Ngồi trên giường nhìn dung mạo của nàng dưới ánh nến mờ ảo, môi hắn khẽ kéo lên. Cũng may dung mạo của nàng không có bị hủy. Tay hắn nhẹ nhàng lướt lên khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mịn của nàng, nhìn si mê đến nhập thần.
Trong khi Đoan Mộc Chiến Phàm không chút lưu ý, Diệp Cẩn Huyên bên này đột nhiên giơ tay lên, không chút do dự hạ một quyền lên đuôi mắt phải của hắn. Tuy đạo lực không mạnh nhưng cũng không nhẹ khiến hắn giật nảy mình.
Khi bắt được tay của nàng thì cũng là lúc quyền đó đã qua đi vài giây rồi. Sờ lên trên đuôi mắt hắn bất giác cười khổ, sáng mai sợ lại sưng lên a. Hắn không giận hôn lên cái tay của nàng áp vào trong ngực mình, ngắm nàng thêm một lúc mới nằm xuống ôm nàng vào lòng đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, lúc Diệp Cẩn Huyên nhìn thấy trên đuôi mắt của Đoan Mộc Chiến Phàm xuất hiện một vết sưng đỏ đang có dấu hiệu chuyển bầm tím liền biết nguyên do từ đâu ra. Nàng cúi đầu nuốt nước bọt không dám đả động tới, hy vọng hắn không phát giác.
Đoan Mộc Chiến Phàm nhìn thấy thái độ của nàng có chút cười khổ. Bất quá hắn cũng không có nhắc đến. Chỉ là khi thượng triều không ít đại thần ‘quan tâm’ hỏi han. Hắn chỉ bảo không chú ý nên đụng phải thôi.
Đến chiều, Diệp Cẩn Huyên ngồi ở bàn đá giữ một rừng hoa trong hoa viên luyện chữ. Kỳ thực ngoài những thứ này nàng tìm không được thú vui khác cho mình a.
Lâu lâu buồn chán lại nhìn đôi uyên ương hí thủy gần đó mà mắt thập phần thương cảm. Chậm rãi lắc qua đầu loại bỏ thương tâm lại tiếp tục viết.
Nghê Thường ở bên cạnh mài mực nhìn thấy dáng dấp của Diệp Cẩn Huyên như vậy không hiểu liền mở thanh vấn: “Trong lòng vương phi có chuyện gì không vui? Người không cùng vương gia nói một chút, biết đâu...”
Lời còn chưa dứt đã nhận được cái lắc đầu kiên định của Diệp Cẩn Huyên. Nàng nàng không ngẩng đầu lên mà chỉ nặng nề nói: “Ngươi không hiểu đâu.” Những thứ nàng đã từng trải có người nào hiểu được đây. Ngay cả cho bọn họ cũng trọng sinh cũng sẽ không thể nào hiểu được a.
Nghê Thường lại muốn nói gì đó lại thấy được Đoan Mộc Chiến Phàm vừa hạ triều ở xa xa bước đến. Nàng vội đặt gỗ mài mực xuống khom người hành lễ: “Nô tỳ gặp qua vương gia.”
Đoan Mộc Chiến Phàm không nói mà chỉ phất tay áo cho miễn, chân không ngừng mại khai cước bộ tiến về phía của Diệp Cẩn Huyên. Chỉ là hắn muốn nhanh một chút chặn lại hành động đứng lên hành lễ của nàng.
Diệp Cẩn Huyên vừa đứng dậy, lễ còn chưa kịp hành để bị Đoan Mộc Chiến Phàm giữ lại bắp tay. Hắn vội mở thanh khai chủ đề: “Nghe nói hôm này Mỹ Vị Thiêm Hương lại vừa có thêm ba món mới, ta cùng nàng đến đó thử được không?”
Đều do Đoan Mộc Nhã mà ra cả. Sáng sớm đã bảo ở trong phủ không nên chạy đến Mỹ Vị Thiêm Hương trước, thế mà lại không nghe. Hiện chỉ có hắn cùng nàng nhất định nàng không chịu đi đâu.
Quả nhiên Diệp Cẩn Huyên đáp: “Thiếp thân muốn ở lại trong phủ luyện chữ.” Nàng đứng vững cước bộ, lùi về sau cách hắn hơn một bước chân, đầu cũng không hề ngẩng.
Món mới kia trước đó vài hôm nàng cùng Đoan Mộc Nhã được Chúc Tôn Hữu mang đến cho thử rồi thế nên cũng không hiếm lạ gì, trái lại Đoan Mộc Chiến Phàm sao lại có nhã hứng này? Là biết được Diêu đức phi còn sống nên vui vẻ đi?
Đôi mày kiếm khẽ run, Đoan Mộc Chiến Phàm nhìn đỉnh đầu của nàng chằm chằm. Tuy cự ly chỉ hơn một bước chân, nhưng hắn có thể thấy được thiên lý xa xôi biết dường nào. Nghê Thường cùng tiểu Thuận tử hiểu ý vội vã hành lễ lui xuống.
Không khí trong hoa viên bây giờ bị khoảng cách của hai người làm cho ngưng đọng lại cực kỳ nặng nề. Mọi thứ đều tỉnh lặng trừ đôi uyên ương gần đó cùng gió nhẹ thổi qua khiến cây cỏ lay động. Bọn họ giữ nguyên tư thế này rất lâu, không ai mở miệng trước, cũng không ai động trước.
Một hồi lâu, Đoan Mộc Chiến Phàm mới mở thanh đánh tan bầu không khí này: “Nàng đang luyện chữ sao?” Tay cũng cầm lên tờ giấy có hàng chữ ngay ngắn của nàng. Chữ của nàng cũng hệt như nàng vậy, đơn giản từng nét tao nhã uyển chuyển, đây là thứ đời trước hắn chưa từng để ý đến.
“Đúng vậy.” Diệp Cẩn Huyên chỉ trả lời đúng vào chủ đề, không nói lan man gì nữa. Nàng bước trở lại bàn ngồi xuống, tự vì mình mài mực. Ở hoa viên lộng gió, mực rất mau khô nên phải mài liên tục như vậy.
Đoan Mộc Chiến Phàm cũng ngồi xuống ghế bên cạnh nàng, tay đặt giấy xuống trước mặt nàng cũng không nói gì nữa. Không phải hắn không muốn cùng nàng nói, chỉ là, hắn không biết nên nói thứ gì.
Hắn không biết dỗ ngọt nữ nhân, đời trước Diệp Cẩn Ninh muốn gia hại hắn nên chỉ là lấy lòng hắn, cả đám thị thiếp kia cũng vì tranh sủng một mực theo ý hắn. Mà sở thích của Diệp Cẩn Huyên hắn một chút cũng không biết, đó lại còn chưa kể đến việc nàng trọng sinh có rất nhiều thứ đã thay đổi. Tuy lúc lấy thân phận Khương Văn cùng nàng thân cận nhưng nàng vẫn là che giấu tốt sở thích của bản thân.
Diệp Cẩn Huyên muốn tiếp tục viết cũng không thể, bị hắn nhìn thế này rất mất tự nhiên a. Nàng cầm bút lên lại đặt xuống, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là thu dọn đến nơi khác viết thôi.
“Thiếp thân lui xuống trước, vương gia...”
Đoan Mộc Chiến Phàm nào để nàng rời đi như vậy được, lâu lâu hắn mới được về sớm lại không có công vụ như thế này cơ mà. Tay hắn nhanh chóng vươn ra, cầm lấy tay nàng kéo về phía mình.
“Nàng ngồi đây cùng ta một chút.”
Diệp Cẩn Huyên trong nháy mắt đã rơi vào lồng ngực của Đoan Mộc Chiến Phàm rồi. Đầu óc nàng xoay vòng vòng còn chưa ngừng được, mông đã đặt lên trên đùi của hắn.
Đến khi ý thức được bản thân ở đâu, mặt nàng vừa nóng vừa đỏ, hiện cái cổ cũng nhiễm đại hồng. Cả người cũng đờ cả lên dần dần có cổ cảm giác chán ghét sinh ra trong lòng nàng rồi lan tỏa ra khắp cơ thể.
Tuy nói là hắn cũng trọng sinh, hắn sẽ không đánh nàng nữa. Chỉ là lý do hắn không tìm Diệp Cẩn Ninh mà tìm nàng đây là vì biết được chuyện của nàng ta nên muốn bồi tội cùng nàng. Nhưng nàng không thích người khác xem nàng là thế thân, nàng cảm thấy sống ẩn nhẫn như Hồ thị quả thực rất khó chịu, và nàng cũng đã từng chịu cảm giác như vậy, nàng không muốn chịu đựng nữa.
Đôi mắt nàng lại có chút hàn ý, âm thanh cùng theo đó mà tuột đến âm: “Vương gia đây là muốn thế nào?” Nàng muốn nhúc nhích cũng không được nữa a.
“Muốn nàng bồi ta.” Đoan Mộc Chiến Phàm tựa trán của mình lên đầu vai của nàng, đôi mắt nhắm nghiền, tay cũng dùng lực để ôm chặt nàng. Hiện ngoài giữ chặt nàng bên người ra, hắn không còn phương pháp khác.
Mỗi lần hắn ôm nàng đều cảm thấy cơ thể của nàng không căng thẳng đến cứng ngắt thì cũng là sợ đến run. Mà bản thân hắn chạm đến nàng cảm giác vừa thương vừa xót tràn lan không kiềm được. Mỗi lần như vậy tâm hắn đều thắt chặt vô pháp nới lỏng.
Hốc mắt của Diệp Cẩn Huyên ngập lệ trở nên xa xôi nhìn một điểm phương xa, tiếng nức nở cũng bị nàng ép xuống tránh phát sinh ra miệng. Khóe môi hiện lên nụ cười bi thương đến cực điểm để người nhìn thấy mà đau lòng.
“Thiếp thân luôn nghĩ vì sao vương gia lại chọn mình, kinh qua ngày hôm qua, mọi chuyện liền sáng tỏ.”
Tay của Đoan Mộc Chiến Phàm khẽ run lại ôm chặt nàng hơn một phần, đôi mắt nhắm chặt cũng vì vậy mà mở ra, hai phiến môi hơi mở phì phò mà thở, nét mặt toàn bất an cùng khẩn trương như người gặp ác mộng vậy. Hắn nghe ra được nàng đang trách hắn mang nàng làm thế thân.
Lỗi đời trước của hắn đến khi đoạn khí hắn mới nhận ra. Đời này hắn thực sự một lòng với nàng. Càng cùng nàng một chỗ hắn càng hiểu được tâm của bản thân hơn. Hắn tự biết lỗi lầm đời trước của hắn tổn thương nghiêm trọng đến nàng, chỉ là chuyện đến nước này, hắn nói gì cũng vô dụng. Bản thân hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ động tâm với nàng cho đến lúc đoạn khí, nên đời này đổi lại là hắn, hắn cũng không tin làm sao nàng tin được.
Diệp Cẩn Huyên dùng sức nuốt nước bọt nhạt nhẽo một cái, âm thanh run run lại vang lên: “Thiếp thân tự hỏi bản thân đối với vương gia đã trọn nghĩa phu thê, đời này không nợ vương gia càng không cần vương gia bù đắp.”
“Ta...” Đoan Mộc Chiến Phàm mở thanh, lại không biết nói gì, cuối cùng cũng chỉ là thả một câu: “Thật xin lỗi, để nàng tổn thương rồi.”
Diệp Cẩn Huyên lại tự giễu nở nụ cười, nàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Vương gia không có lỗi, là thiếp thân trèo cao, tự tác huyễn mộng, tự làm tự chịu không thể trách người khác được.”
“Huyên nhi...” Đoan Mộc Chiên Phàm đau lòng gọi một tiếng, hắn cũng chẳng dám nhìn nàng lúc này. Hắn biết lúc này nàng cũng sẽ không muốn nhìn hắn.
Nàng hít sâu một hơi, lại mạnh thở ra, âm thanh ngày càng nhỏ, ngày càng xa xôi nhẹ như mây trời: “Vương gia cũng biết rõ, đời trước vì dung mạo không tốt nên tam tỷ mới có hành động như vậy. Đời này vương gia người mỹ mạo tài ba, tam tỷ nhất định đối với người vĩnh ái trung tâm.”
“Ta không muốn.” Ta chỉ cần nàng. Câu sau đến cửa miệng hắn lại không cách nào bật ra được. Hiện tại hắn nói gì cũng là giả, đã qua một kiếp rồi dù cho hắn thổ lộ bao nhiêu đi nữa nàng cũng sẽ không tin, đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ không tin.
Nàng như không nghe mà vẫn tiếp tục lời bên trên của mình: “Vương gia không cảm thấy tam tỷ là đối với người có ý sao? Đời này tiếp tục mới nhân duyên còn dang dở của đời trước chẳng phải tốt hơn sao? Vì sao phải tặng cho người khác, hiện tại hối hận vẫn còn kịp a. Giấc mộng của thiếp thân đã tỉnh từ đời trước rồi nên...”
Đoan Mộc Chiến Phàm đã đau đến mức tê liệt, hắn chịu không nổi càng không muốn nghe tiếp phần sau, nói chính xác hơn chính là hắn sợ phải nghe thấy nàng nói đến hưu thư. Thế nên hắn to tiếng gào thét cắt đứt lời của nàng: “Huyên nhi...” Nói xong bản thân hắn cũng sửng sốt không tin những gì bản thân vừa làm.
Diệp Cẩn Huyên bị tiếng hét kia khiến cho thất kinh bát đảo, người nàng giật nhẹ một cái. Nàng chỉ là đang phân tích cho hắn nghe đời trước cùng đời này bất đồng, đời này Diệp Cẩn Ninh sẽ không bán đứng hắn, mà nàng cũng sẽ không thể lần nữa yêu hắn.
Hắn cư nhiên hung dữ hống nàng!
Đoan Mộc Chiến Phàm vội ngẩng đầu lên nhìn nàng lúng túng giải thích: “Ta, lúc nãy, không phải là...” Hắn cũng không biết nên làm sao ghép các từ lại cho rành mạch nữa. Trong lòng hắn một mớ tơ rối bời, sợ nàng hiểu lầm
Hồi qua thần Diệp Cẩn Huyên cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: “Tâm trạng của vương gia không tốt, thiếp thân vẫn là rời đi trước, tránh làm người mất hứng.”
Hắn cũng không dám nói tiếp thứ gì nhìn nàng hỏi: “Nàng muốn đi đâu, ta bồi nàng, được không?” Giọng điệu lại là thập phần khẩn cầu.
Diệp Cẩn Huyên rụt cổ lại, có chút sợ hãi nói: “Thiếp thân muốn an tĩnh một mình.”
Thấy được tay của hắn buông lỏng nàng rời khỏi hắn. Hành qua lễ cũng không dám dừng lại lâu vội cố sức nhấc chân chạy ra khỏi đường nhìn của hắn càng nhanh càng tốt. Đổi lại là đời trước nàng còn ngu ngốc ở lại lải nhải chọc hắn giận nhưng hiện thông minh lên rồi, sẽ không làm vậy nữa.
Nhìn theo bóng lưng của Diệp Cẩn Huyên, đôi môi của Đoan Mộc Chiến Phàm mím chặt. Hắn làm sao dám trách nàng, trong lòng nàng hắn chính là một người hở chút sẽ động thủ đánh người.
Nàng đối với hắn như vậy cũng đã là quá tốt rồi. Có lẽ hắn yêu nàng sai cách rồi, hắn không nên bức hôn nàng, càng không nên để nàng hiểu lầm nhiều như vậy.