Mục lục
Cô Dâu Thế Thân Hoa Phù Dung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Phù Dung? Người con gái này là Phù Dung đó ư? Nhạc Thanh Dao nhận được sự khiêu khích trong ánh mắt của Phù Dung.

Đôi môi sưng tấy biểu hiện cho sự nồng nhiệt của Từ Ngưng Viên khi nãy.

Nhạc Thanh Dao cảm thấy bị uy hiếp nên nhanh chóng bám vào tay của Từ Ngưng Viên.

Bộ dáng cực kỳ đáng thương.

“Ngưng Viên, người con gái này là ai chứ? Rốt cuộc cô ta đang nói gì vậy hả?”
Cô ta không thể thua được.

Nếu thật sự người con gái trước mắt là Phù Dung thì Nhạc Thanh Dao cô nhất định không thể để Từ Ngưng Viên có liên quan tới.
Bốn năm rồi cô ta rời đi, Nhạc Thanh Dao không chấp nhận được chuyện một lần nữa lại bị Phù Dung giành lấy Từ Ngưng Viên.

Người đàn ông này rõ ràng là của cô.
Dưới sức ép của cả hai người phụ nữ, Từ Ngưng Viên thật sự không biết phải nói gì.

Cả người anh như có thứ gì đó đang đè nặng, thở cũng không nổi.
“Vì sao khi nãy anh lại hôn tôi?”
Phù Dung lại tiếp tục ép hỏi Từ Ngưng Viên.

Cô tiến đến sát gần lại, cả người tràn đầy tức giận.

Dáng vẻ ngập ngừng hiện tại của Từ Ngưng Viên khiến Phù Dung thật sự muốn giết chết anh.

Tên đàn ông này một phút trước còn điên cuồng hôn cô, giờ đây lại đứng bên cạnh người phụ nữ cô hận nhất.
“Phù Dung, cô có thể rời đi trước không? Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Sau một lúc lâu suy nghĩ, Từ Ngưng Viên hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh mà nói với Phù Dung.

Anh cần Phù Dung rời đi trước, sau khi giải quyết với Nhạc Thanh Dao nhất định anh sẽ đi tìm cô.

“Shit.”
Câu trả lời này của Từ Ngưng Viên đã khiến Phù Dung hoàn toàn bùng nổ.

Cô giơ chân đập mạnh vào hạ bộ của Từ Ngưng Viên, người đàn ông lập tức đau đớn mà gập cả người.
“Ngưng Viên.

Anh có sao…”
Nhạc Thanh Dao thấy Từ Ngưng Viên bị đau thì lập tức hoảng sợ, muốn đỡ lấy anh nhưng tay lại bị Phù Dung kéo lại.

Câu nói quan tâm không hoàn câu.
“Nhạc Thanh Dao.

Bốn năm rồi, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau?”
Phù Dung cười cười, nụ cười của ma quỷ.

Nhạc Thanh Dao mở mắt lớn không tin nổi, cả người run run lên.

Thật sự là nó? Phù Dung của bốn năm sau, thật sự rất khác.

Nhạc Thanh Dao cảm thấy nỗi hận thù to lớn trong mắt của cô ta, cũng cảm nhận được sự nguy hiểm của Phù Dung.
“Phù Dung, dừng lại đi.”
Từ Ngưng Viên cố gắng nén cơn đau từ hạ thân, anh đứng chen giữa Phù Dung và Nhạc Thanh Dao, tránh cho hai cô nàng tiếp tục xảy ra xung đột.
“Từ Ngưng Viên, tốt nhất anh nên biến xa nhất có thể, đừng để tôi phải gặp lại anh một lần nào nữa.”
Phù Dung nghiến răng, ánh mắt sắc như dao lia qua hai người trước mặt.

Sau đó quay lưng rời đi một cách lạnh lùng.

Được lắm, Từ Ngưng Viên lựa chọn đứng bên phía Nhạc Thanh Dao? Vậy thì đừng trách vì sao cô vô tình.

Phù Dung cô của bốn năm sau không phải con nhóc bị bắt nạt, không nơi nương tựa như bốn năm trước nữa.

Nhất định cô sẽ khiến cho cả hai người đều sẽ phải hối hận, cả Từ Ngưng Viên lẫn Nhạc Thanh Dao.
Phù Dung rời đi, Từ Ngưng Viên bước lên phía trước một bước, muốn đuổi theo cô.

Nhưng Nhạc Thanh Dao lại ôm chặt anh lại từ phía sau lưng.
“Ngưng Viên, chúng ta đi đâu đó ăn đi.

Em đói.”
Từ Ngưng Viên thở dài, gỡ từng ngón tay của Nhạc Thanh Dao ra khỏi eo anh, lạnh nhạt nói:
“Em lên xe đi.

Anh đưa em trở về.”
“Em muốn ở lại với anh”, Nhạc Thanh Dao lắc đầu, không muốn trở về căn nhà lạnh lẽo đó.
“Thanh Dao, đừng bướng nữa.

Sức khỏe của em không tốt, cần phải về nghỉ ngơi sớm đi.

Anh đã dặn em nếu không có chuyện gì thì không được rời khỏi nhà rồi mà?”
Từ Ngưng Viên nhìn Nhạc Thanh Dao đầy nghiêm khắc.

Đây là bộ dáng mà Nhạc Thanh Dao thường thấy nhất từ anh.

Từ Ngưng Viên luôn đối vô cô tràn đầy lạnh lùng và xa cách, hoàn toàn khác hẳn cái vẻ nhiệt tình hôn môi với Phù Dung ban nãy.
“Dạ”, Nhạc Thanh Dao cúi đầu, che đi những suy tính trong đáy mắt, bàn tay bên hông khẽ siết chặt lại.

Từ Ngưng Viên không cảm nhận được sự khác thường của Nhạc Thanh Dao.

Anh lấy xe đến để đưa Nhạc Thanh Dao về căn nhà ngoài ngoại ô.
Đường từ TG Fintech về căn nhà mà Từ Ngưng Viên bố trí cho Nhạc Thanh Dao hiện tại rất xa.

Trước đây Nhạc Thanh Dao cũng từng ở tại một nơi bí mật trong thành phố, đây là nơi Từ Ngưng Viên mua riêng để cho Nhạc Thanh Dao dưỡng bệnh.
Anh muốn giấu cô khỏi ông nội anh và bà Nghiêm.

Thế nhưng ông nội anh vẫn biết được, nhiều lần gặp mặt Nhạc Thanh Dao mà gây khó dễ.

Hai năm sau, ông nội anh mất đi.

Mẹ của anh không hiểu sao càng trở nên căm ghét Nhạc Thanh Dao hơn.

Từ Ngưng Viên lại phải một lần nữa phải đổi chỗ ở cho Nhạc Thanh Dao.

Lần này thì là vùng ngoại ô hẻo lánh, không khí trong lành thuận tiện cho Nhạc Thanh Dao điều trị bệnh.

Nơi đây hoàn toàn được bảo mật, cách biệt với bên ngoài.
“Ngưng Viên.

Lát anh ăn gì không? Em nấu cho anh ăn nhé?”
“Không cần.

Anh ăn rồi.”
“À… Vậy…”
“Thanh Dao, anh còn phải lái xe.”
Giọng nói lạnh lùng của Từ Ngưng Viên vang lên, Nhạc Thanh Dao lập tức im bặt không dám nói thêm nữa.
Cả chặn đường dài hai tiếng, Nhạc Thanh Dao nhiều lần bắt chuyện với Từ Ngưng Viên nhưng đều nhận lại sự phũ phàng như vậy.

Không gian trong xe lại trở về im lặng.
Từ Ngưng Viên biết mình đang khiến cho cô gái ngồi bên buồn lòng.

Nhưng anh không có tâm trạng nào mà đi dỗ dành cô cả.

Từ Ngưng Viên đang còn phải vật lộn với cảm xúc hoang mang trong chính bản thân mình.
Năm xưa anh yêu Nhạc Thanh Dao, điều đó chắc chắn không thể nào giả.


Anh không thể nào nghĩ rằng có một ngày mình sẽ thay lòng đổi dạ.

Dù cho bốn năm nay anh vẫn luôn cố gắng duy trì cảm xúc với Nhạc Thanh Dao nhưng tất cả đều vô dụng.
Nhạc Thanh Dao sau khi bị tai nạn kèm thêm cú ngã năm đó khiến tình trạng sức khỏe của cô rất kém.

Ký ức không có Nhạc Thanh Dao như một tờ giấy trắng, cứ sống phụ thuộc hoàn toàn vào Từ Ngưng Viên.

Thế nhưng không hiểu sao giống như chỉ sau một đêm mà cảm giác yêu của anh đối với Nhạc Thanh Dao lại mất sạch, hiện tại anh với Nhạc Thanh Dao chỉ còn lại là trách nhiệm.
Từ Ngưng Viên cảm thấy Nhạc Thanh Dao sau tai nạn trở nên cực kỳ xa lạ.

Từ Ngưng Viên càng không dám ở gần cô, mỗi lần ở gần anh đều không nhịn được cảm giác bài xích, chán ghét.

Dần dần Từ Ngưng Viên cảm thấy bản thân mình là một thằng tồi, vì vậy mà anh càng ít gặp mặt Nhạc Thanh Dao hơn.

Ít ra khi không thấy cô, Từ Ngưng Viên vẫn còn có thể tự nuôi dưỡng cái tình yêu của mình, vẫn muốn chăm sóc cô.
Hiện tại người phụ nữ mang tên Phù Dung xuất hiện anh lại bị thu hút, Từ Ngưng Viên biết là anh đang phản bội Nhạc Thanh Dao.

Nhưng anh lại không thể nào tự chủ được bản thân mình.

Từ Ngưng Viên cứ bị giằng xé trong cảm xúc đó.

Anh muốn ở bên cạnh Phù Dung, lại cảm thấy có lỗi với Nhạc Thanh Dao.

Mọi thứ đối với anh cứ như một mê cung không có lối thoát.
Việc khiến cho Nhạc Thanh Dao bắt gặp tình cảnh ngày hôm nay hoàn toàn ngoài ý muốn của Từ Ngưng Viên.

Nhưng nếu đã như vậy, anh nghĩ mình cũng nên thẳng thắn cho mối quan hệ này một dấu chấm rồi.

Dù rằng anh là một thằng tồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK