Ta nhất định sẽ yêu em ấy từ cái nhìn đầu tiên
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Trà Trà lúc này thực sự chỉ ngủ trong nhà, tai hoạ từ trên trời giáng xuống.
Vào một buổi trời trong nắng ấm sau giờ ngọ, cậu chỉ đang nằm trên giường mơ một giấc mơ, nghĩ rằng sau khi tỉnh mộng sẽ có thể chờ được ca ca đã về. Cuối cùng không phải ca ca khiến cậu bừng tỉnh, mà là cảm giác chấn động lung lay sắp đổ.
Trà Trà tỉnh lại trong nháy mắt.
Dưới thân giường rung chuyển, cây cột trong thần điện cũng đang lung lay, không thể chống nổi khung mái màu đen mà sụp xuống bất cứ lúc nào.
Trà Trà nhíu mày.
. . . . . Đây là động đất?
Đất liền là lãnh địa của Kỳ Dạ, Kỳ Dạ không ở đây, Trà Trà cũng không rõ rằng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Theo lý mà nói, ngay cả khi có động đất, từng hòn đá trong Tà Thần điện cũng không thể nào bị lay động được.
Cậu lập tức rời khỏi Tà Thần điện, bay lên trời, ngay sau đó khung mái bị sụp đổ nặng nề trên mặt đất.
Đất liền dưới chân vỡ ra vô số khe nứt, bầu trời sụp xuống, ngay cả mặt trời cũng đang chớp sáng chớp tối.
Không chỉ riêng mặt đất, mà toàn bộ thế giới đều đang rung chuyển.
Thần lực trong cơ thể nhanh chóng xói mòn.
Đây rốt cuộc là...... sao lại thế này.
Các thần minh khác cũng không hề biết rõ tình huống này là thế nào, bọn họ kinh hoảng thất thố tập trung lại gần nhau. Phong Thần sốt ruột hỏi Trà Trà: "Tà Thần Bệ hạ đâu?"
Kỳ Dạ là thần minh cường đại nhất lúc bấy giờ, chuyện mà bọn họ không biết, chỉ có thể lấy được đáp án từ miệng Kỳ Dạ.
Trà Trà lắc đầu: "Hắn không ở đây."
"Không ở đây?! Hắn đi đâu rồi, cơn chấn động này không phải là hắn tạo ra đấy chứ?" Vẻ mặt Nguyệt Thần bực bội. Nàng cảm giác được thần lực ánh trăng của nàng đang yếu ớt dần, loại cảm giác sức mạnh tuột dốc nhanh chóng này khiến nàng cực kỳ không khoẻ.
Thần minh bình thường nào có ai có thể gây nên tình trạng trời sập đất lún như này? Bọn họ nghi ngờ Kỳ Dạ cũng không có gì đáng trách. Dù sao thì Kỳ Dạ ngoại trừ đối tốt với Trà Trà thì thực sự không phải một vị thần tốt trong mắt những thần minh khác.
Trà Trà chỉ nói: "Không phải hắn." Sự tồn tại của đại thế giới vẫn chưa được chư thần biết đến, bây giờ cậu không tiện tiết lộ rằng ca ca đã tới Vạn Thần giới để tham gia thí luyện Chủ Thần. Cậu chỉ có thể xác định rằng tình huống xảy ra lúc này tuyệt đối không liên quan gì tới ca ca.
Những thần minh khác cũng không rõ tình trạng trong đó, chỉ biết kẻ tình nghi lớn nhất trước mắt chính là Kỳ Dạ. Chuyện này liên quan tới thần lực của bọn họ, tính tình Hổ Thần nóng nảy, nói thẳng: "Tuyết Thần Điện hạ, lúc này đừng che giấu gì nữa, nếu ngài biết chuyện gì hãy nói ra ——"
"A!" Một Kỹ Nghệ Chi Thần bỗng hét lên một tiếng thảm thiết, thần cách nổ tung ngay tại chỗ, trực tiếp ngã xuống.
"Bí Bạch!" Nữ thần Dệt hét to.
Bí Bạch được tạo nên từ tài nghệ dệt sợi độc đáo bậc nhất, bởi vậy mới sinh ra nữ thần Bí Bạch của Kỹ Nghệ Chi Thần, xét theo góc độ quan hệ họ hàng thì chính là con gái của nữ thần Dệt.
Phương thức ngã xuống của mỗi Kỹ Nghệ Chi Thần chính là do tài nghệ thất truyền, tuyệt đối không thể chết một cách đột ngột như vậy được!
Không chờ chúng thần khôi phục tinh thần từ cái chết đột ngột của nữ thần Bí Bạch, càng lúc càng có nhiều thần cách của Kỹ Nghệ Chi Thần bị huỷ diệt, thần thể mai một dần. Kỳ Nguyện Chi Thần ở khắp nơi trên thế gian cũng bắt đầu ngã xuống, phiên tiếp theo là đến Vạn Vật Chi Thần......
Tài nghệ chưa thất truyền, tín ngưỡng chưa hề biến mất, tuổi thọ của vạn vật cũng chưa cực hạn, không đếm được có bao nhiêu Kỹ Nghệ Chi Thần, Kỳ Nguyện Chi Thần và Vạn Vật Chi Thần đã ngã xuống một cách vô cớ, cảnh tượng ấy thật rợn người.
Chỉ có Tự Nhiên Chi Thần cường đại nhất vẫn chưa bị lan đến, nhưng bọn họ cũng không ổn hơn chút nào, có lẽ rằng không thể chống đỡ được bao lâu.
Thế giới này đang huỷ diệt, thần minh cộng sinh như bọn họ chỉ có thể chôn theo cùng.
Tận thế, cũng chính là tận thế của thần minh.
Nhưng bọn họ thậm chí còn không hề biết rõ nguyên do thế giới này huỷ diệt, đến chết cũng không biết được.
Trạng thái của Tuyết Thần không tốt chút nào, sắc mặt tái nhợt, đầu đau muốn nứt ra.
Là dấu hiệu thần cách không còn chịu được bao lâu nữa.
Thân phận Tự Nhiên Chi Thần chỉ có thể khiến bọn họ chống đỡ lâu thêm đôi chút, ngã xuống chỉ là vấn đề về thời gian. Từ khi thế giới này bắt đầu sụp đổ, không ai có thể tránh thoát được.
Ca ca...... trở thành Chủ Thần rồi sao?
Trà Trà cố nghĩ trong cơn đau đầu thống khổ.
Nếu ca ca trở thanh Chủ Thần sẽ có thể thoát ly khỏi tiểu thế giới này, không cần phải chết cùng thế giới......
Nghe ca ca nói rằng, một khi đã trở thành Chủ Thần sẽ có thể khống chế thời gian, khiến cho thời gian chảy ngược trở lại. Trà Trà không rõ lắm thế giới này đã xảy ra chuyện gì mới có thể dẫn tới huỷ diệt, nhưng nếu Kỳ Dạ trở thành Chủ Thần, trở về kịp vào thời điểm này sẽ có thể ngăn cơn sóng dữ, đến lúc đó những người còn đang sống sót đây sẽ không phải chết nữa.
Nhưng hy vọng ấy quá xa vời. Kỳ Dạ chưa chắc đã trở thành Chủ Thần, nếu có thành công rồi cũng không thể vội vã trở về kịp, mà ngay cả khi có vội vàng về đến đây...... Cậu còn có thể chống đỡ được tới khi đó sao? Còn có thể gặp lại ca ca một lần nữa sao?
Không thể, vết nứt trên thần cách đã lớn hơn. Cậu sắp ngã xuống.
Thần cách của thần minh bị huỷ diệt sẽ vĩnh viễn không thể sống lại, sẽ triệt để biến mất trên cõi đời này.
Cậu rất muốn...... nhìn thấy ca ca một lần nữa.
Ánh nắng trên bầu trời ảm đạm dần, hoá thành một nhúm lửa rơi xuống mặt đất. Nhật Thần hiện thân nửa quỳ trên mặt đất, ánh sáng và ngọn lửa trên người gần như đã tắt ngấm.
"Ta ở trên trời nhìn thấy......" Nhật Thần gian nan nói, "Nơi bị phá huỷ nghiêm trọng nhất lúc ban đầu, là ở kinh thành của nhân gian."
Nhưng bọn họ đã không còn tinh lực đi điều ra rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mất bò mới lo làm chuồng, thời gian đã muộn.
"Không còn cách nào cả, chỉ có thể chờ chết." Hoả Thần nhíu mày, "Chết cũng không biết rõ vì sao lại chết, thật sự rất không cam lòng."
"Các ngươi sẽ không sao hết." Trà Trà nhẹ giọng.
"Sao cơ?" Các thần minh khác dồn dập nhìn cậu.
Thuỷ Thần nhìn cậu: "Tuyết Trà, ngươi muốn làm gì?"
Trà Trà khẽ ngước lên đôi mắt màu xanh băng, hai tay ngưng tụ thần lực phong ấn băng lạnh cường đại: "Nhân danh Tuyết Thần, ta thề với pháp tắc —— nguyện lấy thân làm tế, đổi vạn vật bất diệt."
Cậu không thể thay đổi kết cục thế giới bị huỷ diệt, nhưng còn có thể đóng băng thời gian vào giờ phút này.
Tốt xấu gì cũng đã ở cạnh Kỳ Dạ nhiều năm như vậy, các loại thần đan diệu dược của Kỳ Dạ gần như dành hết để nuôi nấng cậu. Luận về thần lực, Tuyết Thần e rằng chỉ đứng sau Tà Thần, ngay cả Nhật Thần hay Hoả Thần hiếu chiến đều thua xa cậu.
Chỉ là Tuyết Thần không thích tranh đấu, nên chưa từng có cơ hội phát huy.
Cậu không thể chảy ngược thời gian, nhưng có thể khiến thời gian ngừng lại. Thời gian là ý nghĩa tối cao nhất của vạn vật, thần minh hệ tuyết tu luyện đến đỉnh mức sẽ chạm đến được cảnh giới sơ kỳ về thời gian.
Thuật đóng băng là thuật pháp cơ sở của Tuyết Thần, nhưng cậu đã sớ tu luyện tới đỉnh mức rồi.
Nhẹ thì ngưng tụ thành tuyết trắng.
Trung bình thì đóng băng vạn vật.
Mạnh thì đóng băng thời gian.
Ngày thường Trà Trà nhiều nhất chỉ đóng băng thời gian trong khu vực chứa được một sinh mệnh nhỏ. Ví dụ như vào thời khắc trước khi chim non sắp chết, cậu sẽ đóng băng thời gian, như vậy sẽ cứu được một sinh mệnh nhỏ.
Nhưng lần này, cậu muốn đóng băng toàn bộ thế giới, trong đó có cả những đồng bạn thần minh, để họ không bị ngã xuống.
Vấn đề này quá nghịch thiên. Không phải Chủ Thần nhưng vọng tưởng muốn giữ lại thời gian, cái giá phải trả quá mức tàn khốc.
Cậu thiêu đốt thần cách để thi pháp, dùng cái giá là sinh mệnh để cứu vớt sinh linh trên toàn bộ thế gian. Khi thế giới đã được đóng băng hoàn toàn cũng chính là lúc thần cách của cậu hao hết sức mạnh rồi vỡ vụn, vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này.
Trà Trà cảm thấy như vậy thực ra rất giá trị. Nếu cậu không cứu thế, chính bản thân cậu cũng sẽ ngã xuống cùng với thế giới bị huỷ diệt, bất cứ người nào cũng không thể trốn được. Cậu lấy thân hiến tế để đóng băng thời gian, tuy rằng chính mình vẫn không sống sót được, nhưng vạn vật chúng sinh, các thần minh đồng lứa và cả thế giới đã dựng dục ra cậu vẫn có thể tồn tại.
Đây là kết quả tốt nhất.
Chờ ca ca trở thành Chủ Thần rồi trở về, hoá tan tuyết trắng phủ trên thế giới này, chảy ngược thời gian, như vậy sẽ còn rất nhiều sinh mệnh có thể sống sót.
Chỉ tiếc rằng...... Thần minh ngã xuống, vĩnh viễn không thể trở về.
Thần lực cuồn cuộn tuôn ra từ lòng bàn tay Tuyết Thần, chảy về bốn phương tám hướng. Những nơi có thần lực đi qua, dãy núi hoá thành núi băng, mặt sông đóng băng trong nháy mắt, chim bay cá nhảy, những đoàn tiểu thương, hay các toà kiến trúc,... đều biến thành một khối băng bất động. Nhóm thần minh còn đang lộ ra nét mặt kinh ngạc chưa kịp mở miệng nói gì đã bị đóng băng toàn thân.
Đại dương kết băng, không khí ngưng tụ.
Thời gian ở thế giới dần chững lại.
Diện tích bị đóng băng càng ngày càng lan rộng, khuôn mặt Tuyết Thần cũng càng lúc càng trắng, cuối cùng không kìm chế được phun ra một ngụm máu, rơi trên bạch y, khiến người chấn động.
Vạn vật chìm trong yên lặng, chỉ có một hình ảnh động duy nhất đó chính là thiếu niên tóc trắng ấy khẽ dùng ống tay áo lau đi máu đọng trên môi.
Thần cách đã hoàn toàn vỡ vụn, sinh mệnh của cậu cũng đã chạy tới điểm cuối rồi.
Giữa băng thiên tuyết địa, Tuyết Thần khép mắt lại, tuỳ ý để nửa người hoá thành tuyết bay đi.
Hoá thành trận tuyết lớn che trời lấp đất, từng bông tuyết khẽ rơi xuống thế gian.
Trên thế giới tổng cộng chỉ có hai lần tuyết rơi.
Lần đầu tiên là khi Tuyết Thần được thế giới dựng dục mà thành, thế giới giáng trận tuyết lớn đầu tiên để chúc mừng.
Đó là vui sướng hân hoan.
Một lần cuối cùng là Tuyết Thần ngã xuống vì cứu thế, dùng chính sinh mệnh của mình đánh đổi lấy trận tuyết cuối cùng của thế giới.
Đó là một ca khúc nhẹ nhàng nhưng bi thống.
_
Khi Kỳ Dạ trở về, thứ đập vào mắt hắn là khí trời lạnh giá, tuyết trắng bay tán loạn, Trà Trà của hắn lẳng lặng tan rã trên thế gian này, một trận tuyết lớn mai táng theo.
Trái tim Kỳ Dạ run lên, lập tức cuốn lấy tuyết bay bảo hộ thân thể Trà Trà, ôm cậu vào trong ngực.
". . . . . Trà Trà?" Kỳ Dạ khẽ gọi một tiếng.
Không ai trả lời lại hắn.
Kỳ Dạ ôm lấy gương mặt cậu: "Em làm sao vậy?"
Đau khổ bi thương đến cùng cực, hắn đã mất đi suy nghĩ đơn giản nhất.
Yến Chiêu đi theo sau hắn bình tĩnh nói ra: "Đã chết."
Hắn bất mãn bởi Kỳ Dạ bỏ quyền giữa chừng nên mới cùng tới đây. Sau khi trở thành Chủ Thần, hắn đã có thể tự do ra vào các thế giới khác.
Lại không ngờ rằng sẽ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Vị thần minh nằm trong ngực Kỳ Dạ kia chắc hắn chính là bảo bối mà Kỳ Dạ tâm tâm niệm niệm. Tuy rằng bị Kỳ Dạ ôm lấy không nhìn rõ mặt, nhưng liếc mắt một cái là có thể nhận ra trên người đối phương đã sớm không còn thần cách, chỉ là một khối vỏ rỗng.
"Tại sao lại vậy......" Đầu óc Kỳ Dạ như cuộn chỉ rối, hoàn toàn không thể suy nghĩ được thứ gì.
"Thế giới huỷ diệt, thần minh cộng sinh cũng sẽ ngã xuống theo, truyền thừa trong ký ức của ngươi không có nhắc đến sao? Còn về phần vì sao thế giới của các ngươi bị huỷ diệt, ta cũng không biết. Trước mắt xem ra thế giới của ngươi vẫn chưa bị huỷ là do được vị này...... là Tuyết Thần phải không? Được cậu ấy đóng băng thời gian, cái giá phải trả là tự huỷ thần cách." Thân là người chứng kiến, Yến Chiêu phân tích rất lý trí, "Cậu ấy rất mạnh, nếu mạnh hơn chút nữa, có lẽ cũng có thể trở thành tuyển thủ trong lần thí luyện này."
Kỳ Dạ không nói một lời, toàn thân lộ ra một nỗi cô đơn trầm lắng.
Rõ ràng không tràn ngập lệ khí như trong bí cảnh, nhưng lại cho người ta cảm giác tối tăm hơn gấp bội so với khi đó.
Yến Chiêu cảm thấy trạng thái lúc này của Kỳ Dạ chính là mất đi người thân, nên hắn an ủi một câu theo đạo nghĩa cơ bản: "Nén bi thương, dù sao thần minh chết rồi cũng không thể sống lại, ta có thể đánh với ngươi một trận để ngươi phát tiết bi thương."
Kỳ Dạ: ". . . . . Cút!"
Yến Chiêu sững sờ.
Bởi vì một tiếng này của Kỳ Dạ ẩn ẩn sự nghẹn ngào.
Nhân thiết Tà Thần vô tâm vô phế lãnh khốc vô tình trong 7000 năm tại bí cảnh đều đã sụp đổ trong một tiếng "Cút" mang theo nức nở nghẹn ngào ấy.
"Ta không nên ở lại đó quá lâu." Kỳ Dạ khẽ nói, "Ta nên trở về sớm hơn chút nữa."
Yến Chiêu lại nói: "Ta đổi thời gian một chút, trong thời gian chúng ta vẫn còn ở bí cảnh thì cậu ấy đã tự huỷ thần cách, ngươi về sớm cũng vô dụng mà thôi." Sau khi lên chức Chủ Thần, hắn đã hiểu rất rõ về tốc độ thời gian của đại thế giới, có thể tính ra một cách dễ dàng.
Kỳ Dạ quay đầu lại, không thể nhịn được nữa: "Ngươi câm miệng."
Yến Chiêu nhàn nhạt nhìn chằm chằm hắn: "Sao ngươi lại khóc?"
Kỳ Dạ lười nói chuyện với Thần Mặt Trời không chút tình cảm này.
Thần cách bị huỷ, thần hồn cũng sẽ lấp tức tiêu tan giữa đất trời, sẽ không thể tìm thấy nữa.
Thậm chí hắn có là Chủ Thần cũng chẳng có phương pháp nào xoay chuyển tình thế.
Vì sao chứ...... Rõ ràng hắn đã thành Chủ Thần, nhưng vẫn không thể thay đổi được kết quả ấy.
Mắt Kỳ Dạ phiếm hồng, ôm lấy thân thể lạnh băng của Tuyết Thần, tay nắm chặt khiến khớp xương trắng bệch.
Một giọt nước mắt khẽ xẹt qua gương mặt hắn, rơi trên hàng mi dài của thiếu niên.
Nhưng thiếu niên trong lòng hắn đã không còn có thể mở mắt gọi hắn một tiếng "Ca ca".
Tuyết trắng trên khắp thế giới bỗng ngưng lại, vô số bông tuyết tựa như lông vũ kết lại gần nhau, và rồi hình thành thành một linh hồn nhàn nhạt.
Linh hồn kia yếu ớt đến nỗi không nhìn thấy rõ khuôn mặt, dừng lại trước mặt Kỳ Dạ, nhẹ nhàng xoa xoa mặt hắn.
"Ca ca, đừng khóc."
Kỳ Dạ sững sờ.
Ngay cả Yến Chiêu cũng phải kinh ngạc trong chớp mắt.
"Thần cách đã huỷ, sao thần hồn lại chống đỡ được đến lúc này chưa tiêu tan?" Đây cũng là lần đầu tiên Yến Chiêu bắt gặp cảnh tượng kỳ lạ này.
"Trà Trà, em......" Sắc mặt Kỳ Dạ chợt thay đổi.
"Trước khi em ngã xuống, chấp niệm lớn nhất chính là không thể nhìn thấy ca ca một lần cuối cùng." Giọng nói của thiếu niên trong trẻo ôn nhuận, "Chống đỡ được đến lúc này, cuối cùng cũng chờ được ca ca trở về."
"Ca ca, em không chống đỡ nổi nữa rồi......" Thần hồn càng lúc càng mờ nhạt, thoạt nhìn sắp phải tiêu tan.
Kỳ Dạ lập tức đẩy thần lực vào thần hồn cậu, khiến hồn thể vững hơn một chút. Hắn thấp giọng nói: "Trà Trà cố gắng gượng thêm chút nữa thôi, ca ca cứu em."
"Ngươi muốn cứu thế nào?" Yến Chiêu cảm thấy thật ngớ ngẩn, "Thần cách của cậu ấy đã bị huỷ."
"Em ấy bị huỷ, nhưng ta còn." Trên mặt Kỳ Dạ là niềm vui khi làm mất mà tìm lại được, "Ta chia cho em ấy nửa viên."
"Ngươi bị điên à?" Yến Chiêu nhíu mày, "Ngươi tốn bao nhiêu công sức mới trở thành Chủ Thần ——"
"Thì sao chứ, vốn chính là vì em ấy." Kỳ Dạ mỉm cười, "Ta yêu em ấy."
Yến Chiêu đương nhiên không hiểu "yêu" là thể loại gì, chỉ nhắc nhở hắn: "Thế giới này của ngươi đã đang huỷ diệt, hoàn toàn phải dựa vào Tuyết Thần ngưng chặn thời gian mới chưa sụp đổ hoàn toàn. Ngươi là Chủ Thần, có đủ năng lực để chảy ngược thời gian cứu vớt thế giới này, nhưng một khi đã chảy ngược thời gian, thần hồn của cậu ấy sẽ tan biến hoàn toàn. Mà nếu ngươi chia cho cậu ấy nửa viên thần cách Chủ Thần trước, thì cậu ấy chắc chắn có thể sống lại, nhưng khi đó hai ngươi không phải Chủ Thần, không thể thực hiện chảy ngược thời gian, mà thời gian cậu ấy đóng băng chỉ có hạn, cho nên sau khi tuyết tan, thế giới này vẫn sẽ tiếp tục sụp đổ, cả hai ngươi đều phải chết. Kỳ Dạ, ngươi không thể làm trọn vẹn được cả đôi bên."
Kỳ Dạ nhìn hắn: "Chẳng phải vẫn còn ngươi sao?"
Yến Chiêu: "?"
Kỳ Dạ sắp xếp nhiệm vụ đâu ra đấy: "Ta đưa thần cách cho em ấy, ngươi phụ trách chảy ngược thời gian."
Yến Chiêu cảm thấy thật nực cười: "Vì cái gì mà ta phải nghe ngươi? Quan hệ giữa chúng ta tốt lắm sao? Ngươi có thể cho ta lợi ích gì?"
Kỳ Dạ: "Nếu ngươi đồng ý với ta, ta sẽ đánh với ngươi một trận."
Yến Chiêu: "Được."
Sau đó mới phản ứng lại: "Kỳ Dạ, khi đó ngươi còn mỗi nửa viên thần cách thì có tư cách gì mà đánh với ta!" Hắn tới là để tìm đối thủ, chứ không phải tới để áp bức gà rù!
Kỳ Dạ cong môi: "Ta tin rằng Thần Mặt Trời quang minh chính nghĩa nhất định sẽ nói được làm được."
Yến Chiêu: ". . . . . ." Bị dắt mũi rồi.
Thần tính của hắn quả thực không cho phép hắn lật lọng.
Kỳ Dạ: "Còn một việc nữa cần ngươi giúp đỡ."
Yến Chiêu: "Ta sẽ không đồng ý."
Kỳ Dạ kệ hắn, tự mình nói tiếp: "Ta không biết thế giới của bọn ta đã gặp phải chuyện gì mới có thể dẫn tới huỷ diệt, ngay cả khi thời không quay ngược lần nữa, chuyện này cũng chắc chắn sẽ lại phát sinh. Để không dẫm lên vết xe đổ, ta hy vọng ngươi có thể điều tra rõ rồi nhắc nhở ta. Bằng không ta và Trà Trà còn phải chết thêm một lần nữa."
Yến Chiêu lạnh lùng nói: "Có liên quan tới ta sao?"
"Có. Sau khi trở thành Chủ Thần, ta và ngươi gần như đã toàn năng, nhưng lại không biết vì sao thế giới này lại huỷ diệt, cho nên ta nghĩ, đó có lẽ là việc mà chỉ có Chủ Vạn Thần mới biết được." Kỳ Dạ bày mưu lập kế, "Tóm lại, ta cảm thấy cứu vớt chúng sinh chính là chức trách của ngươi, Chủ Vạn Thần tương lai."
Yến Chiêu lạnh lùng nói: "Sau này ta cứ gặp ngươi một lần là nhất định phải đánh ngươi một lần ——"
"Sau này ai gặp lại đối phương thì người đó là chó." Kỳ Dạ không chút khách khí.
". . . . . ." Yến Chiêu mặt không cảm xúc, "Ta lại nhắc nhở ngươi thêm một việc nữa, thần cách của ngươi không hoàn chỉnh, không còn có thể trở thành Chủ Thần, thế giới này của ngươi cũng không còn tư cách dựng dục ra Chủ Thần. Thời Hỗn Độn và thời viễn cổ của các ngươi sở dĩ lâu dài như vậy là bởi vì ngươi chính là dự bị cho Chủ Thần, cần phải có đủ thời gian trưởng thành. Hiện tại ngươi sẽ không đảm đương nổi Chủ Thần, cho dù thế giới có được khởi động lại, tuổi cũng sẽ ngắn đi rất nhiều, nếu để so sánh thì chính là tương đương với một tân thế giới non trẻ, chịu sự áp chế của pháp tắc thế giới, ngươi sẽ trở nên rất, nhỏ, yếu."
"Ờ." Kỳ Dạ không hề để bụng.
"Còn nữa." Yến Chiêu không hề muốn nhìn cái dáng vẻ Kỳ Dạ tính kế hắn xong lại còn thờ ơ lạnh nhạt như vậy, luôn muốn Kỳ Dạ phải bế tắc một chút, "Tình cảm giữa hai ngươi coi như là thanh mai trúc mã?" Một Tà Thần, một Tuyết Thần, hắn thực sự không nghĩ ra được hai người họ đến với nhau kiểu gì.
Kỳ Dạ: "Ngay từ thời Hỗn Độn hai bọn ta đã ở bên nhau."
"Chính là như vậy. Bản thể của các ngươi là một thanh một đục, trời sinh tương khắc, hoàn toàn phải dựa vào đoạn tình cảm thanh mai trúc mã này dẫn trước." Yến Chiêu nói, "Nhưng nếu ngươi huỷ đi nửa viên thần cách, nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, lần này chưa chắc có thể đánh thắng được thanh khí, lịch sử cũng sẽ thay đổi theo. Nếu các ngươi không có đoạn tình cảm được tích góp vô số năm tại thời Hỗn Độn, lúc gặp lại nhau đã là hai người xưa nay chưa từng quen biết, bản năng của ngươi sẽ không chán ghét cậu ấy sao? Cũng giống như ngươi đối với các thần minh khác vậy."
"Không." Giọng Kỳ Dạ vô cùng quả quyết.
"Ta nhất định sẽ yêu em ấy từ cái nhìn đầu tiên."
+++++++
Ôi trồi ôi..... đôi chim cu số khổ của tôi ơiiiii......
05/11/2021
Truyện chỉ đăng trên W.🅰️.t.t.🅿️.🅰️.d của chính chủ
Danh Sách Chương: