Mục lục
Sử Thượng Đệ Nhất Mật Thám
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Trung thực thì, khi Vân Trung Hạc một thân một mình đi tới cửa thành Nam Châu, nội tâm rất hốt hoảng.

Bởi vì trên người hắn bây giờ không có bàn tay vàng.

Làm sao lại không có? Không phải có bệnh nhân tâm thần số 8 Beethoven sao?

Gã đã rời đi.

Hiện tại Vân Trung Hạc minh bạch, trong đông đảo bệnh tâm thần, Beethoven là kẻ phi thường đặc thù, cũng là kẻ làm hố cha nhất.

Tại bệnh viện tâm thần X, gã chính là bệnh nhân nguy hiểm nhất, thường xuyên cầm y sinh và các y tá làm thí nghiệm, làm thí nghiệm âm nhạc tử vong của gã. Mà kết quả thí nghiệm chính là đầu óc bạo ra mà chết.

Tại bệnh viện tâm thần X những năm qua, gã cũng giết chết không biết bao nhiêu người.

Chính vì vậy, gã mới thời thời khắc khắc bị cầm tù trong lao tù dưới mặt đất, mà càng ngày càng sâu, bởi vì lực xuyên thấu âm nhạc tử vong gã quá mạnh. Cuối cùng vẫn như cũ không yên lòng, trói toàn thân gã lại.

Mà mỗi một lần rút thăm trong giấc mộng, số 8 Beethoven đều không có mặt, từ đầu đến cuối bị nhốt trong tầng hầm ngầm.

Bởi vì toàn thân gã đều tràn đầy dục vọng hủy diệt, mà lại hoàn toàn không kiềm chế được, chỉ cần cho gã nhạc khí, gã liền rục rịch muốn đàn tấu âm nhạc tử vong.

Ngày mười một tháng mười một, lúc ấy Vân Trung Hạc nằm trong xe ngựa, nửa mê nửa tỉnh, bỗng nhiên tiến nhập mộng cảnh, đi tới phòng hội nghị bệnh viện tâm thần X.

Lúc đó Vân Trung Hạc phi thường kỳ quái, không phải mồng sáu mỗi tháng mới tiến vào mộng cảnh, mới đổi bệnh nhân gia thân sao?

Nếu lại gặp được một bệnh nhân ngưu bức thì có thể tiếp tục dùng, tỉ như Da Vinci, còn có số 9 Lượng Tử, Vân Trung Hạc sẽ dùng đến nửa năm.

Beethoven này ngưu bức như vậy, hắn khẳng định phải dùng thật lâu, hắn không muốn đổi bệnh nhân khác.

Nhưng không ngờ tiến vào mộng cảnh, Beethoven bị cưỡng ép từ trên người hắn rời đi, sau đó nhốt vào trong tầng hầm lao tù.

Vân Trung Hạc lập tức nhìn ngây người?

Còn... Còn có chuyện này? Chu kỳ này chưa kết thúc, cứ như vậy cưỡng ép mang Beethoven đi?

Hắn còn muốn dùng Beethoven đó.

Mà các ngươi đem Beethoven từ trên người ta đi, nhốt vào tầng hầm lao tù, vậy nên đổi cho ta một người khác chứ.

Hẳn lần nữa tiến hành rút thăm?

Nhưng hoàn toàn không có, mộng cảnh cứ như vậy kết thúc.

Cái này hố cha rồi! Đem Beethoven đi, nhưng lại không cho hắn người mới.

Không có bệnh nhân tâm thần gia thân, thật có chút kinh hoảng à.

Cho nên từ mười một tháng mười một đến ngày mùng 6 tháng 12, Vân Trung Hạc không có bàn tay vàng.

Hôm nay mới có ngày mùng 1 tháng 12 à, còn ròng rã năm ngày, mới đến thời gian rút lần nữa.

Năm ngày này, không có bệnh nhân tâm thần bảo hộ, trợ giúp hắn. Mà hắn lại đưa thân vào trong đại bản doanh phản quân, đây mới thực là đầm rồng hang hổ, thoáng không cẩn thận sẽ dê vào miệng cọp.

...

"Ta là Ngao Ngọc, nhi tử Ngao Tâm."

"Ngao Sạ, ta là đệ đệ Ngao Ngọc của ngươi."

Vân Trung Hạc vẫn như cũ vừa hô to, vừa đi lên phía trước.

Quân thổ dân trên tường thành Nam Châu thành liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Vân Trung Hạc, lộ ra ánh mắt phức tạp.

Chỉ từ phản ứng này, Vân Trung Hạc có thể nhìn ra, Ngao Tâm mặc dù rời Nam cảnh rất nhiều năm, nhưng uy tín vẫn như cũ rất cao.

Vô số thổ dân vẫn như cũ e ngại gã, ngưỡng mộ gã, hoài niệm gã.

Mà lần này tạo phản, Phục Sạ hô lên khẩu hiệu chính là bức bách triều đình phóng thích Ngao Tâm.

Cửa thành mở rộng ra!

Một chi quân đội vọt ra, mặc trên người là áo giáp tinh nhuệ Nam Chu đế quốc, hiển nhiên là vũ khí tước đoạt được từ quân đội đế quốc.

Người cầm đầu cưỡi bạch mã, mặc trên người kim giáp vương bào, đầu đội kim quan.

Gã ăn mặc phi thường oai hùng bá khí, nhưng tướng mạo phải nói thế nào nhỉ?

Phải nói phi thường kỳ lạ!

Đầu tiên gã rất đen, khung xương lớn kinh người, không sai biệt lắm cao hơn hai mét.

Mà mặt của gã thì như một cái nồi!

Đúng, chính là cái nồi, đương nhiên càng giống cái cuốc lớn.

Đã thấy chân dung Minh thái tổ Chu Nguyên Chương chưa? Chính là Mãn Thanh vì vấy bẩn Minh triều, vẽ mặt Chu Nguyên Chương như heo siêu cấp xấu xí kia.

Mà người trước mắt thật sự như vậy, cái cằm như cái cuốc.

Tuyệt đối là trời sinh dị tướng, để cho người ta nhìn thoáng qua cũng không thể nào quên.

Người này chính là thủ lĩnh phản quân Phục Sạ, đã từng là nghĩa tử Ngao Tâm, bây giờ tự xưng Đại Nam Vương.

"Đệ đệ, là ngươi sao? Ngọc đệ, là ngươi sao?" Phục Sạ dưới chúng tinh bảo vệ, tăng tốc chiến mã lao đến, sau đó nhảy xuống ôm chầm lấy Vân Trung Hạc, khóc lớn nói: "Đệ đệ số khổ của ta, thật là ngươi sao? Thật là ngươi, thật là ngươi..."

"Đệ ta, ngươi thật sự là gầy đó!"

"Mấy năm trước vi huynh đã từng cùng ngươi uống rượu ngôn hoan, bây giờ nghĩ lại phảng phất ngay hôm qua đó."

"Đệ đệ, phụ thân chúng ta thế nào? Mẫu thân thế nào?"

Vị này tự xưng Đại Nam Vương Phục Sạ lại là người thân mật, sau khi ôm lấy Vân Trung Hạc, lại không chịu thả ra.

"Phụ thân và mẫu thân vẫn còn tốt, bất quá đều còn trong ngục giam." Vân Trung Hạc nói.

"Hôn quân, trời đánh hôn quân." Phục Sạ giận dữ nói: "Phụ thân lao khổ công cao, hoàn toàn là công thần Đại Chu đế quốc, cũng là cứu tinh người Đại Nam chúng ta. Hôn quân kia vậy mà đối đãi phụ thân như thế. Cho nên chúng ta tức không nhịn nổi, liền tạo phản. Đệ đệ ngươi yên tâm, vi huynh nhất định dẫn đầu đại quân bắc phạt, giết vào trong Chu kinh cứu phụ thân ra, đến lúc đó một nhà chúng ta đoàn tụ, vui vẻ hòa thuận."

Mẹ nó, ngươi đây cũng quá thân mật đi.

Người không biết còn tưởng rằng ngươi là thân ca ca ta, không phải nghĩa huynh ta.

Sau đó, một tay Phục Sạ nâng Vân Trung Hạc lên chiến mã cao lớn của gã, hai người cùng cưỡi một con ngựa, chạy như điên vào phía trong thành.

"Ha ha ha, đệ ta Ngao Ngọc tới, đệ ta Ngao Ngọc đến rồi!"

"Hạ lệnh vương phủ, thiết yến khoản đãi, tẩy trần cho đệ ta!"

Phục Sạ một đường hô to, sau đó mang theo mấy trăm tên kỵ binh, chạy như điên về phía đã từng là đại đô hộ phủ.

Đương nhiên hiện tại đại đô hộ phủ này, đã biến thành Đại Nam vương phủ của gã.

...

Vào lúc ban đêm, vị Phục Sạ Đại Nam Vương bày đại yến quần thần, chiêu đãi Vân Trung Hạc.

Ngoại trừ tướng lĩnh đang làm nhiệm vụ bên ngoài, hơn phân nửa tướng lĩnh phản quân đều tới.

Vân Trung Hạc gặp được hai nhân vật trọng yếu khác.

Ngao Khí!

Cũng chính là đệ đệ song bào thai của Phục Sạ, cũng chính là một nghĩa tử khác của Ngao Tâm, đã từng là hữu đại thống lĩnh quân thổ dân.

Bất quá khác với Phục Sạ thân mật, Ngao Khí lại rất lãnh đạm, trên bữa tiệc trầm mặc ít nói, cũng chỉ uống rượu giải sầu, hoàn toàn như không thấy nghĩa đệ Ngao Ngọc này.

Lúc này Ngao Khí, xem như người đứng thứ hai phản quân.

Một nhân vật trọng yếu khác, đương nhiên chính là Đại Chu đế quốc Trung Dũng Bá Lý Văn Hóa, đã từng là đề đốc Đại Nam hành tỉnh.

Người đáng lý không mưu phản nhất này, lại mưu phản, thật là khiến người ta trăm mối vẫn không có cách giải.

Lúc này, y xem như đứng thứ ba trong phản quân.

Mà thái độ của y cũng có chút kỳ quái, nói thân mật, ánh mắt thủy chung mang theo vẻ châm chọc. Nói lãnh đạm, nhưng lại vẻ mặt tươi cười.

Còn có một người trọng yếu nhất, Hoàng Thiên giáo Đại Thánh Sư Viên Thiên Tà, Vân Trung Hạc lại không nhìn thấy.

Người này mới là nhân vật trọng yếu nhất trong trận phản loạn này, thậm chí hoàn toàn có thể xưng là kẻ cầm đầu.

Y cũng không tới tham gia yến hội.

Trên cả tràng yến hội, Phục Sạ mang theo Ngao Ngọc, giới thiệu với từng tướng lĩnh phản quân, đồng thời nói nguồn gốc những tướng lãnh này.

Thái độ những tướng lĩnh phản quân này đối với Ngao Ngọc cũng rất kỳ quái.

Trong thân mật mang theo vẻ xem thường.

Vân Trung Hạc minh bạch nguyên nhân trong này, một thành ngữ có thể hình dung: Hổ phụ khuyển tử.

Đầu tiên, những phản tướng thổ dân này thật tràn đầy kính sợ, cũng có kính yêu Ngao Tâm.

Bởi vì những tướng lĩnh thổ dân này đều đã từng có địa vị thấp, là Ngao Tâm tự tay cất nhắc bọn họ lên, chi quân phòng giữ này thậm chí mỗi một Bách phu trưởng đều do Ngao Tâm chọn lựa.

Ngao Tâm cải biến vận mệnh của bọn họ, mà lúc Ngao Tâm tại vị, cũng là thời gian bọn họ tốt đẹp nhất, bởi vì vận mệnh được cải biến, từ tầng dưới chót đi lên vinh hoa phú quý.

Lúc đó những tướng lĩnh thổ dân này thật xem mình là tướng lĩnh Đại Chu đế quốc.

Về sau Ngao Tâm từ Nam cảnh dời đi, Chu Long công tước thay thế Ngao Tâm, trở thành Nam cảnh đại đô hộ.

Đương nhiên, Chu Long vẫn như cũ xem như kéo dài chính sách Ngao Tâm, nhưng lại dần dần thay đổi thổ dân quân phòng giữ này, thậm chí không ngừng chèn ép, thậm chí biến hoi trở thành đám quan chức nô bộc Đại Chu.

Cho nên những tướng lĩnh này trải qua thời gian càng ngày càng khó.

Ngao Tâm rơi đài, những tướng lĩnh này càng hoảng sợ không chịu nổi, e sợ chính mình sẽ có ngày bị chặt mất đầu.

Chính là loại sợ hãi này, mới bị Đại Thánh Sư Viên Thiên Tà lợi dụng, cuối cùng dẫn đến mưu phản.

Thổ dân vốn không có tín ngưỡng gì.

Nhưng hiện tại bọn họ có tín ngưỡng, đó chính là Hoàng Thiên Hỏa Thần.

Bây giờ trên cờ xí Đại Nam quốc đều là Hoàng Thiên hỏa diễm.

Năm vừa rồi, Nam cảnh liên tiếp gặp địa chấn, tăng thêm nhiều tai nhiều dịch, đủ loại chứng bệnh cướp đi vô số sinh mệnh.

Dưới hoàn cảnh rung chuyển bất an này, Viên Thiên Tà Hoàng Thiên giáo trở thành tín ngưỡng vô số người, y cũng đã trở thành đại cứu tinh trong suy nghĩ của vô số người.

Bởi vì Hoàng Thiên giáo là người phát ngôn của Hoàng Thiên Thánh Hỏa.

Y tuyên bố chính mình là Thiên Thần phái tới cứu vớt chúng sinh, mà uống xong nước phù thủy của y, thật sự có kỳ hiệu. Rất nhiều người bệnh nguy kịch, vậy mà sung sướng nhảy loạn, đây quả thực là thần tiên cứu sống à.

Thủ lĩnh phản quân này là Phục Sạ, tự xưng Đại Nam Vương.

Nhưng Viên Thiên Tà không chỉ là quốc sư, hơn nữa còn là sư phụ Phục Sạ.

Tất cả tướng lĩnh phản quân ở đây, cũng đều là đồ tử đồ tôn Viên Thiên Tà.

Vân Trung Hạc lập tức nhìn ra, Viên Thiên Tà muốn trong thời gian ngắn nhất thay thế Ngao Tâm, trở thành cứu tinh và Sát Thần trong suy nghĩ những thổ dân này.

Bởi vì Viên Thiên Tà chẳng những có thể cứu người, còn có thể giết người, mà lại là hạ thần chỉ giết người.

Y giết người theo phương thức phi thường đáng sợ, tay cách không chỉ, người trái với thần chỉ kia lập tức toàn thân tự đốt, cháy hừng hực, ngắn ngủi một lát liền biến thành tro bụi.

Cho nên, toàn bộ thổ dân Nam cảnh vừa kính vừa sợ Viên Thiên Tà, hoàn toàn không dám nghịch lại ý của y.

Loại kỹ xảo này, đối với thổ dân ngu muội lực sát thương phi thường lớn.

Không thấy lúc ấy Thái Bình đạo đại hiền sư Trương Giác, một khi khởi binh tạo phản, trăm vạn Hoàng Cân Quân tụ tại dưới trướng.

Sau hai đời Minh Thanh, Hồng Liên giáo, Bạch Liên giáo cũng nhất hô bách ứng, còn có Thái Bình Thiên Quốc ngay từ đầu cũng lợi dụng tông giáo khuếch trương.

Thổ dân ngu muội, đầu óc trống rỗng, bản sự Viên Thiên Tà lại mạnh, cho nên có thể dễ như trở bàn tay chiếm lĩnh thế giới tinh thần của bọn họ.

Mà Phục Sạ chính là kẻ bị Viên Thiên Tà tẩy não, cảm thấy mình có thể trở thành vua khai quốc Đại Nam, là Hỏa Thần khâm định Thiên Mệnh Chi Tử.

Bởi vì Viên Thiên Tà không chỉ một lần phô bày thần tích với gã.

Từ trình độ nào đó, Viên Thiên Tà đã là trụ cột tinh thần Phục Sạ.

Cho nên trận phản loạn này so với Vân Trung Hạc tưởng tượng, còn phiền phức hơn nhiều.

Vốn cảm thấy vô số thổ dân là năm bè bảy mảng, nhưng lại bị Viên Thiên Tà tụ hợp, mặc dù là dùng thủ đoạn tà ác tụ hợp, nhưng lực sát thương này rất lớn.

Vốn cảm thấy những quân phòng giữ thổ dân này mưu phản là vô căn chi hỏa, bởi vì bọn họ đã từng là chó săn Đại Chu đế quốc, ức hiếp hung ác thổ dân tầng dưới chót. Cho nên hơn 20 triệu thổ dân hận thấu xương chi quân phòng giữ thổ dân này.

Nhưng Viên Thiên Tà dùng Hoàng Thiên giáo liên kết thổ dân và phản quân này.

Cho nên, chi phản quân này không còn là vô căn chi hỏa nữa, bởi vì bọn họ cộng đồng đứng dưới Hoàng Thiên giáo, có cộng đồng tín ngưỡng.

Dù loại tín ngưỡng này hoàn toàn là dùng sợ hãi chèo chống.

...

Qua ba lần rượu, đồ ăn ngũ vị.

Tất cả mọi người uống đến có chút say khướt, thủ lĩnh Phục Sạ bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Chư vị, nghe ta một lời."

Gã nói là tiếng Hán, mà không phải thổ ngữ.

Bởi vì lúc bọn họ làm quân phòng giữ, tự xưng là người cao đẳng, tuyệt đối không nói thổ ngữ.

Đại Nam Vương Phục Sạ nói: "Mọi người đều biết, hết thảy chúng ta đều là vì Ngao Tâm đại soái. Không có Ngao Tâm đại soái, sẽ không có Nam cảnh, không có quân phòng giữ, cũng không có tất cả mọi người chúng ta ngồi đây vinh hoa phú quý. Kính Ngao Tâm đại soái."

Lập tức mấy trăm tên tướng lĩnh giơ cao chén rượu hô to: "Kính Ngao Tâm đại soái."

Lúc này Vân Trung Hạc chú ý tới một chi tiết, đó chính là mắt Ngao Khí đỏ ngầu.

Y là một nghĩa tử khác của phụ thân, cũng là song bào thai đệ đệ Phục Sạ.

Tính cách Ngao Sạ và Ngao Khí hoàn toàn không giống nhau.

Ngao Sạ hướng ngoại, Ngao Khí hướng nội.

Tuyệt đại bộ phận thời gian, Ngao Khí đều trầm mặc ít nói, phảng phất không ai biết y đang suy nghĩ gì.

Mà lúc này đám người hô to kính Ngao Tâm đại soái, vành mắt Ngao Khí lại đỏ lên, điều này chứng minh trong nội tâm y tưởng niệm nghĩa phụ này. Y thật coi Ngao Tâm là bậc cha chú, mặc dù y so với Ngao Tâm nhỏ không đến 10 tuổi.

Phục Sạ tiếp tục nói: "Chi quân phòng giữ này vốn một tay Ngao Tâm đại soái thành lập, cho nên ngài mới là chủ nhân chi quân đội này. Bây giờ ngài lại bị hôn quân Đại Chu nhốt trong ngục giam. Ta vẻn vẹn chỉ là nghĩa tử Ngao Tâm đại soái, hiện tại nhi tử chân chính ngài tới, cũng chính là đệ đệ của ta Ngao Ngọc!"

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Vân Trung Hạc.

"Đến, đệ đệ của ta, đệ đệ thân ái của ta." Phục Sạ ôm Vân Trung Hạc: "Chúng ta mặc dù không phải thân sinh huynh đệ, nhưng ngươi trong lòng ta và thân đệ đệ giống nhau như đúc."

"Tất cả mọi người nghe đây, đệ đệ ta Ngao Ngọc mới là người thừa kế duy nhất Ngao Tâm đại soái, cho nên... Đại Nam vương vị này hẳn là thuộc về đệ đệ ta Ngao Ngọc."

Phục Sạ lấy xuống vương miện hoàng kim trên đầu, trực tiếp đeo lên đầu Vân Trung Hạc, tiếp đó lại cởi xuống vương bào trên người, mặc lên người Vân Trung Hạc.

Ta... Trời ạ, đây là cái gì?

Vương bào gia thân sao?

Tiếp đó Phục Sạ đẩy Vân Trung Hạc lên vương tọa của mình, lớn tiếng nói: "Mọi người nghe, từ nay về sau Ngao Ngọc chính là tân Đại Nam Vương."

Tất cả mọi người hoàn toàn sợ ngây người.

Phục Sạ lớn tiếng rống to: "Các ngươi còn đứng ì làm gì? Còn không bái kiến tân vương?"

Đừng nói là tất cả mọi người ở đây, ngay cả Vân Trung Hạc cũng hoàn toàn sợ ngây người.

Cái này là một màn gì?

Không khỏi quá bất ngờ đi.

Nguyên bản Phục Sạ ngươi biểu hiện thân mật không gì sánh được là được rồi, bây giờ lại muốn nhường vương vị cho ta?

Đây coi là cái gì? Đào Khiêm tam nhường Từ Châu?

Hoàn toàn không giống à.

Bởi vì Phục Sạ nhìn như say khướt, nhưng ánh mắt cũng rất thanh tỉnh, mà lại lộ ra phi thường quỷ dị.

Còn ánh mắt tất cả tướng lĩnh ở đây cũng tràn đầy khó hiểu, thậm chí xem thường, còn có một chút phẫn nộ.

Bọn họ dù sùng bái Ngao Tâm, kính sợ Ngao Tâm, nhưng cũng biết Ngao Tâm có một nhi tử rác rưởi, bị coi là thiên hạ đệ nhất phế vật.

Dù hắn là nhi tử Ngao Tâm đại soái, cũng không thể trở thành lãnh tụ mới phản quân.

Bị phế vật này dẫn đầu, mọi người còn có hi vọng gì?

Mà ngay lúc này, một người ra khỏi hàng, khom người xuống nói: "Ta phản đối!"

Vân Trung Hạc ngẩng đầu nhìn lên, lại là Ngao Khí, một nghĩa tử khác của phụ thân.

"Ngao Ngọc mặc dù là nhi tử đại soái, nhưng không phải người Đại Nam ta, hắn là người Đại Chu, làm sao có thể trở thành Đại Nam Vương?" Ngao Khí nói: "Mà hắn lại nổi danh phế vật, làm sao dẫn dắt mọi người? Làm sao có thể trở thành vương của mọi người?"

Phục Sạ cả giận nói: "Ngao Khí, ngươi muốn ăn cây táo rào cây sung sao? Không có nghĩa phụ ngươi nào có ngày hôm nay? Không có nghĩa phụ nào có thổ dân quân phòng giữ? Nào có chúng ta hôm nay? Nào có vinh hoa phú quý cho tất cả mọi người? Ngao Tâm đại soái vốn xem như Nam cảnh vương, hiện tại để Ngao Ngọc đến kế thừa Đại Nam Vương, có gì sai?"

Ngao Khí nói: "Đại Nam, là thổ dân Đại Nam, không phải Đại Nam của Đại Chu. Chúng ta muốn thành lập quốc gia thổ dân của mình, Đại Nam Vương chỉ có thể là thổ dân."

Phục Sạ bỗng nhiên rút đao, nghiêm nghị nói: "Ngươi còn dám nói một câu, ta liền giết ngươi."

Ngao Khí lớn tiếng nói: "Tóm lại, chỉ cần ta còn một hơi, Ngao Ngọc không thể là Đại Nam Vương."

Cục diện này, triệt để làm cho người ta không hiểu.

Ngao Khí không sửa họ, hiển nhiên y chân chính hoài niệm Ngao Tâm, thật coi Ngao Tâm là phụ thân, mà vừa rồi tất cả mọi người hô to kính Ngao Tâm đại soái, hai mắt Ngao Khí đỏ bừng.

Nhưng hiện tại y lại kiên quyết phản đối Ngao Ngọc trở thành Đại Nam Vương.

"Ta giết ngươi, ta thay nghĩa phụ giết ngươi tên nghịch tử quên gốc này." Chiến đao Phục Sạ bỗng nhiên chém về phía Ngao Khí.

Ngao Khí cũng rút đao, hung mãnh chiến cùng Phục Sạ.

Võ công hai người thật cao à.

Cao hơn hai mét như người khổng lồ, lực lớn vô cùng.

Lúc hai người đại chiến, chiến đao như nổi lên vòi rồng, khiến cho người ta mắt mở không ra.

Tất cả bát đũa trên yến hội, nhao nhao bị đao phong thổi bay ra ngoài, rơi vỡ nát.

Trong chốc lát, toàn bộ đại sảnh yến hội một mảnh hỗn độn, dù mặt đất cứng rắn cũng bị chém vào vết thương chồng chất.

Hai người kia chiến đấu, thật như là hai dã thú chém giết, những nơi đi qua toàn bộ vỡ nát.

Khó trách lúc ấy Ngao Tâm thu hai người này làm nghĩa tử, bởi vì thật là trời sinh dị bẩm, đơn giản chính là siêu cấp thiên tài luyện võ.

Mà lại thích hợp nhất chém giết trên chiến trường, lực lớn vô cùng, như là cự thú chiến trường.

Cũng khó trách bọn họ có thể trở thành thủ lĩnh thổ dân quân phòng giữ, bởi vì bọn thổ dân này hiếp yếu sợ mạnh, kính trọng e ngại nhất là cường giả. Mà đôi huynh đệ này quá cường hãn, cho nên có thể đủ trấn trụ những tướng lĩnh thổ dân này.

Vân Trung Hạc cũng phát hiện một chuyện kỳ quái, Ngao Khí thời thời khắc khắc đều đưa lưng về phía hắn, như thân thể người khổng lồ ngăn ở trước người Vân Trung Hạc.

Hai huynh đệ như người khổng lồ này, chém giết mấy trăm hiệp, hoàn toàn không phân ra thắng bại.

"Ngao Khí, ngươi đây là muốn tạo phản sao?" Phục Sạ cả giận nói.

"Ta mặc kệ, tóm lại Ngao Ngọc không thể trở thành Đại Nam Vương, hắn không phải người Đại Nam ta, ta muốn đuổi hắn đi." Ngao Khí cả giận nói: "Ta muốn đuổi hắn đi xa, vĩnh viễn không thể tiến vào Đại Nam cảnh chúng ta. Thổ dân về thổ dân, Đại Chu về Đại Chu. Muốn hắn trở thành Đại Nam Vương, trừ phi bước qua xác ta."

Nhưng mà, lúc này có một thanh âm vang lên.

Thanh âm này tràn đầy tính mê hoặc, tràn đầy uy nghiêm, nhưng lại tràn đầy thân cận, tóm lại phi thường phức tạp.

Như Vân Trung Hạc trước đó đàn tấu nhạc khúc, giống như là tiên âm, lại như là ma âm.

"Còn thể thống gì nữa?"

Nghe được thanh âm này, tất cả mọi người triệt để yên tĩnh lại.

Phục Sạ và Ngao Khí hai huynh đệ này, cũng tranh thủ thời gian ngưng chiến.

Ngay sau đó, tất cả mọi người quỳ xuống, bao gồm Đại Nam Vương Phục Sạ, cũng buông xuống chiến đao, quỳ trên mặt đất.

Kính sợ không gì sánh được, sùng bái không gì sánh được.

Mấy trăm tên thổ dân phản tướng, thậm chí cũng không dám lớn tiếng hô hấp, toàn bộ trán kề sát đất, thậm chí so với đại thần nhìn thấy hoàng đế còn muốn cung kính hơn.

Vân Trung Hạc biết người đến là ai.

Hoàng Thiên giáo Đại Thánh Sư, tín ngưỡng vô số thổ dân, thần nhân trong suy nghĩ vô số thổ dân, Viên Thiên Tà.

Cũng chính là kẻ cầm đầu trận Nam cảnh phản loạn này.

Sau đó một đạo nhân tiên phong đạo cốt, chậm rãi đi vào trong đại điện.

Tướng mạo thật tốt!

Thật như là người trong chốn thần tiên.

Người mặc đạo bào, phía sau là Bát Quái, chính diện là hỏa diễm.

Râu tóc trắng bệch, gương mặt da thịt lại như hài nhi.

Chỗ lão đi qua, không khí phảng phất nóng rực một trận.

Ánh mắt lão trầm tĩnh như thần, phảng phất tùy tiện một chút, liền có thể xuyên thấu da thịt, nhìn thấy lòng người.

Đây chính là Viên Thiên Tà!

Sau khi lão tiến vào đại điện, chậm rãi nhìn qua toàn trường.

Bị ánh mắt lão đảo qua, tất cả mọi người theo bản năng càng quỳ rạp trên đất.

Cuối cùng, ánh mắt của lão nhìn về phía Vân Trung Hạc, không biết vì sao, làn da Vân Trung Hạc cảm giác một trận nóng rực, phảng phất bị hỏa diễm xa xa liếm qua.

"Còn thể thống gì?" Viên Thiên Tà chậm rãi nói.

Ngao Khí quỳ trên mặt đất, nói: "Đại Thánh Sư, Đại Nam là của thổ dân Đại Nam chúng ta, Ngao Ngọc là người Đại Chu, sao có thể trở thành Đại Nam Vương? Sao có thể trở thành thổ dân vương?"

Viên Thiên Tà thản nhiên nói: "Ai nói Ngao Ngọc không thể trở thành Đại Nam Vương? Hắn đương nhiên có thể!"

Lời này vừa ra, tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, Vân Trung Hạc cũng càng thêm sợ ngây người.

...

Tây Bộ hoang mạc minh châu, Nhu Lan thành!

Ngày 13 tháng 8, Tỉnh Trung Nguyệt sinh nở xong, bởi vì Đại Doanh đế quốc Hắc Long Đài trợ giúp, đại chiến thủ thành cũng đại hoạch toàn thắng.

100.000 liên quân mã phỉ bị giết đến tơi bời, nhao nhao chạy trốn.

Sau đó phảng phất sợ Tỉnh Trung Nguyệt xấu hổ, không biết xử sự thế nào, Phong Hành Diệt đại nhân liền dẫn võ sĩ Hắc Long Đài rời đi.

Từ đầu tới đuôi, gã không gặp mặt Tỉnh Trung Nguyệt.

Đây phảng phất là một loại tư thái.

Sau đó, thân thể Tỉnh Trung Nguyệt khôi phục nhanh chóng.

Bởi vì đánh trận chém giết, bởi vì luyện võ, cho nên dáng người nàng cũng khôi phục rất nhanh.

Không... Không phải khôi phục.

Mà là trở nên càng thêm ma quỷ, càng thêm nóng bỏng.

Trước đó dáng người Tỉnh Trung Nguyệt mặc dù tốt, nhưng vẫn hơi gầy, sau khi sinh hài tử, trở nên thoáng nở nang một chút.

Cái này... Cái này muốn mạng à.

Thân hình của nàng đơn giản liền biến thành cấp nổ tung.

Đường cong này đơn giản hồn xiêu phách lạc, nhìn thoáng qua, liền cảm giác có một loại hormone bạo tạc.

Mà sau khi sinh hài tử, nàng càng trở nên diễm tuyệt nhân gian.

Dung nhan xinh đẹp, đơn giản sẽ đâm vào ánh mắt mọi người.

Đương nhiên, cái này không phải là thứ khiến nàng đau đầu.

Nàng đau đầu là, khuếch trương quá nhanh.

Sau khi Nhu Lan thành thủ thành đại thắng, liền như hiệu ứng domino, người tìm tới hàng nàng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.

Bất tri bất giác, mã phỉ dưới trướng nàng càng ngày càng nhiều.

Nàng đi vào Tây Bộ hoang mạc, vẻn vẹn chỉ muốn làm một mã phỉ bình thường, mỗi ngày bạch mã tiếu tây phong, mỗi ngày liệt nhật cát vàng.

Chỉ là muốn cho võ sĩ Tỉnh thị gia tộc một con đường sống, một mục tiêu mà thôi, chính nàng không có dã tâm gì.

Làm sao không giải thích được, dưới trướng nàng lại có 100.000 mã phỉ?

Nàng thậm chí hoài nghi, làm sao nhiều mã phỉ như vậy? Rốt cuộc nên đoạt ai đó à?

Tây Bộ hoang mạc chỗ nào nuôi được 100.000 mã phỉ?

Xác thực như vậy, dù Tây Bộ hoang mạc kẹt trên thương đạo hoàng kim, mỗi ngày đều có thật nhiều thương đội đi qua, không chỉ là thương đội ba đại đế quốc, còn có phía tây mười mấy quốc gia đều phải đi qua nơi này.

Nhưng cũng nuôi không được 100.000 mã phỉ này.

Cho nên những mã phỉ này không chỉ cướp bóc thương đội, mà còn cướp bóc quốc gia.

Đoạt biên cảnh Đại Doanh đế quốc, cũng đoạt biên cảnh Nam Chu đế quốc, còn đoạt chăn nuôi quốc dân Đại Lương vương quốc.

Đây thật là gặp quỷ, bản thân Đại Lương vương quốc là tổ tông cường đạo, trời sinh chính là cướp bóc, kết quả súc vật chăn nuôi bọn họ cũng bị mã phỉ Tây Bộ hoang mạc cướp bóc.

Không có cách nào, cương thổ Đại Lương vương quốc quá lớn, cũng quá trống không.

Thiết kỵ Đại Lương vương quốc mặc dù lợi hại, nhưng cũng không quản được địa bàn lớn như vậy.

Thậm chí những mã phỉ Tây Bộ hoang mạc này, trước đó chính là kỵ binh Đại Lương vương quốc, bởi vì các loại nguyên nhân biến thành mã phỉ.

Hiện tại Tỉnh Trung Nguyệt đau đầu chính là làm sao quản lý 100.000 mã phỉ này.

Bất quá về sau nàng cũng nghĩ thông, đó chính là mặc kệ, mặc kệ đi.

Một ngày này, Tỉnh Trung Nguyệt đang luyện võ.

Một thân thiết giáp, một chi trường thương, trong cả viện, cũng không có người dám gần.

Bởi vì trong vòng mười thước, đều là khu vực tử vong, một khi đến gần, trực tiếp bị một trận gió đánh bay ra, miệng phun máu tươi, nặng thì mất mạng, nhẹ thì gân cốt đứt gãy.

"Chủ quân, có một sứ giả thần bí cầu kiến." Lãnh Bích ở phía ngoài nói.

"Các ngươi tự xử lý đi." Tỉnh Trung Nguyệt nói.

"Bọn họ nói muội muội ngài hạ lạc, ta nghe không hiểu lời này." Lãnh Bích nói.

Tỉnh Trung Nguyệt trong sân khẽ run lên, nàng nghe hiểu.

Muội muội của nàng là ai? Chính là Tỉnh Trung Nguyệt chân chính kia, cũng chính là người tại Bạch Vân thành bị nàng thay thế.

"Chuẩn bị một chỗ, đừng cho bất luận kẻ nào tới gần, ta muốn gặp người sứ giả này." Tỉnh Trung Nguyệt nói.

"Vâng!"

...

Một khắc đồng hồ sau, Tỉnh Trung Nguyệt gặp sứ giả thần bí này, trong phương viên mấy chục mét không có một ai.

Cũng không sợ có người hành thích Tỉnh Trung Nguyệt, bởi vì bây giờ không có người nào có thể đánh thắng được nàng. Chí ít cho đến bây giờ, Tỉnh Trung Nguyệt còn chưa gặp đối thủ.

Lúc này trên mặt đất, bày đầy rương, bên trong đều là vàng bạc châu báu, tơ lụa, giá trị liên thành.

Đối với những vàng bạc châu báu này Tỉnh Trung Nguyệt cũng không thèm nhìn, thản nhiên nói: "Nói, muội muội ta hạ lạc ở đâu?"

Sứ giả thần bí kia nói: "Tỉnh Trung Nguyệt tiểu thư, ta muốn giới thiệu với ngài một đoạn nhân duyên cao quý hoàn mỹ nhất. Điện hạ nhà ta, chính thức cầu hôn với ngài."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK