• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoàng, Hoàng Thượng...” Kế hậu nghe xong lời này thì sững sờ không biết nên nói gì, quả nhiên là mình đã đoán sai thánh ý sao? Vậy trước kia vì sao Hoàng Thượng nghe tin chiến thắng lại thở dài? Cuối cùng nàng còn chút lý trí, biết rằng lời này trăm triệu lần không thể hỏi.

Hoành Chính đế liếc nàng một cái, sự kiện Hộ bộ tham ô quân lương lần trước liên lụy rất lớn nhưng vẫn không tra ra được thêm, tuy nhiên chứng cứ phạm tội đều âm thầm hướng về Tứ Hoàng tử. Từ khi ngài trừng trị đám quan viên phế vật kia thì Hoàng hậu và Cảnh Du dường như nôn nóng hơn nhiều, trước kia nhắc tới Cảnh Thiều đều là khen cùng khuyên nhủ, hiện giờ đã càng mắng mỏ càng rõ ràng.

Kế hậu phục hồi tinh thần, trộm nhìn vẻ mặt Hoàng Thượng, trong lòng không khỏi sợ hãi, vội sửa lời, “Là thần thiếp hồ đồ.” Nói xong còn hành đại lễ.

Hoành Chính đế không để ý tới, ngồi xuống giường.

Kế hậu vội đứng dậy theo qua, nhóm cung nhân từ lúc hai người tranh chấp cũng đã lui ra ngoài, nàng nửa quỳ tự mình cởi giày cho Hoàng Thượng, mang theo chút nức nở nói, “Thần thiếp chỉ là nữ tắc, mỗi ngày chỉ dám lo lắng con nối dòng cho Hoàng Thượng, Cảnh Du còn nhỏ chưa có một nhi tử nào cho nên mới mong ba huynh trưởng của nó có thể vì hoàng thất mà khai chi tán diệp, vạn lần không ngờ sẽ ảnh hưởng tới triều đình.”

Hoành Chính đế không nói, cũng không biết là có nghe vào hay không nữa.

“Đệ đệ thần thiếp không biết là nghe ai nói Thành Vương phi chống đối thần thiếp, lại không biết Vương phi theo quân doanh là Hoàng Thượng phê chuẩn, lúc ấy mới lấy lí do như vậy, Hoàng Thượng xin đừng cùng hắn chấp nhặt.” Hoàng hậu nói xong thì rút khăn tay ra nức nở khóc.

“Đứng lên đi,” Thanh âm Hoành Chính đế vẫn như trước không biến hóa gì, nghe không ra vui hay giận, “Việc này dừng tại đây, về sau Cảnh Du chớ mà xuất loạn chủ ý.” Dù sao cũng là Hoàng hậu, cũng phải cho nàng vài phần thể diện.

Kế hậu vội thấp giọng đáp lại, lúc đứng dậy thì cả người đã đổ mồ hôi lạnh.

Ngày hôm sau, Cảnh Thiều chờ tới trưa mới tự mình mang theo xe ngựa đi phủ Bắc Uy hầu đón Khâu thị.

“Quân Thanh tối qua uống hơi nhiều nên sáng nay đau họng, không chịu uống thuốc lại đòi ăn mứt lê mẫu thân làm,” Cảnh Thiều mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng trong lời nói thì tràn ngập cưng chiều, “Thân thể y không thoải mái, bổn vương liền tự ý muốn đón trắc phu nhân qua phủ một chuyến.”

Mứt lê trị đau họng này phải ăn khi còn nóng, làm xong mang đi thì không còn tác dụng nữa. Vả lại Khâu thị bây giờ đã là tiểu thiếp, có thể xuất môn ra ngoài.

Nói đến vậy rồi thì Bắc Uy Hầu hiển nhiên sẽ không ngăn lại, chính là hiểu biết về mức độ được sủng ái của Mộ Hàm Chương lại nâng lên một bậc nữa.

Cảnh Thiều y theo lời dặn của Vương phi nhà mình mà nói, vô cùng thuận lợi tiếp Khâu phu nhân lên xe ngựa.

Đây là lần đầu tiên Khâu thị gặp Cảnh Thiều, trước đây vì đủ loại tin đồn mà cho rằng hắn là một tráng hán thô lỗ, không ngờ lại anh tuấn, khí chất thanh quý như vậy. (Thiệt chớ thấy tội cho phụ nữ phong kiến quá đi TT_TT tới con rể mà còn chưa được gặp lần nào)

“Kiến quá Thành Vương điện hạ!” Khâu thị tiến lên hành lễ, còn chưa kịp cúi người đã được Cảnh Thiều đỡ lại.

Chung quanh xe ngựa đề là người của phủ Bắc Uy Hầu, Cảnh Thiều cũng không tiện nói gì nên cười nói, “Người một nhà hà tất phải nghi thức rườm ra như vậy, phu nhân lên xe đi thôi.”

Bắc Uy Hầu nhìn xe ngựa đi xa, mâu sắc thâm trầm. Tứ Hoàng tử lấy chuyện Mộ Linh Bảo thành phế nhân uy hiếp để ông có thể làm nội ứng cho bọn họ. Nhưng mà con ông gả cho Thành Vương, phe Tứ Hoàng tử sao có thể tin tưởng chứ, đơn giản là chỉ muốn lợi dụng mà thôi. Rơi vào đường cùng, ông chỉ có thể cáo ốm ở nhà. Hiện giờ việc Thành Vương phi được phong hầu đã truyền khắp kinh thành, phe cánh Tứ Hoàng tử chẳng được lợi gì, mà sủng ái của Thành Vương với Mộ Hàm Chương cũng không hề giảm bớt.

Thế trận tranh quyền đoạt vị đã sắp hình thành, có muốn bo bo giữ mình giờ cũng chỉ là si tâm vọng tưởng, trưởng tử đã tàn phế, tôn tử lại tuổi nhỏ, nếu muốn bảo trụ phủ Bắc Uy Hầu thì chỉ có nước dựa vào đứa con thứ này thôi.

Mộ Tấn thở dàu, lập trường của mình về sau phải kiên định hơn nữa a.

“Hàm Chương, nghe nói con không khỏe sao?” Khâu thị xuống xe đã nhìn thấy nhi tử đứng chờ trước của, không khỏi nhỉu mày vội khuyên y về phòng.

“Mẹ, con không sao, hôm nay là để xem người đó.” Mộ Hàm Chương bật cười đỡ mẫu thân vào.

“Ta?” Khâu thi nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn Thành Vương một bên.

“Mẹ yên tâm, Vương gia đã an bài cả rồi.” Mộ Hàm Chương biết nàng lo lắng cái gì liền vội trấn an.

“Đúng vậy mẹ à.” Cảnh Thiều đi theo phụ họa. (chậc, gọi mẹ ngọt xớt à)

Khâu thị, “...”

Mộ Hàm Chương, “...”

Cảnh Thiều là thân vương, đừng nói một tiểu thiếp Khâu thị, cho dù là Bắc Uy Hầu phu nhân cũng không nhận nổi một tiếng gọi 'mẹ' này của hắn a.

“Điện hạ, người sao có thể nói vậy được!” Khâu thị vội muốn hành lễ lại đột nhiên thấy choáng váng.

“Mẹ!” Mộ Hàm Chương hoảng sợ, vội đỡ được mẫu thân.

“Để ta.” Cảnh Thiều ôm nhạc mẫu tới, nhanh chóng vào nhà đặt lên giường rồi mới xoay người ra ngoài cho người gọi Khương thái y.

Cách một bức bình xong xem mạch, Khương thái y trầm ngâm một lát rồi nói, “Phu nhân mang thai chưa được ba tháng, tuổi đã lớn nếu tinh thần không yên thì dễ váng đầu, vẫn nên tĩnh dưỡng cho tốt.”

Khâu thị hôm nay được Vương gia tự mình đi đón liền vô cùng khẩn trương, mỗi lần nhi tử trở về đều bảo nàng rằng Vương gia rất tốt, nhưng rốt cuộc không mắt thấy thì nàng khó mà tin tưởng, rồi còn chuyện Thế tử cùng phu nhân, nàng chỉ sợ đem lại phiền toái cho nhi tử mình.

Cảnh Thiều nhận phương thuốc an thai cho Vân Tùng đi lấy, lại bảo Khương thái y giữ kín chuyện này, sau đó mới trở về.

“Hắn là như vậy đó, nói chuyện làm việc đều nghĩ sao làm vậy.” Nghe giọng nói Mộ Hàm Chương ôn nhuận dễ chịu từ trong phòng truyền tới, Cảnh Thiều nhẹ chân muốn nghe trộm xem Vương phi nói thế nào về mình.

“Hắn gọi một tiếng 'mẹ', chính là thật sự tôn trọng người đó, đừng nghĩ nhiều.”

“Nhưng mà, dù sao cũng là hoàng thân, cho dù ở Vương phủ cũng phải nói chuyện cẩn thận chút.”

Cảnh Thiều cong môi, lời này nghe thật là quen tai nha, Quân Thanh cũng từng nhắc nhở hắn như vậy.

“Con quên lời mẹ dặn trước đây rồi sao, cho dù Vương gia đối tốt với con thì cũng không thể kiêu ngạo, quy củ không thể quên!” Lời nói Khâu thị vẫn tràn ngập lo lắng, hiện giờ hai người đều trẻ tuổi, vả lại tân hôn chưa quá một năm, hiển nhiên là sẽ sủng ái mọi bề, nhưng thanh xuân qua mau, một khi mất đi phần thiên vị này thì sai lầm trước kia sẽ bị lôi ra nói lại.

Cảnh Thiều nghe không nổi nữa, nhấc chân đi vào, trước mặt nhạc mẫu nắm lấy một bàn tay Vương phi nhà mình ôm vào ngực, “Mẹ, người yên tâm đi, Cảnh Thiều con cả đời này sẽ không nạp thiếp! Cả đời này sẽ chỉ có mình y! Người là mẫu thân của Quân Thanh thì hiển nhiên con gọi 'mẹ' cũng là đương nhiên mà!”

Từng tiếng một nói ra thật khí phách, Khâu thị hơi giật mình nhìn Cảnh Thiều, không nghĩ ra Thành Vương vậy mà sẽ nói ra những lời này.

Mộ Hàm Chương vội né tránh, tai có chút phiếm hồng, ngay trước mắt mẫu thân mà thân mật như vậy thật thẹn thùng, nhưng mà không có gỡ bàn tay kia ra.

Khâu thị nhìn thật lâu sau mới chậm rãi tươi cười, nữ tử Giang Nam mang theo dịu dàng nhu hòa lại phảng phất chút lạnh lẽo khéo léo, đôi mắt tương tự Mộ Hàm Chương kia cũng nổi lên ý cười.

Cùng lúc đó, Vĩnh Xương Bá phu nhân ở nhà nổi giận hai ngày, cuối cùng nhịn không được tiếng cung.

“Nương nương, lão gia tốt xấu cũng là quốc cữu a, điện hạ cứ đẩy mọi việc cho cữu cữu như thế, ngộ nhỡ Hoàng Thượng trách tội thì chẳng phải phủ Vĩnh Xương Bá phải gánh hết sao!” Vĩnh Xương Bá phu nhân vừa gặp Hoàng hậu đã bắt đầu khóc lóc kể lể.

Tối qua kế hậu lo lắng đề phòng một đêm, sắc mặt vốn đã không tốt lại nghe tiếng khóc sướt mướt thì chỉ thấy đau đầu thêm, “Cảnh Du còn không phải để cữu cữu nó lập công đầu sao, chuyện triều chính vốn không thể đoán trước, sợ đến rúm ró thế thì làm sao mà thành đại sự?”

“Điện hạ biết rõ Hoàng Thượng đã sớm cho phép Thành Vương phi theo quân, tội gì còn để cữu cữu ngài mạo hiểm như vậy?” Vĩnh Xương Bá phu nhân nghe xong không khỏi thêm giận, nhưng mà người trước mặt không chỉ là cô tỷ mà còn là Hoàng hậu, chỉ đành kìm lại buồn bực tiếp tục kể lể.

“Chuyện đã rồi, ngươi còn theo ta khóc lóc thì ích lợi gì chứ?” Kế hậu nghe xong càng thêm phiền, cầm chén trà đặt mạnh trên bàn.

“Nương nương,” Vĩnh Xương Bá phụ nhân rụt cổ, đảo mắt một vòng, nắm chặt khăn nói, “Lão gia bị Thành Vương đánh đến bầm mắt rồi, nói thế nào cũng không chịu xuống giường. Ông ấy là thân đệ dệ của nương nương, Thành Vương lại đánh ông ấy không phải chính là đánh vào mặt nương nương đó sao?”

Nói xong lại khóc lên, còn liên miên cằn nhằn hôm nay Vĩnh Xương Bá ôm mắt bầm xanh vào triều, Vĩnh Xương Bá tốt xấu cũng là trưởng bối mà Thành Vương không có được nửa câu tạ lỗi, Hoàng Thượng cũng không thèm để ý. Vĩnh Xương Bá vốn tước vị không cao, như vậy rồi nhà công hầu còn ai để ý phủ Vĩnh Xương Bá nữa, Tứ Hoàng tử cũng sẽ bị xem nhẹ thôi.

Hoàng hậu nghe vậy thành một bụng tức giận, nhưng mà Hoàng Thượng bây giờ đã không vừa mắt Cảnh Du rồi, chuyện tối qua trong lòng nàng còn sợ hãi, vẫn nên thành thật một thời gian nữa đi, nhưng mà chuyện này thực sự nuốt không trôi, trầm mặc một lát lại đột nhiên lạnh lùng nói, “Ngươi khóc với ta thì ích lợi gì? Có bản lĩnh ngươi đi mà khóc với thái hậu ấy, tới trước điện hướng liệt tổ liệt tông mà khóc!”

Vĩnh Xương Bá phu nhân sửng sốt, “Ý nương nương là...”

“Bổn cung quản hậu cung đã đủ bạn rồi, quản không được mấy chuyện này!” Hoàng hậu khoát tay cho cung nhân tiễn khách.

Thái hậu là biểu cô của Vĩnh Xương Bá phu nhân, không phải là Hoàng hậu của tiên đế cũng chẳng phải thân sinh của Hoàng Thượng, mà là khi Hoành Chính đế đăng cơ cần có một thái hậu liền chọn một vị phi tần xuất thân tương đối cao còn sống này. Vì vậy mà vị thái hậu kia luôn mặc kệ chính sự, nhưng mà thân phận cao như vậy, nếu Vĩnh Xương Bá phu nhân đi khóc lóc kể lể sẽ có thể vào tai Hoàng Thượng. Một lần không được thì mỗi ngày đều khóc, Hoàng Thượng dù sao cũng phải nể mặt chứ?

Nghĩ xong, Vĩnh Xương bá liền quyết định đi tới cung Thái hậu.

Hoàng hậu ngồi lẳng lặng một lác mới hung hăng vứt chén trà trong tay đi. Thật tức giận, nhân mạch Cảnh Du góp từng tí một lại bị việc Hộ bộ tham ô làm tổn hại hơn phân nửa, chuyện nhiều năm lại hủy hoại trong chốc lát, nàng sao có thể không nóng nảy chứ? Nhưng mà tính huống hiện tại thì phải nhịn xuống!

Phượng Nghi cung âm trầm, trong phủ Thành Vương lại vui vẻ vô cùng.

“Nếu là con trai, ta cam đoan có thể làm cho nó thừa tước Bắc Uy Hầu.” Cảnh Thiều cười, đưa thuốc dưỡng thai cho Vương phi nhà mình.

Mộ Hàm Chương tiếp nhận thổi thổi, thử độ ấm xong mới đưa cho mẫu thân.

Khâu thị lắc lắc đầu, “Ta không cầu tước vị gì cả, chỉ mong có thể bình an sinh đứa nhỏ này mà thôi.”

Phu phu hai người liếc mắt nhìn nhau, bộ dáng Mộ Linh Bảo bây giờ mà để Bắc Uy Hầu phu nhân biết Khâu thị mang thai, không biết còn có thể làm chuyện điên cuồng gì nữa.

Mộ Hàm Chương nhíu mày, “Lát nữa con đưa mẫu thân về, con phải nói chuyện với phụ thân.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK