Bởi vì lúc thư ký Mạc gọi tới đặt phòng, là lấy số chứng minh thư của Diệp Chi Sinh, vậy nên sau khi nhân viên phục vụ kiểm tra tên khách phòng 101, xác nhận không vấn đề, liền trao chìa khoá dự phòng, rồi đưa anh đến phòng 101 mới rời đi.
Diệp Chi Sinh đứng ở trước cửa phòng, liếc mắt nhìn đồ vật mình đang bê trên tay, đáy mắt hiện lên một tầng tự giễu, không nhịn được tràn ra một nụ cười khổ sở.
Rõ ràng đã biết, ngày hôm đó sau khi anh và cô tách nhau ra, là đã biểu thị không có cơ hội quay trở lại, hơn nữa, cô lại càng không muốn anh.
Thế mà anh cứ luôn bận lòng, khi trong đầu mơ hồ, hoài nghi thân thể cô có nơi không khoẻ, anh lại giống như tên ngốc, từ Diệp gia tức tốc giẫm hết chân ga, chạy nhanh tới đây, chỉ để xác nhận xem cô có thật không khoẻ? Còn căn dặn nhân viên phục vụ, mang theo những thứ này, anh quả thật là hết thuốc chữa rồi!
Nhưng biết làm sao được, ai bảo anh cả đời này, trừ Lương Tưởng Huân ra, lại chẳng muốn nhìn đến nữ nhân nào khác.
Diệp Chi Sinh khẽ hít vào một ngụm khí, nâng tay lên, gõ gõ cửa hai lần, không nghe được thanh âm của Lương Tưởng Huân từ bên trong truyền đến, mi tâm anh nhíu chặt lại, ước chừng vài giây, liền không do dự cầm chìa khoá dự phòng mở cửa bước vào bên trong.
Nhìn thấy được, Lương Tưởng Huân đầu tóc rối bù không ổn định, mặt trắng xanh không chút huyết sắc, nằm cuộn tròn ở trên giường, dùng tay ấn chặt bụng dưới, mặt mày nhăn nhó, cánh môi dưới bị cô cắn đến sắp có tơ máu hiện lên, cơn đau một lúc lại truyền đến, như muốn lấy mạng người.
Chăn mền và gối, tất cả điều nằm sóng soài ở dưới đất, có lẽ là do cô khi nãy đau quá, sinh tức giận mà duỗi chân đạp mạnh nên rơi xuống, nhìn cô lúc này vô cùng thảm hại, hoàn toàn không còn chút hình tượng nào.
Lương Tưởng Huân nghĩ rằng, người gõ cửa là nhân viên phục vụ, có thể là muốn hỏi cô điều gì đó, nhưng bụng dưới của cô lại đang bị cảm giác đau đớn bén nhọn dày vò từng cơn, vậy nên không có mở miệng trả lời, người phục vụ không nhận được hồi đáp liền sẽ không làm phiền mà rời đi.
Không ngờ tới,cửa phòng lại bị người đẩy ra, cô nhăn mặt, miễn cưỡng ngồi dậy, định mắng vào mặt người nhân viên phục vụ, bất lịch sự, chưa có sự cho phép của cô, mà dám tuỳ tiện mở cửa.
Mi mắt vừa nâng lên, nhìn thấy người đứng ở trước mặt, không phải là nhân viên phục vụ, mà là Diệp Chi Sinh, trên tay anh còn đang bê một cốc nước còn đang bốc khói, và thứ gì đó trong khay, vẻ mặt không chút biểu tình gì, khiến cho cô lời đưa đến miệng, lại bị nuốt trở vào, sững sờ, ngây người nhìn anh.
Diệp Chi Sinh đối với ánh mắt kinh ngạc của cô, ngược lại không có mở miệng giải thích lấy một câu nào, nhấc chân đi tới cạnh giường, đưa cốc nước tới trước mặt Lương Tưởng Huân, ánh mắt có vài phần dịu dàng, nhưng giọng nói lại không nghe ra cảm xúc gì: “Nước gừng đường đỏ, còn nóng, mau uống đi.”
Lời nói của Diệp Chi Sinh tuy rằng rất ngắn gọn vài chữ, nhưng Lương Tưởng Huân lại cảm giác ở dưới đáy lòng, đang có một cỗ ấm áp lan tràn truyền đi.
Lương Tưởng Huân đưa tay đón lấy cốc nước từ Diệp Chi Sinh, nhỏ giọng nói: “Cám ơn.” uống vào một ngụm.
Diệp Chi Sinh cánh môi kéo căng, không có động môi trả lời, mà hơi rũ mi mắt, nhìn cô gái đang ngồi ôm cốc nước anh mang tới, từng ngụm, từng ngụm uống vào trong bụng.
Không biết có phải là do đau quá, khiến cho Lương Tưởng Huân xuất hiện ảo giác hay không? Cô thế nào lại có thể nhìn thấy, từ trong đáy mắt của Diệp Chi Sinh, có một tia ấm áp, ôn nhu lạ thường.
Diệp Chi Sinh đợi cho Lương Tưởng Huân uống cạn cốc nước gừng đường đỏ, mới đưa tay lấy về chiếc cốc không, đặt lên trên bàn, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, trầm giọng lên tiếng.
“Nằm xuống đi.”
“Hả?” Lương Tưởng Huân bởi vì câu nói không rõ của Diệp Chi Sinh, làm cho đốt nóng trên mặt lập tức khuếch tán, lan tràn khắp toàn thân, đôi mắt bồ câu mở to hết cỡ, nhìn anh chằm chằm như muốn chất vấn.
Phản ứng của Lương Tưởng Huân có chút lớn, khiến cho Diệp Chi Sinh nhận ra, câu nói vừa rồi của anh quá ngắn đi, Lương Tưởng Huân chắc hẳn là hiểu lầm anh muốn phát sinh chuyện kia, cho nên mới nhìn anh chằm chằm như thế.
Tiếp xúc ánh mắt với Lương Tưởng Huân ước chừng vài giây, gương mặt trắng nõn của Diệp Chi Sinh, cũng dần trở nên đỏ sậm, cảm giác được bản thân đang thất thố, anh khẽ nhíu mày, cánh môi giật giật, định sẽ không mở miệng, nhưng rốt cuộc thế nào lại không nhịn được, đành phải mở miệng giải thích.
“Không phải đau bụng sao? Không nằm xuống, túi chườm nóng làm sao đắp lên được.”
Lương Tưởng Huân bây giờ mới hiểu rõ câu nói vừa rồi, nhỏ giọng: “À” một tiếng.
Qua hồi lâu, nhận thấy Lương Tưởng Huân vẫn còn ngồi yên không nhúc nhích, anh định sẽ không nói, nhưng ý thức được túi chườm nóng niếu vẫn còn để như vậy, nhiệt độ sẽ không thích hợp nữa, nên mới ép mình lần nữa lên tiếng.
“Đừng cố chịu nữa, mau nằm xuống đi, nhiệt độ của túi chườm nóng đang rất vừa phải.”
“Cô không cần phải lo lắng, tôi sẽ không làm gì cô đâu, người như cô, tôi hoàn toàn không có hứng thú, đợi lát nữa bụng cô không đau nữa, tôi liền sẽ rời khỏi.”
Diệp Chi Sinh nói rồi, xoay đầu nhìn ra khoảng không bên ngoài cửa sổ.
Lương Tưởng Huân cánh môi mấp máy, vẻ mặt có chút khẩn trương, như muốn giải thích với Diệp Chi Sinh điều gì đó, nhưng là, nhìn thấy Diệp Chi Sinh lơ đãng nhìn thứ gì đó bên ngoài cửa sổ, ý tứ không muốn nghe cô giải thích, khiến cho cô có chút thất vọng, vài giây sau liền xoay người, sửa lại gối, mím chặt môi, nhẹ nhàng nằm xuống một cách cứng ngắt.
Diệp Chi Sinh im lặng, kiên nhẫn đặt hết lực chú ý lên trên người Lương Tưởng Huân, đợi từ cô một câu giải thích, hoặc nói dối là không phải cô có ý nghĩ đó. Thế nhưng... Đợi đến hồi lâu, cô gái ở bên cạnh vẫn là không có mở miệng nói một câu nào, khiến cho một chút hy vọng ở dưới đáy lòng của Diệp Chi Sinh, như rơi xuống hố sâu không đáy, sự hiu quạnh, trống trãi càng vây chặt anh hơn.
Anh rốt cuộc là đang đợi cô giải thích cái gì chứ? Là đợi cô khẩn trương giải thích nói rất muốn anh ở lại sao? Thật đáng tôi nghiệp, bị cô thờ ơ, không để tâm đến, mà vẫn hy vọng viễn vông.
Phải biết rằng, đối với cô mà nói, dù anh có hiểu lầm hơn thế nữa, cô cũng không có nữa điểm khẩn trương, bởi vì cô đã sớm xem anh là người không chút quan hệ, vậy nên không bận lòng.
Diệp Chi Sinh bị ý nghĩ của mình buột chặt, hồi lâu, dư quang khoé mắt thấy Lương Tưởng Huân nằm xuống, anh mới thu tầm mắt đang dán trên cửa sổ về, nhẹ nhàng vén áo cô lên, tay còn lại đặt túi chườm đã được bọc sẵn khăn lông, đặt lên trên bụng cô.
Lương Tưởng Huân thân thể cứng đờ, hô hấp có chút loạn, gương mặt đỏ bừng, cơ bản là không dám nhìn thẳng Diệp Chi Sinh, mà tròn mắt nhìn trần nhà trắng tuyết chằm chằm không chớp mắt.