• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Đinh Hương

Beta: An Dung Ni

Trên đường lái xe đến khu Trung, vì không phải lái xe nên Ngu Sùng Nghị cố gắng tìm kiếm người ở hai bên đường, nhưng vì có quá nhiều dân chạy nạn, mà khu Bắc cũng quá lớn, đi qua mấy quảng trường liền nhưng vẫn không thấy Hướng Kỳ Thịnh và vợ chồng Bành thợ may đâu cả.

Đi qua quảng trường đông người nhất thì xe cũng tăng tốc dễ dàng hơn, lúc sắp rẽ vào một góc phố thì đột nhiên phía trước hai người xuất hiện một chiếc xe tải.

Xe tải đỗ ở ven đường, bên trên có cắm một lá cờ, nhờ ánh đèn Ngu Sùng Nghị nhận ra đó là một nhóm giảng viên và sinh viên yêu nước.

Sau xe tải bày ra một lượng lớn vật tư cứu tế, hai hàng chỗ ngồi có khoảng hai mươi sinh viên, bọn họ vừa thu dọn vật tư vừa líu ra líu ríu nói chuyện, có vẻ như đang chìm đắm trong cảm giác thành tựu sau khi phân phát xong lương thực cứu tế.

Tiếng động cơ xe tải được khởi động sẵn, kêu ù ù, có vẻ như sẵn sàng rời đi bất kì lúc nào, xem ra sau khi phát xong lương thực ở chỗ này thì họ sẽ rời đi.

Mà khiến Ngu Sùng Nghị cảnh giác chính là đúng lúc đó lại có một người vội vã băng qua đường đi tới bên cạnh chiếc xe, nhìn bóng lưng cũng có thể nhận ra người đó là Hướng Kỳ Thịnh.

Peter Vương cũng nhìn thấy, ông hơi giật mình sau đó lập tức đạp phanh, nhìn ra phía sau thấy không có xe thì lập tức lùi ra sau một đoạn. Vì lúc nãy ông vẫn chưa rẽ vào lối khác, tầm nhìn vẫn còn điểm mù nên đối phương cũng chưa chú ý đến hai người.

Dường như mấy sinh viên nghe thấy Hướng Kỳ Thịnh tới rồi, sôi nổi ló đầu nhìn ra ngoài gọi "Hướng tiên sinh" dài "Hướng tiên sinh" ngắn, dáng vẻ vô cùng tôn trọng.

Hướng Kỳ Thịnh vẫn nghiêm túc thận trọng, chỉ hiền lành gật đầu, vén áo dài ngồi vào ghế lái phụ.

Giọng nói của Ngu Sùng Nghị hơi hoang mang: "Rốt cuộc người này trung thành hay phản bội vậy?"

Đột nhiên anh ta nhận ra, làm hàng xóm lâu như vậy, bởi vì Hướng Kỳ Thịnh rất ít nói nên số câu mấy năm qua cộng lại của anh ta và đối phương nói với nhau còn chưa đến mười câu.

Peter Vương nhìn chằm chằm vào đuôi xe ở đằng trước, nghĩ ngợi gì đó, đợi đến lúc chiếc xe tải kia lăn bánh, ông mới từ từ lái xe ra khỏi con đường đang đi: "Tạm thời chưa nói đến Hướng Kỳ Thịnh, mấy sinh viên trên xe tải có vẻ kỳ lạ."

"Kỳ lạ?"

Peter Vương cố ý kéo dài khoảng cách với đối phương: "Hơi lớn tuổi, hành động cũng rất khả nghi, lúc Hướng Kỳ Thịnh tới, sự chú ý của bọn họ không hề nằm trên người Hướng Kỳ Thịnh mà chỉ lo quay đầu đánh giá xung quanh, không phải là sinh viên mà rõ ràng họ đang canh chừng, trông có vẻ như là thành viên của tổ chức nào đó trà trộn vào đám sinh viên, không biết Hướng Kỳ Thịnh có biết chuyện này không."

Đúng là thám tử chuyên nghiệp đã được học chuyên ngành vết tích học, những chi tiết nhỏ này mà cũng chú ý rất cẩn thận, Ngu Sùng Nghị biết vậy nên khá khâm phục: "Nếu như đây là kế hoạch của Hướng Kỳ Thịnh thì ông ta chỉ cần huy động đồng bọn của mình đóng giả làm sinh viên thôi là được mà, cần gì phải dẫn nhiều sinh viên thật ra ngoài như vậy, không sợ lúc xảy ra chuyện thì sẽ càng thêm phiền sao?"

"Đồ giả dù sao cũng là đồ giả, giả trang đến mấy cũng dễ để lộ sơ hở,

huống hồ không lợi dụng đám sinh viên để yểm trợ, làm sao có thể thản nhiên tìm kiếm vàng ở gần đây chứ."

Peter Vương nói xong mới hừ một tiếng, âm thầm tăng tốc độ xe: "Nếu Hướng Kỳ Thịnh không biết chuyện thì thôi nhưng nếu mọi chuyện đều là kế hoạch của ông ta thì lão già đó rất đáng chết. Vì một hành động mà lừa ngần ấy sinh viên, lỡ như hành động thất bại, còn có thể dùng thân thể máu thịt của những người trẻ tuổi này để đỡ đạn thay cho mình."

Ngu Sùng Nghị để ý hướng chạy của xe tải là đến khu Trung, ngạc nhiên hỏi: "Nhưng nếu quả thật bọn họ đang tìm vàng, tại sao không dừng lại chờ ở khu Bắc mà lại chạy về khu Trung làm gì?"

"Có ba khả năng. Thứ nhất bọn họ không phải là người của địch, chạy về phía khu Trung là để phát lương thực tiếp tế cho dân chạy nạn. Thứ hai, bọn họ là người của địch nhưng không tìm vàng mà đang có nhiệm vụ khác. Thứ ba, bọn họ không những là người của quân địch mà mục tiêu lại còn là đống vàng, vì một lý do nào đó nên nghi ngờ khu Trung, tạm thời quyết định đổi 'chiến trường'."

Ngu Sùng Nghị vừa nghi ngờ vừa bất an.

Peter Vương kiên trì giải thích: "Nếu Hướng Kỳ Thịnh thực sự là người của quân địch, như vậy ông ta có tới ba thân phận, thân phận thứ nhất là giáo sư cổ hủ của đại học Aurora. Thân phận thứ hai là lãnh đạo tổ chức yêu nước nào đó. Thân phận thứ ba là người của quân địch."

"Phần lớn mọi người chỉ biết thân phận đầu tiên của ông ta, ít người biết được thân phận thật của ông ta. Vài tổ chức yêu nước hợp tác với ông ta thì sẽ may mắn biết được thân phận thứ hai, cũng chính vì thế, hàng ngày khi làm nhiệm vụ mà gặp ông ta thì mọi người sẽ nghĩ mình đã hiểu rõ lập trường của ông ta, vì vậy sẽ bớt cảnh giác hơn, nhất là những thanh niên trẻ mới gia nhập tổ chức. Tôi đang nghi ngờ là trong tổ chức có người đã để lộ tung tích của bản thân từ lúc nào không hay."

Cuối cùng Ngu Sùng Nghị cũng hiểu hết mọi chuyện, nôn nóng nói: "Nếu đúng là nhóm của Hạ Vân Khâm đang tìm vàng ở khu Trung, bây giờ đám

người Hướng Kỳ Thịnh đi ra đó, mượn cớ phân phát lương thực rồi ám sát họ thì sao?"

Sắc mắt của Peter Vương trở nên nặng nề, thấy đã vào phạm vi khu Trung rồi ông liền tăng tốc.

***

Hai người nhận lượng thực cứu tế xong thì ngồi dưới một gốc cây, để túi quần áo dưới đất làm đệm ngồi, hai người lần lượt cùng nhau chia lương khô cho bọn trẻ, nhìn qua có vẻ như không định rời đi, nhưng những người dân khác chạy nạn cùng họ thì lại lục tục dọn đồ định đi tiếp.

Nhưng chưa đi được bao xa thì đám người lão Lưu đi ra khuyên nhủ.

"Mọi người muốn về khu Bắc à? Chúng tôi đang có một chiếc xe tải lớn, sức chứa khoảng 100 người, lương thực cũng sắp phát xong rồi, nếu mọi người muốn về thì lên xe đi cùng chúng tôi nhé."

Đây là một đề nghị rất khó để từ chối. Cả đêm qua đã phải chạy ngang chạy dọc mệt rã rời rồi, nay lại có xe để ngồi, tất nhiên là tốt hơn đi bộ gấp trăm ngàn lần.

Vẻ mặt mọi người thoáng cứng lại, lơ đãng nhìn về phía đôi vợ chồng ngồi dưới gốc cây, sau đó vẻ mặt mọi người lập tức thay đổi, vui vẻ đáp: "Tiên sinh đúng là người tốt, chúng tôi cũng đang định trở về khu Bắc đây."

Lão Lưu cười nói: "Vậy xin chờ một chút, phát xong lương thực cứu tế chúng ta sẽ xuất phát."

Phía bên kia đang cực kì yên tĩnh, nhóm của Hạ Vân Khâm vẫn còn đang tìm vàng trong trường, tất cả đều là người cùng một tổ chức, trường học không lớn, phát lương thực cũng mất hơn nửa tiếng rồi, khoảng nửa tiếng nữa là phải có kết quả, trước lúc đó thì không một ai được phép ra ngoài truyền tin cả.

Cứ chốc lát lại có người chạy nạn mới đến nên lương thực cứu tế vẫn còn

đang phân phát, hai người nọ dường như không nghe thấy động tĩnh mà chỉ chơi đùa với con mình, bà vợ mập mạp, hai đứa nhỏ cũng rất mũm mĩm.

Dựa vào quần áo rộng rãi che lấp, người đàn ông yên lặng đưa tay ra, vừa muốn véo mông cậu con trai lớn một cái, đúng lúc này có người vội vàng đi tới, hình như phát hiện được cái gì đó ở quanh đây, nóng lòng muốn báo cáo.

Người đàn ông kia do dự một lát rồi lại rụt tay về.



Người đó đi vòng đến một gốc cây khác, lão Lưu thấy người đó thì đưa lương thực cứu tế đang phân phát cho đồng nghiệp rồi đi tới chỗ người đó.

Người đó nói nhỏ: "Lúc nãy tôi nhìn thấy xe của anh em Đoạn gia ở gần đây, hình như phát hiện trường tiểu học Bồi Anh có người, bọn họ tạm thời đổi

ý lái xe đi rồi, lúc này đang vòng qua vòng lại trên đường như rắn mất đầu vậy."

Sao bảo là về tô giới Pháp rồi, giờ vẫn còn chạy loạn ở đây làm gì chứ? Lão Lưu nhíu mày: "Cậu dẫn theo hai người nữa đi theo dõi, tránh để họ đánh bậy đánh bạ chạy đến đây gây thêm phiền phức, nếu cần thì dọa bọn họ một chút cũng được."

Người đó gật đầu rồi lập tức rời đi.

Lúc này có một người đi ra từ cửa khác của trường học, có vẻ như rất vui vẻ, người đó bước nhanh đến cửa chính, sau đó dừng lại, im lặng nhìn lão Lưu.

Lão Lưu nhìn người kia một cái, chính là Dư Duệ. Tuy Dư Duệ không có động tác thừa thãi nào, nhưng từ ánh mắt không yên và nét mặt của anh ta thì có vẻ đã phát hiện ra thứ gì đó trong trường.

Tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến thời khắc này. Lão Lưu kích động đến mức tim như ngừng đập, tiếp đến mọi người phải tăng cường cảnh giác chưa từng có, tìm được vàng rồi, nhiệm vụ còn lại là đào lên và rời đi, đến lúc này thì không còn chuyện gì quan trọng bằng việc này nữa, tuyệt

không thể xảy ra sự cố, trong chốc lát đã có một lớp mồ hôi mỏng chảy ra trên lưng ông, vừa phân phát lương thực cứu tế vừa đề phòng nhìn những người dân trong phạm vi xung quanh.

Dư Duệ báo tin xong, đang định quay về thì lại nhìn thấy đôi vợ chồng ngồi dưới gốc cây cách đó không xa, anh ta hơi giật mình.

Bọn họ không nhận ra anh ta, nhưng anh ta lại nhận ra bọn họ, sáng nay anh Hạ cực kỳ đề phòng bọn họ, bây giờ bọn họ không đợi ở khu an toàn, lại chạy tới nơi hẻo lánh của khu Trung này. Nếu không có chuyện sáng nay thì anh ta vẫn không chắc chắn cho lắm, nhưng sau khi kết hợp hai điểm này lại, rất có khả năng đối phương chính là người của quân địch.

Mặc dù chưa biết rõ đối phương có tổng cộng bao nhiêu người, nhưng nếu như chúng đã tới gần đây thì lúc nào cũng có thể phát động tấn công cướp lấy số vàng. Sắc mặt của anh ta chợt trở nên nặng nề, nhanh như chớp đưa tay tìm trong túi áo ngực, thời gian anh ta được huấn luyện không dài, tài bắn súng không đủ chuẩn, lại thêm hai đứa trẻ che trước ngực họ nên lại càng không thể bóp cò.

Động tác của Dư Duệ có ý gì thì nhóm người lão Lưu đều hiểu rõ, vội vã nhìn theo ánh mắt của anh ta về phía vợ chồng Bành thợ may, vốn luôn cảnh giác, mọi người vừa nhìn vừa lấy súng từ thắt lưng ra.

Đôi vợ chồng kia vốn đã chuẩn bị cẩn thận từ trước, cũng không ngờ đối phương lại có hành động như thế, chưa kịp nghĩ xem bản thân đã để lộ sơ hở gì mà chỉ vội vàng ra lệnh động thủ, nhưng chưa kịp làm thì đứa trẻ lớn hơn đang ngồi trong lòng đôi vợ chồng khóc ầm lên, đối phương đã bắn phát súng đầu tiên.

Mười tên đồng bọn ở dưới gốc cây đồng loạt móc vũ khí đứng lên, trong sự hỗn loạn vang lên phát súng thứ hai, phát thứ ba, cùng với tiếng kêu sợ hãi sắc bén và tiếng bước chân lộn xộn của người dân, tiếng súng "pằng pằng" vang lên như gió lớn mưa rào.

***

Vốn dĩ Peter Vương định đi sau theo dõi Hướng Kỳ Thịnh nhưng khi thấy có không ít người, sợ làm đối phương nghi ngờ nên ông cũng không dám theo dõi quá gần.

Lúc đi ngang qua chỗ quảng trường có rất nhiều người dân chạy nạn, Peter Vương dứt khoát liều mình, nhân lúc nhóm sinh viên dừng lại phát lương thực cứu tế, ông mượn bóng đêm, tăng tốc vượt qua chiếc xe tải.

Sau khi lái vào khu Trung, hai người dựa theo trí nhớ, tập trung tìm kiếm hai tòa nhà khả nghi dọc theo hai bên đường, hai người nhất định phải tìm thấy Hạ Vân Khâm trước khi nhóm người Hướng Kỳ Thịnh đuổi kịp.

Càng chạy càng vắng vẻ, lái vào một con đường lớn yên tĩnh, theo bản đồ thì cuối đường chính là một rừng cây nhỏ, vòng qua rừng cây sẽ là trường tiểu học Bồi Anh, còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng động đột ngột vang lên ở phía trước.

Hai người sửng sốt, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì nghe thấy tiếng súng vang lên kéo dài không ngừng, càng về sau càng đáng sợ hơn.

Xem ra đã có ít nhất một phe chạy tới rồi, tim của Ngu Sùng Nghị đập thình thịch, không nghĩ gì mà lập tức gạt chốt an toàn của súng, anh ta đã hứa với em gái, nhất định phải tìm được Hạ Vân Khâm, nếu hai phe đã giao chiến thì không còn thời gian để đi tìm cứu viện nữa.

Sắc mặt của Peter Vương vốn đã hơi vàng, lúc này lại càng vàng như giấy, ông đạp mạnh chân ga, lao như bay về phía trước, nhưng đường lại quá hẹp, cây cối khá nhiều, tiếng súng rõ ràng gần ngay trước mắt, mà lái đã khoảng chục phút nhưng vẫn chưa tới được nơi cần đến.

Vất vả lắm mới tới đường mòn, chỉ còn cách cổng trường học một đoạn nữa thôi thì cuối đường lại có một người phụ nữ hốt hoảng chạy tới, người này đầu tóc tán loạn, sắc mặt trắng bệch, trong ngực còn ôm một đứa trẻ đang khóc lớn.

Nhìn thấy phía trước có xe chạy tới, ánh mắt người này sáng lên, không

chút nghĩ ngợi liền kêu lên: "Ngu thiếu gia."

Ngu Sùng Nghị nhìn kỹ lại, là Bành thái thái.

Bành thái thái ôm đứa trẻ chạy vội tới trước mặt anh ta, khóc lớn: "Vợ chồng chúng tôi định ngồi tàu hỏa về quê, nào ngờ chỗ nào cũng có chiến tranh, vừa nãy bên trong lại đánh nhau, ông nhà tôi và thằng cả còn ở bên trong chưa ra được, cũng không biết là sống hay chết nữa, Ngu thiếu gia, cậu nói xem, bây giờ tôi phải làm sao đây?"

Lúc nói chuyện, một tay mà bà ta vẫn giấu phía sau nách đứa trẻ, từ từ dịch lên trên, thấy sự chú ý của Ngu Sùng Nghị và Peter Vương đã dồn vào lời nói của mình, mặc dù vẫn đang khóc lóc nhưng tay lại giơ lên nhanh như cắt, nhắm thẳng vào trán của Ngu Sùng Nghị.

Với bản lĩnh của bà ta, trong khoảng cách gần tiêu diệt hai người chỉ mất tối đa 3 giây, vất vả lắm vàng mới xuất hiện, bà ta cần vội vàng truyền tin cho tổ chức, chiếc xe này đến thật đúng lúc.

Ai ngờ bà ta còn chưa kịp bóp cò, Ngu Sùng Nghị đã nhanh hơn bà ta một bước, chỉ cảm thấy có lực gì đó đập mạnh vào trán, đẩy toàn bộ cơ thể của bà ta bay ra phía sau.

Bà ta không tin nổi mở to hai mắt, còn chưa cảm giác được đau đớn thì bà ta đã mất đi ý thức, trong trí nhớ của bà ta, người thanh niên kia chưa từng nhìn bà ta với ánh mắt lạnh lùng như vậy.

Peter Vương nhổ nước bọt: "Nếu không phải chúng ta đã sớm nghi ngờ hai người này thì lúc nãy đã bị bà ta ám sát rồi."

Vẻ mặt của Ngu Sùng Nghị không cảm xúc đẩy cửa bước xuống xe, xuất phát từ lòng từ bi vốn có, không để ý tới thi thể của bà ta, trước tiên bước tới nhìn A Phúc đã khóc đến mức không thở nổi. Vừa định ôm đứa bé lên xe thì giật mình.

Peter Vương đang định xuống xe thì Ngu Sùng Nghị lạnh lùng nói:

"Vương thám tử, quần áo trên người A Phúc có gì đó không đúng."

Peter Vương ngẩn ra, vội đi tới bên cạnh Ngu Sùng Nghị, giơ tay sờ một cái, quần áo của A Phúc rất cứng, chắc chắn là có giấu thứ gì đó.

Tim ông đập thình thịch, liếc mắt với Ngu Sùng Nghị, ổn định hơi thở rồi bắt đầu cởi bớt quần áo trên người A Phúc ra.

Cẩn thận từng li từng tí lật ra xem, vừa nhìn, đúng như hai người đoán, bên trong có thuốc nổ.

Hai người kinh ngạc không thôi, chẳng ai có thể lấy con mình ra làm bom thịt cả, rõ ràng vợ chồng Bành thợ may muốn che giấu thân phận của mình nên mới nhặt đứa trẻ từ cô nhi viện hay nơi nào đó tới rồi.



Sự việc xảy ra quá nhanh, may mà kíp nổ vẫn chưa bị động vào, hai người nóng lòng truyền tin nên vội dùng tốc độ nhanh nhất quăng thuốc nổ vào trong bể nước gần đấy, sau khi đánh dấu chỗ đó cẩn thận, hai người lập tức lên xe, Peter Vương đạp mạnh chân ga, chiếc xe như mũi tên lao đi, Peter Vương nói: "Trên người đứa thứ hai có buộc thuốc nổ, đứa lớn chắc chắn cũng sẽ có, nhanh lên...."

Ông còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng "Ầm", phía trước truyền tới tiếng nổ kéo dài chói tai.

Tim của hai người run lên theo thân xe, đập thình thịch trong lồng ngực.

***

Vàng được giấu dưới đáy của bức tượng hiệp sĩ do một người Anh nào đó xây dựng trường học, xung quanh đặt rất nhiều cơ quan kíp nổ. May mà kỹ thuật được chọn để áp dụng là của 10 năm về trước, đối với công tác chuẩn bị của mấy người Hạ Vân Khâm mà nói thì cũng không quá khó giải quyết.

Sau khi định vị xong, mọi người bắt đầu hợp sức cùng nhau giải quyết từng cơ quan.

Theo tầng tầng lớp lớp đất được đào lên, một chiếc hòm có diện tích một mét vuông bằng sắt từ từ hiện ra trước mắt bọn họ.

Vì đống của cải lớn này mà 10 năm nay đã có vô số người phải trả giá đắt, rốt cuộc cũng tìm được đống vàng này, hô hấp của mọi người đều chậm lại.

Vừa muốn mang chiếc hòm ra, đột nhiên bầu trời đêm truyền tới tiếng súng, mọi người giật mình.

Nghe kỹ một hồi, Rhyt đứng lên, dẫn theo một nhóm người ra ngoài giúp đỡ, những người còn lại trong sự chỉ dẫn của Hạ Vân Khâm mà tăng tốc độ đào bới.

Sau khi hợp sức khiêng chiếc hòm ra, Hạ Vân Khâm móc súng ra nhắm vào ổ khóa rỉ sét bắn một phát, ổ khóa cứng ngắc rơi xuống, mọi người khom lưng mở nắp hòm ra nhìn một cái, quả nhiên bên trong là hàng ngàn thỏi vàng nặng nề.

Mọi người bất giác thở phào một cái, bên ngoài còn đang chiến đấu nên không ai dám thả lỏng, cũng may tiếng súng không còn dày đặc nữa, coi như người của phe quân địch có mò tới đây thì số người cũng sẽ không nhiều lắm, xe tải đang đỗ trước cửa trường học, chỉ mang vàng rời đi trước khi tiếp viện của đối phương tới thì lần hành động này đã thành công hơn một nửa rồi, đợi tới khu vực khác thì sẽ có các đồng nghiệp tới giúp đỡ.

Hạ Vân Khâm cầm súng, thấp giọng nói: "Rút lui."

Quả nhiên tiếng súng càng ngày càng thưa thớt, hiển nhiên Rhyt và nhóm lão Lưu đã từ từ khống chế được tình hình bên ngoài trường học, lúc chuyển hòm sắt tới cửa trường, vừa định đặt lên sau xe tải, chợt nghe Dư Duệ nói: "Không hay rồi, người phụ nữ kia đã mang đứa trẻ chạy mất, mau đuổi theo."

Hạ Vân Khâm nghe xong thì nhìn sang bên kia một cái, đa số dân thường đã bị mấy người Rhyt dẫn tới sườn núi nhỏ ở bên cạnh trường học, số quân địch còn lại tuy đang dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, nhưng vì khi đến không chuẩn bị đầy đủ, lúc chiến đấu cũng không cẩn thận, trước mắt chỉ còn

lại vài người khổ sở chống chọi.

Ban nãy vô cùng hỗn loạn, kinh nghiệm của Dư Duệ không đủ, vất vả lắm mới khống chế được hiện trường, anh ta nhìn quanh một lượt mới phát hiện người chồng kia đã bị ngăn cản không thể chạy thoát, nhưng lại không thấy bà vợ đâu.

Đúng lúc này "Đoàng..." một tiếng, lại có quân địch bị bắn trúng, ở cửa trường học chỉ còn lại Bành thợ may gầy gò vẫn đang cố gắng chiến đấu, người này bất kể là bản lĩnh hay kinh nghiệm ứng chiến đều vô cùng phong phú, ông ta đã có thể chạy thoát nhưng vì muốn ngăn cản mấy người Rhyt nên chậm chạp chưa chịu đi.

Ông ta biết vàng đã ở trong tay đối phương, phe mình vẫn chưa tới, người phụ nữ kia đã đi rồi, khoảng nửa tiếng nữa là sẽ có tiếp viện tới, lúc này ông ta cần nghĩ cách kéo dài thời gian.

Cũng may có sự che chở của "con trai", tuy nói người của đối phương có mấy lần có thể bắn trúng ông ta nhưng vì sợ bắn vào đứa bé nên tới tận bây giờ ông ta vẫn ứng phó như thường.

Nhưng khi từng đồng bọn bị tiêu diệt, trên vùng đất trống trải của trường học chỉ còn lại một mình ông ta là mục tiêu, ông ta né tránh ngày càng chậm chạp, đột nhiên trên vai chợt đau nhức, cánh tay bên trái của ông ta đã bị bắn trúng, cơ thể không khỏi lung lay, cố gắng ổn định mới chưa lỡ tay ném đứa trẻ đi. Nhưng một giây sau, đầu gối bên trái lại đau đớn, lần này có vẻ không chống đỡ nổi nữa, đầu óc ông ta trống rỗng, trong phút chốc trực tiếp quỳ xuống đất, sau đó giãy giụa ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt oán độc nhìn về phía trước, vừa nhìn thì bất ngờ thấy một khuôn mặt quen thuộc, ông ta nhận ra người đó là Hạ Vân Khâm nhưng cũng không quá kinh ngạc.

Ông ta không truy cứu hai phát súng vừa nãy có phải do người này bắn ra hay không, hiện tại suy nghĩ duy nhất chính là muốn chết với những người này, thuốc nổ trên người đứa trẻ không ít, đủ để đối phó với bọn họ.

Ông ta quỳ gối xuống, làm động tác đầu hàng, giơ đứa trẻ lên cao, nói với mọi người bằng giọng buồn bã: "Đứa trẻ vô tội, cầu xin mấy người, có thể giết

tôi nhưng hãy tha cho đứa trẻ này. Tôi cho các người mạng của mình, xin hãy dẫn đứa trẻ đi."

Đứa trẻ bị dọa đến nỗi khóc lớn, tay chân đá loạn như con ếch.

Bóng đêm sâu thẳm, trăng non đã xuất hiện, tiếng khóc của đứa trẻ truyền tới tai mọi người, bỗng dưng làm người ta cảm thấy lo lắng.

Thừa dịp mọi người vẫn đang chú ý đến đứa trẻ, vẻ mặt Bành thợ may không thay đổi giật mạnh kíp nổ dưới vạt áo của đứa trẻ, sau đó dùng hết sức ném đứa con trai lớn tới chỗ Dư Duệ - người đứng gần ông ta nhất. Hạ Vân Khâm giơ tay bắn ra phát súng cuối cùng, Bành thợ may lập tức mất mạng.

Từ trước tới giờ Dư Duệ chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế, nhất thời tay chân hơi luống cuống, anh ta ôm đứa trẻ đang khóc lớn không ngừng, cứ đứng ngẩn ra tại chỗ, Rhyt nhìn thấy thì sắc mặt chợt thay đổi, thấp giọng gọi: "Dư Duệ."

Trong nháy mắt Dư Duệ khôi phục tinh thần, nhớ tới những gì được huấn luyện lúc trước, run rẩy sờ soạng người đứa trẻ, nhưng vì quá sốt ruột, hai giây đã trôi qua nhưng làm thế nào cũng không cởi được quần áo ra.

Nhóm người lão Lưu sốt ruột, chỉ hận khoảng cách quá xa không kịp chạy đến, Dư Duệ gấp gáp tới mức không biết làm thế nào, bỗng nhiên có một cánh tay giơ ra từ phía sau, thành thạo cởi quần áo của đứa trẻ, sau đó lập tức ném mạnh cả quần áo lẫn thuốc nổ về khoảng không trống trải trong trường. Dư Duệ sững sờ, là Hạ Vân Khâm.

Tất cả mọi người đều có kinh nghiệm về thuốc nổ đạn dược, trong vài giây cuối cùng trước thời gian phát nổ, Hạ Vân Khâm ôm đứa trẻ lao về phía trước, giận giữ quát lên: "Mau nằm xuống." Dù sao thời gian cũng quá ngắn, anh còn chưa dứt lời, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên bên tai, đồng thời màng nhĩ của Dư Duệ chấn động, cũng làm tan nát ý thức của anh ta.

***

Hạ Vân Khâm thở dài, dường như ý thức chìm vào đáy biển tối tăm mù mịt, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là bóng tối vô tận và cô đơn lạnh lẽo, ánh sáng duy nhất là ánh sao trên đỉnh đầu.

Anh muốn giơ tay chạm đến, nhưng bất kể anh cố gắng thế nào, ánh sáng này vẫn cách anh rất xa, trong trí nhớ mơ hồ của anh, ánh sáng này chính là ngọn nguồn của niềm vui sướng và ấm áp, bởi vì nóng lòng tới gần, nỗi khao khát này làm anh sinh ra một sức mạnh vô cùng vô tận, từ từ chậm rãi, rốt cuộc anh đã thấy rõ hình dáng của ánh sáng dịu dàng, thì ra không phải là ánh sao cũng không phải ánh trăng, mà là hình dáng của một giọt nước giống như nước mắt, cũng giống như trăng lưỡi liềm, không, càng giống đôi mắt cong cong lúc cô cười rộ lên. Trước đây không lâu, chủ nhân của đôi mắt xinh đẹp này đã bịn rịn đưa tiễn anh xuất phát, bên tai của anh dường như còn vang vọng câu nói dịu dàng của cô: "Em yêu anh."

Ý nghĩ vừa xuất hiện, trong lồng ngực của anh bỗng nhiên sinh ra một nguồn sức mạnh, tiếng nói vốn cách rất xa, lần này lại rõ ràng hơn khá nhiều, chỉ là vẫn hơi mơ hồ, ánh sáng này vẫn ở trên đỉnh đầu, anh biết đó chính là Hồng Đậu, là vợ của anh, là ánh trăng sâu thẳm trong trái tim anh.

Cố chấp dùng ý chí tập trung vào ánh sáng xinh đẹp đó, anh tuyệt đối không muốn ý thức của mình lại chìm xuống đáy biển lần nữa, lúc anh không ngừng cố gắng, anh nghe thấy tiếng kêu chậm rãi rõ ràng quen thuộc mà gấp gáp: "Hạ Vân Khâm, còn một phe nữa sắp chạy đến đây rồi, nếu không muốn chết thì cậu mau lập tức tỉnh lại cho tôi." Là tiếng nói hoảng hốt của Peter Vương.

Tất nhiên là anh không muốn chết, anh còn muốn quay về tìm vợ mình nữa.

Sức lực toàn thân đang dần quay lại, anh rất muốn đáp lại thì bỗng nhiên có người nghẹn ngào nói: "Vân Khâm, Hồng Đậu đang ở nhà chờ cậu, cậu có biết không, cậu làm cha rồi đấy."

Dù chưa hoàn toàn tỉnh táo, Hạ Vân Khâm vẫn cảm thấy niềm vui sướng lớn lao lao vào trong đầu, ngón tay giật giật, rồi anh bỗng nhiên mở mắt.

"Tỉnh rồi, tốt quá."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK