• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bởi vì quá mệt mỏi, rất nhanh Úc Hàn Yên đã ngủ mất.



Lăng Diệp để bác sĩ khử độc băng bó vết thương cho mình, nhưng tầm mắt vẫn đặt trên khuôn mặt đang ngủ của cô.



Cục cưng được ôm ra khỏi phòng sinh chưa đầy nửa tiếng, đã được một cô y tá ôm trở lại.



Lăng Diệp nhìn thoáng qua cục cưng, chân mày nhíu lại không để lộ dấu vết, thấp giọng hỏi dò: "Có chuyện gì?"



"Tổng giám đốc, phu nhân hiện tại đã thông sữa chưa ạ?" Y tá dừng lại bên cạnh Lăng Diệp, hỏi.



Lăng Diệp nhìn lướt qua diện mạo của cục cưng, vẻ mặt ghét bỏ, ngoài đôi mắt đẹp không thể tưởng tượng nổi ra, chẳng có gì đáng xem cả.



Đột nhiên, anh chợt giật mình.



Anh cho là ảo giác của mình, liền đem tầm mắt khóa chặt trên cặp mắt đen nhánh xinh đẹp của cục cưng, đôi mắt to đang cuộn tròn.



Nó đang trừng mình………….




Điều này làm cho Lăng Diệp nổi cơn tam bành, vì vậy, anh làm ra một hành động hết sức ngây thơ —— trừng lại.



Y tá cho là Lăng Diệp đang cân nhắc cái lợi hại của việc thông sữa lúc này, liền giải thích: "Tổng giám đốc, Quỹ Nhi đồng Liên Hiệp Quốc ngay từ năm 1989 đã nói, sau khi sinh nửa tiếng là thời gian hoàng kim nhất để cho cục cưng ăn."



Không biết Úc Hàn Yên đã tỉnh dậy từ bao giờ, lúc này cô mở đôi mắt mệt mỏi ra, dùng giọng vẫn vô lực như trước nói: "Thông bây giờ đi."



Y tá mỉm cười với Úc Hàn Yên, ôm cục cưng đến trước người cô.



Úc Hàn Yên rón ra rón rén đón cục cưng từ trong tay y tá ôm vào lòng mình, sau khi nhìn thấy rõ diện mạo của cục cưng, cô không khỏi ngẩn ra, sao bộ dáng nó trông lại như vậy…………. Khuôn mặt nhỏ nhắn dúm dó, tóc mỏng manh lưa thưa.



Chỉ có điều cũng may là, đôi mắt này rất đẹp, khiến cho cục cưng rạng rỡ không ít.



Cục cưng dường như nhận thấy mẹ không hài lòng với diện mạo của mình, nhất thời lộ ra vẻ mặt uất ức, có dấu hiệu muốn khóc.



Úc Hàn Yên hơi sững người, khóe miệng cong lên, dịu dàng nói: "Cục cưng đẹp nhất."



Tiếp đó, cô đưa cái miệng nhỏ nhắn, mềm mại của cục cưng đến gần nụ hoa cũng mềm mại như vậy của mình. Tiểu tử ngửi được mùi trên người mẹ, cảm giác được từ miệng truyền tới xúc giác, khép ánh mắt đang quay tròn lại, mở cái miệng nhỏ nhắn ra, ngậm nụ hoa của Úc Hàn Yên, theo bản năng bú.



Úc Hàn Yên nhìn cảnh này, tình thương của người mẹ tự nhiên thăng hoa, ánh mắt nhìn đứa bé còn hơn cả dịu dàng.



Mặt Lăng Diệp đã tái đi, trong ánh mắt tỏa ra đều là lửa, hàm răng đánh ken két, hai tay nắm chặt thành quyền, giống như chỉ có như vậy, anh mới có thể khống chế được mình không ném luôn cục cưng đang xâm phạm vào lĩnh vực giành riêng cho mình ra.



Áp suất quanh người anh rất thấp, khiến cô y tá đứng một bên cúi đầu xuống, cố gắng thu nhỏ mình, lại vẫn cảm giác được sự tồn tại của chính mình.



Rốt cuộc cục cưng cũng được ôm đi, Lăng Diệp không nói hai lời, cởi cúc áo Úc Hàn Yên, đem chính môi mình bao phủ những nơi cục cưng đã chạm qua.



Úc Hàn Yên nói không lên lời: "Anh vẫn còn bé sao?"



Ư a hồi lâu, Lăng Diệp lưu luyến cài lại áo cho cô, dùng giọng nói u uất, hùng hồn nói: "Anh chỉ quét sạch dấu vết người khác đã để lại trên người em thôi."

Người khác......



Úc Hàn Yên tức giận: "Nó không phải là người khác, nó là con của chúng ta!"



"Ngoài anh và em ra, chính là người khác." Lăng Diệp nghiêm túc nói.



Úc Hàn Yên trừng mắt liếc anh một cái, lười phải lý luận với anh.



Dường như ngay tức khắc Lăng Diệp đã nhớ ra bộ dạng tiểu tử kia trừng mình lúc trước đó, thì ra là di truyền từ cô…………



"Cục cưng của chúng ta tên là gì nha?" Úc Hàn Yên ý thức được một vấn đề, mà cái vấn đề đó lập tức chiếm cứ tất cả suy nghĩ của cô.



Lăng Diệp dịu dàng nhìn cô, hỏi: "Lăng Húc thì thế nào?"



"Lăng Húc?" Úc Hàn Yên lặp lại, dư vị hai chữ này vẫn còn đọng trên môi.



Trên khuôn mặt cô có một vẻ mặt với tên gọi là "Sáng tỏ thông suốt: "Được! Vậy lấy tên này đi, Lăng Húc!"



Sự hưng phấn qua đi, cô chớp chớp mắt nhìn Lăng Diệp, tò mò hỏi: "Anh đã đặt tên cho cục cưng từ lâu rồi?"



Lăng Diệp đáp thản nhiên: "Rảnh rỗi không có việc gì làm, đã nghĩ ra."



Rảnh rỗi không có việc gì làm…………. Rõ ràng là chính mình cố tình đặt tên cho cục cưng, lại còn lấy cái lý do sứt sẹo như vậy. Úc Hàn Yên ranh mãnh nhìn Lăng Diệp, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.



Trước đây cô còn lo sợ người kia sẽ không thích cục cưng, dù sao cho tới bây giờ, anh biểu hiện ra thật sự chưa nói là thích, lại không ngờ thật ra anh rất để ý tới cục cưng.



"Đúng rồi, anh đã báo cho Dany chưa? Trước đó lúc nào cô ấy cũng làm ầm lên là, lúc sinh Tiểu Húc, nhất định phải nói cho cô ấy biết."



Lăng Diệp thành thật đáp: "Chưa."



Đến đây Úc Hàn Yên mới nhận ra rằng, hình như anh luôn canh giữ bên cạnh cô không rời nửa bước, khi đó cô còn cắn anh! Cô nhìn cánh tay phải của anh, băng trắng quấn quanh như kim châm vào trong mắt cô.



Cô lẩm bẩm: "Đã chảy không ít máu đi."



Lăng Diệp thấy ánh mắt cô dừng lại trên cánh tay phải của mình, thì biết rõ cô đang ám chỉ điều gì, liền nói dửng dưng: "Chảy đâu có nhiều bằng em."



"......" Úc Hàn Yên không nói gì liếc mắt, có kiểu so sánh này nữa sao?



Chỉ có điều, bị anh làm cho một câu như vậy, trong lòng cô cũng không còn khó chịu nhiều nữa.



"Anh đi báo tin vui này cho bọn họ biết đi. Ưmh, Tề Ngôn, Dany, Mạc Vũ, Thiên Nhất, lão Tôn." Úc Hàn Yên nhẹ nhàng nói.



Cô dừng một lúc, lại bổ sung: "Tiện thể báo cho cả Alex nữa."



Lăng Diệp hết sức phối hợp: "Ừ, em nói sao thì là vậy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK