Editor: Cin
Dòng đen xe cộ vào ban tối tạo thành một dòng sông dài khiến con người rơi vào thăng trầm.
Giản Mạt tự do lái xe trong đêm mưa ở Lạc Thành, hết vòng này qua vòng kia.
Cô không biết mình đang làm gì, chỉ biết là cô không muốn quay trở về nơi mà không có hương vị gì gọi là gia đình... Công nghệ dù hiện đại đến thế nào cũng không thể bù đắp được sự bi thương lúc này trong trái tim cô.
Không quan tâm hôn nhân là thế nào, tình cảm vẫn là không thể bắt buộc, đều là người có lòng tự ái, chỉ có thể bị bao phủ trong bóng tối không lối thoát, không ngừng rơi vào trầm luân... lại lần nữa rơi vào trầm luân.
Mưa đã tạnh, nhưng xung quanh còn một mảng lạnh ướt.
Giản Mạt có chút mệt liền đem xe dừng ở bên đường, mở cửa rồi xuống xe, cô đi tới ngồi ở trong đình nhỏ bên cạnh ven đường... Cơn gió lạnh bỗng thổi qua khiến cô rùng mình một cái.
Giản Mạt không có rời đi mà nằm bò trên chiếc ghế đá lạnh như băng, đôi mắt trống không dại ra nhìn về phía trước, dần dần đã không còn ý thức...
Tô Quân Ly ngồi trên xe phía xa xa nhìn vào bóng người trong đình, bỗng nhiên có cơn đau đớn truyền đến tim.
Lúc quay trở lại sảnh âm nhạc đợi đèn xanh đèn đỏ, xe của Giản Mạt vừa lúc dừng lại ở bên đó... Hắn hạ cửa kính xe chào cô, nhưng cô một chút phản ứng cũng không có.
Hắn cũng không biết đang nghĩ gì, sau khi đèn xanh bật liền theo phía sau cô... Cứ như vậy một vòng lại một vòng quanh Lạc Thành, cho đến khi dừng lại ở đây.
Từ đầu đến cuối, cô đều không có chú ý tới sự tồn tại của hắn...
Tô Quân Ly có chút tức giận, nhưng không phải giận vì Giản Mạt không phát hiện ra hắn, mà là giận vì tâm tư của cô không tốt lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Qua một lúc lâu, Tô Quân Ly thấy Giản Mạt gục ở chỗ này mà không nhúc nhích, hắn không khỏi khẹ nhíu mày lại, trong lòng nặng trịu như muốn đè xuống, lo cô sẽ phát bệnh liền xuống xe.
Tô Quân Ly nhanh chóng đi tới cái đình trước mặt, đột nhiên dừng chân...
Giản Mạt động động mí mắt, nước mắt liền từ từ tuôn ra như vỡ đê.
Dòng lệ nóng hổi rơi xuống làn da đang lạnh lẽo kia, Giản Mạt không di chuyển cũng không phát hiện Tô Quân Ly đang đứng ở đó... Chỉ là trái tim đang nặng trịu nỗi đau khiến cô không thể khống chế được.
Thời gian trước đây khi cùng Sở Tử Tiêu ở một chỗ, cô chưa bao giờ cảm nhận qua thế nào là đau nhói... Cái đau này bức cô đến mức nghẹt thở, chả khác gì như đang chết chìm và có thể chết bất cứ lúc nào.
"Mạt Mạt..." Tô Quân Ly khẽ lên tiếng gọi nhẹ, thế nhưng một chút Giản Mạt cũng không có phản ứng, hắn tiến đến ngồi cạnh bên Giản Mạt, che đi tầm mắt của cô, "Mạt Mạt?"
Lông mi Giản Mạt khẽ run, nước mắt cứ tiếp tục rơi nhưng vẫn không có phản ứng.
Tô Quân Ly lo lắng đến nhíu chặt lông mày, hắn nhẹ rung Giản Mạt, "Mạt Mạt, em làm sao vậy hả?" Âm thanh của hắn nhẹ nhàng ôn nhu như gió thoáng qua, nhưng lại lộ ra vẻ sốt ruột.
Giản Mạt cuối cùng cũng có phản ứng, đầu tiên là khó khăn nhìn Tô Quân Ly, rồi lập tức chậm rãi ngồi dậy... Sau khi hoàn hồn trở lại, cô vội vàng quay mặt đi, tay quệt lung tung lau những giọt nước mắt đang đọng lại trên mặt.
Tô Quân Ly nhìn Giản Mạt chứ không ngăn hành động của cô lại, chỉ thấy đáy mắt tràn ra sự đau lòng... Sâu đó hắn không suy nghĩ gì liền một phen đem Giản Mạt ôm vào lòng thật chặt.
Tâm hồn của con người có đôi khi rất kiên cường nhưng có lúc lại rất yếu đuối...
Giản Mạt vốn đã lau hết nước mắt nhưng vì hành động đó của Tô Quân Ly khiến cô không thể nén chịu thêm gì cả.
"Oa" một tiếng, thân thể cô liền bắt đầu co rúm lại khóc rống lên... Dường như cô muốn đem tâm tư của hai ngày nay một lần cởi bỏ cho hết.
Tô Quân Ly trong nháy mắt nhói đau vì thấy Giản Mạt khóc, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể đang run rẩy kia, cằm để ở trên đầu của cô, nhỏ nhẹ nói: "Em muốn khóc thì cứ khóc thật to đi... Khóc xong rồi thì quay trở lại là một Giản Mạt kiền cường lạc quan được không?"
Giản Mạt không trả lời hắn, chỉ ngồi khóc rúc rích, bàn tay nhỏ nhắn cứ siết chặt y phục đang nắm...
Gương mặt ôn nhu tuấn nhã của Tô Quân Ly dần dần tràn ra vẻ bi thương, hắn không biết cô đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng hắn là một nhà tâm lý học nên có thể nhìn thấy được sự bi thương của cô lúc này...
Nếu như một cuộc hôn nhân không hạnh phúc thì vì sao cô cứ muốn đem bản thân giam cầm trong đó?
Một nữ nhân kiêu ngạo tự lập như Giản Mạt, tại sao lại có thể cam tâm tình nguyện chịu đựng sự đau thương như vậy...
Thanh âm "Tách tách tách" vang lên ở trong không gian vắng lặng ban đêm, khiến người ta cảm thấy quái lạ, đèn flash của máy ảnh đồng lặng lẽ lướt qua...
Người đàn ông nhìn trên màn hình chụp ảnh, nhìn hai người ở trong đình, khóe miệng lộ ra vẻ hưng phấn... Thậm chí hắn cũng đã nghĩ đến tiêu đề của tờ báo ngày mai!
-- Vương tử dương cầm trong đêm hội giai nhân lại ôm nhau lãng mạn trong đình còn là hẹn nhau mây mưa ở trong xe?
Hắn có ý chuẩn bị về nhà liền lại bắt được một tin tức lớn... Người đàn ông đó suy nghĩ, khóe miệng có chút cười trong nháy mắt liền tràn ngập tới đáy mắt.
Hắn cầm máy ảnh lên, hướng ra phía hai xe đang dừng ở ven đường chụp... Sau đó lại liếc nhìn Tô Quân Ly cùng Giản Mạt đang ôm nhau, rồi xoay người cưỡi tiểu cừu rời đi.
Giản Mạt cũng không biết mình đã khóc bao lâu, dần dần thu mình lại hơi đẩy Tô Quân Ly ra.
Tô Quân Ly buông lỏng Giản Mạt, ánh mắt hắn thâm thúy nhìn cô sau đó lấy khăn tay đưa cho cô...
Giản Mạt không phải là người không biết ý, sau khi nhận lấy liền lau lau mặt, cô có chút áy này nói: "Xin lỗi anh, quần áo của anh có chút..." Đang nói cô nâng tay cầm khăn: "Để em về giặt sạch rồi sẽ trả lại cho anh."
"Không sao đâu..." Tô Quân Ly mỉm cười ôn nhu nói.
Giản Mạt rủ con ngươi xuống, tâm tình của cô cũng không vì khóc xong mà tốt lên.
Tô Quân Ly cởi chiếc áo khoác tây khoác lên người Giản Mạt, "Em có thể nói cho anh vì sao em khóc thương tâm đến vậy không?"
Giản Mạt tự giễu cười, cô có chút mệt mỏi nói: " Chuyên gia nói... Nước mắt là một loại bài thuốc độc."
"Để làm đẹp sao?" Tô Quân Ly khẽ nói một tiếng liền lập tức cười, hắn cũng không gặng hỏi tiếp.
Đột nhiên tầm nhìn của Tô Quân Ly bị kiềm hãm, sau đó hắn đứng đậy: "Em chờ anh chút..." Dứt lời, người đã chạy đến xe của hắn.
Giản Mạt nhìn Tô Quân Ly đang mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, bóng lưng khoác áo khoác bên ngoài áo mây ô tây trang, tầm mắt cô dần dần có chút tự do... Cô không biết hắn vì sao lại ở chỗ này, thế nhưng cái ôm vừa rồi thực sự rất ấm áp.
Cô tự giễu cười cười, Giản Mạt trong lòng run rẩy...
Kỳ thực suy nghĩ lúc ấy cô có chút sững sờ... Đơn giản vì cô cho rằng người ngồi trước mặt cô là Cố Bắc Thần.
Bắt đầu từ khi nào mà cô lại muốn ỷ lại vào người đàn ông kia?
Tô Quân Ly rất nhanh quay trở lại, trong tay hắn còn cầm một cây đàn cello.
Giản Mạt hít mũi một cái, có chút nghi hoặc nhìn Tô Quân Ly...
"Em dùng nước mắt làm thuốc độc, còn anh dùng âm nhạc để điều đỉnh cảm xúc của em." Tô Quân Ly câu môi cười nói, "À, thư giãn có thể giúp buổi tối ngủ ngon hơn, có giấc ngủ ngon thì mới xinh đẹp được!"
"Khích khích" một tiếng, Giản Mạt không thể gặng cười mà cảm thấy có chút cay đắng...
" Vì chiều theo em," Giản Mạt nhẹ cười và nói, "Thực sự là đã làm khó một tâm lý học như anh rồi..."Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK