Sáng sớm, Ngọc Phi Yên cùng Vân Tranh đã đi tìm Mạc Lục, ngay lúc ấy Mạc Lục đang định đi ra ngoài, biết rõ là người ta không chào đón bọn họ nhưng mà xưa nay bọn họ không biết xem sắc mặt của người ta là như thế nào.
“Ai nha, Lục muội tử, bọn ta đến thật đúng lúc nha”
Ngọc Phi Yên cười hì hì, nhìn thấy khuôn mặt bất đắc dĩ của Mạc Lục thì càng xem càng thấy thích, gần đây, nàng rất thích đùa với Lục muội tử a, không ngờ da mặt của nàng ấy lại mỏng như vậy, chỉ mới bị khích vài câu thôi thì khuôn mặt liền ửng đỏ.
Mạc Lục trừng mắt nhìn hai nữ nhân đang rảnh rỗi, lòng của nàng đã sớm không còn ở nơi này, hôm nay nàng cùng Xích ca đã hẹn nhau sẽ đi xuống núi mua sắm, bây giờ lại bị hai nữ nhân này giam giữ ở đây, các nàng muốn làm gì đây?
Ngọc Phi Yên cùng Vân Tranh nhìn nhau, hai người đều thấy được quỷ kế lóe sáng trong mắt đối phương.
“Chúng ta nghĩ là, hai ngày nữa Lục muội tử sẽ lập gia đình, nên tỷ muội chúng ta phải thân thiết với nhau nhiều hơn nữa”
Nữ thần y xung phong lên tiếng trước, mà chữ “thân thiết” kia ý vị thật sâu xa lắm nha, nàng biết người ta không muốn thân thiết với hai nàng, người mà người ta muốn thân thiết dĩ nhiên không phải là các nàng.
Mạc Lục liên tục cười khổ, nàng biết lúc này đây mình không có cách nào để thoát ra khỏi cánh cửa phòng được.
“Tẩu tử, cho dù ta có lập gia đình thì vẫn ở tại Phi Long Sơn, các ngươi không cần khách khí như vậy”
Lễ nhiều tất trá, mà hai nữ nhân kia lại không biết lễ giáo là gì, còn có quan hệ của các nàng trước đây tuyệt đối không thể gọi là hòa hảo, tuy rằng hiện tại đã cải tiến rất nhiều, nhưng mà nàng vẫn rất khó tin tưởng việc các nàng ấy muốn thân thiết với nàng.
“Điều này sao có thể xem là khách khí, chúng ta là tỷ muội một nhà, ngươi sắp xuất giá, chúng ta muốn cùng ngươi tâm sự, thế thôi”
Ngọc Phi Yên cười thật ôn nhu hòa ái, nhưng mà, không giống bản tính của nàng ấy tí nào, khiến cho Mạc Lục chợt rùng mình, tẩu tử này của nàng không thể tin được.
“Tẩu tử.”
Mạc Lục hiện tại vô cùng hối hận vì sáng nay không rời đi sớm, tuy khuôn mặt tươi cười nhưng trong lòng thì hoàn toàn không muốn cười chút nào.
Vân Tranh nhìn thấy nàng cười, nhưng thanh sắc bất động, thì mày liễu khẽ nhếch lên.
“Chẳng lẽ là ‘Lục muội tử’ không muốn gặp chúng ta?”
Còn cố ý nhấn mạnh “Lục muội tử”.
Một tiếng Lục muội tử này làm cho khuôn mặt của Mạc lục cứng ngắc.
“Tranh muội muội, ngươi so với ta còn nhỏ hơn vài canh giờ”
Ngọc Phi Yên gọi nàng là Lục muội tử cũng được, nhưng Vân Tranh là đối thủ một mất một còn của nàng, tuyệt đối không được gọi như thế, để cho nàng ấy gọi nàng là muội tử không phải rõ ràng là nói nàng không bằng Vân Tranh sao?
Nàng tuyệt đối không chấp nhận chuyện này, không để cho nàng ấy gọi như vậy thêm bất kì lần nào nữa.
“Sao?, ta như thế nào không nhớ rõ là mình nhỏ hơn ngươi a” – Vân Tranh ra vẻ kinh ngạc nói.
Rõ ràng các nàng đều là sinh cùng năm mà, ha ha. Nhưng mà các nàng đều là cô nhi, lại cùng có duyên phận giống nhau, Mạc Lục được Diệu di đem về nuôi, còn nàng thì được chủ tử mang về, làm sao các nàng biết được sinh nhật của mình chứ.
Chủ tử cùng Diệu di lấy ngày mà họ nhặt được các nàng làm ngày sinh nhật, cho nên đến nay các nàng không phân được ai lớn ai nhỏ.
Ngọc Phi Yên nhìn các nàng, trong lòng âm thầm buồn cười, ai lớn ai nhỏ có gì khác nhau sao?
Tỷ tỷ cũng tốt, muội muội cũng thế, có gì khác nhau đâu?
Đây là tâm lý tranh đấu a, hai người này thật sự cố chấp.
Theo nàng, vấn đề này có 2 cách giải quyết, một là cha mẹ của các nàng ấy đứng ra nói ngày sinh cho các nàng biết, hai là một trong hai người nhận thua, nhưng hai cách này đều không có cách nào khả thi hết, người chết không sống lại được, không ai tự nhận mình thua.
Rốt cục thì không thể nào phân định nổi.
Đột nhiên ánh mắt nàng lóe sáng khi nhìn thấy một bóng người vừa mới đến trước cửa, liền cười tươi đến quỷ dị, nàng và Vân Tranh đang mắt to và mắt nhỏ cùng nhìn Mạc Lục, cơ hội của nàng tới rồi, nàng đã chờ lâu lắm mới có được cơ hội để vui vẻ như hôm nay.
“Lục muội tử.”
Mạc Lục quay lại nhìn Ngọc Phi Yên xem nàng ấy muốn nói gì.
Vân Tranh cũng quay đầu, nhìn thấy thần thái trong ánh mắt Ngọc Phi Yên thì bỗng nhiên hiểu được, gật gật đầu, đôi mắt đẹp cũng phóng ra tà quang.
“Ngươi thật sự muốn gả cho cái mặt lạnh, đầu gỗ – Hác Xích kia thật sao?”
Mạc Lục cau mày, suy nghĩ cẩn thận, nàng vô cùng không thích Ngọc Phi Yên gọi Xích ca nàng là đầu gỗ, vì nàng hiều tính tình của nàng ấy nên mới không nói gì. Nàng liếc mắt một cái, nàng ấy không thấy mình hỏi quá vô nghĩa sao, nàng cùng Xích ca đã định ngày thành hôn rồi, hơn nữa nàng không lấy Xích ca làm chồng thì lấy ai đây?!
Ngọc Phi Yên nhìn biểu hiện của nàng, ra vẻ tiếc hận hỏi: “Chẳng lẽ ngươi cam tâm sao?”
Mạc Lục không rõ, nàng vì sao không cam lòng a? Có thể gả cho Xích ca, là nàng đời này đã tu luyện phúc khí.
Nhưng mà không đợi nàng mở miệng, Ngọc Phi Yên lại tiếp tục nói,
“Ta nhớ rõ, khi ngươi mới vừa từ Mạc Bắc trở về, nói với ta là ngươi vẫn còn thích sư huynh của ngươi, nhưng mà ngươi cần thời gian để tập trung theo đuổi sư huynh ngươi.”
Như sợ mình nói còn chưa đủ, nàng lại thêm một câu.
“Ta bây giờ vẫn còn đang chờ Lục muội tử đến lấy lại ngôi khôi thủ phu nhân”
Mạc Lục nghe nàng nói đến đây tự nhiên có một loại dự cảm không tốt, nhanh chóng nhìn về hướng cửa, vừa lúc ấy thấy được khuôn mặt lạnh lúc này lại lạnh như băng vô tình nhìn nàng.
“Xích ca?”
Mạc Lục rốt cục cũng hiểu được, vì sao Ngọc Phi Yên cùng Vân Tranh cứ quấn lấy nàng không cho nàng đi, nguyên nhân chính là chủ ý này đây của các nàng. Các nàng thấy mình sống không sung sướng hay sao, tại sao luôn trêu chọc nàng?
Nhìn ra ngoài cửa, thấy mặt lạnh đang xoay người rời đi, trong lòng của nàng quýnh lên, hung hăng trừng mắt hai nữ nhân luôn sợ thiên hạ bất loạn này, liếc một cái, dậm chân đuổi theo.
Khi trở về sẽ tìm các nàng tính sổ.
Ngọc Phi Yên nhìn thấy hai người đã rời đi, lúc ấy trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười tà ác.
Không thể trách các nàng trước hôn lễ tạo ra cho bọn họ chút rắc rối, bởi vì các nàng thấy bọn họ quá thuận lợi, dễ dàng đi đến với nhau, như vậy thì tình cảm sẽ không sâu đậm, bọn họ sẽ không biết quý trọng.
Cho nên, các nàng vì bọn họ mới làm như thế, tạo ra chút xíu mâu thuẩn để bọn họ có thể gia tăng tình cảm đối với nhau, như vậy không tốt hay sao?
Đặc biệt là phải tạo ra mâu thuẫn trước ngày cưới thì bọn họ mới thấy được hiệu quả rõ ràng a.
***
“Xích ca!”
Mạc Lục đuổi theo thân ảnh phía trước, trong lòng thực rất ảo não, sao hắn không biết tính tình của hai nữ nhân kia là sợ thiên hạ không loạn sao, còn tin lời nói của bọn họ là thật nữa,
“Xích ca, chàng nghe ta giải thích.”
Không cần chạy nữa mà, nàng đâu có chạy nhanh hơn hắn a!
Thân ảnh phía trước cũng không có ý định ngừng lại, vẫn chạy bạt mạng như điên.
“Xích ca!”
Mạc Lục không đuổi theo, nàng đứng bất động, vì nàng nhìn thấy được hắn đang bị kích động mãnh liệt.
“Hảo, chàng không muốn nghe thì thôi vậy!”
Nàng cũng đã tức giận, mấy ngày nay tình cảm của nàng đối với hắn như thế nào hắn không nhìn thấy hay sao?
Chẳng lẽ bởi vì người khác nói mấy câu mà hắn không tin tình cảm của nàng đối với hắn, cáu kỉnh cùng nàng sao?
Nàng thừa nhận trước kia mình rất thích sư huynh, nhưng mà đó là trước kia, hiện tại người mà Mạc Lục nàng thích chính là Hác Xích, hắn thật sự không hiểu rõ hay sao?
Phía trước, Hác Xích cũng đã ngừng lại, quay đầu lại nhìn thấy nước mắt trên khuôn mặt của Mạc Lục, trong lòng hắn giống như kim đâm vô cùng đau đớn, hắn biết nàng có tình cảm đối với hắn, hắn cũng không muốn đối với nàng như vậy. Nhưng khi đột nhiên nghe được, nữ tử mình yêu còn có ảo tưởng đối với khôi thủ, trong ngực hắn cảm thấy nghèn nghẹn, biết rõ lời nói kia chỉ là làm kích động Phi Yên nữ thần y, nhưng mà hắn vẫn không sao chịu nổi.
Hiện tại, nhìn thấy nước mắt trên khuôn mặt nàng, hắn thấy mình thật rất hỗn đản, vì sao lại làm cho nàng khóc, rõ ràng là hắn tin tưởng nàng, quyết tâm trân trọng nàng cả đời, quyết tâm không để nàng khóc, thế mà hiện tại hắn đã khiến nàng phải khóc.
Hắn hung hăng đánh mình một bạt tai, đi đến trước mặt Mạc Lục, đem nàng ôm gắt gao vào trong lòng ngực, vươn một bàn tay ôn nhu lau nước mắt trên khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng nói “Thành thật xin lỗi”
Lại không biết những lời này khiến nước mắt nàng chảy ra nhiều hơn, hắn đột nhiên luống cuống, không biết phải làm thế nào.
Nước mắt càng lúc càng nhiều, lau hoài không hết.
“Lục nhi, đừng khóc nữa”
Đừng khóc, nàng khóc làm hắn rất đau lòng.
Mạc Lục không kiềm chế được, nước mắt cứ tự nhiên mà trào ra, nàng cảm thấy mình thật ủy khuất, nhưng nhìn bộ dáng bị kích động của hắn, trong lòng cũng không chịu nổi, nghẹn ngào giải thích.
“Lúc ấy ta nói như vậy với tẩu tử là muốn chọc tức nàng ấy, ta không có còn ảo tưởng đối với sư huynh”
Hác Xích liên tục gật đầu, hắn biết, hắn hiểu được.
“Người ta yêu chính là chàng, Xích ca”
Hác Xích vẫn gật đầu, nhưng đột nhiên ngưng lại, sửng sốt, nói lắp bắp,
“Nàng…nàng…Lục nhi nàng nói gì?”
Hắn không thể tin là mình nghe được lời nói ấy, Lục nhi đang nói yêu hắn???
Hai mắt Mạc Lục đẫm lệ, mông lung nhìn hắn, lặp lại thêm một lần nữa,
“Ta yêu chàng a, Xích ca.”
Mạc Lục thổ lộ rõ ràng như vậy làm cho Hác Xích vui mừng tột đỉnh, như muốn điên lên, kích động lẫn đắc ý đem Mạc Lục ôm chặt trong ngực mình.
“Lục nhi, ta cũng yêu của nàng.”
Thanh âm hắn run rẩy, hắn đã chờ đợi nhiều năm rồi, rốt cục cũng đợi được đến ngày Lục nhi nói yêu hắn.