Lúc giữa trưa, bầu trời trong sáng, ngàn dặm không mây. Đệ nhị quân đoàn của Thiên Vũ đế quốc đang rút lụi, do đệ tam tật phong kỵ sĩ đoàn vốn bị thương vong năng nhất dẫn đầu, giống như một con rồng dài quanh co, hành quân giữa Bá Ni Nhĩ sơn đạo hẹp và dài.
Bỉ Nhĩ tướng quân tử trận, mười tên đoàn trưởng binh đoàn của Thiên Vũ đệ nhị quân đoàn trải qua thương nghị, nghĩ đến đệ tam, đệ tứ quân đoàn ở hai phía đông tây cự ly quá xa, lương thảo không đủ lại có truy binh của Mạt La đế quốc ở phía sau đuổi tới. Vì để tránh tổn thất quá nhiều, họ đành phải thả tín điểu báo cho Bỉ Luân - Ba Lạc Khắc nguyên soái, dẫn toàn đội chạy đến Bá Ni Nhĩ sơn đạo, quyết định đi qua con đường tắt ngắn nhất này, nhanh chóng tiển vào bên trong lãnh thổ của Thiên Vũ đế quốc, bổ sung xe chở lương thảo, chờ đợi nguyên soái định đoạt!
"Mẹ nó, thật sự càng nghĩ càng tức giận, vốn ám sát bộ đội đã hạ độc làm Cát Lôi Tư ngã gục. Thắng lợi của đại quân chúng ta đã ở trước mắt. Không ngờ giữa lúc đó lại xuất hiện tên hỗn đản đáng chết kia, hại chết Bỉ Nhĩ tướng quân, khiến cho chúng ta bây giờ không thể đánh hạ Khảm Đặc thành mà còn bị địch binh truy kích!"
Dẫn đầu bộ hạ đi phía sau đệ tam tật phong kỵ sĩ đoàn là đoàn trưởng của đệ nhất cuồng sa kiếm sĩ đoàn, là một gã trung niên tóc đỏ, Khâu Nặc - Cách Lạp. Hắn nghĩ đến tên hỗn đản giết chết Bỉ Nhĩ tướng quân, thở dài oán hận, hận không thể đem tên hỗn đản có vẻ mặt lưu manh kia róc gân xẻ thịt.
"Ai, huynh đệ, dừng suy nghĩ nhiều. Chúng ta bây giờ chỉ cần thoát khỏi truy binh của Mạt La đế quốc một cách nhanh nhất. Quay về lãnh thổ nước mình, mới có thể chỉnh đốn cờ trống rồi báo thù cho Bỉ Nhĩ tướng quân. Cũng may hôm qua truy binh của Mạt La đế quốc đã giảm bớt chỉ còn lại khoảng ba phần. Bây giờ khoảng cách đến biên giới cũng không còn xa, loại cuộc sống chịu đựng trên trên lưng ngựa này sẽ sớm là quá khứ."
Đi theo sau đệ nhất cuồng sa kiếm sĩ đoàn vốn là đoàn trưởng của đệ nhị cuồng sa kiếm sĩ đoàn, là trung niên tóc xanh Bác Cách - Khố Lôi. Bởi vì thâm tình phiền não, tiến tới sóng vai cùng lão hữu Khâu Nặc trò chuyện, nghe lão hữu nói, chỉ đi theo lắc đầu thở dài.
"Hừ, đám hỗn đản truy binh của Mạt La đế quốc cũng khả dĩ xem được, truy đuổi chúng ta hai ngày rồi cũng dần dần rút lui. Nếu không phải lương thảo không đủ, số bị thương quá nhiều, ta con mẹ nó thật muốn để cho đám hỗn đản kia nhìn một chút nhan sắc!" Khâu Nặc nghiến răng nghiến lợi hừ nhẹ.
Lúc này đệ tam tật phong kỵ sĩ đoàn phía trước, do đoàn trưởng dẫn đầu, tăng tốc tiến ra Bá Ni Nhĩ sơn đạo. Bác Cách thấy tình huống này, đang muốn thúc giục Khâu Nặc, thì đột nhiên hai bên trái phải cửa ra sơn đạo chạy ra một đám kỵ sĩ cổ quái cưỡi ma sủng, mặc thiết chế trọng trang khải giáp. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
"Ân? Đây là đám hỗn đản đã hại chết Bỉ Nhĩ tướng quân, tốt lắm, đang lo tìm không được bọn chúng, thế nhưng lại tự tìm đến cửa. Hôm nay lão tử báo thù cho Bỉ Nhĩ tướng quân!" Khâu Nặc đã thấy đám kỵ sĩ cổ quái mà hắn không thể quên phía trước, hai mắt tràn ngập hận ý. Mở miệng gầm lên, kêu gọi thuộc hạ cuồng sa kiếm sĩ, đẫn đầu phóng về phía đối phương.
"Khâu Nặc, không nên xúc động. Tình huống không đúng, địa hình sơn đạo bất lợi đối với chúng ta.. Trước tiên đừng vội báo thù, ra khỏi sơn đạo lại..." Bác Cách thấy địch nhân đột nhiên xuất hiện, nghĩ đến địa hình sơn đạo bất lợi với quân ta, mở miệng định nhắc nhở Khâu Nặc. Trên đỉnh của sơn đạo đột nhiên có rất nhiều tảng đá được ném xuống.
"Thiên nột, địch nhân có mai phục, chúng ta bị trúng mai phục rồi...a..."
Những tảng đá ném từ trên đỉnh sơn đạo xuống đều không nhỏ, hơn nữa diện tích cơ hồ bao trùm cả sơn đạo. Ngoại trừ đệ nhất tật phong kỵ sĩ đoàn đã ra khỏi sơn đạo trước nhất, cùng với đệ nhị cực điện xạ thủ đoàn đi sau cùng nên còn nửa số thành viên chưa tiến vào sơn đạo, còn lại binh tướng bên trong sơn đạo đều bị đá lớn từ trên trời lao xuống đập trúng, truyền ra liên tiếp tiếng kinh hô cùng tiếng kêu rên!
"Giết..."
Một trận tiếng "giết" bùng lên, từ hai bên trái phải đỉnh núi tại cửa ra phía bắc của sơn đạo, phía sau những kỵ sĩ cổ quái, lại có mấy ngàn xạ thủ của Mạt La đế quốc, bắn tên dày đặc vào đệ tam tật phong kỵ sĩ đoàn đang muốn tấn công những cổ quái kỵ sĩ.
"Tốt, kế hoạch thuận lợi, toàn thể hành động!" Bên trái cửa ra phía bắc sơn đạo, Diệp Phong dẫn số thành viên còn lại của Tư Lược đoàn, từ nơi ẩn nấp lao ra, mở miệng hạ lệnh.
Lôi đình trung đội, cự giải trung đội, cự nhân tiểu đội nghe xong mệnh lệnh của đoàn trưởng đại nhân, lậo tức chạy đến trợ giúp Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang, đại địa bốn trung đội cản đường.
Mai phục tại một khu vực cao của dãy núi, chú tạo trung đội và hương kì trung đội nhắm chuẩn gia nông pháo vào địch nhân trong sơn đạo, đồng loạt hướng về phía địch nhân trong sơn đạo triển khai oanh tạc mãnh liệt.
"Con mẹ nó, là tên hỗn đản hại chết Bỉ Nhĩ tướng quân..." Đoàn trưởng của đệ tam tật phong kiếm sĩ đoàn, nhìn đồng bọn đang bị đá lớn vô tình đập trúng, cùng với hung thủ hại, chết Bỉ Nhĩ tướng quân, và xạ thủ của Mạt La đế quốc xuất hiện chung quanh, bi phẫn mỡ miệng mắng lớn.
"Cáp Địch, các ngươi mau ra khỏi Bá Ni Nhĩ sơn mạch. Nếu chúng ta ra không được, ngươi nhất định phải nhớ rõ hình dáng của tên hỗn đản hại chết Bỉ Nhĩ tướng quân, để cho nguyên soái giúp mọi người báo thù!" Khâu Nặc đang né tránh đá lớn rơi xuống trong sơn đạo, thấy được bên ngoài đệ tam tật phong kỵ sĩ đoàn đang bị xạ thủ của Mạt La đế quốc dùng mưa tên công kích, tuyệt vọng hét lớn với đoàn trưởng Cáp Địch của đệ tam tật phong kỵ sĩ đoàn.
Đáng giận... Cáp Địch nghe Khâu Nặc hô hoán, biết rằng bằng vào chính mình và bộ hạ thì căn bản là không thể dưới mưa tên dày đặc đang công kích, gây được uy hiếp gì cho bộ đội đang chắn đường của địch nhân. Vì vậy để không lãng phí vô ích sinh mạng của bộ hạ, gã đành phải ra lệnh cho bọn bộ hạ đang bị mưa tên công kích, lui về phương bắc.
Xạ thủ của Mạt La đế quốc thấy kỵ sĩ của địch quân lui lại, lập tức truy đuổi bắn theo, không có một chút ý buông tha bọn chúng.
Diệp Phong lấy cây Thanh sảng tiêu hồn, từ từ đi đến nơi thành viên Tư Lược đoàn đang chặn đường, nhìn cảnh những tảng đá liên tiếp lao xuống địch binh, lại thấy trước mặt từng lớp từng lớp địch binh bị đá đập chết gục xuống, lộ ra nụ cười thắng lợi.
Tên gia hỏa này vốn sau khi giết chết Bỉ Nhĩ, liền quyết định đi tìm Cát Lôi Tư liên hợp truy kích Thiên Vũ đệ nhị quân đoàn. Nhưng sau khi hắn phát hiện phương hướng hành quân của đệ nhị quân đoàn thì đoán được chúng muốn thông qua Bá Ni Nhĩ sơn đạo để quay về Thiên Vũ đế quốc, liền thay đổi kế hoạch chuẩn bị dùng một chiêu số hoàn mỹ đến tiêu diệt bọn người kính cung chi điểu (bị dọa cho sợ) đang nóng lòng muốn quay về nước.
Sáu binh đoàn của Mạt La đệ tứ quân đoàn được Cát Lôi Tư phái ra, nhận được mệnh lệnh của Cát Lôi Tư phối hợp hành động với Tư Lược đoàn. Dựa theo kế hoạch của Diệp Phong, trước nhất, đệ nhất, đệ nhị Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn tiếp tục truy kích địch nhân. Đệ tam, đệ tứ Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn cùng đệ nhất, đệ nhị tật phong xạ thủ đoàn chia binh hai đường từ hai phía đông tây của địch quân chạy trước đến Bá Ni Nhĩ sơn mạch, tại đỉnh của Bá Ni Nhĩ sơn đạo chuẩn bị những tảng đá lớn phục kích địch nhân, theo mệnh lệnh thống nhất công kích.
Thiên Vũ đệ nhị quân đoàn mặc dù đại bại rút lui, nhưng tính cả thương binh thì vẫn có hơn sáu vạn binh lính như trước. Bá Ni Nhĩ sơn đạo tuy dài nhưng cũng không thể dung nạp hết số binh tướng này thông hành nam bắc được. Bởi thế kế hoạch của Diệp Phong là trước tiên buông tha cho đệ tam tật phong kỵ sĩ đoàn thuận lợi thông qua sơn đạo, rồi tiếp đó cho đệ nhất, đệ nhị tật phong xạ thủ đoàn của Mạt La đệ tứ quân đoàn phái ra ba đại đội xạ thủ truy kích bọn kỵ sĩ này.
Sáu trung đội Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang, đại địa, cự giải cùng cự nhân tiểu đội của Tư Lược đoàn, phụ trách chặn đứng cửa ra phía bắc. Tinh linh trung đội phụ trách thông báo tình hình chiến trận và truyền lệnh. Chú tạo trung đội và hương kì trung đội phụ trách thi triển pháo kích vào địch nhân trong sơn đạo.
Bây giờ cả kế hoạch của Diệp Phong đều vận hành thành công, Thiên Vũ đệ nhĩ quân đoàn nóng lòng về nước đã hoàn toàn lọt vào cái bẫy của hắn tại Bá Ni Nhĩ sơn đạo!
Đá lớn vô tình rơi như mưa, pháo đạn đoạt mệnh bắn tàn bạo. Binh tướng phía trước của Thiên Vũ quân đoàn hoàn toàn không thể chịu đựng đá lớn và pháo đạn để đột phá lối ra, đã bị Tư Lược đoàn thành viên chặn đứng, chỉ đành phải chịu đựng vận mệnh vô tình thảm tử. Người phía sau còn thảm hơn, vốn tưởng rắng có thể lùi ra khỏi sơn đạo, kết quả thì đệ nhất, đệ nhị Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn của Mạt La đế quốc vốn đang truy kích phía sau chúng, theo đúng kế hoạch cũng đã chém giết tới nơi, hoàn toàn ngăn chặn lối ra cả hai phía nam bắc.
"Ngươi là tên hỗn đản ti bỉ, ngang nhiên dùng thứ quỷ kế vô tình này, ta liều mạng với ngươi!!!" Khâu Nặc tính khí táo bạo, nhìn binh lính lần lượt ngã xuống trước mặt, trong lòng bí thống vạn phần, nhìn ở lối ra chính là tên hỗn đản có võ công siêu cấp cường hãn đã hại chết Bĩ Nhĩ tướng quân, vung kiếm tránh né tảng đá lớn phía trên, liều mạng lao tới hắn.
"Buồn cười, là một quân nhân mà ngươi lại cho rằng dùng kế sách đối phó địch nhân là hành vi ti bỉ? Chẳng lẽ ngươi có kế hoạch tiêu diệt địch nhân thuận lợi mà lại không dùng, ngược lại để cho binh lính của mình đi liều mạng với địch nhân à?" Diệp Phong khoanh tay trước ngực, thở ra một hơi khói nhìn Khâu Nặc đang phóng về phía hắn, khinh thường cười khẽ.
"A...ta phải giết ngươi..." Khâu Nặc thân là binh đoàn đoàn trưởng, há có thể không biết đạo lý đó, nhưng trước mắt gã là binh lính của gã chết thảm, lại thêm bộ dạng đắc ý của cừu nhân, tức giận đến đầu óc hỗn loạn, một lòng muốn giết địch nhân báo thù cho Bỉ Nhĩ tướng quân, cũng như báo thù cho các binh sĩ!
"Ngu ngốc, loại tiểu nhân vật như ngươi không có tư cách khiêu chiến Lôi Ân đoàn trưởng, đi chết đi!" Lôi Nặc cùng mười tên Kì Lạp Tư cự nhân còn lại, khinh thường nhìn Khâu Nặc đang vung kiếm lao tới. Sau khi gã đi vào phạm vị công kích, mười một thanh cự hình yểm nguyệt đao mang theo kình phong cường hoành vô bì, trực tiếp đem Khâu Nặc vốn chỉ có thực lực lục giai cuồng sa kiếm sĩ, phân thây tại chỗ!
"Tên gia hỏa này dù giận đến phát ngốc, bất quá cũng coi như là một hán tử cứng rắn. Lôi Nặc, các ngươi ra tay quá tàn nhẫn, ít nhất cũng nên cho hắn toàn thây a!" Diệp Phong nghiêng đầu nhếch mép nhìn Khâu Nặc bị phân thây, quay đầu nói với Lôi Nặc, tên giá hỏa nói thế chỉ thuần túy là mỉa mai chứ chẳng xót thương gì, làm cho Lôi Nặc cùng các cự nhân chẳng biết nói sao!
Trên đỉnh sơn đạo, các binh tướng của Mạt La đế quốc đang tích cực ném đá lớn xuống dưới. Phía nam sơn đạo, hai Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn cũng đã khóa chết lối ra, làm địch nhân chỉ có thể ở trong sơn đạo chịu đựng đá lớn rơi xuống đập trúng, phát ra từng hồi tiếng kêu la!
Như thế, dưới sự công kích của vô tình tảng đá lớn và đoạt mệnh pháo đạn, bọn binh tướng của Thiên Vũ đế quốc không chỗ tránh né, cũng vô pháp phá vây. Cuối cùng, ngoài một ngàn người của đệ tam tật phong kỵ sĩ đoàn chạy thoát khỏi sự truy sát của xạ thủ, còn lại toàn bộ binh tướng của Thiên Vũ đế quốc, dưới sự phối hợp giữa Tư Lược đoàn và sáu binh đoàn của Mạt La đệ tứ quân đoàn, đều chôn thây trong Bá Ni Nhĩ sơn đạo. Nhưng sáu binh đoàn của Mạt La đệ tứ quân đoàn cũng có hơn năm ngàn người chết trận.
Tư Lược đoàn thành viên lần này phụ trách bịt kín lối ra phía bắc. Nhiệm vụ mặc dù trọng yếu, nhưng số địch binh có thể xông tới gần họ không nhiều lắm. Bởi vậy khi chấm dứt chiến đấu, bọn hỗn cầu này vẫn sung mãn thể lực. Toàn bộ theo lệnh Diệp Phong tiến vào sơn đạo, cậy vào việc sở hữu không gian trang bị, liều mạng thu thập vũ khí và khải giáp bằng cương thiết của đối phương.
Ha, gần đây vận khí của lão tử thật tốt, giết Bỉ Nhĩ lại tiêu diệt nhiều địch binh như vậy, trở lại đế đô sẽ được bệ hạ thưởng cái gì tốt đây...Diệp phong hai mắt nhìn Tư Lược đoàn thành viên đang thu gom chiến lợi phẩm, khoanh tay trước ngực, ý dâm đang nghĩ trong cái đầu lệch lạc của hắn đầy sảng khoái...