“Không thể,” Mộ Hàm Chương mở thư ra đọc cẩn thận lại một lần, giữa mỗi câu chữ Cảnh Sâm đều lộ ra cẩn thận, tựa hồ không chỉ là chuyện Vương phủ, “Chỉ hồi âm nói chúng ta còn giữ một nửa gói tro năm đó, những thứ khác đừng nhiều lời.”
Cảnh Thiều gật gật đầu, tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nghe Vương phi nhà mình thì luôn đúng. (0___0 ha) Đời trước hắn không nhớ rõ chuyện thuốc bột gì, đương nhiên cũng vì khi đó hắn còn mắt kẹt ở chiến trường tây nam, việc mâu thuẫn nội bộ này hắn căn bản không có khả năng để ý.
Thư đưa đi kinh thành tựa trâu đất xuống biển không có hồi âm, đợi tới tuần tiếp theo cũng không có thư tín của Cảnh Sâm đưa tới.
“Trong kinh hiển nhiên đã có chuyện,” Cố Hoài Khanh mỗi tuần đều đúng giờ tới ngóng thư có chút ngồi không yên, “Người của ta cũng không truyền tin tới.”
Mộ Hàm Chương nghe vậy, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, trong khoảng thời gian này kế hậu cùng Tứ Hoàng tử đều quá mức bình tĩnh, mà Duệ Vương nổi bật lúc này vô lượng là thập phần nguy hiểm, tin tưởng Cảnh Sâm cẩn thận dĩ nhiên sẽ không làm chuyện khiến người dòm ngó, như vậy chỉ có thể là có kẻ cố ý gây chuyện.
“Không được, ta muốn hồi kinh xem sao.” Cảnh Thiều đứng bật dậy, nếu là ca ca xảy ra chuyện thì những chuyện hắn làm bây giờ hết thảy đều vô nghĩa.
“Vương gia, ngoài thành có một đội nhân mã xông vào thành Bình Giang.” Vệ binh bước nhanh vào bẩm báo, đội nhân mã kia nhìn rất hung hãn lại có lệnh bài hoàng gia, thủ vệ không dám chặn lại.
“Vô liêm sỉ, giữ có một cái cổng cũng không xong.” Cảnh Thiều đá văng ghế dưới chân, cầm thương lập tức ra ngoài, thành Bình Giang có đại quân đóng quân, ai lại to gan dám xông vào như vậy.
“Hí~” mới vừa tới đại môn đã thấy một trận tiếng vó ngựa chỉnh tề, trước cửa Nhược Thủy Viên mạnh mẽ ghìm ngựa, cất vó phát ra một đợt âm thanh ồn ào.
Dẫn đầu là một người mặc trang phục màu vàng xám, khuôn mặt lạnh lùng không giận mà uy, có nét tương tự Cảnh Thiều, đôi mắt lại sáng ngời, trầm ổn phi thường, người này chẳng phải Cảnh Sâm sao?
“Ca!” Cảnh Thiều thốt lên.
Mộ Hàm Chương cùng Cố Hoài Khanh nghe được cũng chạy ra theo, liền thấy Cảnh Sâm ngồi ngay ngắn trên tuấn mã, phía sau mà mười mấy đại hán mặc hắc y, hô hấp trầm ổn, khí thế bức người.
Cảnh Sâm nhìn thấy đệ đệ nhà mình thì tinh thần không khỏi buông lòng, trước mắt đột ngột tối sầm ngã xuống ngựa.
“Ca ca!” Cảnh Thiều thấy vậy muốn đỡ lấy nhưng có người còn nhanh hơn hắn, Cố Hoài Khanh nhảy dựng lên chuẩn xác đỡ người xuống ôm vào lòng. (rồi, đã lộ gian tình rồi ố ố)
“Thuộc hạ Mặc Vân Thập bát kị, phụng mệnh Hoàng Thượng hộ tống Duệ Vương điện hạ đến Bình Giang.” Hắc y nhân lục tục xuống ngựa, hướng Cảnh Thiều hành lễ.
Mặc Vân Thập bát kị? Cảnh Thiều không khỏi liếc mắt nhìn bọn họ, hắn có biết đến mười tám người này, chính là tuyệt đỉnh cao thủ hộ vệ hoàng gia, chỉ chịu điều khiển bởi một mình phụ hoàng.
“Hắn bị thương!” Cố Hoài Khanh ngửi được mùi máu trên người người nọ, cả kinh kêu lên.
“Mau mau vào phòng.” Mộ Hàm Chương lập tức cho người gọi đại phu, lại để mười tám người này đi nghỉ ngơi, Cảnh Thiều thì bước nhanh theo vào.
Cảnh Sâm được đặt lên giường thì tỉnh lại, ngăn Cố Hoài Khanh đang quá thân cận mình, tự mình chống tay ngồi dậy.
“Ca ca, huynh bị thương chỗ nào?” Cảnh Thiều đẩy Cố Hoài Khanh đang vướng víu ra sau, tự mình ngồi xuống bên giường.
“Do chạy nhanh mà có chút mỏi mệt, không sao đâu,” Cảnh Sâm lắc lắc đầu, thấy hai người bên giường bày ra biểu tình không tin, đành kéo một bên tay áo lên cho họ nhìn tới cánh tay quấn vải trắng, “Trên đường gặp phục kích, một chút thương nhẹ mà thôi.”
Cảnh Thiều nhìn từ trên xuống dưới một lần, xác nhận không có thương tích nào nữa mới thôi.
Mộ Hàm Chương cho hạ nhân ra ngoài, tự mình bưng trà nước tới, “Mặc Vân Thập bát kị đã được an trí ở khách viện, bọn họ muốn tới canh ở đây đã bị đệ khuyên trở về rồi.”
Cảnh Sâm gật gật đầu, tiếp nhận một ly trà.
“Trong kinh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cảnh Thiều lấy ra bình ngọc xanh thoa lên miệng vết thương cho ca ca rồi băng bó lại một lần.
“Trong triều có người buộc tội đệ lười biếng tiêu cực, phụ hoàng để cho ta tới làm giám quân.” Cảnh Sâm mâu sắc thâm trầm, sự tình hiển nhiên không đơn giản như vậy.
“Bổn vương hai năm thu hai tòa thành còn ngại chậm, có bản lĩnh để Cảnh Du đến mà đánh!” Cảnh Thiều nghe được lời này thì tức giận không thôi, đời trước hắn đánh Hoài Nam những kẻ này cũng lấy cớ này, sau lại còn Đại Hoàng tử Tứ Hoàng tử tự thân đến, có người nào không bị đánh cho bỏ chạy đâu, cuối cùng hắn còn phải thu thập cục diện rối rắm.
“Bên ngoài là nói như vậy, trên thực tế phụ hoàng để ta tự mình tới lấy nửa bình thuốc bột kia.” Cảnh Sâm nói xong nhìn về phía Mộ Hàm Chương.
Mộ Hàm Chương cả kinh, không có ý lấy thuốc bột mà ngược lại bước tới vài bước đứng sau Cảnh Thiều, “Phụ hoàng muốn bột này làm gì?” Tro bột này vốn là nội tình trong Duệ Vương phủ, sao lại có liên quan tới Hoành Chính đế?
Cảnh Sâm lắc lắc đầu, hạ mi mắt nói, “Phụ hoàng bảo ta đi rất gấp, thậm chí không về Duệ Vương phủ mà trực tiếp để Mặc Vân Thập bát kị theo ta ra khỏi thành.”
Cảnh Thiều nghe được, nhìn Vương phi nhà mình, trong mắt đều có kinh nghi bất định. Hành xử như vậy cũng không phải là phái hắn lo liệu chuyện gì, mà giống như áp giải!
Chuyện Mạt Bi lúc trước Cảnh Sâm liền phái người đi tra, bà ta đi lại rất nhiều với các Hầu gia phu nhân trong kinh, bởi Cảnh Thiều cảm thấy có vấn đề nên hắn cũng sẽ lưu tâm một chút, phát hiện người thường xuyên tiếp xúc với Mạt Bi nhất là Mậu Quốc công phu nhân. Chẳng qua sự tình tra được sẽ kéo theo rất nhiều, mãi đến trước đó vài ngày, một tiểu thiếp trong nhà Mậu Quốc công sinh vào giờ tí lại đột nhiên rong huyết, hai mẹ con đều không giữ được, có người nói chuyện này cùng nguyên hậu năm xưa rất giống nhau.
Chuyện này nhìn như chỉ là chuyện phiếm nhưng Cảnh Sâm cảm thấy tựa hồ không đơn giản như vậy, liền để Thục phi lúc nhàn thoại tiết lộ cho Hoành Chính đế, ai ngờ Hoành Chỉnh đế đột nhiên thay đổi sắc mặt, lập tức cho Cảnh Sâm điều tra chuyện tro nhang, nào ngờ lục tung kinh thành vẫn không tìm thấy thứ này.
Cảnh Sâm nói xong, mấy người không khỏi cau chặt mày, chuyện đến mức như vậy lại càng khó phân biệt rõ ràng, càng khiến người khác đầu óc lơ mơ.
“Trước đừng nghĩ nữa, Cảnh Sâm đi đường suốt đêm đã mệt muốn chết rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau.” Cố Hoài Khanh thấy Cảnh Sâm lộ ra nét mặt mỏi mệt, liên mở miệng đuổi phu phu Thành Vương ra ngoài, bản thân thì không hề có ý rời đi.
Cảnh Sâm liếc mắt nhìn gã, “Ngươi cũng ra ngoài đi.”
Cố Hoài Khanh ngượng ngùng cười gượng hai tiếng, bị Cảnh Thiều vui sướng khi người gặp họa kéo đi mất.
Trong kinh không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn không có ý chỉ truyền Cảnh Sâm làm giám quân tới đây, cũng không nói phải làm tới khi nào. Nhưng mà đã tới đây rồi thì cũng yên tâm, Cảnh Sâm tựa như cũng không quá lo lắng, ở thành Bình Giang đi dạo một vòng, thậm chí còn đi Lộ Châu xem kĩ kế hoạch thông thương của Mộ Hàm Chương, chỉ ra một vài điểm mà Mộ Hàm Chương không ngờ tới.
Mà Cố Hoài Khanh thì bỏ chiến trường, tự nguyện làm gã sai vặt chạy theo đi dạo cùng. Cảnh Thiều một người làm sao mà đánh, liền lưu lại mấy tướng quân chém chém đánh cho có lệ, bản thân thì ở nhà nuôi hổ bồi Vương phi.
“Những kẻ trên đường tập kích ca ca đều bị Mặc Vân Thập bát kị giết.” Mộ Hàm Chương nhìn thoáng qua mười tám người luyện công cách đó không xa, những người này hoàn toàn cống hiến vì Hoàng Thượng, nếu đã phái tới bảo hộ Duệ Vương thì hẳn Hoành Chính đế cũng không có ý muốn xử trí Cảnh Sâm.
“Không cần nghĩ cũng biết là ai phái tới.” Cảnh Thiều lau bảo kiếm trong tay, tuy nói dường như phụ hoàng bảo hộ ca ca, nhưng rời khỏi kinh thành trong tình hình thay đổi kì lạ như vậy, bây giờ hắn thế nào cũng cứ lo Cảnh Sâm khi về sẽ thế nào.
“Ta cảm thấy...” Mộ Hàm Chương nhìn mười tám cao thủ phi thường cưỡng hãn kia, lại nhìn bảo kiếm trong tay Cảnh Thiều, như có điều suy nghĩ.
“Hửm?” Cảnh Thiều cất bảo kiếm vào vỏ, ngẩng đầu nhìn Vương phi nhà mình.
“Có lẽ phụ hoàng cho ca ca tới tìm ngươi chính là muốn ngươi bảo hộ huynh ấy.” Mộ Hàm Chương nhấp môi, lời này tuy nói ra có chút khó tưởng tượng, lấy thế lực đế vương thì bảo vệ Cảnh Sâm thật dễ dàng, tội gì phải đi một vòng lớn như vậy chứ.
“A?” Cảnh Thiều kinh ngạc há miệng thở dốc, lại lập tức khinh thường xùy xùy, phụ hoàng kia của hắn khi nào thì lo lắng được như vậy? Nếu có nghĩ tới chuyện bảo vệ nhi tử, năm đó hắn đã không bị người tùy tiện tống vào tù, bị bức tử ở vách núi Phong Nguyệt Sơn.
“Vương gia, Vương gia, không ổn rồi!” Thủ vệ tướng sĩ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào, “Người từ kinh thành tới tuyên thánh chỉ, còn mang theo xe chở tù tới!”
“Cái gì?” Mộ Hàm Chương lập tức đứng dậy, xe chở tù! Vì sao lại mang theo xe tù? Không phải là chuyện bọn họ cùng Hoài Nam Vương bại lộ chứ, y nắm chặt tay Cảnh Thiều.
Cảnh Thiều trấn an nắm chặt lại, “Tới đâu?”
“Dĩ nhiên là trước cửa ạ, vừa vặn đụng phải Duệ Vương điện hạ!” Điều này cũng là nguyên nhân hắn bối rối, người nọ vừa thấy Duệ Vương thì cũng không vào cửa, trực tiếp lấy giấy tuyên thành ra, rõ ràng là lai giả bất thiện.
“Chúng ta đi xem sao.” Lúc này Cảnh Thiều lại tỉnh táo, một tay cầm kiếm, một tay kéo Vương phi nhà mình, trầm giọng nói.
Hai người tới trước cửa thì thấy Cố Hoài Khanh rút bội kiếm bên hông chắn trước người Cảnh Sâm, hai mấy người mặc binh phục đứng đối diện đằng sau một quan tuyên chỉ, còn có một xe chở tù, hai người cầm xiềng xích muốn tiến lên lại bị Cố Hoài Khanh vung kiếm bức lui lại mấy bước, không khí vô cùng khẩn trương.
“Duệ Vương điện hạ là muốn kháng chỉ sao?” Quan viên kia rất lạ mặt, hẳn là không phải quan to tam phẩm trong triều.
“Gọi Thập bát kị tới.” Cảnh Thiều nhẹ giọng nói bên tai Mộ Hàm Chương.
Mộ Hàm Chương gật đầu, xoay người trở vào trong viện.
“Ý chỉ gì? Đưa bổn vương nhìn xem?” Cảnh Thiều vươn tay muốn cầm thánh chỉ, quan viên kia lại không hề sợ hãi mà đưa hoàng quyển trong tay cho hắn. Cúi đầu nhìn thoáng qua, mặt trên rõ ràng không phải chữ viết Hoành Chínhd đế nhưng lạc khoản lại có ấn truyền quốc ngọc tỷ, không giống như làm giả.
“Hoàng Thượng có chỉ, để ta nhanh chóng mang Duệ Vương hồi kinh, Thành Vương điện hạ xin đừng để ta khó xử,” quan viên kia ngoài cười nhưng trong không cười, nói, “Duệ Vương ý đồ hạ độc quân phụ, mưu nghịch đoạt vị là tội không thể dung tha, Thành Vương điện hạ nếu cản trở, luận xử cùng tội.”
Cảnh Sâm nghe vậy lập tức như bị sét đánh, phụ hoàng bảo hắn điều tra thuốc bột, không phải chính phụ hoàng người cũng ăn phải thuốc này đấy chứ?
Cảnh Thiều hừ lạnh, 'soạt' một tiếng rút ra bảo kiếm.
“Cảnh Thiều đừng xúc động!” Cảnh Sâm quát lên bảo dừng lại, nhẹ nhàng đẩy tay cầm kiếm của Cố Hoài Khanh ra, “Ta cùng bọn họ trở về.”
“Không được!” Cố Hoài Khanh lần nữa tiến lên, nói gì cũng không chịu để kẻ kia cầm xiềng xích tới gần Cảnh Sâm.
“Mưu nghịch đoạt vị?” Cảnh Thiều nghe được mấy chữ này thì máu cả người đều đọng lại, tội trạng năm đó của hắn, tội lớn nhất chính là mưu nghịch đoạt vị! Hiện giờ tội danh này hắn thoát khỏi, không ngờ lại rơi xuống đầu ca ca.
“Thành Vương điện hạ nếu muốn rõ ràng cũng được, nhưng đừng...” Quan viên kia một câu còn chưa dứt, đột nhiên mở to mắt, không dám tin mà nhìn Cảnh Thiều, lại nhìn thân thể mình, máu tươi nháy mắt từ cổ vung ra, chết.
Cảnh Thiều lắc bảo kiếm trong nay, thong dong như chém một nhánh cây, những binh sĩ vận chuyển xe tù nhất thời sững sờ.
“Mặc Vân Thập bát kị ở đây, ai dám động vào Duệ Vương!” Một giọng nói mạnh mẽ truyền ra từ trong viện, mười tám hắc y thị vệ trong phút chốc vây kín Cảnh Sâm bên trong.
Cảnh Thiều dùng mũi kiếm còn vương máu chỉ những kẻ đó, “Một kẻ cũng không lưu.”
“Lưu một người lại!” Mộ Hàm Chương nhanh chóng nói.
Mặc Vân Thập bát kị được Cảnh Sâm cho phép, đồng loạt xuất đao như chém đinh chặt sắt, trong chớp mắt đã lấy mạng những binh sĩ kia, chỉ lưu lại một đại hán cầm xiềng xích.
Người nọ sớm đã sợ tới mức nhũn chân, run run rẩy rẩy quỳ trên đất, không còn nửa phần hung ác kiêu ngạo khi nãy.
“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Cảnh Thiều kề kiếm ngay cằm đại hán, âm lãnh lạnh lùng nói.
“Hồi, hồi Thành Vương thiên tuế, ta chỉ là ngục tốt ở Hình bộ, người truyền chỉ là chủ sự Hình bộ.” Đại hán sợ tới mức nói lắp, thành thành thật thật mà đem điều mình biết nói ra.
“Ai sai các ngươi tới?” Mộ Hàm Chương đứng cạnh Cảnh Thiều.
“Tiểu nhân không biết, chủ sự đại nhân nói phải tới Giang Nam truyền thánh chỉ, tiểu nhân liền theo đến đây...” Người nọ nói xong thì hôn mê bất tỉnh, đúng là đã bị dọa cho bất tỉnh, dưới thân còn chảy ra một bãi ô vật màu vàng.
Cảnh Thiều lập tức ôm Vương phi nhà mình lui về trên bậc thang, cho người kéo đại hán kia ra trước.
Trở lại trong viện, Cảnh Sâm lấy đạo thánh chỉ kia qua xem, dần dần nhăn mày, “Ngọc tỷ là thật.” Người viết thánh chỉ cũng không nhất định là bản thân đế vương, nhưng nếu đã ấn ngọc tỷ thì là thánh chỉ thật.
“Dù sao người cũng đã giết rồi,” Cảnh Thiều hoàn toàn thất vọng, “Nếu phụ hoàng hỏi thì cứ nói là trên đường gặp Hoài Nam quân, bị Hoài Nam Vương giết a.”
Cố Hoài Khanh nghe vậy lập tức đen mặt, “Ngươi còn tính vấy đen cho ta nữa hả?”
“Dù sao ngươi cũng mang tội phản quốc rồi a, thêm một cái nữa có sao.” Cảnh Thiều tựa vào Vương phi nhà mình, nhe răng với Hoài Nam Vương, Tiểu Hoàng trèo lên nhuyễn tháp cũng nhe răng theo, nhưng mà dữ tợn hơn Cảnh Thiều nhiều.
Mộ Hàm Chương đau đầu mà nhìn ba người còn không biết đại họa đã giáng xuống rồi, thở dài, nhìn về phía Cảnh Sâm, “Nếu thánh chỉ này là thật thì nên làm sao đây?”
Cảnh Sâm mâu sắc thâm trầm, cuốn thánh chỉ trong tay lại, chậm rãi nắm chặt, “Bây giờ không có tin tức gì thì chỉ có hai khả năng, thứ nhất là phụ hoàng thật sự muốn áp giải ta về hỏi tội, thứ hai là phụ hoàng đã bị Cảnh Du đoạt quyền.” Mà Mặc Vân Thập bát kị còn ở đây, Hoành Chính đế trước khi đi còn có nhắc nhở nên khả năng đầu tiên không lớn lắm.
“Còn có một khả năng,” Mộ Hàm Chương chậm rãi vuốt ve đuôi lão hổ, “Phụ hoàng cũng muốn thăm dò rốt cuộc ai là kẻ hạ độc.”
Lời vừa nói thì mọi người đều ngẩn ra, Cảnh Sâm trầm ngâm thật lâu sau, “Có khả năng.” Lúc trước không để hắn về Duệ Vương phu là đã nghi ngờ, lấy thủ đoạn của Hoành Chính đế thì ngay cả bệnh nguy kịch cũng không đến mức bị Cảnh Du không nên thân kia đoạt quyền đâu.
“Cho dù là tình huống gì thì cũng phải hồi kinh mới biết được.” Mộ Hàm Chương nhìn về phía Cảnh Thiều.
Hàn quan hiện lên trong mắt Cảnh Thiều, “Ta mang năm vạn binh mã trở về, nếu không được thì liền hạ hoàng thành!”