• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An bình cùng An gia gia lưu tại bệnh viện, tôi và Dương Ý trước hết rời đi.

Trở lại phòng ngủ, trong phòng một mảnh thanh lãnh yên tĩnh, vốn tâm tình sa sút, đối mặt cảnh tượng như vậy, trong lòng tôi bỗng cảm giác thê lương.

Tôi ngồi xuống trên ghế, đầu gục xuống bàn, hai tay gấp lại, gối dưới đầu.

Trong lúc nhất thời, tôi lại bắt đầu hoài nghi đến nhân sinh.

Vì cái gì mình sẽ nhiều lần gặp được loại chuyện này, mà lại so với trước đó ngày càng muốn mạnh hơn.

Aizzz…… Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com

Tôi im lặng thở dài, đang muốn dùng di động gửi tin nhắn cho An Bình, an ủi một chút, ai ngờ, một cuộc điện thoại vội vàng không kịp chuẩn đánh vào.

Là Vương Hồng Duệ!

“Dung Hoa “? Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com

Hắn làm sao lại gọi điện thoại cho tôi?

Tôi ngay tại buồn bực, đầu kia truyền đến thanh âm lo lắng Vương Hồng Duệ, bối cảnh thanh âm còn rất ồn ào, cảm giác là tại một người bên trong phố xá sầm uất.

“ Dung Hoa, tiểu Bình ở cùng với cô không? Tôi đánh nàng điện thoại cho cô ấy không được”!

Hiển nhiên, hoàn cành huống hiện tại, đừng nói tiếp điện thoại, khả năng ngay cả tôi gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ không tiếp.

Chuyện An ngọc cùng Tư Đồ cảnh, vô luận là đối An Gia hay là đối Tư Đồ gia, đều là một bi kịch, An gia gia bên ngoài bận bịu một thân mỏi mệt, vừa về đến liền thấy bộ dáng An Ngọc hôn mê, cảm xúc tuyệt đối sẽ sụp đổ.

Cho dù ông cố gắng che giấu rất tốt, nhưng tôi vẫn là đã nhìn ra.

Mặc kệ là An gia gia hay là bọn An Húc, tất cả đều là mặt đen thui.

Tôi hơi suy tư xuống, vẫn là lựa chọn không đem sự tình nói cụ thể cho Vương Hồng Duệ nghe, dù sao thêm một người quan tâm, không bằng đem chuyện này giấu diếm, mục đích để hắn yên lòng, mới là tốt nhất.

“An gia gần đây có một số việc, An Bình có thể sẽ không rảnh nghe, cho nên gần đây anh cũng đừng đi quấy rầy cô ấy, tôi về sau sẽ nói một tiếng với cô ấy, nếu như sự tình giải quyết tốt, co ấy sẽ đến liên hệ anh”.

Đầu bên kia điện thoại lập tức lâm vào hoàn toàn yên tĩnh, không biết có phải hay không Vương Hồng Duệ thần kinh rất nhạy bén, anh ta hình như là từ trong giọng nói của ta ngửi được một tia khí tức không bình thường, lẩm bẩm nói: “Rất khó khăn sao? Rất nguy hiểm sao”? Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com

Tôi sửng sốt một chút, liên tục trả lời: “Đừng lo lắng, không có việc gì, trong gia tộc có nhiều người tài ba như vậy ở đây”. Nói xong tôi còn sợ hắn không biết, cười khan hai tiếng.

Bên đối diện phảng phất cũng không có bởi vì an ủi mà yên lòng, nhưng hắn vẫn như cũ lễ phép không có hỏi nhiều, cúp điện thoại.

Trên người tôi khí lực tựa như là lập tức rút sạch, tôi dựa vào ngồi trên ghế, nhìn xem quạt trần trên trần nhà.

Nghĩ đến Dương Ý vừa rồi tự nhủ, tâm tình của tôi mới hơi nhẹ nhõm một điểm.

Nếu như Dương Ý thật có thể tìm tới bài trừ kết giới những cái kia tấm gương tạo dựng, cứu An Ngọc cùng Tư Đồ Cảnh liền có hi vọng! Mà lại xác định vững chắc sẽ dễ dàng không ít!

Ngay khi tôi còn một lòng buộc chặt đối với việc này lúc, gian phòng bên trong lập tức tràn ngập lên một tầng sương mù màu trắng, trước một giây nhiệt độ không khí còn ấm áp trong nháy mắt chợt hạ xuống.

Tôi bị chuyển biến bất thình lình giật nảy mình, phòng ngủ đột nhiên trở nên mây mù lượn lờ, đổi lại là ai cũng sẽ bị kinh hãi đến!

Chuyện gì xảy ra?!

Tôi còn chưa kịp kêu ra tiếng, một cái thanh âm quen thuộc từ trong mây mù truyền đến.

“Nương nương! Nương nương”!

Là giọng của Bạch vô thường. Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com

Liền thấy một cái thân ảnh tuyết trắng kiều tiểu từ trong sương mù nhảy lên mà ra, nhào về phía tôi, tôi thất kinh, ôm lấy cô bé.

Con bé còn đang kia vui sướng gào thét, thanh âm hỗn độn non nớt bên trong, đầy tính trẻ con, trong lời nói tràn đầy vui sướng.

“Tiểu Bạch làm sao lại đến bên này, ta xem nào”?

Lúc con bé đến, trong lòng cảm giác một trận an ủi, khóe miệng suy yếu vểnh lên: “Tiểu Bạch.”

“Nương nương”? cô bé ngẩng đầu, méo đầu một chút tiểu xảo đáng yêu, giống như là đã nhận ra tâm tình tôi vào giờ khắc này, lo lắng mà hỏi thăm:” nương nương, ngươi là không vui sao? Đừng buồn khổ, tiểu Bạch ở cùng người”.

Tôi bị tính hiểu chuyện của con bé huyên náo trong lòng chua chua, lập tức lắc đầu, hai tay dùng sức một cái, để con bé ngồi trên hai chân của mình, hai tay ôm lấy nàng.

Trong phòng ngủ sương mù dần dần biến mất, mặt của tôi tựa ở trên vai của cô bé, cũng chưa hề nói chuyện gì xảy ra, nói sang chuyện khác hỏi: “Sắc quỷ đâu”?

Tiểu Bạch thân thể rõ ràng run lên một cái, lòng tôi cũng cùng lộp bộp xuống theo.

“Đừng dọa ta à, vì cái gì các loại chuyện không tốt toàn đụng vào nhau chứ”?

“Diêm Vương đại nhân không bị cản trở, chỉ là gần nhất…… Trong vương cung xuất hiện một chút dị biến, Diêm Vương đại nhân những ngày này chỉ sợ thoát thân không ra, sợ nương nương người sẽ buồn, cho nên phái ta đến bồi bạn với người”.

Nhìn thấy Tiểu Bạch tiếu dung có điểm gượng ép, tôi liền biết, cô bé đối với tôi đang che giấu thứ gì.

Hành động này, khiến cho tôi không khỏi nghĩ đến chuyện tôi đối vương hồng duệ vừa giấu diếm.

Lúc ấy mình, có phải là cũng là mang tâm tình cùng giống như tiểu Bạch hay không?

Vì có thể làm cho bằng hữu của mình, người mình thích, không cần lo lắng, không muốn khổ sở.

“Diêm Vương đại nhân còn để cho ta gởi tới người một câu”.

“Cái gì”? Tôi hỏi.

“ Ngài nói, rất xin lỗi không thể ở bên cạnh người”.

Đây là kiểu gì nữa!

Tôi nhịn xuống lại muốn rơi lệ xúc động, đem tiểu Bạch ôm vào trong ngực, hai tay ôm rất chặt.

Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên lần nữa, tôi nhìn thấy điện báo tên người gọi, kích động tiếp lên!

Là Dương Ý gọi tới! Tôi từ trong lòng cảm thấy, dương ý tại thời gian này gọi điện thoại cho mình, tuyệt đối là tìm được phương pháp có thể phá giải thế giới trong kính!

Tôi vừa nhận điện thoại, liền nghe được từ bên kia truyền đến tiếng thét chói tai, đây là một loại thanh âm tràn ngập vui sướng: “Dung Hoa! Ngươi biết không? Tôi quả nhiên ở nhà tìm được thư tịch truyền lại của tổ tiên bên trong tìm được phương pháp phá giải thế giới trong kính”!

“Thật sao”?! Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com

Tôi lướt qua cảm xúc trầm thấp trước đó, từ trên chỗ ngồi lập tức đứng lên.

“Tôi hiện tại liền đi đến an gia, cùng an gia chủ thương lượng một chút về phương phấp, ngày mai cùng đi Tân hoa uyển! Cậu đừng có lại lo lắng, An ngọc bọn hắn tuyệt đối có thể cứu, hơn nữa còn không cần bất chấp nguy hiểm!”

Nghe được Dương ý cho mình lời cam đoan, tôi liền giống như uống viên thuốc an thần, một mực tại ngực tâm rốt cục buông xuống.

Bạch vô thường nhìn thấy tôi một lần nữa tỉnh lại, trên mặt cũng dào dạt nâng lên nụ cười vui vè: “Nương nương cười, tiểu Bạch cũng yên lòng, nếu như nương nương có cần tiểu Bạch giúp điều gì xin cứ việc nói”.

Dù cho Dương ý nói với mình, tìm được biện pháp có thể an toàn giải cứu An ngọc của bọn họ, nhưng sắc quỷ bên kia phát sinh sự tình, vẫn khiến tôi không khỏi trong lòng run sợ.

Tôi cảm thấy, mình làm thê tử của anh, không thể cùng anh chung hoạn nạn, trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng.

Nhưng nếu là tôi tùy tiện tiến về hoàng cung, bị bên trong một vài kẻ quỷ qoái không có hảo ý bắt lấy, tôi liền trở thành uy hiếp cho sắc quỷ.

Rõ ràng trấn quỷ khiến nơi tay, tôi không có lấy một chút năng lực khu quỷ.

Nếu như, tôi có thể phát huy ra trấn quỷ khiến thực lực, vậy thì tốt biết bao nhiêu!

……

Hôm sau trời vừa sáng, tôi liền bị chuông điện thoại di động đánh thức, tiểu Bạch ngủ ở bên cạnh tôi, tựa như đứa trẻ nhỏ nhà một người bình thường, nhưng tôi có thể nhìn ra nguyên bản con bé vốn thân thể có chút trong suốt trở nên càng trong suốt.

Điện thoại là An gia gia gọi tới

, bọn họ đang chuẩn bị đi 402 Giải cứu bọn An ngọc, tôi sau khi nghe xong liền vội vàng đứng lên thay quần áo, tiểu Bạch cũng ngồi dậy, một mặt mỏi mệt, tựa như một đêm không ngủ, thân thể trong suốt đều nhanh thấy không rõ.

Tôi không biết xảy ra chuyện gì, có chút sợ bắt lấy tay của con bé, dò hỏi: “Tiểu Bạch a, em thế nào? Không thoải mái sao?”

Nàng cười ngây ngô lắc đầu: “Nương nương, tiểu Bạch không có việc gì, chính là vì phân thân bắt quỷ, ta tự thân năng lượng bị dương khí dương gian tiêu hao không ít, cho nên mới dạng này.”

“Vậy em mau trở lại âm phủ đi, đừng lo lắng cho ta.”

Đột nhiên, bàn tay nhỏ mà mềm lập tức bắt lấy bàn tay của tôi, gương mặt tuyết trắng con mắt thẳng tắp nhìn tôi mười phần nghiêm túc:” Nương nương, tiểu Bạch biết ngươi gặp phải khó khăn, để tiểu Bạch trợ giúp ngươi, kết thúc sau ta lại trở về”. Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com

Tôi lăng lặng nhìn con bé, cảm nhận được ánh mắt nghiêm túc hai tay lại sờ lên thân thể trong suốt của cô bé, nhướng mày, ngữ khí có chút nghiêm túc: “Tiểu Bạch, chớ miễn cưỡng mình, nếu như thực sự không được, liền nhanh đi về đi.”

Trên mặt của con bé lộ ra cái nụ cười ấm áp, dùng sức nhẹ gật đầu.

Lúc chúng tôi đến phòng 402, cửa trước đã mở ra, An gia gia tinh thần phấn chấn đứng tại kia, cùng Dương ý không biết đang nói cái gì, An bình một mặt lo âu nhìn qua gian phòng trưng bày những tấm gương.

An gia gia thời điểm nhìn thấy tôi đến, con mắt lập tức quét đến tay tôi nắm Bạch vô thường.

“Bạch vô thường cũng tới a.”

Ông hòa ái ngồi xổm người xuống, hướng phía tiểu Bạch vẫy vẫy tay, ai ngờ tiểu nha đầu trực tiếp núp ở phía sau của tôi, nhô ra cái đầu, cảnh giác nhìn xem An gia gia, có chút lạ lẫm đề phòng.

Dù cho cô ấy cùng Hắc vô thường trước đó giúp đỡ An gia gia xử lý chuyện gia đình Dương ý, nhưng con bé vẫn là không có đối với bọn họ sinh ra cảm giác thân cận được.

Tiểu Bạch thân thể khi tiến vào 402 lập tức trở lên rõ ràng, dùng cái này có thể thấy được, nơi này âm khí nặng bao nhiêu.

Khá lắm, nơi đó có lợi hại gia hỏa!

Ngón tay con bé ngắn nhỏ vừa mềm rả rích chỉ chỉ kia phiến cửa phòng đang đóng chặt, nhắm lại con mắt màu trắng, giống như là tại cảm thụ được cái gì, trong tay lập tức lấy ra cái trường trượng, phía trên thõng xuống lượng lớn tua giấy trắng, trên tờ giấy trắng viết đầy phán chữ.

An húc cũng nhìn thấy Bạch vô thường, trong mắt của hắn hiện lên một tia hiếu kì, nhưng lập tức nhanh chóng biến mất.

Chúng tôi cứ dựa theo Dương ý nói như vậy mà làm. Hắn phân phó mấy ngừoi đệ tử khác nhà An gia.

Tôi có chút không hiểu mở miệng hỏi: “Không chờ buổi tối tiến hành sao”?

An gia gia lắc đầu: “Không được, trời vừa tối, thì phòng 402 này Chúng ta hoàn toàn không cách nào tiến đến, ban đêm âm khí nặng nhất, sẽ chỉ nhanh chóng kiên cố thêm thế giới trong gương kia, ngược lại sẽ gia tăng độ khó cho chúng ta cứu người.

Đột nhiên, chúng tôi đều không mở miệng, trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh. Bạch vô thường đột nhiên mở ra miệng nhỏ đỏ bừng quát lớn âm thanh: “Tới!” Đọc truyện nhanh nhất tại tamlinh247.com

哐!

Một tiếng vật nặng chạm đất từ sau cánh cửa kia truyền đến, tựa như là bỗng nhiên có người đem cái túi đổ đầy đồ vật đặt ở trên mặt đất, phát ra tràng âm thanh ngột ngạt.

Trong phòng khách đèn vốn được mở ra lập tức tắt, màn cửanặng nề đem tất cả ánh sáng đều ngăn tại bên ngoài.

Oanh ——

Két —— Két ——

Đủ loại âm thanh kỳ kỳ quái quái, từ cánh cửa bên trong kia truyền đến, tôi xem như minh bạch, những cái âm thanh kia mà hàng xóm nghe được.

Thế nhưng những thứ này còn không tính là mấu chốt, tiếp xuống phát sinh hết thảy, trong nháy mắt, khiến tôi cảm giác tim mình ngừng đập huyết dịch đều ngưng kết lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK