Mẹ Tần nhìn cô một cái, giọng điệu rất bình tĩnh: “Ánh mắt nó nhìn con không bình thường, Tiểu Tinh Tinh càng lớn càng giống con nhưng cặp mắt lại giống Thẩm Mộ y như đúc.”
Nhìn ra ngoài cửa sổ, từ đầu đến cuối Tần Vãn không lên tiếng.
“Vãn Vãn,” Mẹ Tần thở ra một hơi thật nhẹ, nắm chặt tay cô, yêu thương nói, “Mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của con, cũng sẽ không hỏi con chuyện gì đã xảy ra. Mẹ ấy à, chỉ muốn nói với con rằng, cho dù như thế nào thì con và Tiểu Tinh Tinh đều là cục cưng của nhà họ Tần, ba mẹ có thể nuôi các con cả đời.”
Lục Gia Thụ ngồi ở ghế phó lái nghe vậy thì xoay người cười nói: “Cô yên tâm đi ạ, còn có con đây, con sẽ che chở hai cô công chúa của nhà họ Tần cả đời, sẽ không để ai bắt nạt hai mẹ con em ấy.”
“Đương nhiên,” Mẹ Tần làm bộ muốn lăng trì anh, cố ý uy hiếp, “Con nghĩ rằng con có thể chạy trốn được à? Nhưng mà nói mới nhớ, Gia Thụ à, tuổi con cũng đã lớn rồi, chừng nào thì con mới dẫn bạn gái về đây?”
Lục Gia Thụ: “...”
“Cô ơi, con còn nhỏ.”
Mẹ Tần làm bộ đánh nhẹ xuống đầu anh, cười mắng: “Tới đầu ba mà còn nhỏ à? Không biết xấu hổ sao?”
Lục Gia Thụ cười, nói một cách chững chạc đàng hoàng: “Không xấu hổ.”
Mẹ Tần bị anh chọc cười.
Bởi vì có Lục Gia Thụ nói chêm vào chọc cười nên bầu không khí trong xe trở nên tốt hơn nhiều.
Tần Vãn cụp mắt, chợt thấy chóp mũi cay cay.
*****
Tần Vãn dỗ Tiểu Tinh Tinh thật lâu, xác định bé đã ngủ thật say thì mới nhẹ chân nhẹ tay đi đến phòng sách của Lục Gia Thụ.
Đẩy cửa vào vừa lúc thấy anh kết thúc một cuộc điện thoại, cô hỏi thẳng: “Thế nào rồi anh?”
Tùy ý ném di động lên trên bàn sách, Lục Gia Thụ nói: “Thẩm Mộ nhanh hơn anh một bước.”
Thình lình nghe được cái tên đó, Tần Vãn mấp máy môi.
“Đã bắt người về cục cảnh sát rồi,” Lúc nói tiếp, giọng nói của Lục Gia Thụ vô cùng lạnh lùng, “Vào tù xơi nước là cái chắc, cho dù là chú hai hay thím hai thì bọn họ cũng đều toang cả. Anh đã sắp xếp hết rồi, sẽ có người ‘chăm sóc’ tốt cho bọn họ.”
“Chỉ là...” Chuyển đề tài, giọng nói của anh trở nên nghiền ngẫm.
Tần Vãn nhìn thẳng vào mắt anh, bỗng nhiên cô có một dự cảm mãnh liệt là chủ đề tiếp theo anh nói sẽ liên quan đến Thẩm Mộ.
Quả nhiên.
“Có thể em không tin, nhưng mà khoảng một tháng trước Thẩm Mộ đã phong thanh truyền ra là không cho phép bất kì luật sư nào nhận vụ kiện của nhà ông ta, cho dù là được nhận thù lao cao đi chăng nữa.” Lục Gia Thụ cười cười.
Tần Vãn dời mắt đi.
“Chú hai có không ít mối quan hệ cũng quen không ít người nhưng trong vòng này không ai dám vượt qua thách thức để mà giúp đỡ nhà ông ta cả, cho dù ông ta đưa ra thù lao là hai phần trăm cổ phần của Tần gia. Cho đến bây giờ ông ta cũng không biết tất cả mọi việc đều do Thẩm Mộ ở sau lưng sắp đặt, dù sao thì địa vị của nhà họ Thẩm cũng vẫn rành rành ra đó, không ai giúp bọn họ đâu.”
Câu nói cuối cùng, muốn có bao nhiêu thờ ơ thì có bấy nhiêu thờ ơ.
Từ đầu đến cuối Tần Vãn vẫn không lên tiếng, cô không biết phải nói gì cả.
Rõ ràng là trong lòng không nên có một tia dao động nào, nhưng không hiểu sao bây giờ lại xuất hiện một cảm giác kì lạ rất khó hình dung.
Cô ngẩng đầu lên.
“Lục Gia Thụ.”
“Ừm?”
“Anh đang nói giúp cho anh ta ấy à?”
Lục Gia Thụ bật cười, phủ nhận: “Không phải, mặc dù Thẩm Mộ ngu xuẩn kia anh gặp một lần là muốn đánh một lần, nhưng việc nào ra việc nấy, việc cậu ta làm thì anh nói cậu ta làm, anh ghét việc giành công người khác nhận thành của mình lắm.”
Nghĩ đến gì đó, anh tùy ý nói thêm: “Trước đó anh thu thập chứng cứ phạm tội của chú hai, nhưng tìm mãi vẫn không tìm thấy chứng cứ quan trọng, ngay ngày hôm qua lại có một người thần bí đưa đến cho anh, Vãn Vãn, em đoán...”
“Em không muốn đoán!” Tần Vãn đột nhiên tức giận nạt anh một cái, không hiểu sao lại có chút bực bội.
“Oke, không đoán thì không đoán, về ngủ đi.” Lục Gia Thụ đến gần, sờ đầu cô theo thói quen, vô thức dịu giọng dỗ dành, “Không cần nghĩ ngợi bất cứ điều gì cả, em chỉ cần làm đại tiểu thư của nhà họ Tần, mẹ của Tiểu Tinh Tinh là được rồi, mọi việc khác cứ để anh lo.”
“Đừng tưởng rằng anh nói như vậy là có thể loại bỏ sự chán ghét khi nhắc đến anh ta.” Trong lòng khẽ cảm động nhưng Tần Vãn vẫn mạnh miệng.
Lục Gia Thụ làm bộ nhíu mày: “Được thôi, cùng lắm thì lần sau anh lại đánh cho cậu ta một trận nên thân nữa, dù sao thì cậu ta cũng rất đáng ghét.”
Tần Vãn: “...”
Không muốn lại nghe anh nói nữa, Tần Vãn xoay người rời đi.
“Đi ngủ sớm một chút.” Lục Gia Thụ nhìn theo bóng lưng của cô bật cười.
“... Biết rồi!” Tần Vãn tức giận, dỗi lại anh theo thói quen, “Nhìn lại anh trước đi, đã là một lão già rồi mà ngay cả một cô gái thích anh cũng không có, sau này em và Tiểu Tinh Tinh không thèm quan tâm tới anh đâu.”
“...”
Biết cô nói như vậy là tâm trạng đang tốt, Lục Gia Thụ cười cười, yên tâm.
*****
Cửa hàng.
Thẩm Mộ đã đứng trước quầy quần áo rất lâu rồi, đây là lúc gian nan nhất đời anh ngoại trừ lúc đối mặt với Tần Vãn.
Không biết mua quần áo kiểu gì cho Tiểu Tinh Tinh.
Mặc dù trong lòng biết Tiểu Tinh Tinh không thiếu thứ gì cả, biết mình đem qua đằng nào cũng sẽ bị ném đi, nhưng anh vẫn muốn mua, quần áo, đồ chơi...
Anh muốn đem đến cho Tiểu Tinh Tinh những điều tốt nhất, muốn từ từ bù đắp những thiếu sót trong bốn năm qua cho bé.
“Tiên sinh, anh có cần tôi giúp gì không ạ? Nếu như có thể thì anh hãy cho tôi biết tuổi tác, chiều cao và cân nặng của bé con nhà anh không ạ, tôi có thể giúp anh.” Giọng nói lễ phép của nhân viên bán hàng vang lên.
Thẩm Mộ hoàn hồn.
Vốn muốn nói không cần, nhưng ngẫm lại thấy mình chả biết ngô khoai gì cả nên quyết định nghe theo lời đề nghị ấy. Thế là anh miêu tả đại khái Tiểu Tinh Tinh cho nhân viên bán hàng nghe, nhân viên dựa theo lời anh chọn ra được vài bộ quần áo.
Thẩm Mộ nhìn thấy cũng đẹp, tưởng tượng ra dáng vẻ đáng yêu của Tiểu Tinh Tinh khi mặc vào, khóe môi không nhịn được cong cong.
“Lấy hết, làm phiền gói lại giúp tôi.” Lúc nói lời này, cho dù là giọng điệu hay ánh mắt của anh cũng đều rất dịu dàng.
Chưa đầy một lát, Thẩm Mộ đã vác theo túi lớn túi nhỏ đi đến cửa hàng đồ chơi trẻ em đối diện.
Chờ đến lúc bao lớn bao nhỏ mua xong hết thảy thì cũng là một giờ sau, Thẩm Mộ không vội vàng rời đi mà đi dạo xung quanh lầu ba, đây là lầu mà phụ nữ yêu thích nhất, vì có nhất nhiều cửa hàng sang trọng.
Anh muốn mua quà tặng Tần Vãn, muốn bổ sung quà sinh nhật bốn năm qua cho cô.
Nhưng mà dạo qua một vòng anh mới thất vọng phát hiện, Tần Vãn có nói đúng một câu, anh không hề hiểu cô, anh không biết cô thích gì hay ghét gì cả.
*****
Biệt thự nhà họ Tần.
Tần Vãn ngủ không được, sợ xoay người sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Tinh Tinh nên cô đến ghế sô pha ngồi ngẩn người.
Lúc này một số điện thoại lạ gọi tới.
Chỉ liếc một cái nhưng không hiểu sao Tần Vãn lại có dự cảm mãnh liệt rằng đó là Thẩm Mộ.
Cô muốn nhấn từ chối nhưng lại trượt tay nhấn nút nhận máy.
“... Tần Vãn.”
Giọng nói không thể quen thuộc hơn, chính là Thẩm Mộ.
Tần Vãn thẳng tay cúp máy.
Một giây sau, “ting” một tiếng, thông báo có tin nhắn gửi đến.
Vẫn là dãy số kia.
Tần Vãn chỉ muốn xóa nó nhân tiện tặng kèm cho anh một món ăn là bị kéo vào danh sách đen, nhưng không ngờ cô lại trượt tay lần nữa, nhấn mở tin nhắn.
Tần Vãn: “...”
Cô buồn bực vô cùng, đêm nay bị làm sao vậy chứ, cứ trượt tay hoài thôi.
Hít sâu một hơi, cô mới nhận ra Thẩm Mộ gửi tới một tin nhắn rất là dài...
~~~~~~hết (12)~~~~~~