Đột nhiên, chân trái của cô gái quấn lấy ống thép, cả người mượn lực ở mắt cá chân, chổng ngược lên. Dưới ánh đèn, đôi chân trắng nõn trong suốt cùng bộ ngực nhô ra của cô ta thật sống động, có một loại khiêu khích mê người.
Một vũ công giỏi khi khiêu vũ nhất định sẽ phải dùng biểu cảm của khuôn mặt. Cô gái này múa rất đẹp. Không phải chỉ vì cơ thể của cô ta mềm mại có sức, động tác thành thạo, mà hơn cả là vì biểu cảm trên khuôn mặt cô ta không hề có chút gượng ép nào, hoàn toàn tự nhiên, giống như đại danh từ đã dành cho cô ta – đẹp đẽ, quyến rũ cùng khêu gợi.
Đều là phụ nữ, dục vọng của Úc Hàn Yên cũng rục rịch ngóc đầu dậy. Cô len lén liếc sang phía Lăng Diệp đang trò chuyện với người đàn ông trung niên, thấy anh thậm chí một cái liếc mắt nhìn cô gái đang múa cũng không có, trong lòng cô không ngừng nhảy nhót, vui mừng.
Thử hỏi có người phụ nữ nào lại thích người đàn ông của mình nhìn người phụ nữ khác không?
Để nghiệm chứng cho suy đoán của mình, cô kéo kéo vạt áo Lăng Diệp, áp sát vào tai anh, nhỏ giọng nói:
"Khó có được một màn biểu diễn đặc sắc như thế. Anh nên xem một chút nha."
Mày Lăng Diệp nhíu nhíu không lộ ra. Anh xoay đầu đối diện với đôi mắt to đang chớp chớp của Úc Hàn Yên, nuốt lời cự tuyệt sắp bật ra ngoài vào, đáp:
"Được." Anh dựa người vào ghế sofa, hai chân vắt chéo lên nhau, một tay cầm ly rượu đỏ, một tay đặt lên trên đùi, đem tầm mắt đặt lên trên cơ thể đang ưỡn ẹo phía trước.
Người đàn ông trung niên thấy thế cười cười. Xem ra cái tin đồn Liệt Diễm không gần phụ nữ đúng là chẳng có chút chân thật nào. Hắn bỏ qua sự tập trung cho cuộc nói chuyện lúc nãy, cũng đặt lực chú ý lên trên người Tiểu Vũ.
Không tới hai mươi giây, trong đôi mắt ti hí kia đã tràn đầy lửa dục. Hắc ngoắc một tên hộ vệ tới gần, nói thầm mấy câu vài tai đối phương.
Úc Hàn Yên nhếch môi khinh thường, xem ra câu nói ‘đàn ông đều là động vật nửa dưới’ vẫn có lý. Cô dựa người vào ngực Lăng Diệp, cúi đầu nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó trên người anh.
Ở nơi đó Úc Hàn Yên không nhìn thấy gì. Lăng Diệp thoảng qua nụ cười trong mắt. Anh nâng bàn tay đang đặt trên đùi mình lên, nhẹ nhàng khoan khoái vuốt ve mái tóc suôn dài, mềm mại của cô.
Một phút qua đi, Úc Hàn Yên ngẩng đầu nhìn vào mắt Lăng Diệp, thấy bên trong chỉ là sự trấn tĩnh, cô ngây ngẩn cả người.
Lăng Diệp khẽ cười một tiếng, cúi đầu cắn vào chiếc tai xinh đẹp của cô, dùng giọng đầy sắc thái nói:
"Em có thấy hài lòng với thứ em nhìn thấy không? Phu nhân của anh."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Hàn Yên đỏ bừng, kéo theo hai chiếc tai cũng đỏ ửng. Cô ngây ngốc lẩm bẩm:
"Làm sao anh biết em nhìn gì chứ?"
Lăng Diệp ôm Úc Hàn Yên đặt ngồi lên trên đùi mình, giữ chặt cô đang muốn thoát khỏi. Anh cắn vào cái tai có chút nóng của cô, dùng giọng khêu gợi nói:
"Ánh mắt của em đã quá chuyên chú rồi."
Đôi mắt Úc Hàn Yên trừng lớn, cô xấu hổ chống lại ánh mắt mang theo ý cười cùng dục vọng của Lăng Diệp, hỏi:
"Vậy mới vừa rồi sao anh......"
Anh ấn người đối phương xuống, để cô cảm thụ sâu sắc dục vọng của chính mình, giải thích:
"Trước đó anh cố gắng không để ý đến ánh mắt của em, đem lực chú ý tập trung ở trên người vũ công trước mặt kia."
Biết trong đầu em đang suy nghĩ gì, sao anh có thể để em thất vọng được? Huống hồ, người khác có cởi hết đồ ra hấp dẫn anh, cũng vô dụng.
Anh dừng một lúc, tiếp tục nói:
"Trên thế giới này, chỉ có một mình em mới có thể khiến anh mất khống chế."
Khóe miệng Úc Hàn Yên không tự chủ được cong lên, dường như nghe cũng không tệ. Ý thức được mình đang ngồi vừa đúng trên người đàn ông đang động đực, cô đứng phắt dậy, làm bộ như không có việc gì, đi tới bên cạnh bàn thủy tinh ăn món tráng miệng.
Điệu múa vẫn tiếp tục, cô gái múa vẫn xinh đẹp như trước, chỉ có điều tầm mắt Lăng Diệp không đặt trên người Tiểu Vũ nữa mà đặt trên người Úc Hàn Yên. Ngược lại, người đàn ông trung niên vẫn nhìn chằm chằm cô gái yêu nghiệt đang nở rộ như đóa hoa trên ống thép, hình như hắn đã quên mất ý định ban đầu mình mở tiệc chiêu đãi Liệt Diễm.
Chỉ một lúc sau, bốn cô gái trong sáng như sinh viên đại học xuất hiện tại Thiên đường Cực Lạc. Ngũ quan của họ đều tinh xảo, làn da trắng nõn, vừa nhìn thấy đã thương. Dáng người họ lại đặc biệt nóng bỏng, đường cong đẹp đến dị thường.
Úc Hàn Yên chỉ liếc nhìn sang rồi lại thu tầm mắt của mình lại, tiếp tục chiến đấu với các món điểm tâm.
Lăng Diệp liếc mắt nhìn đám người vừa tới một cái, tiếp tục đem tầm mắt đặt trên cái người tham ăn kia, đồng thời nói xa xôi:
"Muốn tôi thả người, có thể. Điều này còn phải xem ông có bao nhiêu thành ý đã."
Người đàn ông trung niên kéo lực chú ý lại, ánh mắt đã trấn tĩnh vài phần. Giọng nói hơi khàn khàn của hắn vang lên:
"Chỉ cần bang chủ Liệt chịu thả đứa con hư hỏng của tôi ra, những cái khác đều không thành vấn đề."
Bởi vì không được giao phó phục vụ cụ thể cho người nào, nên rất thuận theo tự nhiên, hai cô gái ngồi lên tay vịn của sofa chỗ người đàn ông trung niên, mặt khác hai cô còn lại tươi cười đi về phía Lăng Diệp.
Người đàn ông trung niên kéo một cô gái trong đó ngồi vào chỗ còn trống bên ghế sofa của mình, bàn tay to lớn mò mẫm bên trong. Hắn ta thấy hai cô khác đi về phía Lăng Diệp, cũng không lên tiếng ngăn cản. Hắn muốn nhìn xem, có phải đối phương thật sự chán ghét phụ nữ đến gần hay không. Và cũng là để nhìn xem, người phụ nữ không có chút phẩm vị kia, đối với Liệt Diễm đặc biệt đến mức nào.
Nhìn thấy sự suy tính trong mắt hắn, sắc mặt Lăng Diệp lạnh hơn vài phần. Anh ‘bộp’ một tiếng, đặt ly rượu xuống, đứng dậy vừa đi về phía Úc Hàn Yên, vừa lạnh lùng nói:
"Xem ra ông cũng không phải là quá muốn cứu con trai của mình."
Người đàn ông trung niên cả kinh trong lòng. Có vẻ như hắn đã quên mất, người đàn ông này có đôi mắt sắc bén như chim ưng, thế nhưng hắn lại không biết trời cao đất dày định dò xét anh...... Hắn vội vàng đẩy cô gái bên cạnh ra, đứng phắt dậy, căng thẳng nhìn Lăng Diệp cầu xin:
"Bang chủ Liệt, tôi sai rồi. Điều kiện gì ngài mới có thể bỏ qua cho con trai tôi, xin ngài cứ nói."
Trong thâm tâm, hắn lại thóa mạ con trai mình lần nữa, chọc ai không chọc, lại cố tình chọc vào người của bang Liệt Diễm, để hôm nay hắn phải mang cái mặt già này đi cầu xin Liệt Diễm. Nếu không phải hắn chỉ có một người con trai này, sao hắn có thể để cho mình chịu cái loại nhục này chứ.
Lăng Diệp rút một chiếc khăn giấy, sau khi lau tay cho Úc Hàn Yên xong, ném chiếc khăn lên trên chiếc bàn thủy tinh. Anh ôm Úc Hàn Yên đi ra ngoài, cũng không thèm ngó ngàng gì đến người đàn ông trung niên sau lưng.
Người đàn ông trung niên thấy thế sốt ruột vội vàng đuổi theo, định giữ đối phương lại. Nhưng hắn còn chưa kịp đến gần đã bị hộ vệ của Lăng Diệp chặn lại. Hắn cấp tốc nói với theo bóng lưng của Lăng Diệp:
"Đỉnh Vô Danh."
Lăng Diệp dừng bước, quay đầu từ trên cao nhìn xuống đối phương, không nói gì.
Người đàn ông trung niên biết đã có hi vọng, hắn nhẫn chịu trong lòng, cười nịnh bợ:
"Nếu ngài Liệt thấy thích, tôi sẽ dùng cả hai tay dâng ‘Đỉnh Vô Danh’ cho ngài."
Môi Lăng Diệp cong lên đẹp mắt. Sau khi anh nói một câu: "Ngày giấy tờ của mảnh đất được dâng lên, sẽ là ngày con trai ông về nhà ", liền ôm Úc Hàn Yên rời khỏi Thiên đường Cực Lạc.
Người đàn ông trung niên xụi lơ trên đất. Hắn đã tiêu tốn rất nhiều nhân lực, tiền của mới có được thứ này, cứ như thế lại mất không......