"Vương Phi, Vương gia tới."
Thạch thị che miệng ho khan vài tiếng: "Ta đã biết."
Hòa Thân Vương đi vào nhà thì thấy sắc mặt Thạch thị trắng bệch, lúc đầu hắn chuẩn bị quay người rời đi liền dừng bước lại: "Mời Thái y xem chưa?" Lúc đưa phụ hoàng hạ táng, đột nhiên thân thể Thạch thị khó chịu, hắn đành phải phái người đưa nàng ta về.
Bây giờ sắc trời đã muộn, hắn do dự một hồi, vẫn quyết định tới xem một chút. Mặc dù Thạch thị hiện tại làm nhiều chuyện hắn không tán đồng, nhưng dù sao hai người cùng giường chung gối nhiều năm, hắn không thể ngó lơ nàng ta được.
"Thiếp thân đã không có gì đáng ngại, để... Vương gia lo lắng." Mắt Thạch thị nhìn áo choàng trên người hắn, áo choàng này nàng ta chưa bao giờ thấy hắn mặc qua.
"Không có gì đáng ngại." Trong phòng an tĩnh lại, Hòa Thân Vương và Thạch thị sớm đã không còn lời nào để nói. Hòa Thân Vương biết người Thạch thị muốn gả không phải hắn, mà là Thái Tử, Đế Vương tương lai. Hắn hiện tại là một phế Thái Tử, Vương gia quản lý tại tân triều kéo dài hơi tàn, cũng không phải là nam nhân nàng ta muốn.
Thạch thị thấy thái độ Thái Tử lạnh nhạt, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút ấm ức, sau khi nàng ta gả cho hắn, ai không tán thưởng nàng ta đoan trang hiền lành, hiện tại hắn lại cách lòng với nàng ta, nàng ta hiện tại dùng hết tâm cơ tính toán, vì cầu cái gì?
Một ngày ân ái phu thê trăm năm, bọn họ thành hôn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chút tình nghĩa ấy cũng không có?
Nhưng tính cách Thạch thị từ trước đến nay ổn trọng, trong nội tâm nàng ta cứ việc có ngàn vạn bất mãn thì cũng sẽ không nói ra miệng ngay trước mặt hạ nhân.
"Vương Phi. " Một hạ nhân sắc mặt kinh hoàng chạy vào, ngay cả Hòa Thân Vương đứng trong góc phòng cũng không chú ý tới.
"Vương Phi, thứ người bảo chúng tiểu nhân mua, không mua được."
"Ngươi nói gì? !" Thạch thị đứng lên, đi đến trước mặt hạ nhân: " Không phải ngươi nói chắc chắn lắm sao?"
"Chủ quán quá thông minh, chúng thuộc hạ cũng không ngờ đến, hiện tại chúng ta nên làm gì?" Hạ nhân quỳ trên mặt đất, sắc mặt còn khó coi hơn Thạch thị, chuyện này bại lộ, bọn họ phải chết không nghi ngờ.
Thạch thị mờ mịt đứng thẳng người, sau một lúc lâu nàng ta nhớ tới Hòa Thân Vương đứng trong góc nhỏ, hé miệng muốn nói điều gì, nhưng chuyện này thực sự liên luỵ quá lớn, nàng ta không dám mở miệng.
Hòa Thân Vương nhìn ra sắc mặt nàng ta, nhất định là xảy ra chuyện gì hắn không biết, đồng thời là chuyện cực kỳ nghiêm trọng. Nghĩ đến có thể Thạch thị thay hắn làm chuyện to gan lớn mật, Hòa Thân Vương hít sâu một hơi: "Chuyện gì xảy ra rồi?"
“Vương gia, ta..." Bả vai Thạch thị khẽ run lên, nàng ta rủ mí mắt xuống, không dám nhìn thẳng hai mắt của Hòa Thân Vương.
"Bệ hạ có lệnh, tuyên Hòa Thân Vương tiến cung."
Nghe tiếng truyền báo, Thạch thị bị dọa đến toàn thân xụi lơ, đặt mông ngồi trên mặt đất.
"Nàng nói cho ta biết, rốt cuộc nàng đã làm gì? !" Thái Tử bắt lấy hai vai của nàng ta, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm Thạch thị, hắn muốn có được một đáp án từ trên người nàng ta.
Thạch thị sợ hãi lắc đầu, sụp đổ khóc lớn lên.
"Hòa Thân Vương. " Vương Đức bước vào trong nhà, không nhìn Thạch thị ngồi dưới đất khóc rống, mặt không chút thay đổi nói: "Bệ hạ có lệnh, tuyên Vương gia lập tức tiến cung yết kiến."
Hòa Thân Vương buông Thạch thị ra, đứng dậy sửa sang lại áo bào: "Thần lĩnh chỉ."
Trong Đại Nguyệt cung, Ban Họa bảo cung nữ chải búi tóc cho mình lại lần nữa, xác định phần tóc bị đứt đã được giấu hết vào trong, tâm tình mới chuyển biến tốt lên.
"Nương nương, búi tóc Phi Tiên này người chải lên thật xinh đẹp. " Như Ý bê tấm gương để Ban Họa nhìn kỹ búi tóc: "Trong như tiên nữ trong bích họa* ấy."
*tranh treo trên tường.
"Miệng của ngươi vẫn ngọt như vậy." Ban Họa đứng lên, mắt nhìn sắc trời phía ngoài bị nhuộm đỏ một mảnh, đi ra Nội Điện chuẩn bị đến ngự hoa viên đi dạo một vòng.
Vừa đi ra cửa điện, nàng gặp Vương Đức dẫn Hòa Thân Vương đi đến Ngự Thư Phòng, nàng nhíu mày quay người nói với cung nhân sau lưng: " Các ngươi chờ ở đây, ta đi xem một chút."
"Nương nương. " Như Ý mở miệng nói: " Người không đi dạo ngự hoa viên nữa à?"
Ban Họa nhìn thoáng qua, cười cười: "Ta ở trong cung này mấy chục năm, lúc nào không thể đi xem chứ? Huống chi lúc này trời tối rồi, đi ngự hoa viên cũng không nhìn thấy thứ gì."
Như Ý không ngăn được, chỉ có thể phúc thân hành lễ lui ra.
Hòa Thân Vương đi theo Vương Đức đi vào Nội Điện, thấy Dung Hà ngồi ngay ngắn ở trước ngự án, tiến lên cung cung kính kính thi lễ.
Nếu là ngày trước, Dung Hà đã sớm mở miệng miễn lễ cho hắn, nhưng hôm nay Dung Hà không nói gì, chỉ lặng yên nhìn hắn, như đang đánh giá hắn, cũng giống đang cân nhắc gì đó.
Trong phòng yên tĩnh thật lâu, rốt cục Dung Hà mở miệng: "Ban thưởng ghế ngồi."
Kết cấu Ngự Thư Phòng không biến hóa quá lớn, nhưng mỗi thứ bên trong đều đổi hàng mới, đối với Hòa Thân Vương mà nói, nơi đây vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Hắn chắp tay với Dung Hà: "Không biết bệ hạ tuyên vi thần đến là vì chuyện gì?"
Dung Hà để sách trong tay xuống, trên mặt mang thêm vài phần cảm kích: "Vương gia hiểu rõ đại nghĩa, nguyện ý nhường ngôi cho trẫm, trong lòng trẫm cực kỳ cảm kích. Từ đăng cơ đến nay, trẫm không dám có chút mạn đãi với vương gia, nếu có chỗ thiếu sót nào còn mong Vương gia chỉ ra."
Hòa Thân Vương cảm thấy lời này của Dung Hà có chút không đúng, hắn đứng dậy thi lễ với Dung Hà một cái: "Bệ hạ đối với vi thần rất tốt, vi thần cũng không có gì bất mãn."
"Nếu Vương gia không bất mãn với trẫm, vậy tại sao ngươi phải phái người ám sát Hoàng hậu của trẫm, còn lấy Hoàng hậu làm mồi, dụ trẫm mắc câu? !" Dung Hà đập chén trà trên bàn xuống đất, đây là lần đầu tiên y không cố kỵ hình tượng, lộ ra tính tình lớn như vậy ở trước mặt người ngoài: "Cho dù trẫm chiếm đế vị của ngươi, ngươi vạn phần bất mãn với trẫm, ngươi cứ nhắm đến trẫm là được, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng ra tay với Họa Họa!"
Hòa Thân Vương kinh ngạc nhìn Dung Hà, đây là có chuyện gì, Họa Họa gặp chuyện sao?
"Họa, Hoàng hậu gặp chuyện à? !" Trong giọng nói của Hòa Thân Vương có mấy phần lo lắng: "Hoàng hậu hiện tại thế nào?"
Dung Hà nhìn hắn cười lạnh: "Vương gia hiện tại lại nhớ tình nghĩa huynh muội giữa Họa Họa và ngươi. Thiên hạ này đã sớm bị trẫm thu vào trong túi, nếu không phải nể mặt mũi Họa Họa, trẫm cần gì phải giữ mạng cho các ngươi, còn hứa tước vị cho các ngươi. Mà những người như các ngươi, đã làm gì cho Họa Họa?"
Từ khi đăng cơ, rất nhiều quan viên tiền triều mặc dù Dung Hà không trọng dụng, nhưng cũng không muốn tính mệnh của những người này. Nhưng Dung Hà không nghĩ tới, y nhân đức nhất thời lại khiến người ta nổi lên tham niệm, để bọn họ cấu kết cùng Thái Tử lần nữa có ý đồ mưu sát y đoạt lại đế vị.
"Bệ hạ, vi thần tuyệt không có ý này. " Hòa Thân Vương đứng lên: "Đại Nghiệp đã sớm là mặt trời sắp lặn, vi thần cũng tự mình hiểu lấy, làm sao lại có ý đoạt vị được. Mong bệ hạ nói cho vi thần biết, Họa Họa thế nào rồi."
Lần này hắn không tiếp tục gọi Ban Họa là Hoàng hậu, mà gọi biệt danh hồi nhỏ, Họa Họa.
Dưới tình thế cấp bách, cũng không cố kỵ lễ tiết hay không lễ tiết. Hòa Thân Vương không rõ, rõ ràng trước đó còn rất tốt, làm sao mới mấy canh giờ đi qua lại xảy ra chuyện lớn như vậy?
"Hoàng hậu không sao. " Dung Hà không bỏ qua tí cảm xúc nào trên mặt Hòa Thân Vương: "Vương gia nói việc này không liên quan gì đến ngươi, nhưng trong đám thích khách bị bắt, không ít người là bộ hạ cũ của ngươi, những người này trung thành tuyệt đối với ngươi, cho tới bây giờ đều chắc chắn bọn họ là người của Lệ vương. Nếu không phải Vương gia bận gì, vậy hãy theo trẫm đến Thiên Lao một chuyến đi."
"Vi thần nguyện ý cùng đi."
Cửa ngự thư phòng mở ra, sắc mặt Dung Hà hơi biến: "Họa Họa?"
Hòa Thân Vương thấy sắc mặt Ban Họa hồng nhuận phơn phớt, không hề giống bị thương, lập tức yên lòng. Hắn thi lễ cho Ban Họa: "Vi thần bái kiến Hoàng hậu nương nương."
"Vương gia không cần đa lễ. " Ban Họa cười cười với hắn.
Dung Hà gặp nàng cười như thường, nghĩ nàng không nghe thấy lời trong thư phòng, đang chuẩn bị thở phào, Ban Họa mở miệng.
"Ta cũng muốn đi Thiên Lao nhìn xem, hai người dẫn ta đi cùng với."
Dung Hà: ...
Y quay đầu mắt nhìn Đỗ Cửu đứng tại cửa ra vào, Đỗ Cửu rụt đầu. Hoàng hậu nương nương không cho hắn lên tiếng, hắn nào dám phát ra tiếng? Bệ hạ phí hết tâm tư nịnh nọt Hoàng hậu nương nương, bọn họ là hộ vệ thì còn có thể làm gì?
"Ta không thể đi?" Ban Họa nhíu mày nhìn Dung Hà.
"Được, cùng đi."
Hòa Thân Vương nhìn thấy phương thức ở chung giữa hai người, khuôn mặt kéo căng giãn ra được một chút.
Thiên Lao được Đại Lý Tự và người Hình bộ cùng nhau trông giữ, bên trong giam giữ đều là phạm nhân vô cùng quan trọng. Nơi này thủ vệ sâm nghiêm, trừ phi có ý chỉ của bệ hạ, người thân bằng hữu của phạm nhân đều không thể tới thăm viếng.
Ban Họa phát hiện từng thủ vệ ở nơi này biểu lộ nghiêm túc, tướng mạo còn mang theo vài phần ác sát, trên mặt mũi viết năm chữ lớn "Người rảnh rỗi chớ vào".
Dù cho Đế hậu đến, bọn họ cũng chỉ là hành lễ quy củ, mà không phải không kịp chờ đợi tiến lên nịnh nọt. Ban Họa đi vào bên trong, thủ vệ chân dài, đầu mắt nghiêm chỉnh, tư thế đoan chính.
Dung Hà chú ý tới động tác nhỏ của nàng, nhéo nhéo lòng bàn tay của nàng, không cho ánh mắt nàng nhìn loạn.
Những nam nhân này đẹp hơn y à?
Ban Họa chớp mắt vô tội nhìn y, như hỏi chàng nhéo ta làm gì.
Dung Hà bị ánh mắt này thấy lòng ngứa ngáy khó nhịn, lại nhéo tay nàng mấy cái, cảm xúc trong lòng mới miễn cưỡng đè xuống.
Lúc đi xuống cầu thang, mắt Dung Hà nhìn váy hoa lệ sau lưng Ban Họa, xoay người thuận tay nhấc váy nàng lên, đợi qua hết bậc thang y mới buông ra. Y làm cực kỳ tự nhiên, làm cho thủ vệ và Hòa Thân Vương trong thiên lao thấy choáng váng.
"Vi thần bái kiến bệ hạ, bái kiến Hoàng hậu nương nương, bái kiến Hòa Thân Vương." Lưu Bán Sơn từ bên trong ra đón, cũng chú ý tới bệ hạ giúp Hoàng hậu nương nương xách váy, nhưng hắn che giấu vô cùng tốt, mặc cho ai cũng nhìn không ra tâm tình của hắn.
"Không cần đa lễ. " Dung Hà trực tiếp nói: " Những thích khách kia giam giữ ở đâu?"
Mắt Lưu Bán Sơn nhìn Hòa Thân Vương, khom người nói: "Mời bệ hạ theo vi thần."
Bệ hạ nguyện ý mang Hòa Thân Vương tới nơi này, nói rõ bệ hạ còn chút chỗ cho Hòa Thân Vương, nếu việc này thật không liên quan đến Hòa Thân Vương, nể mặt Hoàng hậu, bệ hạ hẳn sẽ không quá mức khó xử Hòa Thân Vương.
Lúc này thích khách bị giam giữ tại thiên lao sớm đã định trước không thể còn sống mà ra ngoài, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Hòa Thân Vương cũng bị Hoàng Đế mang vào, biểu lộ trên mặt mấy người xảy ra biến hóa. Lưu Bán Sơn chú ý tới nét mặt của hắn ta, trong lòng trầm xuống, xem ra việc này thật sự có liên quan đến Hòa Thân Vương.
"Các ngươi..." Hòa Thân Vương nhìn thấy những thích khách này, trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ: " Không phải ta bảo ngươi rời khỏi Kinh Thành sống cho tốt, không cần trở lại nữa sao?"
"Hòa Thân Vương, người chưa nghe nói cái gọi là người chết vì tiền sao?" Một thích khách mở miệng nói: " Ngươi cho các huynh đệ ít bạc, có thể làm gì? Lệ vương làm người mặc dù tàn bạo, nhưng ra tay lại lớn, nào là bạc, nhà và nữ nhân, các huynh đệ đi theo hắn không thiếu thứ gì, tại sao chúng ta phải nghe lời ngươi, đi đến nơi.. thâm sơn cùng cốc sống cuộc sống khổ cực chứ?"
"Nếu ngươi đã thành Vương gia tân triều, không cần quản những huynh đệ chúng ta nữa, chúng ta không muốn đi theo chủ tử không có cốt khí như ngươi."
Sắc mặt Hòa Thân Vương trắng bệch nhìn những thích khách này, những người này đều là tử sĩ từ nhỏ đã làm bạn với hắn, trong đó có một người, bởi vì hắn mà trên lưng trúng một tiễn, dưỡng hơn một năm mới chầm chậm khôi phục. Còn có một người, bởi vì hắn mà gãy mất ba ngón chân một cánh tay, mấy người khác đối với hắn cũng trung thành tuyệt đối, hận không thể lấy mạng báo đáp. Những người này làm sao lại vì Tưởng Lạc làm ra chuyện này?
Hòa Thân Vương chợt nhớ tới phản ứng của Thạch thị tiến cung trước, hắn kinh ngạc nhìn những người này, nửa ngày mới dùng tiếng nói khàn khàn nói: "Có phải Thạch thị bảo các ngươi đi làm hay không?"
Mấy thích khách cùng nhau đổi sắc mặt, ngược lại thích khách vừa nói lên tiếng lần nữa: "Hòa Thân Vương thật thú vị, ngươi ngại Vương Phi hoa tàn ít bướm, bỏ nàng thì thôi đi, sao còn để oan ức này cho nàng cõng trên lưng? Tốt xấu là một đêm phu thê trăm đêm ân ái, ngươi thế này không khỏi quá vô tình."
Thích khách này nói gần nói xa đều đang bôi nhọ Hòa Thân Vương, nhưng mỗi câu đều gột rửa sạch sẽ cho Hòa Thân Vương.
Ban Họa coi như không chút hứng thú với âm mưu tính toán, lúc này cũng hiểu ra. Những thích khách này chín tám phần là Thạch thị mượn danh nghĩa biểu ca triệu tập lại, sự kiện ám sát bại lộ, những thích khách này trung thành tuyệt đối với biểu ca chết cũng không muốn liên lụy hắn, tất cả đều chắc chắn mình là người của Tưởng Lạc.
Dù sao chuyện thất đức Tưởng Lạc làm nhiều như vậy, trên lưng cõng thêm oan ức, cũng không sao.
Ban Họa có thể nghĩ rõ ràng mọi chuyện, Dung Hà càng đoán được, y không muốn xem tình huống chủ tớ tình thâm này, trực tiếp nói: " Hòa Thân Vương, trẫm mang ngươi đi gặp Lệ vương một lần."
Thích khách nghĩ Dung Hà muốn cho hai huynh đệ Tưởng gia đối chất, đều nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra Thành An Đế thật sự có chút nghi ngờ Lệ vương, như này bọn họ cũng yên lòng.
Đi đến nơi giam giữ Lệ vương, phải đi qua đường tắt Thiên Lao. Đi ngang qua bảy nhà giam chữ thiên, Ban Họa nhìn thấy phụ nhân trung niên bị giam giữ bên trong mới dừng bước.
Người này là tú bà Hoán Hoa các, cũng là lâu chủ sát thủ lâu, trừ bỏ hoa phục trâm cài, xem ra bà ta già đi không ít.
Tú bà cũng nhìn thấy Ban Họa, mặt không thay đổi dời ánh mắt, đã không để ý tới sinh tử.
Ban Họa khẽ cười một tiếng, nhấc chân liền đi. Ngược lại tú bà nghe thấy tiếng cười khe khẽ của nàng, bỗng nhiên quay đầu nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Ban Họa bị đám người vây quanh rời đi.
Bà ta nghĩ đến Trường Thanh vương bị nhốt ở nơi xa, rốt cuộc không bình tĩnh được.
Nam nhân dù đẹp hơn nữa, thời gian dài không rửa mặt không thay y phục sạch sẽ, không khác gì tên lười biếng bẩn thiểu bên đường. Trường Thanh vương từng có khuôn mặt tuấn tú, nhưng bây giờ Ban Họa thấy, chỉ là một nam nhân tóc thắt nút, toàn thân là vết bẩn.
Phong độ, quý khí gì đó, đều biến thành mây khói.
"Trường Thanh vương. " Nàng đứng bên ngoài cửa nhà lao, nhìn Trường Thanh vương hai tay đen sì, bình tĩnh nói: " Trong lòng ta có điều nghi ngờ, không biết ngươi có thể giúp ta giải đáp không?"
Dung Hà và Hòa Thân Vương dừng bước, mắt Dung Hà nhìn Ban Họa không lên tiếng.
Ước chừng thời gian bị nhốt ở thiên lao quá lâu, cả người Trường Thanh vương trở nên nặng nề, không còn phong lưu phóng khoáng như ngày xưa. Hắn ta nhìn Ban Họa vài lần, giọng nói bình tĩnh: "Hỏi đi."
"Năm đó chim sáo nói Hoàng Thượng vạn tuế, là có người cố ý hãm hại ngươi, hay ngươi đang diễn một tuồng kịch?"
"Không nghĩ tới chất nữ ngoan còn nhớ rõ chuyện nhỏ này, ta sắp quên rồi. " Trường Thanh vương cười đắc ý ra tiếng: "Sinh ra ở hoàng thất, thật thật giả giả cần gì phải chấp nhất, biểu chất nữ vẫn còn tấm lòng son, ngược lại là một chuyện may mắn."
Ánh mắt hắn ta đen nhánh rơi xuống trên người Dung Hà: "Chỉ mong hậu cung tồn tại dài lâu, không mai một tính tình này của ngươi, khiến ngươi như những nữ nhân kia, nhợt nhạt tĩnh mịch."
Dung Hà nhíu mày, không nói gì.
"Người ấy à, hiếm có nhất một tấm lòng, không đáng tiền nhất cũng là một tấm lòng. " Trường Thanh vương cười ra tiếng: "Chỉ mong chất nữ ngoan đời này mãi không hối hận, cười một tiếng đến già."
"Nhờ lời chúc của ngươi. " Ban Họa mỉm cười gật đầu: "Biểu thúc phải sống thật tốt, Thiên Lao rộng rãi thông khí, ở thêm mấy năm, ngươi sẽ quen."
Nụ cười Trường Thanh vương trên mặt cứng đờ, hắn ta trợn tròn mắt nhìn Ban Họa, giống như đang nhìn quái vật đáng sợ.
"Đáp án của vấn đề này, ta đại khái nắm rõ trong lòng, biểu thúc không cần giải đáp cho ta. " Nét mặt Ban Họa tươi cười như hoa, khóe mắt đuôi lông mày đều là nhan sắc xán lạn: "Mong biểu thúc nghỉ ngơi thật tốt, đến nơi này, ngươi đừng quan tâm triều đình tranh đấu âm mưu quỷ kế, tốt bao nhiêu."
Lưu Bán Sơn: Không, hắn ta sẽ không cảm thấy tốt.
Hòa Thân Vương: Miệng của biểu muội, vẫn có cá tính...trước sau như một
Dung Hà nắm chặt tay Ban Họa, y chưa hề nói bất luận giải thích gì hay là cam kết, nhưng lại không để ý ánh mắt mọi người bốn phía, vững vàng, chăm chú mà nắm tay Ban Họa, giữ tại lòng bàn tay mình.
Lưu Bán Sơn sờ mũi, nơi này là Thiên Lao, là nơi giam giữ trọng phạm, hai người này thân là Đế hậu, không thể lộ ra uy nghiêm Đế hậu trước mặt trọng phạm một chút sao?
Tay trong tay như thế, dính sền sệt, cứ như đang ra ngoài du ngoạn.
Bệ hạ thay đổi, cũng không tiếp tục là bệ hạ trầm ổn đại khí năm đó. Lưu Bán Sơn trong lúc nhất thời cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, năm đó hắn đi theo bệ hạ, tuổi đời bệ hạ mới hai mươi, nhưng lối làm việc đã không ai bằng, dẫn đến vô số người tin phục.
Năm nào khi còn bé nghe mẫu thân đề cập qua, thế gian này không có người hoàn mỹ, nếu có, người này nhất định sống không quá vui vẻ.
Khi còn bé hắn không rõ, cho đến khi vào dưới trướng bệ hạ, mắt thấy bệ hạ tỉnh táo sắp xếp từng chuyện lớn, mới hiểu được ý mẫu thân. Bệ hạ tính toán khắp nơi, mưu đồ từng bước, bất kỳ người nào bất cứ chuyện gì trong mắt y đều phân hai loại, một loại là hữu dụng, một loại là vô dụng.
Ngoài ý muốn duy nhất chính là phủ Tĩnh Đình Công.
Khi đó Hoàng hậu nương nương chỉ là một Hương quân, lại dùng roi Vân Khánh Đế tặng quất Thám Hoa khâm điểm, còn ồn ào đến trên triều. Miệng văn nhân sắc bén ra sao, Hoàng hậu nương nương đắc tội văn nhân, làm gì có lời gì tốt đẹp cho nàng?
Nhưng lúc này, vậy mà bệ hạ đứng dậy, y không cùng chung mối thù với đám văn nhân, mà giúp đỡ Hoàng hậu nương nương nói chuyện.
Lúc đó hắn chỉ cho đây là bệ hạ cố ý giao hảo với Ban gia, đồng thời biết Vân Khánh Đế yêu thích Ban Hoàng hậu, mới có thể giúp đỡ Ban Hoàng hậu cãi lại. Hiện đang hồi tưởng lại, chỉ sợ khi đó bệ hạ đối với Ban Hoàng hậu đã có chút hảo cảm.
Về sau Đỗ Cửu tra được Ban gia và đám Võ tướng tự mình có lui tới, thậm chí ngay cả Binh bộ Thượng thư Triệu Vĩ Thân cũng thường đưa tin tức cho Ban gia, lúc ấy bệ hạ là đội trưởng mật thám của Vân Khánh Đế, nhưng không đưa tin tức này đi mà đè ép xuống.
Nếu bệ hạ đưa tin tức này lên, coi như Trưởng Công chúa có cách rửa sạch nghi kỵ của Vân Khánh Đế với Ban nhà, Ban gia cũng sẽ không từ bá tước thăng lên Quốc Công, Ban Hoàng hậu cũng không có khả năng từ Hương quân biến thành Quận chúa.
Hắn chỉ nghĩ bệ hạ cố ý lôi kéo Ban gia, lợi dụng địa vị Ban gia trong đám Võ tướng, cho nên mới giúp Ban gia một tay. Sự thật chứng minh, đây quả thật là hắn suy nghĩ nhiều. Bệ hạ không chỉ không lợi dụng Ban gia giao thiệp, thậm chí còn giúp Ban gia giấu chuyện sạch sẽ, xem như Vân Khánh Đế đa nghi, cũng nhìn không ra chút không ổn.
Người vô tình, một khi có cảm tình, chính là cây khô gặp mùa xuân, phòng cũ lửa cháy. Dễ như trở bàn tay, cam tâm tình nguyện kính dâng một trận, vậy còn không gọi động tâm à.
Thứ gì bệ hạ cũng muốn tính toán, duy nhất đời này không tính toán, đại khái cũng chỉ có tình cảm với Ban Hoàng hậu.
Nhìn về đôi nam nữ tay trong tay phía trước, Lưu Bán Sơn quay đầu đi xem Hòa Thân Vương, gặp thần sắc hắn vậy mà còn muốn tự tại hơn so với chính mình.
Không hổ là người từng làm Thái Tử, năng lực thích ứng tốt hơn hắn.
Gian phòng tận cùng bên trong Thiên Lao, dùng một khóa cửa sắt nặng nề, trên cửa sắt chỉ có lỗ thông gió không to bằng bàn tay, từ ngoài cửa đi đến xem, chỉ thấy tối om một mảnh. Đáy lòng Hòa Thân Vương run lên, Nhị đệ bị giam giữ trong này sao?
Cửa sắt nặng nề mở ra, Hòa Thân Vương trừng mắt nhìn, mới miễn cưỡng nhìn thấy một lồng giam bằng sắt trong gian phòng mờ mờ kia, trong lồng giam có một người ngồi, người này động cũng không động, không biết sống hay chết.
Lưu Bán Sơn đốt hai ngọn nến, trong phòng mới sáng lên một chút.
"Nhị đệ. " Hòa Thân Vương thấy rõ người bên trong lồng, mở rộng bước chân đi tới mấy bước, bỗng nhiên chân hắn dừng lại, quay đầu mắt nhìn Dung Hà, trốn sau lưng Dung Hà.
Nhưng động tĩnh nhỏ này của hắn, lại bị Tưởng Lạc nhốt trong lồng giam phát hiện, hắn ta bắt lấy lồng giam, mặt mũi mừng như điên nhìn Hòa Thân Vương: "Ca, đại ca, ngươi dẫn ta đi, van cầu ngươi dẫn ta đi."
"Ở nơi này một khắc ta cũng không tiếp tục chờ được nữa rồi, ngươi dẫn ta đi. Ta sẽ không tiếp tục ồn ào với ngươi, sẽ không tiếp tục tranh với ngươi, ngươi cứu cứu ta đi."
Hòa Thân Vương thấy trên người hắn ta mặc y phục sạch sẽ, mặt và tay cũng là sạch sẽ tinh tươm, nhìn so với Trường Thanh vương bị nhốt bên ngoài không biết tốt gấp bao nhiêu lần. Khóe môi hắn run rẩy, cuối cùng không mở miệng cầu tình cho Tưởng Lạc.
Tưởng Lạc thấy Hòa Thân Vương không nói gì, liều mạng đưa tay ra khỏi chiếc lồng, nam nhân hơn hai mươi tuổi, khóc đến mặt mũi đầy chật vật: "Ca, ngươi không thể không quản ta, ngươi muốn ta chết ở chỗ này sao?"
"Lệ Vương điện hạ, thời điểm vi thần trông giữ ngươi, từ trước đến nay chưa ngược đãi người, nếu lời này của người làm Hòa Thân vương điện hạ hiểu lầm, chẳng phải khiến vi thần lấy cái chết tạ tội sao?" Lưu Bán Sơn bưng một chiếc đèn đi tới, cười như không cười nhìn Tưởng Lạc: "Vẫn mong điện hạ chớ nói lời không hay."
Tưởng Lạc nhìn thấy Lưu Bán Sơn, toàn thân dọa đến run lên, chính là tên chó chết này, cả ngày nhốt hắn ta tại phòng âm u, không cho người nói chuyện cùng hắn ta, cũng không cho ai xuất hiện tại phòng này. Mỗi ngày ngoại trừ một ngày ba bữa và thay đổi y phục, sẽ không có người xuất hiện, mà coi như những người này xuất hiện, cũng xem hắn ta như không tồn tại, một câu cũng không nói.
Loại thủ đoạn không đánh người không mắng người này, một hai ngày còn tốt, thời gian lâu dài mới biết được, đây mới là tra tấn thống khổ nhất. Có đôi khi Tưởng Lạc thậm chí hoài nghi, có phải hắn ta thật sự từng làm Hoàng Đế, hắn ta có còn sống không, đến tột cùng bên ngoài xảy ra chuyện gì, không thì tại sao thế giới này an tĩnh như vậy, an tĩnh đến khiến người ta muốn nổi điên.
Lưu Bán Sơn đã từng chỉ là một tiểu quan hắn ta không để trong mắt, nhưng hắn ta không nghĩ tới, người này nhìn ôn hòa, lại có loại thủ đoạn tra tấn người kỳ lạ đến vậy.
Cho nên khi hắn ta nhìn thấy Hòa Thân Vương, cảm xúc vốn căng cứng, rốt cục hỏng mất, đây là hy vọng duy nhất của hắn ta.
Hắn ta thậm chí không nhìn thấy Ban Họa và Dung Hà, bởi vì hắn ta biết, đại ca nhất định sẽ bao dung hắn ta, nhất định sẽ nhường nhịn hắn ta, cho dù hắn ta làm chuyện sai, chỉ cần cầu xin hắn, khóc lóc một chút, đại ca sẽ mềm lòng.
Nhưng hắn ta đã quên, đại ca của hắn ta đã không còn là Thái Tử, mà thiên hạ này không còn là họ Tưởng, coi như Hòa Thân Vương muốn cứu hắn ta, cũng không có cách nào.
Hòa Thân Vương nhìn bộ dáng nhị đệ có chút không bình thường, đôi môi run rẩy thật lâu, cũng không nói nổi một câu cầu tình.
Những người chết trong tay Nhị đệ, đã không có cơ hội mở miệng nói chuyện rồi.