Thái độ công kích của Phù Dung hoàn toàn khiến Từ Ngưng Viên sững sờ.
Cô ấy là đang bảo vệ cho Mạc Tử Thâm ư? “Tôi…”
“Không cần nói thêm gì nữa”, Phù Dung nhanh chóng cắt ngang lời của Từ Ngưng Viên mà khẳng định:
“Tôi với anh, chắc chắn không thể ở bên nhau được đâu.
Anh từ bỏ đi.
Tôi mệt rồi, đi ngủ đây.”
Phù Dung nói xong thì gần như là chạy trốn ra khỏi căn phòng đó, quay về căn phòng ngủ cho khách.
Cô không muốn tiếp tục đối mặt với Từ Ngưng Viên.
Phù Dung không biết vì sao Từ Ngưng Viên lại nói với cô như vậy.
Nhưng chuyện này cô không thể nào chấp nhận được.
Phù Dung biết rõ bản thân năm xưa có phát sinh tình cảm với Từ Ngưng Viên, điều đó không phải là giả.
Nhưng giữa hai người có quá nhiều thứ chen ngang, có mạng của mẹ cô, có Nhạc Thanh Dao và Mạc Tử Thâm, còn có sự hận thù đầy ắp trong lòng cô.
Phù Dung không thể nào trở lại về làm cô của năm hai mươi hai tuổi mà vô tư đón nhận tình yêu của Từ Ngưng Viên.
Tình yêu của năm đó bây giờ chẳng thế nào duy trì được nữa rồi.
“Reng… Reng… Reng…”
Phù Dung đứng dậy khỏi sàn nhà, tiến đến cầm lấy điện thoại.
Là cuộc gọi của Mạc Tử Thâm.
“Tôi nghe.”
“Phù Dung, tiểu Niệm sao rồi? Em cho con bé uống thuốc gì rồi? Ổn không?”
Giọng nói gấp gáp của Mạc Tử Thâm lại khiến cho tâm trạng xáo động của Phù Dung dần trở nên ổn định.
Đúng như vậy, cô nên ở bên cạnh Mạc Tử Thâm.
“Tiểu Niệm không sao.
Anh đừng lo lắng.”
Bên phía Mạc Tử Thâm bị bão quét vào nên mất sóng trong mấy tiếng đồng hồ, bây giờ mới có lại, anh liền lập tức gọi về cho Phù Dung.
Anh sợ rằng tiểu Niệm xảy ra chuyện gì.
Phù Dung vội vàng trấn an Mạc Tử Thâm rồi kể sơ qua những chuyện vào tối ngày hôm nay.
Nếu Phù Dung không kể thì chắc chắn ngày mai cũng sẽ có người báo lại với anh.
Cô cảm thấy tự mình nói sẽ đỡ khiến Mạc Tử Thâm lo lắng hơn.
“Cái gì?”, Mạc Tử Thâm hét lên trong điện thoại, “Vậy rồi giờ hai mẹ con em đang ở đâu.”
“Ở… nhà của Từ Ngưng Viên”, Phù Dung nói thật.
“Cái gì?”, Mạc Tử Thâm một lần nữa hét lên, lần này giọng gào còn to hơn lần trước.
“Này, Mạc Tử Thâm, anh đừng có hét vào tai tôi như vậy nữa được không hả?”
Phù Dung đưa điện thoại ra xa, khó chịu mà ngoáy ngoáy lỗ tai.
Người này cũng quá thiếu bình tĩnh rồi đó.
“Hừ, em ở đó chờ tôi.
Ngày mai bão tan tôi sẽ đáp máy bay về liền.”
Mạc Tử Thâm lập tức tỏ thái độ không hài lòng.
Phù Dung còn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng anh ta đang dậm chân đầy tức giận ở phía bên kia.
“Được rồi.
Anh cứ lo việc ở bên đó đi.
Ở đây ổn rồi, không sao đâu.”
“Không được.
Khốn kiếp.
Lại để cho tên Từ Ngưng Viên được hưởng lợi rồi.
Ngày mai tôi chắc chắn phải bay về, đem em với Niệm Thâm tới một nơi an toàn.
Cái lũ chó má nào dám làm ra chuyện này, tôi sẽ đem đi bắn bỏ hết.”
Mạc Tử Thâm vẫn đùng đùng tức giận, những lời hăm he đe dọa cứ thế mà tuôn ra.
Thế nhưng người nghe lại chỉ có Phù Dung, cô cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
“Thật sự là không cần về gấp vậy đâu”, Phù Dung thở dài, cố khuyên nhủ Mạc Tử Thâm lần nữa.
Chuyến công tác này của anh đã bị hoãn mấy lần rồi, lần này nếu Mạc Tử Thâm bỏ về ngang nữa chắc chắn hợp đồng sẽ bị hủy.
“Không.
Tôi đã quyết rồi.
Tôi đi đặt vé máy bay đây.
Bye.”
Mạc Tử Thâm nói xong thì cúp máy luôn, Phù Dung cảm thấy nhức đầu.
Được rồi, ai cũng muốn làm theo ý mình.
Chẳng ai chịu nghe cô khuyên nhủ cả.
Phù Dung thở dài, cô cảm thấy mình cũng nên đi ngủ rồi.
Liên tục nói chuyện với hai gã tâm thần liên tục, Phù Dung thật sự thấy kiệt sức.
Phù Dung ôm tiểu Niệm ngủ một giấc, đến sáng tỉnh dậy lại không thấy con bé đâu cả.
“Tiểu Niệm.”
Phù Dung bật dậy trong sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài tìm kiếm con gái.
“Ma mi, con… ở đây ạ.”
Giọng nói của Niệm Thâm không rõ ràng, dường như đang nhai thứ gì đó.
Phù Dung lần theo tiếng nói của con mà nhìn sang, sau đó lập tức nhíu mày.
Niệm Thâm đang ngồi ở bàn ăn, bên cạnh của Từ Ngưng Viên đang đút thức ăn cho cô bé.
Động tác của Từ Ngưng Viên tràn đầy sự vụng về, nhưng vô cùng cẩn thận.
“Anh đang làm gì đó?”
Phù Dung bước vào trong bếp, khó hiểu mà hỏi Từ Ngưng Viên.
“Tôi cho tiểu Niệm ăn sáng.
Em không thấy à?”
Từ Ngưng Viên vừa nói vừa đưa chén lên cho Phù Dung coi, là cháo dinh dưỡng.
Buổi sáng anh đã cố tình chạy đi mua ở nơi nổi tiếng nhất để về lấy lòng Niệm Thâm.
Từ Ngưng Viên nghĩ kỹ rồi, nếu Phù Dung không chấp nhận anh thì anh sẽ từ Niệm Thâm mà tiếp cận cô vậy.
Nhưng mà cô bé này cũng khá khó gần, y như Phù Dung ấy.
Anh dụ dỗ cả buổi sáng mà Niệm Thâm vẫn cứ xa lánh anh.
Ngoài việc ăn thức ăn do Từ Ngưng Viên đút ra, Niệm Thâm hoàn toàn không nói chuyện với anh.
Từ Ngưng Viên có chút chán nản.
“Ma mi, bế, bế.”
Niệm Thâm thấy mẹ đã đến thì vội vàng đưa hai tay ra hướng về phía cô.
“Tiểu Niệm ngoan, đang ăn không được bế”, Phù Dung vỗ đầu con gái nhỏ, nghiêm khắc dạy dỗ rồi đưa tay sang Từ Ngưng Viên:
“Đưa cháo đây cho tôi.
Anh đi làm chuyện của anh đi.”
“Không được”, Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung muốn giành lấy chén cháo thì vội vàng giấu đi, “Cháo tôi tự mua đó.
Tôi muốn tự đút tiểu Niệm ăn.”
“Tiểu Niệm là để cho anh gọi à?”, Phù Dung bực mình.
“Tôi cứ thích gọi đó.
Em làm gì được tôi?”
“Anh vẫn không chịu đưa cháo đúng không?”, Phù Dung trừng mắt hỏi lại.
“Đúng”, Từ Ngưng Viên gật đầu đầy quyết đoán.
Đây là công cụ anh dụ dỗ bé con mà, sao lại giao nộp dễ dàng vậy được chứ.
“Được”, Phù Dung gật đầu, sau đó lại quay về phía Niệm Thâm mà mỉm cười, “Vậy tiểu Niệm đừng ăn cháo nữa.
Mẹ nấu mì cho con ăn nhé? Chịu không?”
“Dạ chịu ạ.
Tiểu Niệm thích ăn mì nhất.”
Niệm Thâm nghe lời mẹ nói thì cười khanh khách, cô bé hoàn toàn làm lơ Từ Ngưng Viên rồi.
“Giỏi lắm.”
Phù Dung vỗ vỗ đầu con gái.
Trong lòng có chút buồn cười, Từ Ngưng Viên xem ra không được lòng Niệm Thâm rồi.
Bình thường rõ ràng con bé thích ăn cháo hơn mì.
“Vậy con chờ chút.
Mẹ đi nấu ngay đây.”
Phù Dung nói xong thì ngay lập tức quay lưng đi về phía tủ lạnh, cô tìm kiếm thứ gì đó có thể nấu mì cho Niệm Thâm ăn.
“Này.”
Từ Ngưng Viên đen mặt mà gọi Phù Dung lại.
Cô hoàn toàn bỏ ngoài tai, vẫn tiếp tục lấy đồ từ trong tủ lạnh ra ngoài quầy bếp.
Phù Dung thuần thục cắt nhỏ rau củ, lấy một ít mì mà nấu mềm.
Mùi thức ăn lập tức bay khắp phòng.
Từ Ngưng Viên nhìn về chén cháo trong tay mình, mặt xụ xuống.
Sau đó lại mon men đến gần Niệm Thâm mà dụ dỗ.
“Tiểu Niệm này, con ăn chút cháo trước khi chờ mì nhé?”
“Dạ không ạ, tiểu Niệm muốn chờ ăn mì mẹ nấu cơ”, Niệm Thâm lắc lắc đầu, miệng chúm chím từ chối Từ Ngưng Viên.
Phù Dung nghe cuộc đối thoại giữa hai người mà khẽ nín cười.
Động tác nấu nướng càng thêm nhanh hơn, dù sao cô cũng từng sử dụng căn bếp này rồi, cũng không có lúng chút lúng túng nào cả.
“Ngưng Viên, con ở đâu thế? Mẹ tới thăm con nè.”
Hình dáng bà Nghiêm chưa xuất hiện nhưng giọng nói oanh vàng của bà đã vang khắp căn nhà.
Danh Sách Chương: