Chuyện lập hậu còn chưa kịp gây sóng gió đã bị Tư Mã Vanh gác vào xó rồi, nhưng tất nhiên các đại thần vẫn không cam lòng, thỉnh thoảng vẫn nhắc nhở, tận tình khuyên bảo Hoàng thượng quay đầu là bờ, nói đạo lý lớn nhỏ đến nước bọt bay tung tóe. LQĐ
Làm gì được khi bò kiêng ăn chỉ uống nước, lại không thể mạnh mẽ ấn đầu bò xuống, cho bọn họ mượn mười lá gan bọn họ cũng không dám, mà hai nhà Vương Tạ có lá gan này thì hoàn toàn không để việc này trong lòng, thật sự là gấp chết người ta!
Sau đó có một người đột nhiên nhớ tới Vương Dự, Vương Dự chính là bá phụ Vương Thuật Chi, nếu có Vương Dự mở miệng, chắc hẳn Hoàng thượng sẽ thỏa hiệp! Vì vậy lúc này đã có người đi tới tìm Vương Dự cứu viện, chỉ là không nghĩ tới chuyện vừa nhắc đến đã bị Vương Dự không chút do dự đưa tay cắt ngang: “Hoàng thượng lòng mang thiên hạ là chuyện tốt, các người lại gấp gáp ép ngài cưới vợ, thật sự là buồn cười! Giặc Hồ chưa diệt, sao lại lập gia thất!”
Người tới: “….”
Chờ một chút, giặc Hồ vẫn đang còn nhưng bọn ta vẫn thành thân mà! Hoàng thượng thành thân thì sao lại không được?
Vương Dự nhìn khuôn mặt ngổn ngang trong gió của người tới, hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm mắng: Nếu không phải nhìn trên phần nhà họ Vương chúng ta phải có một vị Hoàng hậu, thì lão tử chẳng muốn chơi với các ngươi đâu! Chỉ có điều Hoàng hậu này không đẻ trứng, không thể gánh vác nhà họ Vương lâu dài, lão tử còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức, tiếp tục mưu đồ nghiệp lớn!
Người tới gặp trắc trở, chỉ có thể ảo não trở về nghĩ biện pháp khác.
Thật ra, sở dĩ các đại thần coi trọng chuyện này như thế, đa số là mơ mộng hoàng thân quốc thích, đương nhiên trong đó cũng không thiếu chi sĩ chính trực, hoàn toàn xuất phát từ suy nghĩ lễ pháp, nhưng mắt thấy thái độ Tư Mã Vanh không thèm để ý chút nào, không khỏi lo lắng: Không phải là Hoàng thượng bị bệnh gì đó không tiện nói ra đấy chứ?
Thời gian lâu dần, các đại thần dần chia thành hai tốp, một tốp người thật sự bị mài mòn tâm trí lao lực quá độ, không còn sức để mà mơ mộng đẹp, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể buông tha, còn đổi lại nhóm người kia thì càng bị áp chế lại càng hung hăng, rất có tư thế chưa đụng tường Nam chưa quay đầu, nhóm người này thường tuổi tác đã cao, bảo thủ và cố chấp, thỉnh thoảng sẽ lại bày trò can gián.
Tư Mã Vanh bây giờ đã có thế lực của mình, mỗi lời nói hành động của các đại thần đều rõ như lòng bàn tay, tính thử thì thấy việc này đã kéo dài gần một năm, cũng nên đến lúc giải quyết, còn kéo dài nữa chỉ sợ sẽ có biến, dù sao phía dưới mình còn có mấy huynh đệ cùng cha khác mẫu, nếu như mấy đại thần bắt đầu mơ mộng “Huynh chung đệ cùng,” lén lút mắt đi mày lại với mấy đệ đệ này, vậy thì cũng phiền phức.
Không lâu sau đó, Tư Mã Vanh bắt đầu công khai nhiều lần ra vào phủ Thừa tướng, thậm chỉ thường ngủ lại, còn số lần Thừa tướng vào cung cũng càng ngày càng nhiều.
Các đại thần mới đầu hâm mộ không thôi, cảm khái nhà họ Vương thật sự là không giảm thánh sủng, nhưng về sau liền mơ hồ cảm thấy không được bình thường: Dường như nếu không phải Hoàng thượng qua đêm ở phủ Thừa tướng, thì chính là Thừa tướng qua đêm trong cung, hai người này đêm nào cũng ở chung một chỗ, lại chưa từng gián đoạn! Thánh sủng kiểu gì mà sủng đến tình trạng này!
Có một số người có quan hệ thân cận chút thì chạy tới phủ Thừa tướng tìm hiểu, Vương Thuật Chi chỉ cười không nói, vẻ mặt bí hiểm.
Mọi người đang hết sức ngạc nhiên nghi ngờ, Tư Mã Vanh đột nhiên đổi tâm ý, lúc lâm triều chậm rãi nói: “Các khanh một năm qua vì chuyện hôn nhân của trẫm mà vất vả rồi, trẫm trái lo phải nghĩ, cảm thấy lời chư vị nói đều là những lời tâm huyết, trẫm quyết định dựa theo ý của chư vị, sẽ lập hậu.”
Kinh hỉ quá tới mức bất ngờ, thế cho nên rất nhiều người mờ mịt không biết nên phản ứng thế nào, đợi sau khi lấy lại tinh thần lập tức hối hận đấm ngực dậm chân: Sớm biết như vậy thì đã bảo cháu gái trong nhà đợi thêm nửa tháng, bây giờ nàng đã gả cho nhà người ta, nói cái gì cũng đều đã muộn!
Tư Mã Vanh không cho bọn họ cơ hội suy nghĩ thêm, nói tiếp: “Trong lòng trẫm đã có người để chọn làm Hoàng hậu rồi.”
Đấm ngực không đấm nữa, giậm chân không giậm nữa, khóc nức nở chảy nước mắt cũng không thèm lau nước mắt nước mũi, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, trong bầu không khí quỷ dịu hoảng sợ nhìn đương kim thánh thượng: Hoàng thượng à, ngài cả ngày cùng Thừa tướng cùng vào cùng ra, bên người ngay cả bóng dáng nữ nhân đều không thấy qua, không phải là ngài…..
Ánh mắt Tư Mã Vanh nhìn về phía Vương Thuật Chi.
Trong bầu không khí yên tĩnh lập tức vang lên tiếng hít khí lạnh: Hoàng thượng! Không phải ngài làm thật chứ!
Tư Mã Vanh rất hài lòng với phản ứng của bọn họ, gật đầu nói: “Một khi chư vị đã đoán được, vậy trẫm liền trực tiếp hạ chỉ.”
“Hoàng thượng!” Các đại thần trăm miệng một lời.
Hoàng thượng không được đâu! Bọn ta không đoán được! Bọn ta một chút cũng không đoán được! Xin ngài đừng nói!
Tư Mã Vanh há to miệng….
“Hoàng thượng, chuyện này ngàn vạn lần không được!”
Tư Mã Vanh nhìn về phía đại thần kia: “Ái khanh biết là chuyện gì sao?”
“……” Biết thì biết rõ, nhưng thật sự nói không nên lời!
Tư Mã Vanh thấy hắn ta thất thần không mở miệng nên không hỏi nữa, liếc qua bên cạnh: “Tuyên chỉ đi.”
“Hoàng thượng!” Một lão thần tuổi tác đã cao rốt cuộc không nhịn được, bất chấp khó khăn nói: “Hoàng thượng chính là muốn lập Thừa tướng làm hậu?”
Đôi mắt Vương Thuật Chi cười nheo lại, rất vui vẻ hìn về phía nguyên lão tam triều này.
Tư Mã Vanh sờ cằm: “Đúng vậy, xem ra các khanh đã có sự chuẩn bị cho chuyện này rồi, vậy trẫm sẽ không tốn lời nữa.”
Cả đám đại thần phía dưới lảo đảo sắp ngã, nguyên lão tam triều kia lập tức trợn mắt nhìn Vương Thuật Chi, oán giận nói: “Làm Thừa tướng của một quốc gia không làm, lại muốn dùng sắc làm nam sủng của người khác, chẳng lẽ ngươi ngay cả liêm sỉ thế nào cũng không biết sao?”
Sắc mặt Vương Thuật Chi rất vô tội: “Ý của Khang đại nhân là, nam hậu tức là nam sủng?”
“…..” Nam hậu! Nam hậu?
Khóe mắt Khang đại nhân nhảy dồn dập: Loại lời này sao Thừa tướng ngươi lại nói ra khỏi miệng được!
Có Khang đại nhân dẫn đầu, mấy đại thần khác đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng thừa dịp Hoàng đế chưa ra ý chỉ, đều mở miệng ngăn cản. Quả thật hồ đồ mà! Từ xưa đến nay, khi nào xuất hiện nam hoàng hậu chứ? Cho dù Long Dương Quân nổi tiếng như sấm đánh bên tai, nhưng cũng chưa có đãi ngộ này! Quyết định kinh thế hãi tục như vậy, phải ngăn lại!
Nhưng cũng có một số người tỉnh táo đứng bên cạnh không lên tiếng, bởi vì bọn họ đã nhanh chóng có tâm tư khác: Ngôi vị Hoàng hậu không dễ tranh giành, địa vị nhà thân nương không đủ tất nhiên sẽ không thể thu phục dân chúng, cháu gái ngoại không có mệnh làm Hoàng hậu. Hoàng thượng quyết định lập nam hậu, tương lai nhất định không có con trai trưởng, đã như vầy, vậy thì đánh cược một lần để cháu ngoại vào cung làm phi, tương lai nếu có thể sinh long tử, chẳng phải quá tốt?
Bên này mọi người có tâm tư khác, bên kia Khang đại nhân vẫn còn đang dẫn mọi người miệng phun nước bọt cật lực phản đối, thấy Tư Mã Vanh thờ ơ từ đầu đến cuối, dưới cơn giận bắt đầu mắng Vương Thuật Chi đầu độc quân tâm (Trái tim nhà vua), cuối cùng thật sự hết chiêu, vội la lên: “Trước kia Thừa tướng sủng ái tôi tớ truyền đi mọi người đều biết, bây giờ lại vứt bỏ nam sủng kia, ngược lại mê hoặc Hoàng thượng, tính tình trăng hoa như thế, sao có thể làm Hoàng hậu được!”
Vương Thuật Chi: “Ha ha…”
Tư Mã Vanh: “……”
Khang đại nhân: “???”
Lần này lâm triều, các đại thần dùng hết tất cả vốn liếng, khiến Tư Mã Vanh chưa thể thuận lợi hạ chiếu chỉ, có điều bản thân các đại thần cũng không chịu nổi, có vài vị gân cốt vốn không khỏe mạnh, trở về nằm gục trên giường thở hổn hển, nghỉ ngơi vài ba ngày mới khỏe.
Lại qua mấy ngày, Tư Mã Vanh thừa dịp người phản đối càng ngày càng ít, đột nhiên tuyên chỉ: Phong Vương Thuật Chi làm Hoàng hậu.
Các đại thần mặt mũi đầy vẻ mệt mỏi.
Nhớ ngày trước chưa dời đô thì có kẻ ngốc làm Hoàng đế, chuyện hoang đường trong hoàng tộc Đại Tấn còn thiếu sao? Bây giờ lại tới một nam hậu, ngẫm lại dường như cũng không phải không thể tiếp nhận? Thật ra cho dù muốn phản đối cũng vô dụng, quyền hành quả thật nằm trong tay các gia tộc thế phiệt do Vương Tạ cầm đầu, nhà họ Vương và nhà họ Tạ đã sớm liền thành một mạch….
Chỉ có thể thở dài một tiếng!
Hết chương 103