• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vào cái đêm của chúng ta ở nước ngoài bốn năm trước, bây giờ nói đến có lẽ là em sẽ không tin, đêm đó có một khoảnh khắc anh đã do dự, bởi vì cảm thấy có chút quen thuộc. Lúc đó anh đã nghĩ đó có phải là em hay không, nhưng chúng ta không bật đèn cũng không nói lời nào, cả hai lại đều say, lúc ấy... lòng háo sắc đã chiến thắng sự do dự, nghĩ rằng một đêm thôi mà, không cần phải truy cứu nhiều làm gì, hưởng thụ khoái lạc vui vẻ mới là việc nên làm. Xin lỗi em, Tần Vãn, anh là thằng đểu. Nhưng mà đêm ấy là đêm đẹp đẽ nhất đời anh từ trước tới giờ.”

“Ngày em cầm kết quả kiểm tra tìm anh, là lần thứ hai anh đểu cáng, cũng là một ngày anh khốn nạn nhất. Lúc ấy anh... trong tiềm thức là quá sợ hãi, sợ hãi khi biết người đó là em, vô cùng hoảng loạn, hoảng loạn đến mức không để ý trong lòng mình cũng có sự tồn tại của niềm vui. Lúc ấy anh loạn cào cào, phản ứng đầu tiên là trốn tránh, anh cảm thấy mình khốn kiếp quá rồi, ai đời lại đi ngủ với bạn từ nhỏ tới lớn của mình, lại nghĩ có phải em đang nói đùa hay không...”

“Nhưng sau đó anh dã hối hận rồi, ngay khi em bảo anh không cần chịu trách nhiệm thì anh đã hối hận rồi, anh có đi tìm Lê Hoan hỏi em ở đâu, thật ra anh đoán được chắc cô ấy đang gạt anh, nhưng anh...”

“Anh đi tìm em, nhưng em lại kéo toàn bộ phương thức liên lạc của anh vào danh sách đen, Lê Hoan vẫn kín miệng không hề tiết lộ bất cứ điều gì. Khi đó anh cam chịu, thậm chí còn tức giận nghĩ là nếu em không nguyện ý gặp anh thì anh quên em đi là được chứ gì. Sau này, lần đầu tiên hết hy vọng là vào đêm sinh nhật của Lê Hoan, em không nói với anh câu nào, em bảo bạn trai của em sẽ đến đón em... Sau đêm đó anh uống rất nhiều rượu, anh không hiểu sao lòng mình lại khó chịu đến thế, hoặc là nói, do anh không chịu thừa nhận tình cảm của mình.”

“Sau đó nữa, anh vẫn không tìm được em. Mãi đến khi trước hôn lễ của Lê Hoan một tháng, vào cái đêm anh bị sắp xếp xem mắt thì anh mới hiểu ra, trước đây muốn tìm được em là muốn chịu trách nhiệm với em, nhưng thật là không phải, đó là do thích. Bởi vì em đã bất giác ở trong lòng anh tự lúc nào, bởi vì thích em nên mới muốn ở bên em, cùng em nuôi dưỡng bé con của chúng ta, nhưng khi hiểu ra thì đã quá muộn, đã không còn cơ hội nữa rồi.”

“Sau đó là hôn lễ của Lê Hoan, anh vừa chờ mong em xuất hiện, nhưng vừa sợ em xuất hiện rồi thì lại xem anh là người dưng. Phó nhị nói em có kết hôn hay không, hay có làm phù dâu hay không thì đều chả liên quan gì đến anh, anh cũng nghĩ thế. Đúng thật là chẳng liên quan gì đến anh cả, nhưng anh vẫn không nhịn được mà mong chờ, bởi vì anh quá muốn gặp em. Đúng là đã gặp được em như ý nguyện, nhưng đêm đó lại vô cùng gian nan.”

“Lúc anh nhìn thấy em mặc lễ phục của phù dâu, anh đã nghĩ, em thật là xinh đẹp, nếu có một ngày anh có thể nắm tay em, đeo nhẫn cưới lên tay em như vậy thì tốt biết bao nhiêu.”

“Em nói anh không hiểu rõ em, anh thừa nhận, đúng thật là anh chẳng hiểu gì về em cả, ấn tượng lớn nhất của anh đối với em từ nhỏ tới lớn chỉ là kiêu căng nhưng mà luôn thích nói chuyện nghĩa khí. Tần Vãn, coi như hai ta bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu tìm hiểu nhau, sau này anh theo đuổi em lần nữa, được không?”

“...”

*****

Toàn bộ màn hình di động đều là đoạn tin nhắn mà anh gửi tới, từng câu từng chữ đều khắc sâu trong lòng Tần Vãn.

Cô không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, trong lòng cô đang có cảm giác rất khó chịu.

Cô không nói với bất kì ai, thậm chí cũng lừa dối mình ——

Thật ra cô để ý rất nhiều.

Đế ý đến cái đêm bốn năm trước, để ý đến thái độ của anh vào ngày cô báo cho anh rằng mình đã mang thai, để ý...

Nhiều lắm.

Nhưng hôm nay, tất cả những khúc mắc của cô, Thẩm Mộ đã gỡ ra.

Anh đang nỗ lực gỡ bỏ nút thắt trong lòng của cô, anh cũng nói với cô, bỏ qua quá khứ đi, hai ta bắt đầu lại từ đầu.

Khóe mắt liếc qua câu nói cuối cùng trong tin nhắn, Tần Vãn hoảng hốt một chặp.

Thật ra cô không nói với bất kì ai rằng lúc mới biết yêu là cô đã thích Thẩm Mộ, ngay cả Hoan nhi cũng chỉ biết là cô vừa gặp một người rồi say nắng mà thôi.

Khi đó còn chưa hiểu chuyện, chỉ muốn bắt nạt anh rồi ầm ĩ với anh mà thôi, sau này lên cấp ba thấy anh thân mật với những bạn học nữ khác, cô mới nhận ra rằng cô bắt nạt anh chỉ vì cô thích anh.

Nhưng cô hiểu rõ rằng anh sẽ không thích kiểu con gái như mình. Cô không muốn trở thành trò cười cho thiên hạ nên mới giấu nhẹm trong lòng.

Cô nói anh không hiểu rõ cô nhưng thật ra làm sao mà cô hiểu hết được cả con người của anh cơ chứ?

Ấn tượng của cô đối với anh cũng chỉ dừng lại ở hai mặt hút thuốc yêu sớm thời cấp ba ——

Cặn bã, xấu xa.

Nhưng Thẩm Mộ bây giờ, hoàn toàn thay đổi.

Cô cũng thế.

*****

Đêm nay, đầu óc Tần Vãn mộng mị, ngủ không được ngon giấc.

Cô mơ rất nhiều giấc mơ.

Bốn năm trước kiều diễm, cô ôm Hoan nhi khóc mắng Thẩm Mộ là đồ khốn, Tiểu Tinh Tinh ra đời đem đến hạnh phúc cho cô, đêm nay Thẩm Mộ đột nhiên xuất hiện bảo vệ cô trong lồng ngực, các giấc mơ cứ hòa lẫn vào nhau, có lúc rõ ràng, có lúc lại mơ hồ.

Biết rõ đó là mơ nhưng cô vẫn không thể tỉnh dậy được.

*****

Hôm sau.

Lúc Tần Vãn ngủ dậy đã là giữa trưa, cô nằm ngẩn người trên giường một lúc lâu mới đứng dậy đi rửa mặt, tỉnh táo đi xuống lầu mới thấy Tiểu Tinh Tinh và mẹ Tần đang ngồi trước sô pha chơi rất vui vẻ.

Nhìn kĩ hơn thì thấy trên thảm có rất nhiều quà.

Tần Vãn giật mình, trong đầu lập tức toát ra một ý nghĩ.

Ngay sau đó mẹ Tần đã xác minh suy đoán của cô ——

“Thẩm Mộ đưa tới lúc nãy đó, mẹ bảo nó vào nhà ngồi, còn trò chuyện với nó một lát.”

Cơ thể hơi cứng lại, Tần Vãn đứng bất động tại chỗ một lúc lâu.

“Sau này đừng cho anh ta tới nữa.” Áp cái cảm xúc khó nén kia xuống, cụp mắt, cô bình tĩnh nói.

Mẹ Tần điềm đạm cười cười: “Được.”

“Mẹ ơi!” Tiểu Tinh Tinh quay người, cười tít mắt với cô, “Mẹ ơi mẹ nhìn này, Tiểu Tinh Tinh có đồ chơi mới đấy nhé, con thích lắm luôn. Mẹ ơi, mẹ qua đây chơi với Tiểu Tinh Tinh đi.”

Tần Vãn nhìn lại thì thấy trong tay Tiểu Tinh Tinh đang cầm một em búp bê vô cùng xinh xắn.

Nhưng cô nhớ là Tiểu Tinh Tinh không thích chơi những thứ này, bé thích chơi Lego.

“Mẹ ơi, mẹ tới đây nhanh đi.” Tiểu Tinh Tinh lại làm nũng với cô.

Tần Vãn hoàn hồn, mang tâm trạng phức tạp đi tới.

Ánh mắt nhìn vào búp bê bé cầm trên tay, Tần Vãn vừa nhìn đã buột miệng thốt ra: “Con thích lắm à? Thích hơn chơi Lego luôn sao?”

Ngay cả cô còn không nhận ra trong lời nói của mình có chứa bao nhiêu ghen tị.

Nhưng mà Tiểu Tinh Tinh vẫn còn gật đầu vô cùng vui vẻ: “Bây giờ con thích em búp bê này, mẹ ơi mẹ nhìn xem, em búp bê có phải cũng đáng yêu như Tiểu Tinh Tinh hay không ạ?”

Lấy tay chỉ vào mấy cái túi bên cạnh, Tiểu Tinh Tinh còn nói: “Đúng rồi, mẹ ơi, Tiểu Tinh Tinh còn nhận được rất nhiều váy nhỏ xinh xắn nữa, có một cái giống y chang như cái mẹ mua cho con luôn ấy.”

Tần Vãn khẽ giật mình.

Mẹ Tần mỉm cười nói, giống như đang khen: “Đúng thật là giống y chang, chỉ là lớn hơn một size so với cái con mua, mấy cái khác thì Tiểu Tinh Tinh đều rất thích. “

Tần Vãn mấp máy môi không đáp lại.

Cảm giác khó chịu trong lòng cô lại càng tăng thêm.

Mẹ Tần nhìn cô một cái, còn nói: “Nó tặng tới rất nhiều quà, nhiều nhất là của Tiểu Tinh Tinh, mẹ và ba con cũng đều có, có phải eo mẹ không khỏe đúng không? Nó tặng mẹ một cái máy massage, ba con thích đánh cờ vây thì nó tặng nó tặng ông ấy một bộ cờ vây làm bằng ngọc. Chờ ba con từ thủ đô về đây chắc là sướng muốn chết luôn ấy chứ.”

“Mẹ...” Tần Vãn cắn môi dưới, tâm trạng có chút bực bội.

Mẹ Tần cười cười: “Mẹ từ chối nhưng cản không được.”

Tần Vãn: “...”

“Rốt cuộc là anh ta nói với mẹ những gì vậy?” Lúc hỏi chuyện, giọng điệu của Tần Vãn có chút chống đối.

Tất nhiên, không phải nhằm vào mẹ Tần mà là nhằm vào Thẩm Mộ.

Không ngờ mẹ Tần chỉ lắc đầu.

“Không có gì, chỉ tâm sự mấy câu bâng quơ thôi ấy mà.”

Tần Vãn: “...”

“Ăn cơm trước đi, không còn sớm nữa, chắc con đói bụng rồi,” mẹ Tần đứng dậy nói, “Ăn xong thì đem đồ của Tiểu Tinh Tinh lên lầu cất đi, để đồ của mẹ và ba con lại.”

Tần Vãn còn muốn nói thêm gì đó thì Tiểu Tinh Tinh nghe đến ăn cơm đã vui vẻ nhào vào ngực Tần Vãn.

Cô đành phải nuốt những lời kia xuống.

“Mẹ...”

Lúc lòng đang rối thì Tiểu Tinh Tinh hôn lên mặt cô một cái.

Tần Vãn hoàn hồn, xốc lại tinh thần: “Làm sao vậy con?”

Tiểu Tinh Tinh nháy mắt mấy cái: “Mẹ ơi, cái chú tối hôm qua ở bệnh viện là ai vậy ạ, có phải chú ấy tặng quà cho Tiểu Tinh Tinh không ạ. Tiểu Tinh Tinh đã nhận quà của chú ấy thì có phải cũng nên chuẩn bị cho chú ấy mấy món quà không nhỉ, buổi chiều chúng ta đi dạo phố mua quà cho chú ấy đi mẹ!”

“Không cần.” Không hề suy nghĩ, Tần Vãn đã từ chối ngay.

Tiểu Tinh Tinh không hiểu: “Tại sao vậy ạ?”

Tần Vãn áp cảm xúc xuống, dỗ dành: “Mẹ sẽ chọn quà thay cho con, mà hôm nay trời mưa nữa, trời mưa sẽ rất lạnh, Tiểu Tinh Tinh sẽ bị cảm. Chờ đến khi trời ấm rồi thì chúng ta hãy ra ngoài dạo phố nhé?”

Tiểu Tinh Tinh không thích trời mưa, nghe xong lập tức gật đầu: “Được ạ, con nghe lời mẹ.” Nói xong bé lại ghé vào tai Tần Vãn cười nhẹ, “Mẹ ơi, Tiểu Tinh Tinh rất thích em búp bê.”

Trong lòng Tần Vãn lại càng thêm khó chịu, nhưng cô không biểu hiện ra bên ngoài.

Một bữa cơm đều là đồ ăn cô thích ăn, nhưng cô lại ăn trong tình trạng thẫn thờ, thậm chí không cảm nhận được mùi vị của thức ăn.

Cuối cùng, cô đều đổ lỗi cho đoạn tin nhắn dài quá đáng kia của Thẩm Mộ, đổ lỗi hết lên người của Thẩm Mộ.

*****

Ăn cơm xong, chơi với Tiểu Tinh Tinh để tiêu cơm một lát, dù đang khó chịu trong lòng nhưng cô vẫn đem quà lên lầu, có của Tiểu Tinh Tinh, có của ba mẹ cô.

Lại chỉ không có… của cô.

Lúc ý nghĩ này nhảy ra, động tác thu dọn của cô thoáng ngừng lại, nhưng chỉ một giây sau, Tần Vãn đã khôi phục lại bình thường, tiếp tục dọn dẹp, vẻ mặt thản nhiên, như không hề ảnh hưởng gì đến cô cả.

Chờ dọn dẹp xong rồi dỗ Tiểu Tinh Tinh ngủ trưa, Tần Vãn bắt đầu cầm bản thiết kế làm việc.

Chuyên ngành đại học của cô là thiết kế trang sức, lúc ở nước ngoài cũng là ngành này, sau này tình cờ vẽ lung tung giải trí, cô phát hiện mình càng có hứng thú với thiết kế áo ngủ sexy, từ lúc thiết kế thử cho Hoan nhi một cái là cô cũng bắt đầu phát triển trong lĩnh vực này luôn.

Trước khi về nước cô đã nhờ Lục Gia Thụ tìm giúp mình một văn phòng làm việc, dự định sẽ vừa thiết kế trang sức vừa thiết kế áo ngủ, cô nghĩ sau khi mẹ mình lành vết thương rồi thì cũng nên bắt đầu làm việc, sáng tạo ra một vài thiết kế mới.

Nhưng không hiểu sao hôm nay Tần Vãn lại không tìm ra chút linh cảm nào, đã qua nửa giờ mà trang giấy vẫn còn trắng tinh. Cô vô cùng bực bội.

Tin nhắn của Thẩm Mộ lại tới ngay lúc này.

“Tối nay ăn cơm cùng nhau nhé, rồi sau đó đi xem phim, anh tới đón em.”

Ai muốn ăn cơm với anh ta chứ? Ai muốn xem phim với anh ta hả?

Thoắt cái, Tần Vãn đã ngắn gọn xúc tích trả lời lại, chỉ có một chữ——

“Biến.”

Điện thoại bị cô ném sang một bên.

Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu mà tên khốn kiếp kia dám nhắn lại nữa, cô sẽ mắng anh đến mức hoài nghi cuộc đời để mà không tới dây dưa mình nữa. Anh ta nghĩ mình là ai chứ, tưởng rằng hôm qua viết một bài tâm thư dài như vậy là được tha thứ rồi sao?

Không bao giờ!

Tần Vãn tức giận tới mức cười lạnh.

Cô không nhận ra rằng, hoặc là nói cô không thừa nhận, thật ra những lời tối hôm qua của Thẩm Mộ đã gỡ được một ít khúc mắc trong cô.

*****

Đến trưa, điện thoại của Tần Vãn không vang lên, trái lại linh cảm lại đột nhiên tới, cô chăm chú vẽ liên tiếp mấy bản thiết kế.

Nếu như không phải Tiểu Tinh Tinh tỉnh dậy muốn cô chơi với bé thì có lẽ cô sẽ vẽ tới tận khuya luôn.

Chơi một lát, Tiểu Tinh Tinh lại nũng nịu đòi ra ban công ngắm trời mưa.

Tần Vãn bó tay với cô công chúa nhỏ này, chỉ có thể bế bé ra ngoài ban công.

Bên ngoài tối om, lại vô cùng lạnh lẽo, may là ban công có cửa sổ nên nước mưa và khí lạnh không tràn vào được.

Tần Vãn ôm Tiểu Tinh Tinh đi đến trước cửa sổ, trong lúc vô tình thoáng nhìn thì cả người sững sờ.

“A, mẹ ơi, có người che dù đứng trước cửa nhà mình kìa.” Tiểu Tinh Tinh hiển nhiên cũng nhìn thấy, rất là hiếu kì, “Mẹ ơi, người đó đang làm gì vậy? Là khách của nhà mình sao?”

Tần Vãn mím môi không lên tiếng.

Sao mà cô không nhận ra đó là Thẩm Mộ chứ.

Giống như là tâm linh tương thông, dù bị nhấc lên, khuôn mặt của người đàn ông đập vào mắt trong sắc trời tối om. Khoảng cách xa như vậy thì hẳn là không thấy rõ gì, nhưng không hiểu sao Tần Vãn lại thấy… rất rõ ràng.

Thậm chí, cô còn cảm thấy ánh mắt của anh...

Tần Vãn bỗng nhiên quay người trở lại trong phòng ngủ.

Tiểu Tinh Tinh không hiểu, hỏi lại: “Sao thế mẹ?”

Tần Vãn không trả lời.

“Reng” một tiếng, lúc này điện thoại vang lên.

Tần Vãn không muốn nhìn, cô có linh cảm đấy là điện thoại của Thẩm Mộ.

Tiểu Tinh Tinh lại làm trái ý muốn của cô.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, điện thoại của mẹ sáng lên kìa, có người tìm mẹ đấy, mẹ mau nhìn đi. Có thể là Thu Thu nhớ Tiểu Tinh Tinh nên gọi tới đấy, mẹ mau nhìn đi mà...” Bé dùng giọng mềm nhẹ đáng yêu của mình nói.

Tần Vãn đành phải cầm điện thoại lên.

“Anh tới đón em ăn cơm, phòng ăn đã đặt xong, còn có quà anh muốn tự tay tặng cho em.”

~~~~~~hết (13)~~~~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK