Mục lục
Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Tần Dương: “Có rất nhiều nguyên nhân, ban đầu là vì em không muốn game hòa vào hiện thực, anh sợ nếu em biết anh là Thương Hỏa thì sẽ trốn tránh anh…”

“Cho nên cậu liền nói một đằng làm một nẻo sao?” Hà Tấn lắc đầu, căm giận nói, “Hẳn là cậu nên cho tôi biết ngay từ đầu!”

Tần Dương lớn tiếng cắt lời: “Nếu anh cho em biết, em còn chịu làm vợ anh trong game không? Chẳng biết chừng còn vì xấu hổ mà không muốn lên mạng nữa!”

Lá gan nhỏ, tính cách lại cứng nhắc, còn rất tự trọng, nếu Hà Tấn biết ông chồng trong game của mình là một đàn em khóa dưới ở ngay bên người, chỉ sợ sẽ tận lực né tránh!

Hà Tấn thừa nhận, đúng là như vậy, nếu trước đó Thương Hỏa nói rõ thân phận, Hà Tấn cũng sẽ thẳng thắn cho đối phương biết giới tính của mình, trong trường hợp ấy, bọn họ cùng lắm cũng chỉ có thể là bạn bè bình thường thôi.

Trầm mặc một lát, Hà Tấn hỏi: “Cậu biết tôi là A Tấn khi nào?”

Tần Dương: “Hôm em phát sốt rồi anh ôm em đến phòng y tế.”

Hà Tấn giật mình, chẳng trách ngày đó cậu lại cảm thấy Tần Dương đặc biệt nhiệt tình với mình, nhờ thế mà về sau hai người càng tiếp xúc thường xuyên hơn… Nhưng thế thì cũng hơi bị sớm, rốt cuộc Tần Dương làm sao mà biết được? Thực sự đi điều tra mình hay sao?

Thấy Hà Tấn lộ ra vẻ mặt hoài nghi lại pha thêm vài phần hoảng sợ, Tần Dương đã đoán được cậu đang nghĩ gì, cười khổ, giải thích: “Em còn nhớ vào buổi tối trước ngày hôm đó em đã nói cho anh biết ID và password tài khoản game của em không? ID em chính là tên viết tắt của em đi? Anh biết em học ở Hoa đại và hơn anh một khóa, cho nên khi đó đã bắt đầu lưu ý đến những người có tên viết tắt là HT, không ngờ nữ thần may mắn mỉm cười, ngay ngày hôm sau, lúc đưa em tới phòng y tế, thấy Hầu Đông Ngạn viết tên em, lại hỏi dò cậu ta vài câu, liền biết em đang chơi game 『 Thần Ma 』, do đó anh nhanh chóng xác định được.”

Hà Tấn rơi đầy một đầu hắc tuyến, nghiến răng thầm nhẩm tên Hầu Đông Ngạn một lần, thì ra kẻ hãm hại mình lại là thằng nhãi ấy!

“Ngay từ đầu cậu đã đoán được tôi là con trai?” Hà Tấn nhíu mày.

Tần Dương cười cười: “Tám năm trước, khi vừa mới quen anh đã nghĩ em là nam, nhưng sau đó em lại cầu hôn anh, cho nên anh liền nghĩ em có thể là nữ, cứ thế hiểu lầm rất nhiều năm, về sau mới vỡ lẽ.”

Hà Tấn lại hỏi: “Hầu Đông Ngạn có biết cậu là Thương Hỏa hay không?”

Tần Dương: “Biết, nhưng mà mãi đến hôm qua mới biết, anh trực tiếp nói với cậu ta, muốn cậu ta giúp anh giấu diếm.”

Hà Tấn: “…” May đấy, ít nhất Hầu Đông Ngạn không liên thủ với Tần Dương để lừa cậu ngay từ đầu, nếu không cậu chắc chắn xách dao đi làm thịt con khỉ ấy!

Tần Dương tiếp tục nói: “Anh vốn nghĩ, chờ khi quan hệ của chúng ta tốt đẹp cả trên mạng lẫn ngoài đời sẽ nói rõ chân tướng với em, nhưng bỗng một hôm đang chơi game em lại đột nhiên đòi giữ khoảng cách với anh…”

Hà Tấn nghẹn họng, nghĩ đến việc mình bị người này cưỡng hôn trên game lúc trước, sau khi offline còn bị ngược một trận trên trường… Ngay lập tức, oán khí cùng ủy khuất vì bị bắt nạt, bị lừa gạt lại dâng lên, cứ như sóng triều, trận sau cao hơn trận trước!

Thế nhưng, Tần Dương cũng có lý do của mình: “Em nói em là thẳng nam, không thích anh động chạm, anh rất buồn, cho nên mới lấy cớ phải thi đấu tennis mà xa cách em ở ngoài đời, đồng thời cũng muốn để bản thân yên tĩnh một thời gian… Anh sợ nếu nói ra chân tướng, em cũng sẽ chán ghét bản hiện thực của anh, do đó lúc ấy anh hoàn toàn không có ý định thẳng thắn.”

Hà Tấn bỗng chốc nóng đầu, xúc động nói: “Cậu có biết khi ấy tôi đòi giữ khoảng cách với cậu là vì lý do gì không!? Bởi vì tôi, tôi…” Nói tới đây, cậu đột nhiên dừng lại, run run rẩy rẩy đến mức bắt đầu lắp bắp.

Tần Dương căng thẳng trong lòng: “Vì sao?”

Hà Tấn nhìn trời, chớp chớp lông mi, thanh âm bỗng dưng nhỏ đi một chút, “Bởi vì tôi có… ặc… có thiện cảm với cậu ở ngoài hiện thực…” Cực kỳ ít khi đỏ mặt, nhưng bởi vì một câu bày tỏ rất mất thể diện này mà Hà Tấn không sao ngăn được hai má phiếm hồng.

Tần Dương sửng sốt trong chốc lát, bất chợt mở to đôi mắt, lắp bắp hỏi: “Em, em cũng thích anh?”

Hà Tấn xấu hổ và tức giận đến mức chỉ muốn vả cho mình một cái, nhưng vừa rồi chẳng hiểu vì sao cậu lại tò mò, không biết sau khi Tần Dương hiểu được nguyên nhân thì có hối hận hay không nhỉ!

Đúng là Tần Dương rất hối hận, hối hận đến mức ruột cũng phải tím xanh! Sao hắn có thể ngờ Hà Tấn lại chôn giấu tâm tư sâu như vậy, cũng chưa từng vọng tưởng đối phương lại đồng thời thích cả phiên bản thực lẫn ảo của mình… càng chưa bao giờ nghĩ đến khả năng Hà Tấn sẽ vì băn khoăn giữa hai lựa chọn mà rối rắm. Thế nhưng hiện tại, hắn đã hiểu ra tất cả!

Đêm nay tâm tình Tần Dương liên tục phập phồng lên xuống cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, song đến giờ phút này hắn quả thực mừng rỡ như điên, chỉ muốn ngửa mặt lên trời hú dài mấy tiếng – Cứ nghĩ đến những hiểu lầm cùi bắp lúc trước, hắn lại lộ ra biểu tình vặn vẹo, ‘vui’ đến không nói nổi thành lời!

Có điều, hắn không như Hà Tấn, sẽ không vì những chuyện đã qua mà hối hận. Hối hận có lợi ích gì đâu? So ra, hắn càng coi trọng hiện tại hơn nhiều lắm!

Tần Dương giữ chặt bả vai Hà Tấn, tiến thêm một bước xác nhận: “Cho nên chẳng những em thích anh ở trong game, mà còn thích anh ở ngoài đời thực?”

Hà Tấn bị đối phương nắm vai đến phát đau, nổi giận mà dùng sức đẩy hắn ra: “Hiện tại tôi không thích cậu, tôi chính là thích Thương Hỏa ở trong game.”

Tần Dương vội la lên: “Anh chính là Thương Hỏa!”

Hà Tấn nghiêng người: “Thương Hỏa là nhân vật game, tôi không nói chuyện tình cảm với hắn ở ngoài đời thực.”

Tần Dương bị tức đến buồn cười: “Em đừng cố tình gây sự…”

“Tôi không đùa đâu!” Hà Tấn thừa nhận, cậu nói vậy là vì cố ý muốn chọc giận Tần Dương, nhưng cậu không cố tình gây sự. Trước khi biết Tần Dương chính là Thương Hỏa, câu nói vừa rồi thật sự là kết quả của một hồi băn khoăn dằn vặt thật lâu trong đầu cậu.

Tần Dương lưu manh mà trượt bàn tay xuống nắm lấy tay Hà Tấn, người sau bỗng chốc nhớ tới một màn cưỡng hôn lúc vừa rồi, vì thế nhanh chóng giãy ra: “Đừng đụng vào tôi!”

Tần Dương nhất thời trở nên do dự: “Em đang tức giận sao?”

Hà Tấn trả lời: “Cậu lừa tôi lâu như vậy, tôi có thể không tức giận được à!?”

Tần Dương sớm biết việc mình thẳng thắn nói ra chân tướng sẽ khiến Hà Tấn tức giận, nên đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi, lại nói, vô tình biết đối phương cũng thích mình làm hắn vui sướng như nhặt được báu vật, do đó lúc này chỉ có thể mềm mỏng dỗ dành thôi.

Hắn bất chấp mặt mũi mà ghé sát lại: “Là anh không tốt, để anh giải thích đi. Kỳ thực anh rất sợ sau khi biết chuyện em sẽ chán ghét anh, cho nên mới làm như vậy. Nếu hiện tại đã giải thích rõ ràng, em hãy nể tình em cũng thích anh mà tha thứ cho anh có được không…”

— Hự, người này còn có thể phun ra cái kiểu lập luận như vậy được! Hà Tấn không khỏi muốn chửi thề, lần đầu tiên cậu biết da mặt Tần Dương lại dày đến thế!

“Đi ra ngoài! Tôi muốn ngủ!” Hà Tấn chỉ vào cửa phòng, dừng một chút, lại nói, “Ngày mai tôi liền dọn đi.” Nói đoạn, cậu mở vòng tay thông minh, chuyển lại hai vạn đồng mà Thương Hỏa gửi cho lúc trước trở về, “Sửa mũ giáp tốn bao nhiêu, đừng có gạt tôi.”

“Em thật sự muốn phân tách rạch ròi như thế à?” Tần Dương thấy Hà Tấn trưng ra bộ dạng “không nói thật thì liền trở mặt”, trong lòng như có lửa thiêu, toàn thân liên tục bị nung bị nấu.

“Đúng!” Nếu muốn bắt đầu yêu đương một cách công bằng, Hà Tấn chỉ có thể nhất quyết sòng phẳng với người nọ. Cậu cũng là đàn ông con trai, đương nhiên không muốn vì thua kém trên phương diện vật chất mà lẫn lộn giữa ân tình cùng với ái tình.

Tần Dương bất đắc dĩ nói: “Một ngàn rưỡi.”

Hà Tấn: “Đừng gạt tôi, nếu không tôi sẽ tuyệt giao với cậu.”

Tần Dương: “…”

Tần Dương: “Được rồi, kỳ thực tốn ba nghìn.”

Hà Tấn: “… …”

“Lần này thật sự không lừa em đâu,” Tần Dương giơ tay phải phát thệ, lại chỉ chỉ vào vòng tay của mình, “Anh còn lưu số điện thoại của ông sửa mũ giáp, nếu em không tin có thể hỏi nha.” Nhất định không được để cho cậu ấy biết, cái mũ giáp trúng thưởng của cậu ấy cũng là mình mua! (=_=)

Hà Tấn cúi đầu, nói: “Đã biết, chờ khi tôi có tiền sẽ trả lại cho cậu, tôi mệt rồi, muốn ngủ.”

Tần Dương bước hai bước về phía cửa phòng, vẫn chưa từ bỏ ý định mà quay đầu lại hỏi: “Vậy chừng nào thì em… có thể tha thứ cho anh?”

Hà Tấn cau mày: “Hiện tại tôi rất rối, không muốn thảo luận vấn đề này!”

Tần Dương: “Thế khi nào thì có thể…”

Hà Tấn bực bội ngẩng đầu, trên trán đã nổi một đường gân xanh nhạt, Tần Dương lập tức giơ tay đầu hàng, bước ra khỏi phòng còn nhẹ nhàng khép cửa lại cho người nọ.

… Không việc gì, không việc gì, vẫn còn rất nhiều thời gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK