“Đại ca ca, huynh đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta. Khả nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, sau này sẽ không mạo phạm huynh nữa đâu.” – Cô bé chầm chậm nhúc nhích, hy vọng có thể đẩy ra khoảng cách giữa hai bên.
“Nếu ta nói ta sẽ đem kỳ kinh bát mạch võ học kỳ tài của ngươi che lại thì sao?” – Thiếu niên đưa tay về phía cô bé, cùng lúc đó, một trận gió thổi bay vạt lụa mỏng của mũ lên, chợt hé ra khuôn mặt hung tợn khát máu.
“A…………….”
Ngọc Phi Yên đột nhiên bừng tỉnh, cả người mồ hôi lạnh đầm đìa, miệng thở gấp không thôi.
“Tiểu thư!”
Thanh Nhi đương ngủ cùng nàng hoảng sợ.
“Thanh Nhi…” – Đem thân mình đang run rẩy gắt gao dựa vào người Thanh Nhi, Thanh Nhi không nói gì ôm chặt lấy.
Một lúc lâu sau, Ngọc Phi Yên mới bình tĩnh trở lại.
“Ta mơ thấy hắn.” – Chôn sâu dưới đáy lòng nơi tận cùng ký ức, như một góc của núi băng.
“Ai?” – Thân thể Thanh Nhi run lên, Ngọc Phi Yên cũng cảm thấy được.
“Cái kẻ khiến cho võ học kỳ tài trăm năm khó gặp như ta không thể luyện võ được.”
“Là ai?” – Ánh mắt Thanh Nhi lạnh buốt.
“Ta không biết, ta căn bản không thấy rõ diện mạo của hắn. Quên đi, sắc trời còn sớm, chúng ta ngủ thêm chút nữa.” – Nói xong, nàng liền nằm xuống. Nàng không hy vọng Thanh Nhi nhúng tay vào chuyện này.
Thanh Nhi thấy nàng nằm xuống, biết nàng không muốn nói nhiều thêm, cũng không quấy rầy nàng.
Ở Tiêu Dao Cốc không ai không biết Ngọc Phi Yên là võ học kỳ tài trăm năm khó gặp, nhưng mười năm trước khi nàng theo Tiêu Dao Y Thánh ra ngoài, cũng không biết đã bị ai dùng thủ pháp kỳ dị che lại kinh mạch toàn thân, đến nỗi không thể tập võ nữa. Võ công cao minh như Tiêu Dao Y Thánh mà cũng không thể cởi bỏ quản chế kinh mạch cho nàng. Mà hỏi nàng ngươi gây nên là ai, chuyện ấy nàng lại quên sạch không còn một mảnh, hay ho gớm!
************
Sáng sớm hôm nay, Ngọc Phi Yên liền đi đến bìa rừng trúc thăm dò địa hình. Nghe nói bên trong rừng trúc này đầy cạm bẫy, nàng từ lâu đã muốn tìm hiểu một chút, khổ cái là không có cơ hội.
“Tiểu Phi Yên, nàng làm gì vậy?” – Ngay lúc nàng toan tiến vào rừng trúc thám hiểm, Thanh Ảnh thần không biết quỷ không hay xuất hiện trước mặt.
Ngọc Phi Yên nhướng mày cười khẽ – “Đương nhiên là muốn đi vào kia!”
“Muốn gặp chủ tử ta sao?”
“Đúng vậy.” – Nhưng không có nghĩ vậy.
“Đi theo ta.”
Nói xong, Thanh Ảnh dẫn đầu tiến vào rừng trúc – “Đi theo bước chân ta, ngàn vạn lần đừng bước nhầm, nhầm một bước thôi cũng sẽ bị ngàn vạn mũi tên bắn tới, cẩn thận nhé!”
“Được rồi.” – Ngọc Phi Yên đi theo phía sau hắn, thấy hắn chân giẫm thất tinh, bước đạp bát quái, nhìn thì đơn giản, thực ra rất phức tạp và thay đổi liên tục, trong đó ẩn chứa ý nghĩa xoay chuyển trời đất. (Juu: hic, cái này là ngũ hành bát quái trận pháp cái khỉ gì đó, ta không nghiên cứu, thứ cho nếu có sai sót)
“Thanh Ảnh huynh, chủ tử nhà huynh nhất định là cái loại rất sợ chết!” – Bằng không, sao phải thiết lập cạm bẫy bốn bề ở nơi mình ở thế này.
“Hả?” – Thanh Ảnh nghe vậy kinh hãi, kinh ngạc đạp nhầm một bước, khởi động cạm bẫy trong toàn rừng trúc, tiếng “xuy xuy” phát ra không ngừng, cả rừng mũi tên áp đảo bay tới.
Ngọc Phi Yên thấy tình cảnh đó, nhắm tịt mắt, thầm nghĩ trong lòng: “Mình chết chắc rồi!”
Có lẽ là Diêm vương gia ngán nàng không đủ tuyệt sắc, lúc chỉ mành treo chuông hết sức, một trận gió xoáy cuồn cuộn cuốn nàng lên….