Mục lục
Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê: Anh Đừng Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thượng Quan An Nhiên
Nụ hôn ngông cuồng dường như muốn phát tiết ra một điều gì đó, sự phản kháng trong vô thức của Giản Mạt càng khiến cho Cố Bắc Thần thêm tức giận, hôn xuống càng sâu, càng cuồng bạo hơn…
Giản Mạt phản kháng một chút, sau đó dường như suy nghĩ được dù cho có phản kháng thì cũng không có tác dụng gì, đành từ từ tiếp nhận.
Thế nhưng, so với sự chủ động phối hợp như thường ngày, lúc này cô giống như một cái xác không hồn… Không chỉ có tâm tình không tốt, thậm chí khó chịu trong lòng càng dâng cao.
Không biết thời gian đã qua bao lâu, quần áo của hai người rơi đầy đất từ phòng khách, cầu thang, lên đến cửa phòng ngủ…
Không chỉ đơn giản là cởi, mà quần áo thậm chí còn có chút thô bạo bị xé ra, vô cùng thê thảm.
Đây là lần đầu tiên Giản Mạt không có bất cứ cảm xúc gì khi Cố Bắc Thần chạm vào cô, cái loại cảm giác không hài hòa này làm cho ngực cô dội lên một đợt khó chịu cực kỳ lợi hại.
Ban đầu, Cố Bắc Thần còn có thể tản lờ đi sự không phối hợp kia của Giản Mạt, nhưng rốt cuộc sau mấy lần qua lại lại mất đi hứng thú… Con ngươi rét lạnh của hắn lướt nhìn Giản Mạt dưới thân, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp lạnh lùng, sau đó gương mặt không có độ ấm rời khỏi người Giản Mạt, đi vào phòng tắm.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngưng đọng, Giản Mạt hơi nghiêng người qua một bên, nhắm mắt lại, nỗ lực điều chỉnh lại trái tim của mình.
Từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy của vòi hoa sen, âm thanh như tảng đá đè nặng trong lòng Giản Mạt, càng lúc càng trầm trọng…
Không biết qua bao lâu, cửa phòng tắm mở ra, Giản Mạt xoay tầm mắt lại nhìn… Chỉ thấy Cố Bắc Thần quấn độc một chiếc khăn tắm ngang hông đi ra.
Mái tóc ngắn cứng cáp vẫn còn nhỏ nước, thỉnh thoảng lại có vài giọt nghịch ngợm rơi xuống trên ngực Cố Bắc Thần, chậm rãi lăn đi…
Vóc người của hắn vốn rất giống với người mẫu, hai bên vai rộng, nơi eo hơi hẹp uốn lượn xuống mông, da thịt màu lứa mạch, cơ bụng sáu múi đẹp như người cá... Hết thảy tất cả, đều tản ra mị lực của một người đàn ông trưởng thành.
Giản Mạt âm thầm hít một hơi, ôm chăn ngồi dậy: "A Thần, em..."
Em làm sao… nửa ngày cũng không có vế sau.
Không phải Giản Mạt không muốn nói, mà là sau khi mở miệng, lời vừa định nói lại biến mất tăm, không biết phải nói gì.
Vén chăn xuống giường, cũng không ngại trên người mình vốn đã không còn một mảnh vải che thân… Dù sao hai năm qua, cô ở trước mặt Cố Bắc Thần cũng sớm đã không biết “xấu hổ” là gì rồi, mọi hành động xấu hổ đều đã thử qua.
Bước lại ôm chặt lấy eo Cố Bắc Thần, Giản Mạt đem mặt mình chôn trong ngực hắn, nghe từng nhịp tim đập mạnh mẽ dưới lòng ngực kia, rầu rĩ mở miệng: “Em hôm nay tâm trạng không được tốt…”
“Ừm!” Tâm tình nôn nóng của Cố Bắc Thần trong phút chốc liền bị cái ôm của cô kìm hãm, âm thanh như bị vướng ở cổ họng, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Bởi vì Giản Mạt cứ như vậy ôm chặt hắn, tim hắn đập mỗi lúc một lợi hại.
Có giọt nước nhỏ như hạt châu rơi xuống, chạm lên tấm lưng bóng loáng nhẵn nhụi của Giản Mạt, cơ thể cô vô thức có chút giật mình, ngay khi con ngươi sâu thẳm của Cố Bắc Thần có một tia hy vọng, cô mở miệng nói khẽ: “Bà xã của anh hôm nay đến bệnh viện thăm Tiểu Nguyệt…”
“…” Tâm tình của Cố Bắc Thần trong nháy mắt đã rơi xuống đáy cốc.
Hắn vậy mà vừa nãy còn hy vọng tâm trạng của Giản Mạt không tốt là bởi vì tin tức vào sáng sớm hôm nay, hoặc cũng là bởi vì gặp hắn và Thẩm Sơ vào lúc tối…
Hóa ra, lại là bởi vì chuyện của Lý Tiểu Nguyệt.
Gương mặt anh tuấn lạnh đi, lộ ra một ý cười lạnh, lời nói tràn ra môi mỏng: “Anh đã nói sẽ giúp em, em như thế nào… lại không tin?”
Giản Mạt ôm Cố Bắc Thần, ngửa đầu lên nhìn hắn, khóe miệng đã hiện lên nụ cười tươi luôn thường trực trên môi cô trong suốt hai năm qua: “A Thần, anh là tốt nhất…” Nói xong, cô đã kiễng chân, ở trên mặt hắn rơi xuống một nụ hôn mềm mại.
Trong lòng Cố Bắc Thần đã dâng lên một tầng hỏa khí, dục hỏa vừa mới tắt bây giờ lại bị cô cọ cọ mà sinh ra phản ứng, hắn lập tức đổi bị động thành chủ động, hung hăng hôn lên môi Giản Mạt, ép cô lùi từng bước từng bước cho đến khi ngã lên giường…
Giản Mạt lúc này đã phối hợp, nhưng Cố Bắc Thần biết rất rõ, sự phối hợp hôm nay của cô có chút miễn cưỡng.
Nhưng biết rõ thì sao chứ, cảm giác mềm mại trong lòng khiến cho dục vọng của hắn không thể nào khống chế được… Chỉ có thể một lần lại một lần tận hưỡng vẻ đẹp hoàn hảo của cô.
Đêm, thâm trầm làm cho người ta không đành lòng đánh vỡ.
Giản Mạt đã bị giày vò đến mức mệt không thở ra hơi, nhưng vẫn bị Cố Bắc Thần kêu đi tắm rửa…
Chờ đến lúc cô tắm xong đi ra, Cố Bắc Thần đã ngủ. Cô bĩu môi, nhẹ nhàng leo lên giường, liền thấy cánh tay Cố Bắc Thần gác ở trên gối.
Toàn bộ tư thế, đều là tư thế thoải mái nhất của cô khi ngủ trong lồng ngực của hắn...
Giản Mạt cứ nhìn Cố Bắc Thần như vậy, trong lòng vừa ấm áp lại vừa chua xót.
Mặc kệ trong lòng hắn có cô hay không, nhưng hắn thực sự là một người chồng tốt đúng chuẩn.
Ít nhất, mỗi lần cô và hắn cùng nhau, hắn chưa bao giờ làm cô thấy khó chịu, trước khi ngủ sẽ để cô tìm một tư thế thoải mái nhất trong ngực hắn mà ngủ.
Chậm rãi nằm xuống, dù đêm đã khuya, nhưng Giản Mạt một chút buồn ngủ cũng không có.
Cô phe phấy mắt, nhìn tia sáng yếu ớt biến mất trong bóng đêm, đối với đoạn tình cảm vừa nảy sinh của mình, chỉ có thể cố gắng miễn cưỡng, áp chế nó xuống tận đáy lòng…
Cô biết từ lúc đầu, hôn nhân giữa cô và Cố Bắc Thần chỉ là sự hợp tác, bây giờ người con gái duy nhất khiến Cố Bắc Thần có thể động tâm đã trở về… Có lẽ, ngay cả cuộc hôn nhân hợp tác này sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc kết thúc.
Giản Mạt nhắm mắt lại, đè xuống cay đắng trong lòng, sau đó cưỡng bức chính mình chìm vào giấc ngủ…
Lần đầu tiên, Giản Mạt không phải bị đồng hồ sinh học của bản thân đánh thức, mà là bị ánh mắt nóng rực của Cố Bắc Thần làm cho tỉnh lại.
Giản Mạt chớp chớp mắt còn nhập nhèm, nhìn Cố Bắc Thần, mơ màng nói: “A Thần, sớm…” Sau đó mơ hồ liền ngồi dậy ở trên mặt hắn hạ xuống: “Hôn chào buổi sáng.”
Biểu tình cứng ngắc lúc ban đầu của Cố Bắc Thần cũng dần dần nứt ra, thay vào đó là một tâm tình không đoán được: “Hôm nay không cần đi làm sao?” Thanh âm trầm thấp vang lên, lộ ra một tia trêu chọc.
“Phải ha…” Suy nghĩ của Giản Mạt rất tốt, chuyện hôm qua có lẽ đã quên rồi, giống như lời nói hằng ngày với Cố Bắc Thần, mềm nọa hờn dỗi làm cho người ta yêu thích.
Con ngươi Cố Bắc Thầm thâm sâu: “Nhưng đã gần chín giờ rồi đó…”
“…” Bộ não Giản Mạt có chút đình trệ, sau khi tiêu hóa được mấy chữ “gần chín giờ” thì mới hốt hoản mở to mắt, sau đó liền như lò xo bật dậy khỏi giường: “Mấy giờ rồi?”
“Còn hơn mười phút nữa là đến chín giờ rồi!” Cố Bắc Thần ung dung tự tại nói.
“…” Giản Mạt trừng mặt lên, sau đó kinh hô lên một tiếng, sốc chăn ra nhảy khỏi giường: “Sao anh lại không gọi em dậy chứ hả?”
“Bình thường đều là em gọi anh dậy mà…” Cố Bắc Thần vô tội nói.
Giản Mạt có chút ngẹn lời: “Đến muộn là tiền thưởng cũng bay mất đó…” Cô nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Cố Bắc Thần, vội vã đi rửa mặt.
Vừa đi được mấy bước đến cửa phòng tắm, cô lại quay lại nhìn Cố Bắc Thần đang lười biếng nằm bò trên giường kia: “Hôm nay anh không cần đi làm sao?”
“Tập đoàn có người lãnh đạo mà, không cần thiết lúc nào anh cũng phải đến, thỉnh thoảng em phải cho anh lười biếng một chút chứ…” Cố Bắc Thần mặt dày, tà mị nói.
“…” Khóe miệng Giản Mạt co quắp: “Anh ngoan lắm!” Cô nghiến răng nghiến lợi, nói xong lại vội vàng đi rửa mặt.
Chuẩn bị xong hết mọi thứ, Giản Mạt hôn lên mặt Cố Bắc Thần một cái: “Bái bai…” Sau đó liền chạy vèo đi như một cơn gió…
Cố Bắc Thần mặc một chiếc áo choàng ngủ, nhìn theo bóng lưng Giản Mạt, khóe miệng không biết từ lúc nào đã vô thức vươn lên một nụ cười…
Di động đầu giường vang lên, Cố Bắc Thần thu lại ánh mắt thâm thúy cầm lấy điện thoại, liếc nhìn qua tên người gọi đến…
“Thần thiếu, tư liệu của Kim Dương đã chuẩn bị xong!” Trong điện thoại, truyền đến giọng nói bình tĩnh của Tiêu Cảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK