Mục lục
Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Đào Sindy

Hai người đi đến sảnh ngoài cửa lớn đãi khách, Dung Hà nhìn Ban Họa một cái, có chút không nỡ buông lỏng tay ra. Trong lòng có chút tiếc nuối nghĩ, nếu hiện tại bọn họ đã thành hôn, y sẽ quang minh chính đại nắm tay Họa Họa xuất hiện trước mặt mọi người, không cần lo lắng có người nói này nói nọ.

"Bái kiến Hầu Gia, Quận Chúa, Ban Thế Tử." Thấy Trần Thống lĩnh cầm đầu đám quan chức nhìn thấy bọn hắn tiến đến, đứng dậy hành lễ.

"Chư vị đại nhân không cần phải khách sáo, mời ngồi." Dung Hà và Ban Họa đi vào nhà, Ban Họa ngồi xuống bên cạnh, không mở miệng nói chuyện.

"Mấy ngày trước đây Quận Chúa vô tình bị phong hàn, mấy người hạ quan cũng chưa từng chào hỏi đàng hoàng, không biết thân thể ngài hiện tại như thế nào?" Trần Thống lĩnh ôm quyền với Ban Họa: "Bệ hạ vô cùng lo lắng thân thể của ngài, còn nói chờ người khỏi hẳn, liền tiến cung thăm ông ấy."

"Bây giờ đã khá hơn rất nhiều. " Ban Họa ho khan hai tiếng: "Để bệ hạ lo lắng."

Trần Thống lĩnh thấy Phúc Nhạc Quận Chúa xác thực có tinh thần hơn lần trước rất nhiều, cũng yên lòng: " Hôm nay hạ quan đến, là tới báo cáo về án sát thủ."

Dung Hà bưng chén trà lên lại buông xuống: "Không biết là vị nào ghi hận đến tận đây với Dung mỗ?"

Trần Thống lĩnh nói ra tên một người, người này là Lại Bộ Tả Thị Lang, đồng thời lúc Nghiêm gia còn chưa thất thế, là bộ hạ cũ Nghiêm gia.

"Đúng là hắn?" Dung Hà nhíu mày lại: "Dung mỗ ở Lại bộ tra được một số sổ sách liên quan không rõ với ông ta, sau khi làm rõ, Dung mỗ không có đề cập qua việc này, không nghĩ tới ông ta lại ghi nhớ mối hận."

"Hầu Gia là quân tử đoan chính, sao có thể đoán được tâm tư những lũ tiểu nhân này?" Trần Thống lĩnh cười nói: " Xin Hầu Gia yên tâm, bệ hạ nhất định sẽ không khinh xuất tha thứ người này."

Gương mặt Dung Hà chấn kinh và khổ sở như cũ, Trần Thống lĩnh nói gì, cũng chỉ trầm mặc gật đầu.

Trần Thống lĩnh thấy bộ dáng y bị đả kích lớn, thở dài trong lòng, đây chỉ là hình nhân thế mạng, không thể liên luỵ người phía sau vào, như vậy thì chỉ có thể tra được trên người ông ta thôi.

Trong vụ án này, Kinh Triệu Y và Lưu Bán Sơn không dám tùy tiện mở miệng, thấy Trần Thống lĩnh kết án, bọn họ cũng không ý kiến. Hiện nay, người có đầu óc đều có thể đoán được, việc này rất có thể có quan hệ với chuyện tranh đoạt hoàng vị, không thì bệ hạ cũng sẽ không phái người tín nhiệm bên cạnh đến chủ trì án này.

Muốn tranh luận, làm sao vụ án này cũng không nên để Trần Thống lĩnh phụ trách, thế nhưng bệ hạ đánh lấy danh nghĩa quan tâm thần tử, nhất định để Trần Thống lĩnh đến phụ trách án này, những người khác còn có thể nói gì?

Đáng thương cho Hầu Gia một mảnh lòng son với bệ hạ, kém chút chết dưới đao sát thủ, cũng không đạt được một chút công chính.

Kinh Triệu Y nhìn Dung Hà có chút sầu não, lập tức càng thêm đồng tình với y, có một số việc không biết vẫn tốt hơn, biết rồi ngược lại càng thêm phiền não.

"Hạ quan nhìn thấy thương thế của Hầu Gia tốt lên rất nhiều, chẳng biết lúc nào vào triều?" Trần Thống lĩnh nói: " Lại bộ Thượng thư bây giờ chỉ là thay tạm, còn rất nhiều chuyện cần ngài tự mình xử lý mới được."

"Kính mong bệ hạ thứ lỗi, gần đây tinh lực của vi thần không tốt, cộng thêm vết thương còn chưa khỏi hẳn, trong thời gian ngắn sợ là không thể thay bệ hạ tận trung, mong bệ hạ thứ tội."

Trần Thống lĩnh trầm mặc gật đầu: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ chuyển đạt ý của ngươi cho bệ hạ."

Hiện thế lực của Trữ Vương trong triều càng lúc càng lớn, bệ hạ đã ngồi không yên. Ông muốn để Thành An Hầu hồi triều, ép sĩ khí của Trữ Vương, nhưng nhìn sắc mặt Dung Hầu Gia trắng bệch, trong thời gian ngắn sợ là không thể quá mức vất vả.

Chờ sau khi những người này rời đi, Ban Họa lười biếng xùy cười một tiếng, vỗ bả vai Dung Hà nói: "Không nên để trong lòng quá, người sống phải nhìn về phía trước, chớ đừng vì người không cần thiết mà làm hỏng tâm tình. Nhưng việc này, dù không cần làm cũng đã làm khó chàng."

Nàng thấy thần sắc Dung Hà hơi có chút sa sút, đưa ngón trỏ ra nhéo nhéo mũi y: "Đến đây, tiểu mỹ nam cười một cái với tỷ tỷ nào."

Dung Hà cười.

"Thế này mới đúng. " Ban Họa kéo y từ trên ghế lên: "Mấy ngày trước ta thấy ao sen nở rất đúng lúc, chàng đi cùng ta đến ngắm nhé."

"Được."

Trần Thống lĩnh trở lại Đại Nguyêt cung, bẩm báo mọi chuyện cho Vân Khánh Đế.

Vân Khánh Đế nghe được Dung Hà tạm thời không thể trở về triều, đuôi lông mày hơi nhíu lại: "Chuyện này đã qua hai tháng, thương thế của hắn còn chưa tốt sao? Là vết thương chưa tốt, hay hắn đang oán ta?"

"Bệ hạ, thương cân động cốt một trăm ngày, vi thần thấy sắc mặt Dung Hầu Gia, xác thực không tốt lắm. " Trần Thống lĩnh nói: " Dung Hầu Gia là một văn thần, nào giống vi thần từ nhỏ học võ, chịu đựng đập đánh té ngã."

"Ngươi đang oán trẫm năm ngoái cho người phạt trượng ngươi?"

Trần Thống lĩnh sửng sốt, không nghĩ tới bệ hạ lại nghĩ đến chuyện này. Lúc trước vì chuyện Đức Ninh Trưởng Công Chúa gặp chuyện, hắn và Thạch Tấn đều chịu trượng. Lúc Thạch Tấn đã có thể người cưỡi ngựa, hắn còn "nằm" trên giường, cho nên bên ngoài đều đang đồn hắn không được.

Trên thực tế sau rất nhiều ngày, hắn đang giúp bệ hạ xử lý một số chuyện không thể lộ ra, cho nên sau khi hắn phục hồi chức quan, còn có không ít người cố ý đến chúc mừng hắn.

Quỳ một gối xuống thỉnh tội trước mặt bệ hạ, Trần Thống lĩnh nói: "Bệ hạ, vi thần tuyệt không có ý này."

"Không có?" Vân Khánh Đế cười lạnh: "Ta biết các ngươi đều đang oán trẫm, hận trẫm không nói lý. Mà thiên hạ này, là nơi không nói lý."

"Lăn ra ngoài." Vân Khánh Đế không biết nghĩ đến gì, giơ tay lên cầm quải trượng đầu rồng bên cạnh đập trên người Trần Thống lĩnh: "Đi ra ngoài quỳ."

Trần Thống lĩnh vùi đầu thấp hơn: "Vâng."

"Chờ một chút. " Vân Khánh Đế gọi Trần Thống lĩnh lại: "Những sát thủ kia, đã xử lý sạch sẽ chưa?"

"Bẩm bệ hạ, những sát thủ này đã tự sát trong đại lao Đại Lý Tự: " Trần Thống lĩnh lại quỳ trở về tại chỗ: "Xin người yên tâm."

"Ừm." Vân Khánh Đế gật đầu: "Thái Tử có từng ăn năn không?"

Trần Thống lĩnh cười lạnh trong lòng, ăn năn? Tốt cho một nhi tử, bị ông giày vò đến không còn hình dáng, bây giờ còn muốn người ta hối hận cái gì?

Là hối hận không nên tư thông cùng thứ mẫu sao? Hay không dám để danh vọng quá lớn, làm vị Đế Vương này sinh lòng nghi kỵ?

Thế nhưng Đông cung không thiếu mỹ nhân, dù thiếu, chỉ cần Thái Tử lên tiếng, tất nhiên có không ít người nghĩ hết biện pháp đưa mỹ nhân tiến cung, làm sao đến mức tư thông với thứ mẫu? Bệ hạ thật không rõ, hay giả bộ không rõ?

Bệ hạ già, nên ông sợ hãi, sợ hãi nhi tử trở nên lợi hại hơn ông, cho nên giả bộ như tin tưởng Thái Tử làm những việc này, mượn cơ hội hủy đi uy vọng Thái Tử trong dân gian.

Đối với nhi tử còn như vậy, bệ hạ lại lấy thái độ gì đối đãi bọn thủ hạ?

Phủ Thành An Hầu, lại nhận được vô số lễ vật, lần này là lễ an ủi thăm viếng.

Văn nhân, triều thần, tiểu nương tử, người có công, cần gì đều có, thậm chí còn có người cố ý dâng lên hậu lễ chuẩn bị cho Ban Họa. Xem ra nàng ở phủ Thành An Hầu dưỡng bệnh, tin tức cứu được Dung Hà trong đêm mưa, rút cuộc truyền ra ngoài.

Không thì tại sao nhiều người như vậy tặng lễ đến, mặc dù công khai không nói, nhưng bên trong có thứ nữ tử mới thích dùng?

"Hầu Gia, Quận Chúa, Trường Thanh vương điện hạ tới."

Tay Ban Họa thả danh mục quà tặng xuống, nói với Dung Hà: "Chim sáo đã đến?"

Nghe Ban Họa nói như vậy, Dung Hà không nhịn cười được, y còn chưa kịp đứng dậy, lại có một gã sai vặt tiến đến.

"Hầu Gia, người hầu của Trữ vương mang theo lễ đến thăm."

Ban Họa buông danh mục quà tặng xuống, híp mắt cười một tiếng với Dung Hà: "Chân chó của heo cũng đã đến."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK