“A.. Thì ra là của anh ta…”
Hà Nghinh Phong ngồi ở bên cạnh, nghe câu nói không đầu không đuôi của Đoàn Thiệu Nhậm, mà khẽ nhăn trán: “Có việc gì sao?”
Đoàn Thiệu Nhậm vặn chìa khoá, nổ máy, giẫm chân ga cho xe chạy đi, rồi cười cười lắc đầu.
“Không có gì, tới là đang nói đến chiếc A8 ở phía trước thôi…”
Anh nới tới đây mới đưa một tay lên, sờ sờ chiếc cằm đẹp của mình, vẻ mặt đăm chiêu, nói tiếp.
“Tên Diệp Chi Sinh này cũng thật là biết chọn, cậu biết không, chiếc Audi A8 Chauffeu của anh ta đang sở hữu, là bản giới hạn đó, trên thế giới chỉ có năm chiếc, từ lúc vừa mới công bố thông tin về chiếc xe này, tớ liền đã dùng nhiều phương thức liên hệ với bên công ty, thế nhưng họ điều nói không còn, vậy mà anh ta lại dễ dàng mang nó về, xem ra anh ta cũng thật tài giỏi nhỉ.”
Niếu là một người khác, có lẽ Hà Nghinh Phong sẽ đồng tình khen một câu, nhưng là, bởi vì người đó là Diệp Chi Sinh, cho nên Hà Nghinh Phong không có lấy một chút hứng thú gì.
Cô gái anh yêu, bởi vì anh ta mà thương tích đầy mình, còn suýt chút mất mạng, mặc dù là chuyện đã trôi qua nhiều năm, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới hình ảnh Lương Tưởng Huân một thân chật vật ở trong bệnh viện, anh lại cảm thấy tức giận.
Niếu như không phải Lương Tưởng Huân đang ngồi ở trong xe của anh ta, tuyệt đối sẽ không có chuyện, anh để cho Đoàn thiệu Nhậm lái xe một trước một sau theo anh ta đi nhà hàng rồi.
Nghe Đoàn Thiệu Nhậm tấm tắc khen ngợi, mi tâm Hà Nghinh Phong lại càng nhăn chặt, ngữ khí lộ rõ không cao hứng.
“Chỉ là một chiếc xe, cậu có cần bày ra vẻ mặt hâm mộ, trầm trồ ca ngợi anh ta đến vậy không?”
Đoàn Thiệu Nhậm hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn, thấy Hà Nghinh Phong tầm mắt không rời khỏi chiếc Audi ở phía trước, rồi chợt hiểu ra thái độ của Hà Nghinh Phong vì sao lại như vậy, anh liền nhe răng cười giải thích.
“Không phải vậy đâu mà, ý của tớ là nói chiếc xe của anh ta thôi..”
Hà Nghinh Phong chưa từng kể cho người trong Hà gia biết, chuyện Lương Tưởng Huân ngày còn ở Bắc Kinh, từng có một quãng thời gian dài ở cùng với Diệp Chi Sinh.
Vậy nên Hà Tố Phấn hoàn toàn không hề biết hai người họ có quan hệ vợ chồng, cô từ đầu đến giờ vẫn ngồi im lặng ở phía sau, cho đến khi nghe được từ trong giọng nói của anh họ lộ ra một tia không vui, cô liền ngồi bật dậy, chồm người tiến về phía ghế lái phụ, cất giọng trêu chọc.
“Aii nha, anh à, sắc mặt của anh kém lắm nha, có phải vừa ăn một hủ dấm không…” haha.
Hà Nghinh Phong không để tâm đến lời trêu chọc cùng khuôn mặt hết sức tinh quái đang đưa sát về phía mình, vẻ mặt bình thản, không lạnh không nhạt mở miệng.
“Em trở lại chỗ ngồi, cài tốt dây an toàn đi.”
Hà Tố Phấn bĩu môi, hứ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, anh là đang nói lãng sang chuyện khác đây mà, niếu cô thật sự ngoan ngoãn nghe theo lời anh, trở về chỗ ngồi, thì ông trời chắc mọc từ hướng tây rồi!
Cô nghĩ rồi lại lên tiếng.
“Nhìn mặt anh lúc ăn phải dấm thật là đang yêu nha…”
Nhìn thấy Hà Nghinh Phong không có ý tứ muốn động môi nói chuyện, cô mới vỗ vỗ nhẹ lên trên vai của anh, tiếp tục nói.
“Không trêu anh nữa, em nói này, mặc dù không biết chị Tưởng Huân và Diệp Chi Sinh quen biết nhau bao lâu, thế nhưng lúc nãy ở trong phòng trưng bày, em thường xuyên bắt gặp ánh mắt si tình của anh ta cứ nhìn chằm chằm vào chị Tưởng Huân, em đoán anh ta có lẽ đã bị trúng tiếng sét ái tình rồi aa… Anh à, tốt nhất đợi sau lần này trở về Hồng Kông, thì mau chóng tìm cơ hội thích hợp, cầu hôn chị Tưởng Huân đi, niếu anh vẫn còn chần chừ, sớm muộn cũng sẽ bị anh ta cướp mất đó.”
Câu nói này của Hà Tố Phấn là thật lòng muốn nhắc nhở anh họ của mình, thế nhưng nghe vào trong tai Hà Nghinh Phong, nơi ngực trái liền giống như có một bàn tay vô hình, hung hăng bóp chặt, cảm giác hô hấp thật nặng nề tới sắp thở không thông, cánh tay đang đặt hờ trên đùi khẽ dùng sức bấm xuống.
Đoàn Thiệu Nhậm lo lắng liếc mắt nhìn Hà Nghinh Phong, sắc mặt đã có chút biến hoá, môi mỏng kéo căng, thoạt nhìn rất không ổn, liền vội vàng lên tiếng nói với Hà Tố Phấn.
“Tố Phấn, chuyện này để lúc khác hẳn bàn đến, hiện tại em nên về chỗ ngồi đi, em ngồi như vậy nguy hiểm lắm đó..”
“Nhưng mà em vẫn…” Cô định nói “em vẫn còn có chuyện muốn nói.” Thế nhưng kịp lúc nhìn thấy Đoàn Thiệu Nhậm nháy mắt, tuy còn chưa hiểu chuyện gì, thế nhưng cô vẫn ngoan ngoãn im lặng “À.” Một tiếng rồi quay trở lại chỗ ngồi.
Hà Nghinh Phong khẽ hít vào một ngụm khí, rồi quay đầu, phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Những chuyện Hà Tố Phấn vừa nói, anh không phải không hiểu được, cũng không phải muốn chần chừ do dự, mà là bởi vì Lương Tưởng Huân vẫn còn chưa buông xuống được quá khứ, trái tim của cô vẫn còn rất đau.
Trong những năm này, tuy rằng Lương Tưởng Huân ở trước mặt người khác, luôn nói cười, thoạt nhìn như là cô rất vui vẻ, đã thật sự quên hết những chuyện đau lòng trước đây.
Nhưng anh là chuyên gia tâm lý học mà, hơn nữa còn là người thầm yêu thích cô suốt nhiều năm như vậy, thì lại càng biết rất rõ, ở trong lòng cô, chưa từng lãng quên chuyện xưa cũ, cũng chưa từng mỉm cười vui vẻ thật sự.