Mục lục
Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Bắt đầu từ lúc gặp nhau, Thương Hỏa vẫn không chất vấn Hà Tấn về lý do đột nhiên logout lần trước, dường như đang tận lực né tránh vấn đề này. Hiện tại cũng thế, hắn vì Hà Tấn mà cẩn thận cân nhắc tới những trở ngại có khả năng phải đối mặt, nghiêm túc suy xét về tương lai của hai người, vừa tặng lễ vật lại vừa hứa hẹn…

Đứng trước sự ôn nhu của người nọ, Hà Tấn cảm động không gì sánh được, rốt cuộc lên tiếng hỏi: “Thương Hỏa, có phải nếu tôi không online, cậu sẽ tiếp tục chờ không?”

Thương Hỏa trầm mặc một lát, nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng.

Quả nhiên…

“Vì sao?” Hà Tấn hỏi, “Sao cậu có thể xác định tôi vẫn luôn chơi game?”

Thương Hỏa hỏi ngược lại: “Cậu không muốn chơi? Vậy cậu online để làm gì.”

Hà Tấn bị hỏi một cậu mà phát nghẹn, đích thực, cậu muốn chơi… Chỉ là cậu tò mò Thương Hỏa nghĩ như thế nào, vì sao lại có thể làm đến mức này vì một người bạn mạng!

Tiểu tiên A Tấn: “Nhiều năm trước đây, cậu chưa từng nghĩ rất có khả năng tôi sẽ không bao giờ vào game nữa hay sao?”

Ở đầu bên kia đường truyền mạng, Tần Dương nhìn khung đối thoại tựa hồ có điều suy nghĩ… Kỳ thực hắn cũng cảm thấy rất kỳ lạ, đích thực mình chưa từng nghĩ tới điều này.

Trong game tất cả mọi người đều có thể tra được trạng thái “Đã kết hôn” của hắn, nhưng người biết vợ hắn nhiều năm không lên mạng chỉ đếm trên đầu ngón tay, Thệ Thủy là một trong số đó. Có lần Thệ Thủy lơ đễnh hỏi Thương Hỏa rằng, có phải hắn vẫn đang chờ vợ trở về hay không, sau khi nghe được đáp án khẳng định, người kia còn thường xuyên lấy chuyện này ra trêu chọc hắn, thậm chí khuyên hắn quên “vợ cả” mà tìm “vợ bé” đi, nhưng Tần Dương chưa bao giờ hồi đáp, hắn đã quen với trạng thái này rồi.

Tần Dương thản nhiên nói: “Nếu tôi nghĩ tới hẳn là sẽ không chờ đợi.”

Đúng vậy, nghĩ tới điều này thì ở một khía cạnh nào đó đã đại biểu cho sự đắn đo và bỏ cuộc rồi.

Vì thế cho nên, từ trước tới nay hắn chưa từng nghĩ đến.

Câu trả lời của Thương Hỏa như một dòng nước ấm đánh thẳng vào trái tim Hà Tấn, cũng may cậu là người điềm tĩnh, gặp được người như vậy, nghe thấy lời như vậy, cũng chỉ có chút chẳng biết làm sao thôi.

Cảm giác bất an bị đè nén lại dâng lên một lần nữa, Hà Tấn cố gắng lựa chọn từ ngữ, uyển chuyển nói ra tâm ý của mình: “Nhưng nhiều năm đã qua đi, nếu người cậu chờ đã không còn giống như trong ấn tượng của cậu nữa thì sao?”

Sau khi A Tấn không online, đích thực có một khoảng thời gian Tần Dương sa sút tinh thần, cảm thấy vô cùng tịch mịch, vô cùng mất mát, nhưng không có A Tấn, cũng không phải không thể chơi game, hắn liền tưởng tượng A Tấn vẫn đang ở đây, bên cạnh hắn… Kế đó, mỗi khi gặp được sự kiện gì thú vị, thấy phong cảnh gì đẹp mắt, hắn đều cố gắng nhớ kỹ, muốn chờ A Tấn quay lại sẽ mang người ta đi dạo chơi một lần.

Có một số việc hắn nhớ, cũng có một số việc hắn đã quên, thế giới đã thay đổi, game cũng được cải biến, nhưng hắn chưa từng quên cảm giác khi chơi game cùng A Tấn… Cảm giác được người bảo hộ và muốn bảo hộ đối phương, cảm giác chỉ cần ở bên người đó là liền vui vẻ, nhất là sau khi kết hôn xong, mỗi khi nghĩ đến A Tấn, hắn liền không cách nào kiềm chế được từng hồi trống ngực thình thịch của mình.

Loại động tâm này, ngoại trừ A Tấn, không có một ai có thể mang tới cho hắn được.

Cứ như vậy, trong bất tri bất giác, tám năm đã trôi qua, sau đó A Tấn online trở lại. Trong khoảnh khắc thấy cái tên kia lóe sáng, trái tim Tần Dương chỉ thiếu nước nhảy khỏi lồng ngực nữa mà thôi…

Giống như một loại ma thuật, mà hắn xác nhận, chỉ có người này mới có thể làm ra được.

Tần Dương: “Sao lại không giống? Cậu chính là cậu, cho dù ở bên kia máy tính là một con chó thì cũng là vợ tôi.”

Thương Hỏa dùng cái loại ngữ khí vừa suồng sã lại pha một chút lưu luyến ôn nhu này, Hà Tấn nghe mà cảm thấy run lên, khuôn mặt đều nóng hầm hập, hơn nữa câu trả lời “hoàn mỹ” của đối phương, chẳng hiểu vì sao lại khiến Hà Tấn có cảm giác, ở trong mắt Thương Hỏa, cái vấn đề giới tính mà mình đang rối rắm hoàn toàn không có nghĩa lý gì.

Hà Tấn đột nhiên muốn tiếp tục chơi với Thương Hỏa, không cần phải giải thích thêm gì cả, cứ như vậy mà diễn ở trong game đi, xem như bù lại tám năm thua thiệt của người nọ, để cho đối phương thỏa mãn một chút chờ mong…

Đúng lúc này, Thương Hỏa lại bất ngờ chuyển hướng câu chuyện: “Nhưng mà, tôi cảm thấy cậu thật sự có chút thay đổi.”

Hà Tấn: “…!” Thương Hỏa cảm giác được sao?

Thương Hỏa: “Cậu trở nên cả nghĩ rồi.”

Hà Tấn: “…”

Thương Hỏa bỡn cợt: “Có phải lần trước cậu bị câu nói kia của tôi dọa sợ đến mức vội màng “rớt mạng” hay không, hửm?”

Tiểu tiên A Tấn: “Tôi… Kỳ thực ký túc xá chỗ tôi bị cúp điện.”

Thương Hỏa bật cười, hiển nhiên là không tin “cái cớ” của Hà Tấn, nhưng lại nói: “Tôi cũng đoán vậy đấy.”

Hà Tấn: “…” Vì sao lại có cảm giác đang bị người đùa giỡn nhỉ? (=_=)

Thương Hỏa cười xong thì bình tĩnh giải thích: “Tôi cũng không tận lực chờ, cậu đừng áy náy, mấy năm nay tôi chơi game rất vui còn có một thêm cả một đống bạn bè.”

Hà Tấn ngẩn người, phải vậy không? Thế nhưng, thái độ tỉnh bơ không lăn tăn gợn sóng của đối phương quả thực khiến cho lòng cậu thoải mái hơn nhiều.

Thương Hỏa: “Đương nhiên cậu có thể online, tôi lại càng vui vẻ… Tuy nhiên, nếu cậu không muốn chơi thì cứ trực tiếp nói với tôi, đừng chẳng nói chẳng rằng đã mất tăm mất tích, chúng ta có thể thản nhiên nói tạm biệt cơ mà, tôi tuyệt đối không làm gì cậu cả, cậu nói có phải không?”

Hà Tấn: “…”

Nói thì nói vậy, nhưng Hà Tấn cũng đã xoắn xuýt đi xoắn xuýt lại vì cái chuyện chơi hay không chơi này rồi. Cậu muốn chơi, huống hồ cậu cũng đã nhận lễ vật của người ta, hiện tại lại nghe đối phương nói “Cậu có thể online tôi càng vui vẻ”, vậy thì thử hỏi làm sao mà rút lui được nữa, thế nhưng…

Tiểu tiên A Tấn: “Lần trước khi làm nhiệm vụ vợ chồng, có một câu hỏi cậu có muốn phát triển tình cảm ra hiện thực với tôi không, cậu đáp ‘Có’ … là thật đấy à?”

Tần Dương nhíu mày: “Sao, trong hiện thực cậu có đối tượng rồi?”

Tiểu tiên A Tấn: “Không…”

Tần Dương khẽ cong khóe miệng: “Tôi hiểu, có phải cậu không muốn thế giới game ảnh hưởng tới sinh hoạt ngoài đời không?”

Tiểu tiên A Tấn: “Ừ.”

Tần Dương dừng một chút, hứa hẹn: “Được, tôi hứa với cậu, game là game, tôi sẽ không tò mò ngoài đời cậu là ai, bất kể cậu cao thấp mập ốm, nam nữ trẻ già, xinh xấu khỏe mạnh hay là tàn tật… Chỉ cần trong game, cậu là vợ của tôi, những cái khác tôi đều không quan tâm tới, nếu cậu không nói, tôi sẽ không hỏi, còn vấn đề nữa không?”

Hà Tấn thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Không có.”

Thương Hỏa: “Nếu cậu đã không có vấn đề gì khác, vậy tôi có một yêu cầu.”

Tiểu tiên A Tấn: “Yêu cầu gì?”

Thương Hỏa: “Về sau ở trong game, gọi anh là chồng đi.”

Hà Tấn: “…”

Thương Hỏa: “Có thể làm được không?”

Yêu cầu của đối phương cũng không tính là quá đáng, dù sao trong game hai người bọn họ đích thực là “vợ chồng”, nhưng bảo một nam sinh tính hướng bình thường như Hà Tấn mở miệng gọi một thằng con trai khác là “chồng” … chung quy vẫn phi thường khó khăn!

Hà Tấn quanh co nói: “Có thể cho tôi một thời gian để thích ứng không?”

Thương Hỏa trêu chọc: “Thích ứng cái gì, gọi rồi sẽ quen, huống hồ bây giờ em chỉ cần đánh chữ, chứ có phải mở miệng nói đâu.”

Hà Tấn: “…” (=_=)

Tiểu tiên A Tấn: “Chúng ta không gặp nhiều năm như vậy, nhất thời tôi không quen được mà.”

Thương Hỏa: “Ôi, thẹn thùng như vậy…”

Hà Tấn: “… …” Orz…

Thương Hỏa: “Được rồi, anh cho em ba ngày.”

——–

※ Chuyện cũ ở Linh Tiên ※ ( 7)

Sau khi A Tấn không online nữa, Tần Dương từ cảm giác mất mát khổ sở ban đầu dần dần cũng tiếp thu hiện thực. Quá trình này ước chừng tốn mất ba năm.

Trong ba năm này, hắn từ chối đề nghị kết bạn của bất cứ ai, cũng xóa sạch nick những người qua đường đã thêm trong lúc đi luyện cấp, trong danh sách bạn tốt chỉ để một mình “Tiểu tiên A Tấn”, bởi vì hắn không muốn mỗi lần nhìn thấy dòng thông báo “Bạn tốt nào đó của bạn đã online”, hoặc là nhìn thấy một cái tên nào đó sáng lên, sẽ lại mừng hụt một hồi.

Những lúc cô đơn, Tần Dương sẽ click vào tên Tiểu tiên A Tấn, gửi tin nhắn offline cho đối phương.

“A Tấn, sao cậu vẫn chưa online, tớ sắp lên tới cấp 40 rồi!”

“Hôm qua tớ đi đảo Tiên Nhân đánh phó bản, may mắn đánh ra Tiên hạc, hiện tại tớ đã có thể bay, nếu cậu onl mà nhìn thấy thì đừng có hâm mộ ghen tị hận nhé.”

“Trêu cậu thôi… nếu cậu online tớ sẽ dẫn cậu đi luyện cấp, chờ khi chúng ta cùng cấp lại tiếp tục chơi chung! ^_^ ”

“A Tấn, Tiên giới đẹp quá!”

“Tiên giới nhiều cao thủ ghê luôn, tớ chết nhiều lần lắm…”

“Thì ra nhảy từ Tiên giới xuống sẽ trực tiếp ngã chết ở Phàm giới, tớ rơi khoảng hai mươi giây… Nhưng mà phong cảnh thật sự phi thường đẹp mắt…”

“A Tấn, tớ bắt đầu học hành nghiêm túc, hình như học cũng có chút thú vị nha.”

“A Tấn, tớ sắp max cấp rồi!”



Đương nhiên không chỉ để lại những lời như vậy, có đôi khi Tần Dương cũng ảo tưởng, chờ khi A Tấn lên game mình sẽ câu gì với người nọ đầu tiên —

“A Tấn, rốt cuộc cậu cũng onl rồi, tớ chờ cậu thật là khổ sở!”

— Sặc, làm “chồng”, nói năng như thế hiển nhiên không đủ oách! (=_=)

“A Tấn, tớ nhớ cậu muốn chết…”

— Buồn nôn quá! Nói không nên lời! (=_=#)

“A Tấn, đã lâu không gặp…”

— Văn nghệ quá đi! Diễn drama truyền hình hay sao! (/= _ =)/~┴┴



Một lần, Tần Dương ngẫu nhiên phát hiện tên của mình lọt vào vị trí cuối cùng trong bảng xếp hạng của 『 Linh Tiên 』, hắn vô cùng kích động, muốn chia sẻ cảm giác phấn khích của mình với A Tấn đầu tiên — “A Tấn! Tớ lọt vào bảng đại thần rồi! Ha ha!80

“Chờ khi cậu online có thể gọi tớ là “đại thần” đấy nhé!80 ”

“A Tấn, hôm nay tớ ngoi lên hạng 37 rồi, trò này thật sự càng ngày càng hay!”

Đương nhiên, đã có thời điểm thuận buồn xuôi gió thì cũng có những lúc không như ý muốn —

“Hôm nay gặp phải một tên rất lợi hại, mỗi lần PK với hắn tớ đều chết…84 ”

“Tớ kẹt lại ở hạng 30 nửa tháng rồi…84 ”

Mà có lúc vui thì cũng có lúc buồn —

“A Tấn, vì tớ chưa đủ lợi hại cho nên cậu mới không quay về sao…”

“Có phải chờ khi tớ trở thành cao thủ đệ nhất, trở thành đại thần chân chính, cậu mới online một lần nữa, đúng không?”

“Thi cử tớ cũng sẽ cố gắng giành hạng nhất, giống như cậu vậy…”



Từ đó về sau bảng xếp hạng trở thành một động lực cực lớn để Tần Dương tiếp tục chơi game, hắn cố gắng luyện tập kỹ thuật, liên tục tìm người PK…

Cứ như vậy, hai năm qua đi, Tần Dương ngoài đời lấy thành tích ưu tú bất ngờ để đậu vào trường phổ thông trọng điểm, mà cái tên『 Tiểu tiên A Tấn 』 trong game vẫn phủ đầy một lớp bụi của thời gian. Tất cả những tin nhắn Tần Dương gửi đi đều như đá chìm đáy biển, khung đối thoại của Tiểu tiên A Tấn dường như chỉ biết nhận mà vĩnh viễn không biết trả lời.

Dần dần, số lần Tần Dương nhắn tin cho A Tấn càng ngày càng ít, không phải hắn đã quên người kia, mà là hắn cảm thấy những lời nhắn của mình đều cực kỳ ngu xuẩn. Nhiều lúc ngồi xem lại lịch sử tin nhắn trước kia, hắn liền cảm thấy… mình, mình sao có thể ngây thơ như vậy!

Tỉ như cái tin đầy kích động hắn nhắn khi vừa bò lên vị trí thứ mười của bảng xếp hạng, thực không đành lòng nhìn thẳng mà, Tần Dương ngượng ngùng rất không hy vọng sau khi A Tấn online sẽ nhìn thấy nhiều điều vô nghĩa như thế này.

Lại một năm nữa qua đi, “Thương Hỏa” không ngừng leo lên trong bảng xếp hạng cũng đã được rất nhiều người chơi biết đến, thậm chí còn có nữ game thủ công khai tỏ tình, thế nhưng Tần Dương sớm đã hình thành thói quen lẻ loi một mình chơi game, với hắn mà nói, trong game chỉ cần tìm đối thủ chứ không cần tìm vợ.

Vào năm thứ ba sau khi A Tấn offline, công ty game đột nhiên công bố 『 Linh Tiên 』 sắp sửa chuyển thành 『 Thần Ma 』, song song với quá trình cải biến sẽ xóa sạch lịch sử trò chuyện cũ của người chơi, bao gồm cả những tin nhắn offline hệ thống vẫn lưu lại cho người chưa lên mạng.

Đọc được tin này, Tần Dương vừa nảy sinh cảm giác nhẹ nhõm, lại vừa cảm thấy chán nản vô cùng.

Vào cái đêm trước ngày bản sửa đổi được tung ra, Tần Dương mười bảy tuổi trộm chai Whiskey lâu năm đắt tiền của ba ba, uống đến say khướt rồi ngồi trước máy vi tính, đem lịch sử trò chuyện với A Tấn nhìn lại một lần. Trong 1175 ngày kể từ khi bọn họ quen nhau … thì có tới 1100 ngày là hắn một mình tự biên tự diễn, bây giờ, hắn cũng một mình một người xem…

Tần Dương ngoác miệng cười ngây ngô một lát, rồi lại trưng ra vẻ mặt ủ rũ khóc tang một lát… cũng có một lúc hắn bi quan nghĩ, có phải A Tấn đã quên mất mình rồi không.

Tới gần mười hai giờ, Tần Dương yên lặng gõ vào khung đối thoại một câu nói sau cùng —

“A Tấn, tớ thích cậu.”

0 giờ, kết nối tới server bị gián đoạn, số liệu tán gẫu ở phiên bản cũ bị xóa bỏ hoàn toàn. Cùng biến mất với những dòng chữ ngây ngô đó, còn có “nhật kí mối tình đầu” thơ dại của Tần Dương.

Từ đó về sau, 『 Tiểu tiên A Tấn 』 ở trong danh sách bạn tốt của Thương Hỏa chỉ còn là một cái tên trống rỗng.

Tần Dương không gửi một tin nào cho A Tấn nữa, nhưng hắn vẫn sẽ tiếp tục chờ. Cho dù mối liên hệ giữa hắn và người kia chỉ là một cơn mơ ngắn ngủi, hắn cũng nguyện ý đắm chìm thật sâu, không bao giờ muốn thức dậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK