"Đầu tiên, lúc ở trong tòa thành chỗ sơn cốc dưới Dã Trư lĩnh ấy, chính là ngươi đã dan díu với Ninh Thanh. Có điều ngươi đã giả trang thành nữ tử trốn ở trong chăn, rồi qua mặt đám người tróc gian, điều này là thật sao?" Vân Vạn Huyết lạnh lùng chất vấn: "Khi đó, cả cái đám bắt gian kia đã kinh ngạc tột cùng. Rõ ràng trong chăn phải là một đại nam nhân, nhưng rốt cuộc lại biến thành một mỹ nữ nũng nịu, tuyệt sắc."
Vân Trung Hạc đáp: "Không sai! Ngày đó, chính là ta trốn cùng một ổ với Ninh Thanh. Nữ nhân danh xưng Hư Nguyệt Dạ ấy đúng là ta giả trang."
Vân Vạn Huyết tiếp lời: "Ngày đó, Ninh Thanh và ngươi có gian tình, cho nên báo cáo điều tra cuộc đại chiến giữa Liệt Phong thành và Thu Thủy thành mới hoàn toàn thiên vị Liệt Phong thành, đúng không? Đây quả là sự bôi bác nghiêm trọng tính công bằng nghiêm chính của đại hội Chư Hầu liên minh."
Vân Trung Hạc đáp: "Ta thấy Ninh Thanh đại nhân tuyệt đối công bằng nghiêm chính. Báo cáo của nàng hoàn toàn không liên quan đến tư tình của hai chúng ta."
Vân Vạn Huyết cười lạnh: "Vậy là ngươi thừa nhận có gian tình với Ninh Thanh sao?"
Vân Trung Hạc bình tĩnh đáp: "Là tư tình. Không phải gian tình."
Vân Vạn Huyết lại chất vấn: "Lúc hai chúng ta đánh cược, ngươi đã vận dụng khẩu kỹ bắt chước thanh âm va chạm của xúc xắc và lừa gạt ta thành công, đánh thắng trận cá cược kia. Không những thế, ngươi còn có thể không cần mở miệng mà vẫn nhại lại được thanh âm của bất cứ ai, bao gồm nữ hài, nữ nhân, thậm chí thanh âm của Ninh Thanh ngươi cũng có thể bắt chước được, mà lại không chút sơ hở, đúng hay sai?"
Vân Trung Hạc đáp: "Đúng!"
"Ngươi thừa nhận thì tốt rồi." Vân Vạn Huyết cười ha hả: "Vậy nên cuộc so văn chọn rể hôm nay, Tỉnh Vô Biên kia cũng chỉ là một cái hình nộm không hơn. Kẻ làm thơ, làm văn, đối ngẫu chính là ngươi. Ngươi giả trang thành nữ sinh bên cạnh Ninh Thanh, ngậm miệng vận dụng khẩu kỹ mô phỏng thanh âm của Tỉnh Vô Biên, biểu diễn hết thảy."
Vân Trung Hạc gật đầu: "Đúng! Ta không phủ nhận."
"Ha ha ha… Đó là bởi vì ngươi biết có chối cũng vô dụng." Vân Vạn Huyết cười to. Ban đầu, kẻ này những tưởng phải áp dụng nghiêm hình tra tấn thì Vân Trung Hạc mới chịu cung khai. Nào ngờ, gã chưa cần tốn sức mà cái tên Vân Ngạo Thiên hèn mọn chết nhát này đã cung khai toàn bộ.
Vân Vạn Huyết nghiêm giọng quát: "Vân Ngạo Thiên! Ngươi cảm thấy bản thân thông minh tuyệt đỉnh sao? Ngươi thực sự cho rằng những người khác đều đần độn cả sao?"
"Tỉnh Vô Biên vốn là một đứa phế vật, nào có ai không biết? Vậy mà hôm nay, họ Tỉnh này lại biểu hiện giống như thiên tài, liệu có ai không nghi ngờ?"
"Vân Ngạo Thiên! Lúc trước ngươi có thể đóng giả nữ nhân, rúc vào cùng ổ với Ninh Thanh để tránh thoát một kiếp. Nhưng hôm nay, ngươi có dám bổn cũ soạn lại?"
"Nếu đây là lần đầu ngươi biểu diễn khẩu kỹ cao minh kia thì miễn đi. Nhưng mấu chốt ở chỗ, nhà ngươi đã vận dụng khẩu kỹ đó một lần rồi. Hôm nay, lại dám dùng thêm một lần nữa, ngươi muốn mãn thiên quá hải chăng? Đúng là mơ mộng hão huyền!"
"Vân Ngạo Thiên! Thoạt nhìn, kế hoạch của ngươi vô cùng lợi hại, nhưng thực tế lại sơ hở trăm đường. Đúng là tự tìm đường chết mà."
"Vân Ngạo Thiên! Tỉnh Vô Biên thực sự là một thằng phế vật từ đầu đến chân. Ngươi lại muốn biến nó thành đại tài tử? Còn định lừa gạt hôn ước của Đạm Đài Phù Bình tiểu thư? Đây là sự dối gạt trắng trợn! Là ngươi muốn xô nàng xuống hố lửa."
"Đạm Đài đại nhân anh minh bực nào? Chút tài mọn này của ngươi thì qua mặt được ai chứ?"
"Nhưng loại hành vi hèn hạ này quả thực là sự sỉ nhục to lớn nhất đối với Đạm Đài đại nhân và Đạm Đài gia tộc."
"Đạm Đài đại nhân không chỉ là chủ quân của Đạm Đài gia tộc, mà còn là minh chủ của Chư Hầu liên minh. Hiểu theo một nghĩa nào đó thì ngài cũng là chủ quân của ngươi. Hành vi hôm nay của ngươi chính tội khi quân!"
Vừa dứt lời, Vân Vạn Huyết lập tức phủ phục dưới chân Đạm Đài Diệt Minh: "Đạm Đài đại nhân! Hành vi của Vân Ngạo Thiên đã hoàn toàn vấy bẩn uy nghiêm vô thượng của ngài. Tội này đáng chết! Ninh Thanh rõ ràng biết Vân Ngạo Thiên tính kế mưu hại ngài. Nhưng thị chẳng những không can ngăn, ngược lại còn phối hợp với hắn. Chuyện này khác gì nam đạo nữ xướng. Ắt phải xử tử cả đôi!"
Đạm Đài Diệt Minh khẽ liếc Vân Trung Hạc, thản nhiên hỏi: "Vân Ngạo Thiên! Ngươi thừa nhận những tội danh này sao?"
Vân Trung Hạc gật đầu: "Ta thừa nhận!"
Đạm Đài Diệt Minh nói: "Vậy thì tốt rồi! Vậy thì tốt rồi!"
Kế đó, lão tự rót cho mình một ly trà, vừa nhấm nháp vừa nói: "Tài hoa của ngươi quả thực kinh diễm cực độ. Ngay cả ta cũng hoàn toàn không tưởng tượng nổi. Vô Chủ chi địa lại có thể sinh ra một nhân tài bực này sao? Những văn thơ đối ngẫu kia quả thực kinh diễm."
Vân Trung Hạc đáp: "Quá khen!"
Đạm Đài Diệt Minh tiếp lời: "Nhưng cũng chính bởi vậy nên mới có sơ hở a. Ngươi muốn ta làm sao tin tưởng Tỉnh Vô Biên sở hữu tài hoa bực này chứ? Cả những danh thi hiếm có kia được hắn viết ra như thế nào?"
Vân Trung Hạc trầm mặc không đáp.
Đạm Đài Diệt Minh lại nói: "Với tài trí của ngươi ắt có thể trù tính được sơ hở này, cũng có thể tính được rằng Vân Vạn Huyết sẽ nhìn chằm chằm Ninh Thanh, sẽ vạch trần ngươi trước mặt ta. Dù sao ngươi cũng từng biểu diễn khẩu kỹ trước mặt gã một lần."
Vân Trung Hạc đáp: "Đúng thế!"
Đạm Đài Diệt Minh hỏi: "Vậy thì vì cái gì mà ngươi vẫn cứ làm?"
Vân Trung Hạc đáp: "Nói ra thì rất dài dòng."
Đạm Đài Diệt Minh khoát tay: "Đã dài dòng thì không cần nói nữa. Giết một thiên tài như ngươi quả thực vô cùng đáng tiếc."
Lời này vừa dứt, Vân Vạn Huyết liền ré lên: "Đạm Đài đại nhân! Không thể lưu lại Vân Ngạo Thiên! Hắn sỉ nhục ngài, lừa gạt ngài, dầy xéo tôn nghiêm của Đạm Đài gia tộc a…"
Đạm Đài Diệt Minh đáp: "Vân Vạn Huyết nói không sai. Ngươi lừa gạt ta, sỉ nhục ta. Hơn nữa, ngươi còn cấu kết với Tỉnh thị định biến hôn sự này thành trò lừa gạt. Đúng là tội ác cùng cực, đáng thiên đao vạn quả. Nhưng ta vẫn muốn cho ngươi một con đường sống, sao hả?"
Vân Trung Hạc mỉm cười: "Xin mời Đạm Đài đại nhân nói."
Đạm Đài Diệt Minh gật đầu: "Đạm Đài gia tộc vẫn sẽ kết thông gia với Tỉnh thị. Nhưng người sẽ được gả cho Tỉnh Vô Biên không phải Đạm Đài Phù Bình, mà là Đạm Đài Vô Diệm."
Đạm Đài Vô Diệm? Là siêu cấp sửu nữ xấu xí như quỷ, si ngốc, ngu xuẩn kia sao?
Thực muốn dành ba giây đồng hồ mặc niệm cho Tỉnh Vô Biên.
Nhưng chỉ cần có thể thông gia được là được.
Đạm Đài Diệt Minh tiếp lời: "Đại tài như ngươi đáng lẽ nên làm việc cho ta. Vân Ngạo Thiên! Ngươi muốn sống cũng đơn giản thôi, chỉ cần rời bỏ Tỉnh thị, hiệu trung Đạm Đài gia tộc của ta, ta liền gả Đạm Đài Phù Bình cho ngươi. Hai ngươi trai tài gái sắc, nhất định sẽ trở thành giai thoại."
Nghe xong, Ninh Thanh bỗng run rẩy cả người.
Vân Vạn Huyết thì biến sắc, kinh ngạc thốt lên: "Đạm Đài đại nhân! Tuyệt đối không thể! Không thể lưu lại một kẻ như Vân Ngạo Thiên. Nhất định hắn sẽ trở thành tai hoạ với ngài. Nếu như ngài nhận hắn làm con rể, chắc chắn cơ nghiệp sẽ bị hủy đi. Kẻ này gian trá như quỷ, nhất định sẽ soán vị!"
Mấy lời này đại khái xoáy thẳng vào đáy lòng Đạm Đài Diệt Minh.
Nhưng Đạm Đài Diệt Minh vẫn cảm thấy chỉ cần bản thân còn sống thì vẫn có thể trấn áp được.
Mà lão có chết cũng sẽ kéo theo Vân Ngạo Thiên, tuyệt đối không để lại hậu hoạn cho đám tử tôn.
"Vân Ngạo Thiên! Ta đang mở ra cho ngươi một tiền đồ tươi sáng a." Đạm Đài Diệt Minh dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục chiêu dụ: "Xét tài hoa hay tướng mạo, ái nữ Đạm Đài Phù Bình của ta cũng đều xứng với ngươi."
Lúc này, Vân Trung Hạc liền phát giác tiếng hít thở ở chỗ vách tường cách hắn không xa bỗng trở nên dồn dập.
Hiển nhiên là trong phòng bên cạnh có người, mà còn là nữ nhân. Nếu hắn đoán không sai thì đó hẳn phải là Đạm Đài Phù Bình.
Nàng này quả thật không tệ. Mặc dù dáng dấp chưa phải tuyệt mỹ, nhưng mỹ mạo chắc chắn thuộc hàng trung thượng. Tất nhiên nếu so sánh với người tuyệt sắc vô song như Tỉnh Trung Nguyệt thì vẫn còn kém rất xa.
Thế nhưng số lượng nam nhân muốn cưới Đạm Đài Phù Bình vẫn nhiều như cá chép dưới sông vậy.
Đạm Đài Diệt Minh ôn tồn nói: "Vân Ngạo Thiên! Nếu ngươi muốn giữ mạng, chỉ có thể quỳ xuống cầu hôn."
Nhưng Vân Trung Hạc còn chưa kịp phản ứng, thì Vân Vạn Huyết đã cuống quýt quỳ xuống, dập đầu như bổ củi: "Xin chủ quân nghĩ lại! Xin chủ quân nghĩ lại a..."
Vân Trung Hạc chỉ lắc đầu: "Đạm Đài đại nhân! Thật có lỗi, nhưng ta sẽ không lấy lệnh ái."
Lời của hắn vừa dứt.
Căn phòng vốn dĩ nóng bức đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Sát khí!
Sát khí băng hàn.
Nó không chỉ phát ra từ Đạm Đài Diệt Minh, mà còn từ Đạm Đài Phù Bình bên kia.
Vân Trung Hạc tiếp lời: "Đạm Đài đại nhân! Ta chỉ muốn cưới một nữ nhân duy nhất, đó là Tỉnh Trung Nguyệt. Ta tuyệt đối sẽ không trở mặt với nàng. Dù có một ngày Liệt Phong cốc bị hủy diệt, dù nàng có chết thảm, ta cũng không phản bội."
Ninh Thanh nghe xong lại run rẩy một hồi. Gương mặt mỹ lệ của nàng đã tái nhợt không chút huyết sắc.
Tên ác tặc, tên hỗn đản Vân Trung Hạc nhà ngươi!
Mấy ngày nay có hôm nào ngươi không chà đạp ta, huynh huynh muội muội. Vậy mà giờ lại luôn mồm chỉ yêu một mình Tỉnh Trung Nguyệt?
Ngươi coi Ninh Thanh này là cái gì?
Gương mặt Đạm Đài Diệt Minh chợt co rúm lại. Lão quát hỏi: "Vì sao?"
Vân Trung Hạc đáp: "Bởi vì ta là một kẻ điên. Một kẻ điên không cần lợi ích, chỉ cần tình cảm."
Đạm Đài Diệt Minh chất vấn: "Điên? Điên đến độ không sợ chết sao?"
Vân Trung Hạc kiên quyết: "Đúng! Chết cũng không sợ."
Đạm Đài Diệt Minh cười lạnh: "Được! Vậy ta sẽ thành toàn cho thằng điên nhà ngươi. Có thấy hai cái lò lửa to lớn này không? Là huẩn bị cho bọn ngươi đó."
Nói xong, Đạm Đài Diệt Minh liền đứng dậy. Vậy mà lão cảm thấy hoa mắt một chút. Sau khi hít vào một hơi thật sâu, đè nén sự kích động trong lòng, lão mới nói: "Dù sao ngươi cũng là một đại tài tử. Ta không đành lòng tận mắt nhìn ngươi chết. Vân Vạn Huyết! Chuyện ở đây giao cho ngươi."
Sau đó, Đạm Đài Diệt Minh chậm rãi bước ra ngoài.
Lúc này, Vân Vạn Huyết đã cuồng hỉ. Cặp mắt hung ác đầy dã tính.
Rốt cuộc cũng đợi được đến lúc này!
Vân Ngạo Thiên ngươi rốt cuộc cũng chết trong tay ta.
Vân Vạn Huyết nhìn Ninh Thanh chòng chọc. Thật đáng tiếc lúc này lại ở Đạm Đài gia tộc a! Nếu như ở địa phương khác, cam đoan gã sẽ chà đạp Ninh Thanh đến độ muốn sống không được, muốn chết không xong.
Gã đã thèm nhỏ dãi người em dâu này từ lâu.
Nhưng Vân Vạn Huyết cũng không ngờ rằng Vân Trung Hạc lại ngu xuẩn như vậy.
Rõ ràng hắn có một đường sống, rõ ràng có thể trở thành con rể của Đạm Đài Diệt Minh, rõ ràng có thể phất lên như diều gặp gió. Vậy tên điên này lại tự tìm đường chết.
Vân Vạn Huyết lớn tiếng quát: "Người đâu? Mau ném đôi cẩu nam nữ Vân Ngạo Thiên và Ninh vào trong lò lửa, thiêu sống cho ta!"
Mấy tên võ sĩ xung quanh liền tóm lấy Vân Trung Hạc và Ninh Thanh, nhất nhất muốn ném cả đôi vào lò lửa.
"Khoan đã…" Đạm Đài Phù Bình bước ra.
Nàng chỉ vào Ninh Thanh, ra lệnh: "Thả người!"
Vân Vạn Huyết kinh ngạc: "Đạm Đài tiểu thư! Ninh Thanh là đồng phạm a. Ả này cấu kết cùng Vân Ngạo Thiên âm mưu lừa gạt hôn ước."
Đạm Đài Phù Bình bình tĩnh đáp: "Ta không muốn nói lần thứ hai! Thả Ninh Thanh đi. Thiêu chết Vân Ngạo Thiên."
Ninh Thanh lập tức được thả.
Ninh Thanh bước đến trước mặt Đạm Đài Phù Bình, khom người hành lễ: "Phù Bình! Cảm ơn ngươi. Nhưng ta cũng muốn xin lỗi ngươi chân thành, bởi ta không hề bị Vân Ngạo Thiên lợi dụng. Là ta tự nguyện."
Đạm Đài Phù Bình run giọng: "Vì cái gì chứ? Rõ ràng chúng ta là bằng hữu tốt nhất. Vì cái gì mà ngươi lại tính kế với ta?"
Ninh Thanh đáp: "Vậy ngươi chỉ có thể nói một câu, hỏi thế gian tình là gì? Ta trúng tình độc của hắn. Dăm ba câu lừa gạt của hắn liền khiến ta thần hồn điên đảo."
Đạm Đài Phù Bình cả giận: "Bị hắn mê hoặc thần trí nên ngươi muốn hại cả ta?"
Ninh Thanh đáp: "Ta hại ngươi ư? Không phải. Ta cảm thấy Tỉnh Vô Biên không tệ. Ngươi gả cho hắn còn hạnh phúc hơn gả cho Mạc U. Có lẽ ngươi không tin ta. Nhưng là người từng trải, ta mong ngươi hiểu rằng những lời ta nói là thật."
Đạm Đài Phù Bình cười lạnh: "Một kẻ bất hạnh như ngươi cũng muốn dạy ta thế nào là hạnh phúc ư?"
Ninh Thanh đáp: "Yêu gã nam nhân cặn bã vô sỉ này dĩ nhiên là ta không hạnh phúc. Nhưng bởi vậy ta mới hiểu được thế nào là hạnh phúc, nam nhân như thế nào có thể đem lại hạnh phúc cho ngươi. Kẻ cặn bã như Vân Ngạo Thiên không thể khiến ngươi hạnh phúc, sẽ chỉ mang đến nỗi thống khổ vô cùng vô tận mà thôi."
Nghe xong, Đạm Đài Phù Bình liền á khẩu.
Trầm mặc một hồi, nàng mới thở dài: "Ninh Thanh, ta trước giờ vẫn coi ngươi như tỷ tỷ. Ngươi đi đi. Từ nay về sau chúng ta không gặp lại."
Ninh Thanh lắc đầu: "Ta không đi! Hắn đã muốn chết, thì ta chết theo cũng tốt. Nhanh ném ta vào lò lửa, nhanh kết thúc một đời bi kịch này đi."
Vân Trung Hạc lập tức run rẩy: "Đừng, Ninh Thanh! Trước đó chúng ta đã nói xong rồi. Đừng như vậy!"
Thanh âm của Ninh Thanh bỗng thê lương vô cùng: "Ta không tự tử vì ngươi, mà là ta chán sống. Ta sống cuộc đời bi kịch như vậy là đủ lắm rồi, không muốn tiếp tục nữa..."
Vân Vạn Huyết mất kiên nhẫn: "Vậy thì tốt rồi! Lập tức cùng nhau cháy thành tro, kết thúc một đời nhơ nhuốc của hai ngươi đi."
"Người đâu? Vứt hai kẻ này vào lò lửa. Thiêu sống!"
Rất nhanh, liền có mấy gã võ sĩ xông đến lôi hai người Ninh Thanh và Vân Trung Hạc đi, ném vào giữa liệt hỏa hừng hực.