• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An bình tiết lộ cùng chú cảnh sát chuyện hôm qua chúng tôi cùng Vương Tiểu Manh ăn cơm trưa, đồng thời biết được cô ấy muốn cùng nam sinh trong lớp đi thám bên trong tòa nhà bị vứt bỏ, ông ấy vừa làm đặt bút viết ghi chép, thần sắc rất nghiêm trọng.

Tôi thấy được cách đó không xa trên mặt đất, một cỗ thi thể lẳng lặng nằm tại kia, cảm giác lòng của mình nhanh chóng chìm xuống đến đáy cốc đen.

Thân ảnh quen thuộc, làn da bởi vì bị nổi bong bóng, trở nên càng sưng lên, màu tái nhợt trên da hiện ra không thuộc về người sống nên có, tay cứng ngắc giống chân gà, có hình dạng như lưỡi câu..

Móng tay bên trong có vật chất màu đen, thoạt nhìn như là bùn đất ướt át, tôi không thể trông thấy nét mặt của cô ấy.

“Cảm ơn sự hợp tác của bạn, nếu bạn vẫn biết thông tin hữu ích khác, xin vui lòng cho tôi biết ngay lập tức.”

Tôi gật gật đầu, thân thể An Bình đang run rẩy, tôi biết tâm tình của cô ấy bây giờ là như thế nào, kéo cô ấy qua một bên, muốn cho cô ấy bình tĩnh lại.

“Tại sao…… mọi chuyện lại thành ra như thế này……”

“An bình……”

Tôi không biết nên làm sao trấn được cô ấy,tôi chỉ cảm thấy rằng những gì tôi vừa nói khi nảy giống như một cái tát mạnh mẽ, tát thẳng vào mặt tôi, kêu chan chát.

Thật sự chính là…… Lừa mình dối người mà.

Tôi cười khổ, con mắt nhìn thấy người cứng ngắc nơi xa, trong lòng bi thương quả thực trào dâng.

“Tiểu Manh! Tiểu Manh! Nhường một chút, xin nhường lối! Ta nói, tránh ra!”

Diệp Dao lảo đảo vọt tới đám người phía trước, sau lưng còn Lý Anh Anh đi theo.

Sau khi cô ấy nhìn thấy thi thể vương Tiểu Manh, hai tay bưng kín miệng của mình, mặt vặn vẹo đi, nước mắt từ trong hốc mắt đổ rào rào rơi xuống, hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi quỳ chân trên mặt đất, trên mặt lộ ra nét hoảng sợ cùng tuyệt vọng.

Lý Anh Anh nhìn thấy những điều này, lảo đảo một cái, kém chút ngã nhào trên đất, May mắn thay, có một nữ sinh đứng sau giúp đỡ cơ thể cô, trên mặt cũng đầy là sợ hãi cùng thương cảm.

Thời gian một ngày, liền có thể để một cái người sống sờ sờ, biến thành cỗ thi thể lạnh như băng trước mắt như vậy.

Con mắt của tôi nhìn về phía bên cạnh tòa nhà thí nghiệm bỏ hoang, mắt bỗng nhiên híp lại.

Nhiều chuyện như vậy, liên tục xảy ra.

Tại bên trong tòa nhà kia, đến tột cùng là ai quấy phá? Là người? hay là quỷ?

Trong đầu của tôi, xẹt qua một đạo ánh sáng màu đỏ, mang theo hung quang, lóe qua cửa sổ kính vỡ.

Ôi——

Diệp Dao tại kia nghẹn ngào khóc rống lên, tôi biết cô ấy cùng vương Tiểu Manh quan hệ rất tốt, bây giờ thấy dáng vẻ bi thương của cô ấy, khiến tôi càng buồn bã.

Hiện trường tràn ngập một cỗ tử khí quỷ dị, tôi có thể cảm giác được.

Mà cỗ này tử khí, chẳng những từ hiện trường tử vong truyền đến, càng nhiều hơn chính là bên trong tòa nhà thí nghiệm hóa học này mà ra.

Khiến người ngạt thở, tựa như có một bàn tay to lớn muốn bóp chặt cổ họng của tôi, tôi chỉ đứng ở chỗ này, lông tơ đều chậm chạp không có tự chủ, một mực dựng thẳng lên.

Đột nhiên, Diệp Dao giống như là nổi điên, bỗng nhiên liền muốn hướng đường ranh giới bên trong xông vào, hai cảnh sát lập tức chặn đường cô ấy lại, An Bình lại trước tôi một bước đi ra ngoài, giống giải thích cho bọn họ. Lúc cô ấy thoáng tới gần thi thể Vương Tiểu Manh một chút, người toàn bộ xụ xuống, thét lên ra tiếng, bụm mặt bên cạnh khóc lóc thảm thương.

Tôi bị bộ dáng của cô ấy dọa sợ, chúng tôi không cách nào tiến vào đường ranh giới, cho nên đành phải vây quanh một bên khác, muốn biết Diệp Dao tại sao lại mất bình tĩnh như thế.

Khuôn mặt này là sao, tôi không biết phải diễn tả từ gì.

Nguyên bản, thời điểm khi nhìn đến bàn tay Vương Tiểu Manh trở thành hình móc, tôi liền cảm giác, cô ấy lúc còn sống nhất định là tiếp nhận sợ hãi cực lớn, có lẽ là ở trong nước giãy dụa, cho nên có dạng này?

Bây giờ khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, tôi mới biết được, suy nghĩ trước kia của tôi, một chút cũng không sai.

Con mắt Vương Tiểu Manh mở rất lớn, con mắt tối tăm mờ mịt không có chút tiêu cự nào, ánh mắt toàn bộ lồi ra, miệng trương to chiếc lưỡi đỏ tươi dài như lòng bàn tay và toàn bộ cúi ra khỏi miệng.

Bộ mặt vặn vẹo, để cho lần đầu tiên tôi nhìn thấy, tim suýt nữa nhảy ra cổ họng.

An Bình trực tiếp quay người, vịn một bên cây ói lên ói xuống, tôi lập tức dời ánh mắt đi, cô ấy chết như vậy, thật là quá thảm rồi.

Tôi cảm thấy đầu hơi choáng váng, thậm chí có chút cảm giác cơ thể lung lay sắp đổ, tôi che lấy cái trán, đây là bản thân không thể nhất tiếp nhận tràng cảnh trước mắt, từ khi sinh ra đến nay.

Mọi chuyện trước mắt, tất cả đều chân thực, không phải hiệu ứng trong phim điện ảnh, đây mới là khiến cho tôi kinh hãi nhất, không thể nào tiếp nhận.

Nhưng vào lúc này, trong đám người lại là một trận náo loạn, tôi thấy được mấy nam sinh lớp chúng tôi chạy tới, còn có người phụ đạo.

“Cảnh sát, bạn cùng phòng của chúng tôi chưa trở về, và chúng tôi không thể liên lạc với họ …”

Khi bọn họ thấy được Vương Tiểu Manh nằm dưới đất, tất cả đều ngây ngẩn cả người, trên mặt khẩn trương cấp tốc chuyển thành hoảng sợ, chân di chuyển bất an, trong mắt tràn ngập lờ mờ.

Khóe miệng tôi lại là vô thức giật giật.

Đừng nói là, những người đi thám hiểm tối hôm qua, tất cả đều xảy ra chuyện đó nha.

Tôi đã không nghĩ lại đi lừa mình dối người, sáng sớm Diệp Dao cũng là bởi vì vương Tiểu Manh mất tích tới tìm chúng tôi, bây giờ trước mắt chúng tôi, là thi thể của cô ấy.

Vậy mấy cái nam sinh kia đâu? Bọn họ hiện tại ở đâu?

Tôi không biết, nhưng tôi có thể xác định chính là, cuối cùng chỉ sợ mọi chuyện đều không khác đi là mấy.

Ngay cả khi nó có thể thoát khỏi tòa nhà phòng thí nghiệm này, thì có ích lợi gì đây?

Lực lượng Ác quỷ, cũng không phải cách xa cái tòa nhà này, không hề biến mất, bọn chúng tựa như khí tức, vững vàng bám vào trên người của bọn họ, gắt gao đi theo, không sờn lòng.

An Bình nhẹ giọng tiếng khóc sụt sùi bị tôi nghe được, tôi quay đầu, cô ấy một tay bưng kín ánh mắt của mình, khóc nói với tôi:” Tiểu Hoa, cậu nói, nếu như mình kế thừa gia nghiệp, bọn họ có phải cũng sẽ không chết hay không”.

Thân thể của tôi chấn động, sắc mặt mờ đi.

Tôi hiểu suy nghĩ của co ấy, nếu là cô ấy hiện tại sẽ thi triển thuật trừ quỷ, sẽ thi triển nghi thức cùng trận pháp, cô ấy sẽ có thể đi cùng với nhóm sinh viên tìm kiếm sự phấn khích ngày hôm qua, ít nhất, nó sẽ không kết thúc như thế này..

“ Tại sao cậu lại muốn trách cứ mình, đây không phải lỗi của cậu, cậu đã làm những gì cậu phải làm rồi”.

Tôi không biết An Bình làm sao đột nhiên lại như vậy.

Đối với lớp học ngày hôm đó, tất cả chúng tôi đều có một mớ hỗn độn. Không, có thể nói rằng toàn bộ lớp học của chúng tôi đều giống nhau.

Không quan tâm, trên mặt mọi người đều bao phủ lên một tầng bóng ma.

Tòa nhà thí nghiệm hóa học kia, đến tột cùng phát sinh chuyện gì?

Tôi khá chắc chắn rằng đây không phải là một vụ án giết người hay tương tự. Sau khi cảnh sát tìm thấy những người bạn cùng lớp “tự sát” ở một số góc khác của khuôn viên trường, tôi xác định rằng ảnh sáng đỏ tôi thấy trong tòa nhà phòng thí nghiệm hóa học chắc chắn là quỷ hồn, không phải ảo ảnh!

Kỳ thật, loại chuyện này, hỏi sắc quỷ nhất định sẽ biết rõ ràng mọi chuyện, chỉ là tối hôm qua công việc bề bộn còn không có thời gian tới tìm tôi, hiện tại tôi tìm anh liệu có ổn không?

Giáo sư ở phía trên đang giảng nội dung sách giáo khoa, tôi hai tay chống giữ đầu, bởi vì chuyện khó khan xảy ra lại tòa thí nghiệm bỏ hoang.

Đột nhiên, tôi cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng tìm kiếm những gì đã xảy ra trong tòa nhà phòng thí nghiệm hóa học bị bỏ hoang của trường chúng tôi.

Nếu nơi đó đã có ác quỷ, có trói linh, ở đó liền nhất định phát sinh thảm án.

Khả năng càng lớn là chết oan!

Nếu không người ta sẽ không mang theo oán khí chấp niệm nồng hậu dày đặc như thế, bám riết trên thế gian thật lâu không muốn rời đi.

Thế nhưng, loại chuyện này, hơn phân nửa đều bị nhân viên nhà trường cấm?

Vốn dĩ cái lầu bỏ phế kia, học sinh dần bỏ đi, cho tới bây giờ, không có người sẽ biết nơi đó phát sinh chuyện gì, tự nhiên cũng sẽ không nhàn rỗi bình thường đến đó đi dạo.

Nếu không phải việc học trưởng cơ điện treo cổ này ra, nơi đó ác quỷ chỉ sợ không người biết được.

Tôi biết có một nơi trên Internet,nơi sinh viên thường buôn chuyện —— Post Bar.

Tôi đánh cược, khẳng định có đã học trưởng hoặc là học tỷ tốt nghiệp, sẽ có nói qua những chuyện liên quan tới tòa nhà thí nghiệm lâu kia, hi vọng không có bị chủ topic khóa.

Nhập rất nhiều từ khóa vào hộp tìm kiếm trong thanh bài đăng, và cuối cùng đã thấy được một bài viết lạ!

“Chàng trai thiên tài hóa học trong tam giác tình yêu? Cái kết buồn là đáng tiếc!”

Loại tiêu đề này tự nhiên rất hấp dẫn người ta đi tìm đọc một chút, bài viết thời gian phát hành là mười năm trước đó, là một bài viết cũ.

Tôi run run ngón tay nhấn vào, chủ top đăng vào mười năm trước,lúc anh ta đăng bài viết, nói rõ mình là học trưởng đại học năm 4, dựa theo ở độ tuổi này mà tính, anh ta hơn phân nửa là đã có con rồi!

Nội dung rất nhiều, tôi rất nhanh quét xuống, nhìn kĩ mọi thứ, xem xét giật mình.

Cái gì nguyền rủa, cái gì thuốc thử hóa học giết người, “bạn gái và người thứ ba trói trên ghế đẩu, đóng cửa sổ và cửa ra vào, bơm khí độc vào một căn phòng nhỏ”, v.v., đọc tới đâu, lòng tôi bị bóp chặt tới đó.

Tôi nuốt ngụm nước miếng, lúc tôi kéo xuống, thấy được một ảnh chụp với độ phân giải rất thấp.

Nhưng chính là tấm hình này, xém chút khiến tôi cầm điện thoại trong tay ném ra!

Bức ảnh được chụp từ bên ngoài tòa nhà thí nghiệm, và nó được nhắm vào vị trí mà tôi thấy ánh sáng đỏ ngày hôm nay!

Khoan đã……

Tôi lại mở ra bài ghi chép gần nhất vụ học trưởng treo cổ, bên trong cũng có bài nói về dì công nhân vệ sinh phát hiện ra hắn.

Trong nháy mắt, tôi cảm giác thân thể của mình giống như là bị khóa lại, đầu ông ông tác hưởng, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, sợ hãi trong lòng dâng lên tới cực điểm!

Hai cái ảnh chụp nhắm ngay chỗ cửa sổ, giống như chỗ cửa sổ hôm qua tôi nhìn thấy luồng ánh sáng đỏ!

Tôi cảm thấy hô hấp mình tăng cao, nhưng thủy chung hít không được một tia không khí, trong lòng tôi biết, tại bên trong gian phòng kia, tuyệt đối có ác quỷ!

Bị khí độc hạ độc chết đôi nam nữ kia, hồn phách của bọn họ chính là ở chỗ này!

“Hoa nhi, nàng lại miễn cưỡng mình.”

Ngay tại thời điểm tôi cảm thấy sắp vì sợ hãi làm ngạt thở mà chết, tôi nghe được thanh âm này.

Một thân ảnh xuất hiện ở bên cạnh tôi, tại trên lớp học này, tôi có thể nhìn thấy anh, người khác lại không.

Cặp mắt tĩnh mịch kia nhìn chăm chú tôi, hai tay dùng lực ôm quanh ở thân thể của tôi.

Sắc quỷ……

Cảm giác an toàn cuốn đi sợ hãi mang đi tất cả khó chịu cho thân thể tôi, tôi rất muốn lập tức nhào vào trong ngực của anh, thế nhưng tôi biết, hiện tại tình huống này làm không được.

Tôi cùng giáo sư xin nghỉ, thầy có vẻ như biết tôi cùng Vương Tiểu Manh quan hệ không tệ, cảm thấy tôi không chịu nổi bi thương, cho nên mới có hành động này, thầy cũng liền cho phép.

Trở lại phòng ngủ, ta lập tức nhào vào trong ngực sắc quỷ, dùng phần cảm giác an toàn này không ngừng mà an ủi lòng mình, tham lam hít thở lấy khí tức của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK