiên định thì ta đã sớm xong đời từ lâu rồi"
Trước kia hắn vẫn có thể giữ thế cân bằng trước sự đồng hoá này một cách hết sức hoàn hảo... Nhưng từ cái ngày mà oán linh xuất hiện, sự cân bằng đó đã bị phá vỡ tan tành, thậm chí còn lệch hẳn về một bên.
"Muốn đem thế cân bằng trở về, ta nhất thiết phải đem oán linh đè xuống tận đáy cốc... Nhưng việc này vốn dĩ không đơn giản, bởi vì thời gian là không đủ cho ta" Lý Thuần Quân chậm rãi suy tính: "Hẳn là đến khi áp chế được oán linh thì ta đã hoàn toàn lú lẫn rồi, làm sao mà cứu vãn cho được?"
"Chỉ có Vương Nguyên..."
"Tướng công gọi gì sao?"
Bằng một cách thần kỳ nào đó, Vương Nguyên từ lúc nào đã đến ngồi bên cạnh hắn. Nàng sở hữu một thứ trực giác nhạy bén đến không nói đạo lí, thậm chí còn đến mức mà hắn chỉ cần nhắc tên nàng thôi là nàng liền có thể cảm ứng được.
"Ta có thể dựa dẫm vào ngươi được không?" Lý Thuần Quân không những không tỏ vẻ bất ngờ, ngược lại còn dùng bộ mặt cực kì nghiêm túc hỏi.
Vương Nguyên nghiêng đầu, chớp chớp mắt đầy hoài nghi nhìn hắn một lát.
Nàng không hiểu rõ vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng cũng không thèm nghĩ nhiều, nàng vẫn rất vui vẻ gật đầu đồng ý: "Đều là vợ chồng cả, chúng ta cần thiết phải long trọng như vậy sao? Ngươi muốn dựa liền cứ dựa, thậm chí muốn mạng ta ta cũng có thể cho ngươi luôn"
Không không không, ngươi cóc phải vợ ta.
— QUẢNG CÁO —
Đây là những lời mà Lý Thuần Quân thầm nói trong lòng.
"Vậy được, ta muốn mạng của ngươi"
"Ể?" Vương Nguyên không nhịn được ngạc nhiên thành tiếng, ngay cả ngữ khí cũng không khỏi có chút lắp bắp: "Ta, ta cần phải làm gì?"
"Đùa thôi, ta cũng không bị điên"
Lý Thuần Quân thở dài, trầm mặc một lúc rồi nói thẳng: "Vì nhiều lí do, ta cần phải giết chết oán linh càng sớm càng tốt... Nhưng chỉ mình ta thì sẽ rất khó, nên ta mới cần đến sự giúp đỡ của ngươi"
"Việc này thì liên quan gì đến tính mạng của thiếp thân?" Vương Nguyên hỏi.
"Ngươi cũng không phải không hiểu rõ"
"Ân... Có lẽ vậy nhỉ?"
Nói đến đây, thần sắc của Vương Nguyên liền ảm đạm đi mấy phần, nhưng trên mặt nàng thủy chung vẫn không hề lộ vẻ muốn tránh né: "Có thể chết vì ngươi, ta hoàn toàn nguyện ý"
"Bi quan như thế thì không cần đâu, ngươi không cần phải chết" Lý Thuần Quân thoáng suy nghĩ thêm một lúc rồi nói tiếp: "Nhiều nhất thì chỉ bị phế hết tu vi thôi, đó là giới hạn cuối cùng"
"Ân, yêu ngươi" Vương Nguyên nghe thế đột nhiên nhoẻn miệng cười một cách vô cùng khó hiểu.
"..."
"Liên quan gì?" Lý Thuần Quân dở khóc dở cười cốc đầu nàng một cái: "Về chuyện điều trị ta sẽ từ từ tính toán, ngươi cứ ngoan ngoãn hỗ trợ ta là đủ rồi. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, hẳn là hai người chúng ta đều không gặp bất kì vấn đề gì"
Ngoài việc ta bị mất thêm mấy mảng kí ức.
Lý Thuần Quân trong lòng tự nói bổ sung.
Vừa nói, hắn cũng vừa đứng dậy phủi đi lớp bụi trên người, định ra giúp Quân Bất Hối làm bếp.
Vương Nguyên chỉ yên lặng nhìn hắn, thật lâu không nói gì. Nàng biết hắn đang có điều gì giấu nàng, và điều đó khiến nàng thật sự cảm thấy lo lắng.
"Phu quân"
"Chuyện gì?" Lý Thuần Quân vô thức quay đầu lại hỏi.
"Nếu như một ngày nào đó ngươi thật sự không được, ta cũng chẳng tiếc dâng hiến sinh mạng này cho ngươi đâu" Vương Nguyên cười nói vô cùng tự nhiên: "Nếu ngày đó ngươi không đến cứu ta, ta đã chẳng thể có được một cuộc sống mà vạn người mơ ước như thế này... Cho nên, vì ngươi, ta có chết cũng cam lòng"
Nàng nói những lời này với ngữ khí hết sức bình thản, cứ như thể là lẽ dĩ nhiên, cũng như chân lí trong lòng nàng vậy.
— QUẢNG CÁO —
Lý Thuần Quân nhìn nàng một chút, khoé miệng có hơi nâng lên. Hắn không nói gì thêm mà chỉ sờ đầu nàng một cái: "Đừng nói nhảm nữa, mau đi ăn cơm thôi"
Nói nhảm?
Vương Nguyên nghe vậy, không hiểu sao trong lòng lại có chút tức giận. Nàng hung hăng đưa tay tới kéo thịt hắn lên một cái, làm hắn suýt chút nữa đau khóc.
Phải thật khó khăn nàng mới có thể nói ra những chuyện đáng xấu hổ như vậy... Thế mà hắn ta không những không thấy cảm động, ngược lại còn cho rằng nàng đang nói nhảm...
Cái này làm nàng không bực mới lạ ấy.
Nhưng thôi, vì nàng bản tính rất lương thiện nên nàng sẽ tha cho hắn.
Tối hôm đó.
"Nguyên Nhi này..."
"Sao?"
"Ta có thể hỏi vì sao hôm nay khẩu phần ăn của ta lại chỉ bằng một phần ba lúc bình thường không?" Lý Thuần Quân có chút mộng bức hỏi.
Vương Nguyên: "Làm gì có, đây vẫn là khẩu phần ăn của ngươi lúc bình thường nha? Ta không hề nói điêu đâu. Trước giờ như vậy, về sau cũng như vậy"
Lý Thuần Quân: "..."
Về sau cũng vậy?
Nàng đang giận, hắn biết. Nhưng hắn lại không hiểu rõ lí do là do đâu.
Nhưng mà... Trong tình cảnh hiện tại, tốt nhất là hắn vẫn không nên mở miệng truy cứu, bằng không... Hậu quả sau đó sẽ khó mà lường được.
Một bên, Quân Bất Hối cũng vừa ăn, vừa dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cha mình. Ánh mắt kia tựa như đang hỏi: "Lão cha, ngươi làm sao lại đi chọc giận mẫu thân rồi? Nàng ôn nhu đáng yêu như vậy, ngươi nỡ lòng chọc nàng giận dỗi sao?"
Lý Thuần Quân cũng nhận ra những lời muốn nói trong ánh mắt của con gái, lập tức ném trả lại bằng một ánh mắt nghi ngờ: "Ta không biết"
Quân Bất Hối: "..."
Nội bộ lục đục nha... Hiếm khi nhìn thấy mẫu thân giận như vậy, tốt nhất vẫn là không nên hỏi nhiều, kẻo bị vạ lây.