Tại hỗn chiến Diệp Phong liên tục chém giết. Quang Minh chi kiếm ở tay phải tỏa kiếm khí tràn ngập, chiêu nào cũng tàn nhẫn, không hề lưu tình. Khải Đặc, Ai Đức cùng nhóm Liệt Diễm kỵ sĩ phía trước thì bảo vệ đoàn trưởng. Tất cả ra sức nghênh tiếp những tên Cực điện kỵ sĩ đang công kích đoàn trưởng.
"Thân là lãnh đạo cả một đội ngũ, thế mà lại đích thân ra chém giết. Thật sự không biết nói sao về tên Lôi Ân này!" Ốc Đặc đang đứng tại cốc khẩu, nhìn Diệp Phong trong hỗn chiến đang chém giết, khinh thường cười nhạo.
Đã từng biết được thực lực của Diệp Phong, Mễ Khắc có chút lo lăng, rồi mở miệng nhắc nhở:" Tỷ phu, võ công của Lôi Ai rất cường hãn. Nếu để hắn cứ chém giết như thế này, sợ rằng sẽ gây ra tổn thất lớn cho Cực Điện kỵ sĩ!"
" Ta nghĩ ngươi bị hắn hù dọa rồi. Khả năng của hắn quả thật không tệ, nhưng hắn chỉ có một mình thì làm sao có thể gây tổn thất lớn cho Cực Điện kỵ sĩ chứ? Chỉ cần hắn bị giết ở trong hỗn chiến này, Tư Lược đoàn chắc chắn phải tan rả!" Ốc Đặc nhíu mày trừng mắt vào Mễ Khắc rồi nổi giận khiển trách.
Mễ Khắc nghe xong cảm thấy xấu hổ rồi cúi đầu không nói thêm nữa. Gã quả thật rất sợ võ công của Lôi Ân.
Lúc này trời cũng đã sáng, sắc trời thật tốt, Diệp Phong bị Cực Điện kỵ sĩ điên cuồng nhằm vào chính mình mà công kích, làm hắn rất tức giận. Trên mặt hiện ra một nụ cười tà ác, rồi vận hành chánh khí, kiếm chỉ phía trước, gập người và bắn ra, sử dụng "Thiên Kiếm Quyết" đệ tam thức –" Kiếm khí phong bạo". Thân hình cầm Quang Minh chi kiếm bay lên không trung rồi xoay tròn, phát ra những tiếng ông ông, rồi vô số kiếm khí màu trắng được phóng ra, bay cùng với kình phong mãnh liệt, tựa như cơn lốc xoáy có hình con rồng hướng về phía đám Cực Điên kỵ sĩ. Chỉ một chớp mắt, huyết nhục bay tứ tung, tiếng kêu rên khắp cả một vùng!
Khải Đặc, Ai Đức và đám Liệt Diễm kỵ sĩ thấy đoàn trưởng xuất tuyệt chiêu bất ngờ đánh gục cả một lượng lớn địch nhân, thì lập tức chạy theo, hỗ trợ đoàn trưởng công kích. Tĩnh Hương cũng gia tăng niệm chú để phóng điện hệ ma pháp cùng phối hợp!
Bọn Cực Điện kỵ sĩ đột nhiên bị Diệp Phong dùng chiêu thức cường hãn, đánh cho tới giật mình. Lại còn ở phía trước có môt nhóm người của Khải Đặc xông lên, làm cho bọn chúng luống cuống tay chân, lần lượt bị dính chiêu!
Cái này, cái này là võ công? Ốc Đặc lúc trước không thèm để ý đến Diệp Phong, giờ đây thấy được tình huống này, sắc mặt thật là khó coi, trách mình không nghe lời cảnh báo của tiểu cửu tử. Hắn cắn chặt hàm răng, giơ thương lền rồi phi mã nhằm về phía cốc khẩu, chuẩn bị tự mình đánh với Lôi Ân.
Mễ Khắc không thể để tỷ phu mất mặt mũi, vì thế làm như không thấy sắc mặt của hắn. Lúc này gã thấy hắn cưỡi ngựa đánh tới, nghĩ đến thực lực của tỷ phu cao cường, nhất thời liền phóng theo sau, và nghĩ thầm, nếu phối hợp thực lực của gã và tỷ phu thì tuyệt đối có thể giết được Lôi Ân. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Mẹ cha hai con đại ngư này cũng dám tiến đến. Diệp Phong nhìn thấy Ốc Đặc và Mễ Khắc trước sau phi ngựa phóng đến cốc khẩu, lộ ra thần sắc kinh hãi, nhanh chóng giơ kiếm chém giết địch nhân xung quanh, muốn đối đầu với Ốc Đặc. Bởi vì chỉ cần giết chết Ốc Đặc thì bọn Cực Điện kỵ sĩ này sẽ loạn lên, và chiến thắng sẽ nghiêng hoàn toàn về bên phía hắn!
Tuy nhiên, việc thuận lợi thì đâu có thuận lợi như vậy. Khi Ốc Đặc cùng Mễ Khắc tiến vào cốc khẩu để chi viện, thì cùng lúc đó một trận ngưu ngâm "moo moo" và tiếng sói tru " ngao ngao, đột nhiên từ hướng đông bắc vang lên, hơn nữa ngày càng tiến gần!
Sao lại thế nào?
Tất cả mọi người bị tiếng trâu rống cùng sói gào đột nhiên xuất hiện làm ngơ ngẩn khó hiểu. Mễ Khắc tò mò đánh ngựa đến ngoài cốc, nhìn về phía đông bắc quan sát tình huống, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc hoảng sợ.
Bởi vì phía đông bắc sơn cốc, Lạp Phỉ Nhĩ, La Phi, Kiệt Khắc mang theo một trăm linh ngưu chiến sĩ vai mang thiết trụ, cũng như một trăm tên bạch lang chiến sĩ di chuyển nhanh nhẹn, chính là đang hướng về phía cốc khẩu tiến tới, tiếng quát dồn dập, thanh thế kinh người.
" Không hay, tỷ phu, tại phía đông bắc dẫn đầu kỵ sĩ cùng linh ngưu chiến sĩ là người của Lôi Ân. Thiên nột, chúng thế nào lại mang đến được hai trăm linh ngưu chiến sĩ và bạch lang chiến sĩ, chúng ta làm sao bây giờ?" Mễ Khắc kinh hoảng đến bên cạnh Ốc Đặc báo cáo.
Linh ngưu chiến sĩ và bạch lang chiến sĩ? Có đến hai trăm người? Ốc Đặc nghe vậy như bị sét đánh, ngơ ngác sững sờ, không thể ngờ Lôi Ân lại có một nhánh viện binh cường hãn đến vậy.
" Ha ha ha, các huynh đệ, Lạp Phỉ Nhĩ và La Phi mang viện binh từ thú nhân vương quốc đến, bắt giữ toàn bộ địch nhân cho ta, cướp hết tất cả vũ khí trang bị!" Diệp Phong nghe Mễ Khắc nói chuyện, hưng phấn hô to. Dù hắn chẳng biết tại sao có cả Bạch Lang chiến sĩ đến, bất quá có quân viện trợ tới thì cũng là chuyện tốt. Bây giờ giết Ốc Đặc không chỉ có hả giận mà sau này có thể giảm bớt phiền hà khi đưa cáo trạng cho quốc vương.
Liệt Diễm kỵ sĩ nghe được mệnh lệnh của đoàn trưởng, từ hậu phương mà tiến lên chém giết. Mễ Khắc thấy thế bối rối nhìn Ốc Đặc hỏi: "Tỷ phu, làm sao bây giờ, chúng ta làm sao bây giờ."
" Tất cả Cực Điện chiến sĩ nghe lệnh, nhanh chóng rút lui khỏi đây!" Ốc Đặc không thể cố kị sau này bị quốc vương biết sự tình thất bại, lớn tiếng kêu gọi kỵ sĩ dưới quyền rút lui. Dù sao bây giờ thoát ly hiểm cảnh mới quan trọng.
Đại danh của linh ngưu chiến sĩ đối với phần đông Cực Điện chiến sĩ là như sấm nổ bên tai. Với số tàn quân hiện tại mà cùng hai trăm linh ngưu chiến sĩ và bạch lang chiến sĩ chém giết, tuyệt đối là hành vi tự sát. Nên vừa nghe mệnh lệnh của Bá Tước đại nhân, tất cả theo lệnh rút về phía ngoài cốc.
"Giết! Giết cho ta!"
Diệp Phong hưng phấn hô to,dưới chân thi triển tiêu diêu càn khôn bộ, điên cuồng huy vũ Quang Minh chi kiếm trong tay, liên tục đuổi giết cực điện kỵ sĩ. Nhìn qua tư thế tiêu sái nhưng chiêu thức độc ác, kiếm khí tràn ngập, không chút lưu tình!
Liệt Diễm kỵ sĩ do Khải Đặc chỉ huy dùng truy hình trận thức tấn công điên cuồng,các tinh linh xạ thủ đuổi bắn những kẻ chạy trốn. Đám cực điện kỵ sĩ kêu la thảm thiết, ngã xuống đất bỏ mạng!
Viện quân đã đến, cả chiến trường duy nhất một pháp sư, đại mỹ nhân Tĩnh Hương rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm. Vì nếu cứ tiếp tục, tinh thần lực của nàng đã không thể xuất ra ma pháp được nữa.
Nhìn phía trước đuổi giết cực điện kỵ sĩ chính là đoàn trưởng, Tĩnh Hương muốn đi nhắc nhở hắn đừng giết Ốc Đặc bá tước, mà đưa hắn giao cho quốc vương xử trí. Bất quá với tốc độ của hắn chỉ biết chính mình cũng không đuổi kịp, chỉ còn có nước từ bỏ. Ngẫm lại đoàn trưởng cũng là quý tộc, nên biết từ bá tước quý tộc trở lên mà phạm pháp phải để quốc vương tự mình thẩm vấn mới có thể xử quyết.
Lạc Tư thấy đoàn trưởng mang theo Liệt Diễm kỵ sĩ cùng tinh linh xạ thủ truy kích địch nhân, nhìn dưới mặt đất là vũ khí cùng thi thể trên đó là khải giáp, nụ cười lộ ra hưng phấn, liền gọi thủ hạ theo lão thu thập trang bị!
Lạp Phỉ Nhỉ, La Phi, cấp tốc truy kích đám kỵ sĩ, đem bọn họ tiêu diệt toàn bộ!
Diệp Phong giết sạch đám theo đuôi cực điện kỵ sĩ, rời khỏi cốc khẩu, hướng đông bắc phương đuổi tới Lạp Phỉ Nhĩ bọn họ hô to, tiếp tục truy kích hướng tây nam phương rút lui của Ốc Đặc kỵ sĩ. Chân dùng tiêu diêu kiền khôn bộ tốc độ quả nhiên nhanh hơn cả chiến mã, phía sau lưng cực điện kỵ sĩ không dám lưu tâm đến sợ trúng phải hàn kiếm hoặc chân khí toàn long chỉ.
" Thú nhân chi thần tại thượng, đây là tốc độ gì a?" Lần đầu nhìn thấy Diệp Phong thi triển linh ngưu chiến sĩ cùng bạch lang chiến sĩ, đều trợn mắt há hốc mồm chỉ thấy hắn để lại từng đạo tàn ảnh đuổi giết địch nhân. Sớm thấy qua tình huống này Lạp Phỉ Nhĩ cùng La Phi bắt chước chiêu hô chúng thú nhân đuổi theo truy kích địch nhân.
Liệt Diễm kỵ sỹ nhanh chóng thành lập truỳ hình trận thức, xung phong!
Vừa ra cốc khẩu nhỏ hẹp, Khải Đặc lập tức hạ lệnh đội ngũ Liệt diễm kỵ sỹ kết thành một trận thức, điên cuồng lao đi. Ai Đức và Kiệt Nã Tư cùng tinh linh xạ thủ không có chiến mã với thú nhân chỉ chạy bộ, đành phải ngừng truy kích.