• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********

Trầm Uyển nghe bà ngoại nói vậy, nhưng cô vẫn chần chừ. Kết hôn ư? Cô chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện này. Cùng Ngự Trầm Quân kết hôn rồi sinh con đẻ cái như bao cặp đôi yêu nhau khác, liệu có được không?

Cô mạnh dạn hỏi bà ngoại một câu:

- Bà, bà thấy cháu và anh ấy...liệu có được hay không?

Cô biết mối quan hệ của mình và Ngự Trầm Quân rất hoang đường, người ngoài nghĩ gì, cô đều có thể đoán ra được. Cũng dễ hiểu thôi, mặc dù cô và Ngự Trầm Quân không phải cha con ruột, nhưng dựa trên giấy tờ pháp luật thì cô và Ngự Trầm Quân quả thật là mối quan hệ loạn luân.

Và cô cũng muốn biết...bà ngoại nghĩ gì về mối quan hệ này.

Bất chợt Trầm Uyển hỏi câu này, Hiên Viên phu nhân có chút giật mình rồi né tránh. Có lẽ Trầm Uyển không hề hay biết, chỉ mấy phút trước bà ngoại còn liều mạng phản đối mối quan hệ loạn luân hoang đường này. Bây giờ bà cũng khó có thể chấp nhận nổi mình còn có một cháu ngoại, và còn...sắp có cả cháu rể nữa. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến cho bà bây giờ vẫn còn cảm thấy choáng váng.

Nhưng Trầm Uyển lại vô cùng mong chờ câu trả lời của bà, lời khuyên của trưởng bối luôn luôn có một trọng lượng nhất định đối với hậu bối. Và Trầm Uyển cũng giống như bao người cháu khác mà thôi.

Hiên Viên phu nhân miễn cưỡng mỉm cười:

- Chỉ cần hai đứa thực lòng yêu nhau, bên nhau cảm thấy hạnh phúc là đủ. Người ngoài nói gì cũng đừng nên quan tâm quá.

Mặc dù vẫn chưa thực sự chấp nhận nổi mối quan hệ này, nhưng đây vẫn là lời khuyên thật lòng mà người làm bà ngoại đây giành cho cháu mình.

Đúng lúc đó, Ngự Trầm Quân mới nghe điện thoại xong, hắn bước vào. Hiên Viên phu nhân theo bản năng mà cảm thấy hơi sờ sợ người đàn ông như ma quỷ này, nhưng trước mặt Trầm Uyển thì bà cũng không dám tỏ vẻ ra ngoài:

- Được rồi, hai đứa nói chuyện đi nhé, bà ngoại đi xem ông ngoại đã về chưa.

- Vâng, cháu cũng muốn được gặp ông ngoại.

Trầm Uyển đứng dậy, chờ bà ra khỏi thì cô bước tới chỗ Ngự Trầm Quân. Ngự Trầm Quân liền ôm lấy cô đầy yêu thương:

- Nói chuyện với bà ngoại thế nào rồi?

- Cũng được ạ, bà ngoại cũng không phải là người khó gần quá.

Khi nãy bà ngoại còn say sưa kể chuyện của mẹ cho cô nghe nữa. Có thể thấy rằng khi mẹ cô còn sống, bà ngoại rất yêu thương mẹ.

Nghe cô nói vậy Ngự Trầm Quân cũng cảm thấy yên tâm hơn, hắn liền hôn lên trán cô. Lúc này cô mới nhớ ra một việc cực kì quan trọng, liền đẩy hắn ra:

- Khi nãy anh nói gì với bà ngoại thế? Bà ngoại không những biết chuyện của chúng ta, mà còn hỏi khi nào chúng ta...kết hôn nữa.

Nói tới đây Trầm Uyển hơi ngập ngừng. Chắc chắn là Ngự Trầm Quân đã cố tình đề cập tới chuyện kết hôn với bà ngoại rồi. Đáng ghét, hắn ta còn chưa cầu hôn cô cơ mà, với lại ai thèm lấy hắn cơ chứ?

Càng nghĩ càng thấy tức...

Ngự Trầm Quân liền ôm lại cô, không cho phép cô đẩy hắn ra. Nhìn khuôn mặt nhỏ của cô đang giận dỗi, hắn khẽ cười:

- Đúng vậy, chúng ta sẽ kết hôn.

Câu trả lời chắc nịch của Ngự Trầm Quân như đinh đóng cột, nghe Ngự Trầm Quân nói vậy khiến cho trái tim Trầm Uyển đập mạnh. Hơn nữa, cô cảm thấy tâm tư mình hỗn loạn không ngừng, đầu óc chỉ toàn hai chữ "kết hôn".

Kết hôn? Kết hôn ư?

Sao hắn ta có thể nói ra hai từ "kết hôn" một cách dễ dàng như vậy chứ?

- Em...em...ai thèm kết hôn với anh...

Trầm Uyển hoảng loạn, vội vã cúi đầu né tránh cái nhìn chằm chằm của Ngự Trầm Quân.

Ngự Trầm Quân lập tức bắt lấy cằm nhỏ của cô rồi nâng lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn:

- Uyển, anh biết em đang lo cái gì? Em yên tâm, có anh ở đây, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa thôi.

Trầm Uyển nhìn vào đôi mắt thâm sâu trước mặt, cô dường như bị xoáy vào nó. Không thể phủ nhận rằng, có câu nói này của Ngự Trầm Quân khiến cho cô an tâm rất nhiều. Ngự Trầm Quân luôn luôn mang lại cho cô cảm giác bình yên tới lạ, chính cô cũng không biết vì sao lại thế nữa? Lẽ nào...tình yêu thật sự lớn lao tới thế sao?

- Trầm Quân, em...em muốn kết hôn với anh, nhưng mà anh còn chưa cầu hôn em cơ mà.

Trầm Uyển có chút hờn dỗi quay mặt đi. Đàn ông suy nghĩ thật đơn giản mà, chuyện cầu hôn cũng là chuyện vô cùng quan trọng đối với phụ nữ, làm sao có thể làm qua loa như vậy chứ?

Huống hồ Trầm Uyển cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, biết dỗi, biết tức chứ. Việc đơn giản mà Ngự Trầm Quân cũng không làm được, sao cô có thể yên tâm yêu hắn? Nhỡ sau này hắn thay lòng đổi dạ thì sao, ai mà biết trước được?


Anh nợ em một câu yêu thương!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK