• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: An Dung Ni

Beta: Mạc Y Phi

Hồng Đậu ngồi trong xe nghe rõ từng câu từng chữ mà anh nói, cảm giác như mới được uống một ly rượu vừa ngọt vừa thơm, sự ngọt ngào ấy khiến khuôn mặt cô trở nên rạng rỡ hẳn lên.

Cửa xe mở ra, cô xấu hổ không dám nhìn anh, đợi đến khi nhịp tim của mình trở lại bình thường, cô mới quay mặt sang: "Vừa nãy cảm ơn Hạ tiên sinh."

Hạ Vân Khâm nhìn cô qua gương, đôi mắt trong sáng của cô mở to, nhìn qua thì vẻ mặt cô có vẻ bình thường, nhưng khóe miệng cô lại hơi nhếch lên, khuôn mặt ửng hồng. Có vẻ như không khó chịu với mấy lời vừa nãy của anh, thậm chí còn khá hài lòng nữa. Vốn dĩ khi vừa lên xe, anh còn hơi lúng túng, nhưng giờ thì đã yên tâm hoàn toàn rồi.

Trong xe chỉ có hai người họ, khoảng cách giữa hai người chưa đến nửa cánh tay. Bên ngoài ánh mặt trời nắng rực rỡ, thi thoảng còn có làn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, theo lý thuyết thì không khí lúc này nên rất thoải mái, nhưng khi anh nổ máy, không khí lại trở nên lúng túng. Bình thường anh lái xe ô tô rất nhanh, nhưng hôm nay lại hy vọng mình có thể lái chậm một chút. Chẳng lẽ hôm qua mẹ nói đúng, anh có cảm tình với Ngu tiểu thư thật sao? Cảm giác yêu đương là như thế nào, anh hoàn toàn không rõ.

Nhớ đến việc phải nói chính sự cho cô, anh lập tức gạt mấy ý nghĩ trong đầu đi, nghiêm túc nói với cô: "Vì chuyện phá án mấy hôm trước, Bạch Hải Lập có chứng cứ uy hiếp anh trai cô, giờ tôi đưa cô đi học xong sẽ giải quyết chuyện này."

Hồng Đậu giật mình, bảo sao ông ta lại hống hách trước mặt anh trai như vậy, mới sáng sớm đã chạy đến ngõ Đồng Phúc gây chuyện rồi.

"Ông ta uy hiếp anh trai tôi cái gì?"

Hạ Vân Khâm không đáp lời luôn, chuyện cưới vợ kia thực sự cũng chỉ là rác rưởi mà thôi, cần gì phải nói ra khiến cô cảm thấy ấm ức, anh chỉ lạnh nhạt nói: "Năm xưa Bạch Hải Lập cũng chỉ là một kẻ lang thang mà thôi, sở dĩ ông ta có thể thăng quan tiến chức nhanh như vậy là vì đã dùng không ít thủ đoạn bẩn thỉu. Hiện tại căn cơ Bạch Hải Lập đã ổn định, giải quyết ông ta cũng là một vấn đề khá nan giải, không thể gấp gáp mà phải từ từ suy tính. Xuất thân của ông ta thấp kém nên mấy năm nay ông ta cần phải qua lại với không ít nhà quyền quý, không ít lần ông ta còn mặt dày xưng vãn bối với cha tôi. Vừa nãy tôi cảnh cáo ông ta, chắc ông ta sẽ không dám công khai đối đầu với Hạ gia, nhưng không biết chừng ông ta sẽ hãm hại cô đấy."

Lần đầu tiên Hồng Đậu thấy Hạ Vân Khâm dùng giọng nói ngạo nghễ thế này để nói về một người, chỉ thông qua vài câu ngắn ngủi mà anh hoàn toàn vạch trần vẻ ngoài giả dối của Bạch Hải Lập, để lộ ra bộ mặt xấu xa bẩn thỉu của ông ta.

Tâm trạng cô đã khá hơn khi nãy, sau khi suy nghĩ một lúc, cô ngồi thẳng người lên, "Dù Bạch Hải Lập có ý gì đi chăng nữa thì anh trai tôi cũng đã sớm không muốn làm cảnh sát rồi. Chỉ cần xử lý sạch sẽ chứng cứ kia, anh trai tôi sẽ tự mình đi kiếm việc mới, rồi sẽ tự đưa đón tôi đi học, tôi không tin giữa ban ngày ban mặt ông ta cũng có thể làm điều ác được."

Hạ Vân Khâm cao giọng nói, "Anh của cô một thân một mình, làm người lại thật thà, sao có thể đấu lại ông ta chứ, để đảm bảo an toàn thì cứ để tôi đưa đón cô đi học."

Mặt Hồng Đậu đỏ rực lên, thì ra vừa nãy Hạ Vân Khâm không chỉ nói suông cho Bạch Hải Lập nghe mà anh thật sự muốn đưa đón cô nghiêm túc. Cô không nhịn được, khóe miệng vốn chỉ hơi nhếch lên nay lại càng kéo lên cao hơn nữa, cô lại sợ anh nhìn thấy nên vội quay mặt ra phía cửa xe, cũng may là dù xe đi rất chậm nhưng cũng đã đến cổng trường St. John.

Xe vừa dừng lại, cô mở cửa xe, không nhìn anh mà nói: "Hôm nay tôi học rất nhiều, cả sáng lẫn chiều đều có tiết học, tầm 4 rưỡi chiều mới tan học."

Lời này rõ ràng là nói cho anh giờ đến đón cô. Trong lòng Hạ Vân Khâm hơi rung động, đợi đến khi bóng lưng cô đi xa, anh mới sờ sống mũi một cái rồi nổ máy rời đi.

Nào ngờ lúc này có tiếng của Hạ Trúc Quân gọi anh, mở cửa xe ra nhìn thì thấy chú Dư đưa em gái anh và Đoạn Minh Y đến trường, vừa khéo lại gặp anh. Sắc mặt chị dâu có vẻ nhợt nhạt hơn so với ngày thường, vừa thấy anh, cô ta đã xoay người đi về phía cổng trường, chỉ còn Hạ Trúc Quân cười tủm tỉm bước đến chỗ anh.

Vừa đến trước mặt anh, cô cố tình nói: "Bảo sao sáng nay anh hai chưa ăn sáng tử tế đã chạy ra ngoài rồi, hóa ra là bận đưa Ngu học tỷ đi học, lần này em thấy rõ rồi nhé, anh hai, anh còn không chịu thừa nhận rằng mình đang theo đuổi Ngu tiểu thư nữa sao? Khi nào thì anh định đưa Ngu tiểu thư về nhà ăn cơm?"

Buổi sáng nghe mẹ nói, tối hôm qua vì tin đồn mấy tháng trước nên cha đã ép anh hai đi yêu đương, tránh việc người khác vin vào chuyện này rồi tung tin khắp nơi, làm ảnh hưởng đến tình cảm anh em trong nhà. Mà nếu đã có người yêu thì tốt nhất là quyết định hôn lễ ngay trong vòng ba tháng tới.



Anh trai vừa nghe cụm từ "trong vòng ba tháng" lập tức bật cười, nói không thể nào, chuyện kết hôn thì phải tìm người phù hợp, vội vàng cưới xin là điều không thể.

Nào ngờ mẹ đột nhiên nhắc đến Ngu học tỷ, anh trai liền ngẩn người, không nói gì nữa, sau đó cha hỏi chuyện về Ngu học tỷ, hiếm khi thấy anh không trốn tránh mà còn kể sơ qua về tình huống gia đình nhà Ngu học tỷ ra.

Lần này mẹ rất vui, còn thuận miệng nhắc đến chuyện dẫn Ngu học tỷ về nhà ăn cơm, cuối cùng vì không biết thái độ của Ngu học tỷ thế nào nên chuyện này tạm thời vẫn chưa được quyết định. Nhưng có vẻ sau buổi sáng này anh trai đã nghĩ thông suốt rồi, nếu không thì sao anh còn đưa Ngu học tỷ đi học chứ?

Hạ Vân Khâm không chối nhưng cũng không thừa nhận, chỉ mở cửa xe ra:

"Ngu tiểu thư nói tiết học đầu tiên của các em là lớp quốc ngữ đấy, em còn lề

mề nữa à, mau đi học đi."

Hơn nữa lát nữa anh còn phải đến đại học Aurora, sau đó đi tìm Peter Vương, rồi đến chiều thì đón Hồng Đậu.

Hạ Trúc Quân cố ý cười: "Được thôi, vậy em đi nghe giảng với Ngu học tỷ đây."

Vừa đi được vài bước, đến chỗ xe nhà mình, cô khoác tay Đoạn Minh Y, hai người cùng sánh vai nhau đi vào.

Đoạn Minh Y chu đáo, vén vài sợi tóc bị rủ xuống giúp Hạ Trúc Quân, dịu dàng hỏi: "Vừa rồi em nói chuyện gì với anh hai nhà em mà vui thế?"

"Cũng không có gì, em trêu anh hai theo đuổi Ngu học tỷ như vậy thì khi nào sẽ dẫn cô ấy về gặp mặt gia đình mình. Nào ngờ một người giỏi ăn nói như anh hai cũng sẽ có ngày xấu hổ mà nói qua loa vài câu rồi rời đi."

Đoạn Minh Y khẽ nói: "Anh hai của em xưa nay chững chạc, quen biết nhiều người như vậy, bình thường cũng có những mối quan hệ của riêng mình. Mặc dù bây giờ cậu ấy có thiện cảm với Ngu tiểu thư, nhưng ai biết được liệu họ sẽ đi đến đâu, cậu ấy không chịu nói với người nhà cũng phải."

Hạ Trúc Quân nghiêng đầu suy nghĩ một chút, đang định nói gì đó thì thấy có hai người đi qua, một người là Tần Học Khải, còn một người khác là bạn thân của Ngu học tỷ, Cố Quân.

Tần Học Khải cầm một cái túi lớn có các loại bánh ngọt định tặng cho Cố Quân, nhưng Cố Quân từ chối: "Đừng, đừng, tôi không dám nhận đồ của anh nữa đâu. Học trưởng muốn hỏi thăm lịch học hôm nay của Hồng Đậu phải không? Tiết đầu là quốc ngữ, tiết hai là ngoại ngữ, sau đó là lớp nông nghiệp."

Tần Học Khải bị nói trúng tim đen, anh ta đỏ mặt, ngại ngùng gãi đầu một cái: "Chỉ là chút lòng thành mà thôi, ngày thường tôi làm phiền em cũng không ít. Cố học muội đừng từ chối."

Cố Quân ôm sách, lạnh nhạt nói: "Tần học trưởng, ý tốt của anh thì tôi nhận, nhưng chỉ cần Hồng Đậu vẫn chưa đồng ý thì tôi tuyệt đối không dám nhận bừa cái gì cả." Vừa nói vừa từ từ lùi lại phía sau ba bước, sau đó đi về hướng khác.

Tần Học Khải đứng yên tại chỗ, cầm túi bánh ngọt lên lớp cũng không tiện lắm, xe nhà anh ta đỗ ngay ở cổng trường, thôi thì cất đồ lên xe vậy. Nghĩ thế, anh ta liền đi về phía cổng trường.

Đoạn Minh Y nói: "Đây chẳng phải là Tần Học Khải của khoa chính trị sao? Mới đầu chị cũng không nhận ra cậu sinh viên này đâu. Hình như lần trước chị thấy Ngu tiểu thư vì chuyện gì đó mà đến hiệp thông tìm cậu ta. Hai người đã nói chuyện ở chỗ nhà thờ nhỏ rất lâu nên chị mới có ấn tượng với người này."

Hạ Trúc Quân nghĩ một lát, phải là Tần Học Khải đi tìm Ngu học tỷ mới đúng, bình thường Ngu tiểu thư đều đối xử rất khách sáo với Tần học trưởng, cô gật đầu, "Tần học trưởng và Ngu tiểu thư đều là hai sinh viên xuất sắc của trường, hai người phải gặp nhau vì chuyện của hiệp thông thì cũng là điều bình thường thôi mà."



Đoạn Minh Y nghe ra hàm ý bảo vệ Hồng Đậu trong lời Hạ Trúc Quân, cô ta cười nói: "Cho nên chị mới hay khuyên em nên thường xuyên giao tiếp với những sinh viên giỏi như họ, vừa để tăng kiến thức vừa để tăng hứng thú học tập, đến khi em tích lũy được đủ tri thức, em sẽ nhận ra tác dụng của nó."

Hạ Trúc Quân cười: "Chị dâu nói đúng, em nhớ kĩ rồi, từ nay về sau em sẽ tích cực tham gia các hoạt động hiệp thông của trường hơn."

***

Xe ô tô của Hạ Vân Khâm vừa rời khỏi cổng trường St. John thì có một chiếc xe ô tô khác từ từ lái ra khỏi bóng cây và dừng lại ở ven đường. Có mấy người xuống xe, đứng yên nhìn xe ô tô của Hạ gia từ từ rời đi.

Một người trong số đó lên tiếng: "Có vẻ như Hạ nhị thiếu gia đã quyết tâm

sẽ che chở cho em gái Ngu Sùng Nghị, thậm chí còn đích thân đưa cô ta đi học nữa."

Bạch Hải Lập lạnh lùng nói: "Vẫn còn sớm. Người trẻ tuổi tranh cường háo thắng, đơn giản là thấy tôi xen vào nên thấy ganh ghét thôi. Cùng lắm thì được khoảng 1, 2 tháng sẽ chán ấy mà. Hạ gia có hai đứa con trai, cùng cha khác mẹ, Đại thiếu gia cưới tiểu thư Đoạn gia, chẳng lẽ Hạ thái thái lại chịu để cho con trai mình tùy tiện lấy một cô gái thấp hèn làm vợ? Chắc bà ta sẽ chọn cho mình một cô con dâu xuất thân từ danh môn. Mà Ngu Hồng Đậu cũng trèo cao quá rồi, không chịu tự mình nhìn xem bản thân là ai mà đòi bước chân vào Hạ gia. Mấy ngày tới các cậu hãy đi theo Ngu Hồng Đậu, xem khi nào Hạ Vân Khâm chán cô ta thì bắt về đây cho tôi."

Mấy người kia cười xấu xa: "Nếu Ngu tiểu thư và anh trai cô ta cứng đầu như vậy thì cứ gạo nấu thành cơm, sau đó kiểu gì cô ta chẳng ngoan ngoãn về làm vợ của Bạch đồn trưởng."

Bạch Hải Lập cười mỉa: "Còn phải nhìn xem cô ta có còn trong sạch hay không đã. Nếu để cho Hạ Vân Khâm chơi qua thì đừng bao giờ mơ đến việc làm vợ cả, cùng lắm cũng chỉ có thể làm vợ bé mà thôi."

Vì xung quanh vắng người nên ông ta nói chuyện không hề kiêng nể ai, đúng lúc đó Tần Học Khải cầm túi bánh ngọt đi qua, lập tức tối sầm mặt lại.

Vốn dĩ anh ta tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng cẩn thận để ý một chút, dù anh ta có nghe nhầm ba chữ Hạ Vân Khâm đi chăng nữa nhưng tên Ngu Hồng Đậu thì chắc chắn anh ta không thể nhầm được.

Nhìn kĩ lại mấy người kia, trang phục chắc là của đồn cảnh sát, người cầm đầu có ánh mắt gian xảo như sói, thái độ còn luôn luôn cao cao tại thượng, trông quen quen. Nghĩ một lát, thì anh ta nhận ra đó chính là Bạch đồn trưởng - kẻ háo sắc có tiếng.

Anh ta vốn thích các hoạt động ngoại khóa, thường liên kết với các trường đại học khác để tổ chức hoạt động. Cũng nghe ngóng không ít tin tức từ các trường khác, trước đây vài ngày vừa nghe tin có một nữ sinh đại học sư phạm tự dưng nghỉ học, sau này mới rõ là bị bắt về làm vợ bé của Bạch đồn trưởng.

Nghe theo ý của mấy tên cảnh sát kia, chẳng lẽ Bạch đồn trưởng đang chú ý đến Ngu Hồng Đậu? Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Hạ Vân Khâm?

Đầu óc anh ta rất nhạy bén, vừa đi vừa nghĩ một lát, đột nhiên nhớ ra vài ngày trước anh ta và Hạ Vân Khâm đi thăm Đặng học trưởng, tâm trạng anh ta lập tức trở nên nhẹ nhõm, quả nhiên là Hạ Vân Khâm cũng coi trọng Hồng Đậu, nhưng theo ý của Bạch đồn trưởng, mặc dù Hạ Vân Khâm đang theo đuổi Hồng Đậu, nhưng vì vấn đề môn đăng hộ đối, chắc Hạ Vân Khâm không thể cưới cô được.

Mà nay Bạch đồn trưởng chú ý đến Hồng Đậu như hổ rình mò, Hạ Vân Khâm có thể kiên nhẫn bảo vệ cô được bao lâu? Nghĩ vậy anh ta càng tức tối, rồi lại cảm thấy mình nên thử một lần.

Bạch đồn trưởng dù có nghênh ngang đến đâu đi chăng nữa thì cũng không dám cướp vợ người khác, Hồng Đậu sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, giờ đang gấp như vậy, anh ta còn chần chừ gì nữa, không thể trơ mắt nhìn Hồng Đậu rơi vào tay một kẻ như vậy được.

Tần Học Khải giơ tay lên nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, mới vào tiết học đầu, bây giờ vẫn còn kịp về nhà thương lượng với cha mẹ.

38-48

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK