• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Luna Huang

Sau hôm đó Đoan Mộc Chiến Phàm bị hoàng thượng phái đến phía đông dẹp loạn đám sơn tặc chiếm núi xưng vương cướp bóc người qua đường. Đoan Mộc Chiến Khôi lại bị phái đi tiếp tế cùng trấn áp đám dân chúng vì đói mà loạn.

Đoan Mộc Chiến Phàm trở về phủ thu dọn đồ liền có đến dặn Diệp Cẩn Huyên: "Ta ít nhất vài tháng mới trở lại, nàng ở trong phủ đừng đi lung tung, thay ta bồi mẫu phi. Có chuyện gì xảy ra liền để Thiên Ưng báo với ta."

Dứt lời liền có hắc y nam tử xuất hiện trước mặt nàng. Đây là lần thứ hai nàng gặp thuộc hạ của hắn, lần trước chính là Hắc Ưng lúc bị hạ dược. Thiên Ưng có lẽ là người thay hắn giả làm Khương Văn.

Thiên Ưng quỳ một chân hướng hai người hành lễ. Đoan Mộc Chiến Phàm dặn dò hai người xong liền lập tức rời đi. Diệp Cẩn Huyên quan sát Thiên Ưng rất lâu mới cho hắn rời đi. Có lẽ nàng sẽ không cần dùng đến đâu.

Đến tối có ba nha hoàn được lệnh của Đoan Mộc Chiến Phàm ngủ bên giường để đỡ Diệp Cẩn Huyên nhưng nàng đều cho lui toàn bộ. Dù gì nàng cũng sớm quen với việc mở mắt ra là nằm trên đất rồi việc gì phải hành hạ người khác như vậy.

Sau khi hai vị vương tử rời khỏi kinh thành, Diệp Cẩn Huyên liên tục bị hoàng hậu cùng Diêu đức phi luân phiên triệu vào cung. Sau mấy lần trò chuyện nàng có dự cảm không lành rằng hoàng hậu sẽ có hành động. Hoàng hậu cứ thường nói một chút về chuyện hoàng vị, lại nói một chút về hai vị vương tử để thăm dò suy nghĩ của nàng. Nàng thẳng thắng để nàng ta thấy được nàng không có tâm tư với hậu vị.

Hôm nay hoàng hậu gọi nàng cùng Diệp Cẩn Ninh cùng tiến cung. Cả ba ngồi ở Phượng Tê cung cùng nhau thưởng trà thực chất là phát hiện ra nàng cùng Đoan Mộc Chiến Phàm không thấm thiết như bên ngoài nên có ý bảo nàng làm mật thám.

Hoàng hậu không hề e ngại mà nói rằng: "Niệm vương không có thế lực nhà ngoại chống lưng nhưng thái tử cùng bổn cung lại có, Cẩn Huyên nên suy nghĩ một chút."

Ngay cả xưng hô với nàng hoàng hậu cũng đã sửa luôn rồi vậy còn không phải muốn chiêu mộ thì là gì. Diệp Cẩn Huyên nàng tuy là cùng Đoan Mộc Chiến Phàm không cũng chiến tuyến nhưng cũng được dạy từ nhỏ là không hại người. Lại nói đến thời điểm hiện tại hắn chưa từng làm ra thứ gì tổn hại đến nàng, nàng không có lý do tổn hại hắn.

Hoàng hậu thấy Diệp Cẩn Huyên chau mày nghĩ ngợi liền lại mang thêm một điều kiện hấp dẫn ra để bàn: "Bổn cung biết người vốn không nguyện ý gả cho Niệm vương, nhưng nếu ngươi đáp ứng bổn cung, sau khi thái tử đăng đế vị ngươi muốn gì cũng được kể cả làm quý phi."

Thật là buồn cười, nàng đã từng làm hoàng hậu nữa cơ, lấy một quý phi nhỏ nhoi ra để làm điều kiện với nàng. Cái ghế của nàng ta đang ngồi, nàng không muốn nhìn nữa, càng không có tâm tư vọng tưởng đến.

Diệp Cẩn Ninh sớm được hoàng hậu nói rõ rồi nên đối với chuyện này cũng rất nhanh tiếp thu: "Phải đó tứ muội muội, đến lúc đó hai tỷ muội chúng ta cùng nhau tiến cung thôi, ngươi nói xem có phải là rất tốt không?"

Cái gì mà cả hai cùng tiến cung rất tốt chứ, chỉ sợ ngày Đoan Mộc Chiến Khôi đăng cơ cũng chính là ngày nàng chết a. Diệp Cẩn Huyên lạnh mắt nhìn hoàng hậu cùng Diệp Cẩn Ninh kẻ hát người hò:

"Cẩn Huyên đã gả cho vương gia chính là người của vương gia, lương tâm không cho phép Cẩn Huyên làm ra loại chuyện như vậy, thỉnh hoàng hậu nương nương thứ lỗi."

Hoàng hậu tức đến đỏ mặt đôi môi đỏ rực mím chặt vào nhau. Nếu không phải không thể cho người tiến vào Niệm vương phủ làm mật thám thì còn lâu nàng mới hạ giọng như vậy. Vỗ bàn hoàng hậu hét to: "Ngươi đúng là không biết phân biệt tốt xấu, bổn cung đã cho người điều kiện tốt như vậy ngươi còn dám ở đây phản kháng bổn cung."

Lúc này đám thái giám cung nữ đứng ở trong điện đồng loạt từ đâu đó rút kiếm ra vây quanh chủ tớ Diệp Cẩn Huyên. Mọi người đều là tư thế chuẩn bị chỉ cần đợt lệnh hành động.

Thấy hoàng hậu trở mặt Vô Sự xù lông lên cắn chặt răng nanh đầy dữ tợn trừng mắt đám người trước mặt. Diệp Cẩn Huyên biết trước được nàng từ chối thì cơ hội sống sót trở ra chính là một phần mười, trừ khi có kỳ tích xuất hiện nếu không nàng cũng là khó tránh thoát. Nếu nàng đáp ứng hoàng hậu cũng chuẩn bị hậu chiêu để nàng không thể phản khẩu cung.

"Hoàng hậu nương nương như vậy là muốn giết người diệt khẩu?"

"Người không thuận ta đều phải chết." Hoàng hậu ngoan độc đứng lên, ánh mắt bén nhọn như muốn lấy mạng Diệp Cẩn Huyên: "Là do ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."

Vẻ mặt của Diệp Cẩn Ninh như xem kịch vui, cảm thấy thú vị nhưng vẫn giờ vờ quỳ xuống thay muội cầu tình: "Hoàng hậu nương nương tiêu nộ, tứ muội muội còn nhỏ không hiểu chuyện để thần nữ khuyên ngăn nàng." Thực ra nàng là muốn hoàng hậu hạ lệnh giết chết Diệp Cẩn Huyên ngay lập tức.

Nàng quay sang phía dưới khẩn trương nói: "Tứ muội muội mau đáp ứng nương nương đi."

Diệp Cẩn Huyên cười to ngay cả dáng vẻ điềm đạm thường ngày hay giả cũng trút bỏ: "Diệp Cẩn Huyên ta chỉ có một cái mạng này, muốn lấy thì lấy, chỉ là Nghê Thường vẫn còn ở bên ngoài nếu lâu như vậy không thấy ta trở ra liền sẽ bẩm báo mẫu phi. Nương nương nói xem, chuyện này kinh động đến hoàng thượng sẽ thế nào?"

Lúc này đây trên mặt hoàng hậu có chút do dự. Hoàng thượng luôn là đối với Diệp Cẩn Huyên rất tốt, nếu biết được trước khi mất tích có đến chỗ nàng nhất định sẽ kỹ lưỡng điều tra. Cho dù nàng dựng hiện trường giả là ngã xuống hồ mà chết như dự tính thì cũng tránh không qua được.

Diệp Cẩn Ninh thấy vậy liền vờ khóc lóc nói: "Tứ muội muội ngươi còn không biết hối cải dám uy hiếp hoàng hậu nương nương." Nàng đang cố ý nhắc nhớ hoàng hậu Diệp Cẩn Huyên dĩ hạ phạm thượng phải lập tức giết chết không tha.

Hoàng hậu lấy lại bĩnh tĩnh, đôi mắt ngoan độc hơn vài phần. Đúng thật là to gan, dám uy hiếp cả quốc mẫu. Còn không đợi nàng ra lệnh bên ngoài có tiếng thái giám truyền vào hoàng thượng đến.

Đám thái giám cũng nữ lập tức đem trường kiếm trên tay giấu đi giả vờ lại vẻ thường ngày. Hoàng hậu nghiến răng nghiến lời cảnh cáo: "Bổn cung nhắc cho người biết, mạng nhỏ của ngươi bổn cung tùy thời có thể lấy được, nên biết giữ lấy mồm mép thì mới sống lâu."

Diệp Cẩn Huyên quỳ xuống đất dập đầu một cái: "Cẩn Huyên nhớ kỹ tạ hoàng hậu nương nương chỉ điểm."

Đúng lúc này hoàng thượng bước vào ngạc nhiên hỏi: "Vì sao Cẩn Huyên lại hành đại lễ với hoàng hậu thế kia.?"

Ba nữ nhân lại hướng hoàng thượng hành qua lễ. Diệp Cẩn Huyên đứng lên mỉm cười đáp: "Hồi phụ hoàng, nương nương vừa dạy Cẩn Huyên đạo làm phu thê nên Cẩn Huyên cảm tạ người thôi."

Hoàng thượng vuốt râu khen ngợi: "Tốt." Chân cũng không ngừng bước về phía hoàng hậu, trong đáy mắt xuất hiện sự tán thưởng không chút che giấu nào.

Diệp Cẩn Huyên nhận ra được hoàng thượng đến đây cũng không phải là trùng hợp. Hoàng thượng vốn được thế lực Giả gia phò trợ nên mới thuận lợi đăng cơ, đây đồng nghĩa với việc sẽ bị Giả gia khống chế. Hắn cũng là nhìn trên phần mặt mũi kia nên mới cùng hoàng hậu đi đến bước đường này.

Nàng vội nói: "Cẩn Huyên ở đây cũng đã lâu có chút mệt mỏi muốn hồi phủ nghỉ ngơi."

Hoàng thượng gật đầu: "Được, đúng lúc Trẫm cùng hoàng hậu đã lâu không cùng đánh cờ, các ngươi lui hết đi đừng làm mất nhã hứng của Trẫm."

Diệp Cẩn Huyên hành qua lễ vội vàng cùng Vô Sự rời đi. Trước đó nàng cũng không quên bày thái độ cung kính nói với hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương, Cẩn Huyên đã quên nói với người, Cẩn Huyên không thích uống rượu nên cho dù người ban loại nào Cẩn Huyên cũng vô pháp tiếp nhận, tạ hoàng hậu nương nương ban thưởng."

Câu này chính là để hoàng hậu tức đến muốn thổ huyết mà không thể làm được gì. Nói vậy nghĩa là tát vào mặt nàng một cái rồi. Mắt của hoàng thượng lóe sáng như hiểu được Diệp Cẩn Huyên muốn nói gì. Nhưng thế cục chính là khó định nha.

Diệp Cẩn Huyên chạy đến Cẩm Thử cung, vừa thấy nàng Diêu đức phi đã chạy đến ôm lấy khóc lóc một trận: "Ngươi không sao là tốt rồi, tốt rồi."

Nghe xong nàng liền biết mình suy đoán đúng, là Diêu Đức phi thỉnh cầu hoàng thượng cứu nàng: "Mẫu phi, người biết?"

"Nghê Thường thấy ngươi lâu như vậy vẫn chưa trở ra liền đến đây nói với bổn cung. Bổn cung cũng biết hoàng hậu nhất định sẽ không tha cho Phàm nhi, hắn không nghe lời chỉ biết chui đầu vào chỗ chết. Thái tử có Giả gia chống lưng còn hắn, bổn cung không giúp được gì cho hắn cả."

Diêu đức phi một trận tố khổ trong nước mắt khiến Diệp Cẩn Huyên đau lòng. Nếu không phải hoàng thượng có hảo cảm với Diệp Cẩn Huyên e là lúc này cũng sẽ không đáp ứng đâu.

Chuyện này đối với nàng cũng là ngoài dự liệu vì đời trước không có chuyện này a. Nàng nhíu mày cùng Diêu đức phi nói một chút liền lập tức hồi cung. Chỉ cần trời còn ánh sáng hoàng hậu sẽ không thể cho người ám sát nàng.

Nàng leo lên xe ngựa phân phó chạy đến Hình phủ. Là lão thiên gia nghe được tiếng lòng của nàng Hình Trùng Xuyên cũng vừa lúc hồi phủ.

"Vương phi vì sao đến đây?" Trước mặt người khác thân phận của hắn là học trò là nữ tế của Diệp Nghêu mà Diệp Nghêu lại chưa xác định đi cùng người nào nên hắn vẫn xưng hô như vậy với nàng.

Diệp Cẩn Huyên xuống xe ngựa không nói một lời bước thẳng vào đại môn. Cước bộ của nàng như gió sắc mặt lại cực kỳ nghiêm túc khiến Hình Trùng Xuyên nhịn không được hiếu kỳ liền bước theo sau.

Diệp Cẩn Huyên nhìn xung quanh tiền thính, Hình Trùng Xuyên vội nói: "Ở đây không có người ngoài tứ muội muội muốn nói gì?"

Diệp Cẩn Huyên dùng câu từ ngắn gọn nhất kể ra rồi nói: "Lúc nãy sau bức bình phong gỗ của hoàng hậu muội thấy được...muội thấy có Bách Lý Ngạn."

Bách Lý Ngạn chính là đệ đệ của Bách Lý Nghiêm do kế mẫu của hắn sở sinh. Đời trước mỗi lần Bách Lý Nghiêm phạm lỗi đều do người đệ đệ này đến thay hắn gánh chịu hậu quả nên nàng nhìn nửa mặt cũng có thể nhận ra.

Nhìn vẻ ngoài tốt thế này mà đã sớm có lòng dạ với vị trí thế tử, xem ra Bách Lý Nghiêm trở thành hoàn khố tử cũng một phần do kế mẫu chìu hư như Tả thị nuông chìu Diệp Cẩn Huy vậy.

Hình Trùng Xuyên nghe xong liền nói: "Ta tiễn tứ muội muội hồi phủ." Chuyện đã đến mức này sợ rằng Diệp Cẩn Huyên một mình hồi phủ nhất định không an toàn.

"Ân." Diệp Cẩn Huyên đáp ứng liền rời khỏi Hình phủ. Diệp Cẩn Linh biết nàng đến chạy ra tiền thính thì cả hai sớm đã rời đi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK