Hôm sau vào triều, Tư Mã Xương không lên điện nghị sự, đi qua đi lại trong Đông cung, vô cùng lo lắng không thôi, sai người gọi tâm phúc vào, hỏi: “Hàn đại nhân vào cung rồi hả?” LQĐÔN
“Vâng, đang nghị sự, nhất thời nửa khắc sợ là không tới được.” Tâm phúc lên tiếng, nghi hoặc hỏi: “Hàn đại nhân đã đồng ý gánh chịu một mình, vì sao Điện hạ còn sầu lo đến vậy?”
“Đêm qua mưa to gió lớn, cô ngủ không yên ổn, nghĩ tới nghĩ lui ngược lại sơ sót một chuyện lớn.” Tư Mã Xương nhíu chặt mày, thấp thỏm trong lòng không dứt, “Vương Thuật Chi người này cực kỳ xảo quyệt, đã dám ngang nhiên phản bác trên triều, chắc chắn hắn đã đủ bằng chứng. Nói như vậy, chỗ quà mừng kia không nên động tay động chân, ngộ nhỡ để hắn bắt được nhược điểm….”
Tâm phúc vừa nghe quá sợ hãi: “Quà mừng đã chuyển vào thành, lúc này đổi lại sợ là không kịp.”
“Đây chính là chỗ ta lo lắng!” Tư Mã Xương càng nghĩ càng lo sợ không yên, vội vàng phân phó nội thị bên cạnh, " Thay y phục cho cô, cô muốn tới chỗ mẫu hậu, mau một chút! "
Vừa dứt lời, đột nhiên bên ngoài có người bẩm báo: " Điện hạ việc lớn không hay rồi! "
Sắc mặt Tư Mã Xương thay đổi, vội lấy lại bình tĩnh, giơ tay lên nói: " Nói đi, chuyện gì? "
" Quà mừng giấu ở Lịch Dương và thủ vệ nửa đêm bị tập kích, lúc này toàn bộ đã bị vây lại! "
Hai tay Tư Mã Xương xiết chặt: " Là ai? "
" Phủ Thừa tướng. "
Tư Mã Xương giật mình đứng im tại chỗ.
Lúc này, trong đại điện vẫn đang nghị sự, Vương Thuật Chi bẩm báo: «Mấy năm gần đây lưu dân ở Dự châu đều nhận được sự sắp xếp thỏa đáng, Lương đại nhân quả thật bị oan, về phần Thái tử nói lưu dân ở khắp nơi, thần đã cho người điều tra rõ, việc này tuy có thật nhưng gần hai tháng nay mới có, vả lại hoàn toàn biến mất sau chuyện quà mừng."
Thần sắc Tư Mã Phủ không vui: «Án này đã giao cho Lại bộ điều tra, mặc dù Thừa tướng giữ chức Lục Thượng thư, nhưng không cần chuyện nào cũng tự mình làm."
Vương Thuật Chi nắm hốt bản trong tay cúi đầu rất thấp, nghiêm mặt nói: " Thần chính là có ý đó, nhưng bây giờ mới nhận được tin tức nếu như bẩm báo trễ sợ là sẽ phải trì hoãn Lại bộ điều tra. "
Trong lòng Tư Mã Phủ buồn bực, nhưng cũng phải chịu đựng, phất tay: " Nói đi. "
" Quà mừng Thái tử vận chuyển về kinh là giả. "
" Cái gì! " Sắc mặt Tư Mã Phủ đại biến.
Cả triều xôn xao.
Đáy mắt Vương Thuật Chi hiện lên ý cười rồi biến mất, cất giọng nói: " Quà mừng thật đã bị giấu ở huyện Lịch Dương, thần đã hạ lệnh đi bắt người, một ngày nữa là về tới Kiến Khang, đến lúc đó toàn bộ nhân chứng vật chứng sẽ giao cho Lại bộ. Còn quà mừng giả giờ phút này đã tới cửa cung, chắc là tiệc mừng thọ của bệ hạ đã qua, Thái tử mới không sợ hãi làm việc to gan như thế. "
Sắc mặt Tư Mã Phủ nặng nề.
Phía dưới rất nhanh các triều thần liên tiếp bước ra khỏi hàng, đều mở miệng trách mắng Tư Mã Xương.
" Quà mừng chứng tỏ lòng trung thành của thần tử, là thần tử kính hiến cho bệ hạ, Thái tử âm thầm đổi đi, uổng phí tâm ý của thần tử, càng phụ sự tin tưởng của bệ hạ, quả thật là hành động bất trung bất hiếu. "
" Thái tử thân là Thái tử được bệ hạ khâm định, ở trong cung tu thân dưỡng tính, học văn tập võ mới đúng, bây giờ lại treo đầu dê bán thịt chó, lừa trên gạt dưới, rốt cuộc xuất phát từ mục đích gì, mong bệ hạ minh xét! "